Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

- Được được được lắm! Lão phu sống nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng thấy qua người trẻ tuổi cuồng vọng như vậy hôm nay, thật là được tăng thêm kiến thức.

Tề đại sư không ngừng cười lạnh nói. Đôi mắt hắn âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.

Tô lão vỗ nhẹ vào vai của Phương Lâm, nói:

- Ngươi đi ra ngoài trước.

Phương Lâm ôm quyền hành lễ về phía Tô lão. Hắn cũng không để ý tới ba sư đồ Tề đại sư bị chọc tức, lập tức nghênh ngang lại cứ như vậy rời đi.

Vẻ mặt Tề đại sư thâm trầm. Tô lão lại cười híp mắt, giống như vừa rồi chưa từng phát sinh qua chuyện gì.

Mà hai đồ đệ của Tề đại sư lại tức giận đến mức không nhịn được. Bọn họ dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau. Ngay lập tức Trương Thiên Đức, người thân thể tương đối khỏe mạnh kia cũng đi ra ngoài.

Phương Lâm quay về đến trong đại sảnh, nhìn thấy huynh muội Chung gia đã lấy được số thứ tự.

Số thứ tự này là sát hạch công khai lúc buổi chiều. Hai huynh muội lấy được số thứ tự, có vẻ cực kỳ cao hứng.

Phương Lâm đi tới gần, trả cái vòng lại cho Chung Hạo Nhiên, nói:

- Đây nếu là vật gia truyền của các ngươi, vậy tốt hơn nên giữ lại.

Huynh muội Chung gia lại ngàn ơn vạn tạ, vô cùng cảm kích Phương Lâm.

Phương Lâm ngồi xuống, tâm tình vẫn còn có chút khó chịu. Hắn nhìn thấy Trương Thiên Đức cũng đi ra, nhất thời nhíu mày.

Sau khi Trương Thiên Đức đi ra, cũng nhìn lướt qua xung quanh, rất nhanh lại tìm được Phương Lâm. Khóe miệng hắn cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh, trực tiếp đi tới.

- Phương Lâm, ngươi còn chưa có quỳ xuống nói xin lỗi, chuyện này hai người sư huynh đệ chúng ta cũng sẽ không bỏ qua như vậy đâu.

Trương Thiên Đức đứng ở trước mặt Phương Lâm, bộ dạng như trên cao nhìn xuống nói.

Giọng nói của hắn rất lớn, trong đại sảnh rất nhiều người đều nghe thấy được. Lúc này mỗi người đều ngạc nhiên nhìn lại, không rõ có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cái tên Phương Lâm này, ở Đan Minh xem như là cực kỳ vang dội. Dù sao hắn cũng là người lấy thành tích hoàn mỹ nhất thông qua sát hạch, đệ nhất thiên tài trong các luyện đan sư trẻ tuổi ở Càn quốc. Không ngờ lại có người muốn hắn quỳ xuống xin lỗi?

Không ít người thờ ơ lạnh nhạt. Nhiều người lại nhìn Trương Thiên Đức lộ ra vẻ bất mãn, cảm thấy người này thật sự quá đáng. Phương Lâm dù sao cũng là luyện đan sư của Đan Minh Càn quốc bọn họ, lại muốn hắn quỳ xuống xin lỗi, chẳng phải là đang đánh vào mặt của Đan Minh Càn quốc bọn họ sao?

Tuy rằng phần lớn người ở đây đều không có quan hệ gì với Phương Lâm, nhưng dù sao cũng là người của Càn quốc, lúc này có người đập bãi, tất nhiên bọn họ sẽ cùng chung mối thù nhiều hơn.

Phương Lâm không nhịn được nhìn Trương Thiên Đức:

- Ngươi xong chưa? Cảm thấy mình rất nổi bật sao? Không phải là bái lạy một sư phụ có chút địa vị thôi sao sao? Không dựa vào sư phụ của ngươi, ngươi tính là cái thá gì chứ? Còn ở nơi này hét năm quát sáu với ta? Thật sự tưởng rằng mình là một nhân vật lớn sao?

Trương Thiên Đức sửng sốt. Mọi người ở đây cũng có không ít người bật cười. Nhiều người lại cảm thấy trong lòng vui sướng. Phương Lâm đã nói ra lời trong lòng bọn họ rất muốn nói.

Không sai, rất nhiều người ở đây đều nhìn hai đồ đệ của Tề đại sư đặc biệt không thuận mắt. Ngươi mặc dù là đồ đệ của Tề đại sư, nhưng ngươi vừa bắt đầu tới đã cao ngạo ngang ngược như vậy, là làm cho ai nhìn?

Có thể nói, lời nói này của Phương Lâm quả thực chính là tiếng lòng của mọi người, khiến người ta không nhịn được vỗ tay khen hắn.

Trương Thiên Đức lại điên cuồng phẫn nộ một hồi. Lời Phương Lâm nói, quả thực lại hoàn toàn đâm thủng lòng tự ái của hắn, khiến cho trên mặt hắn cảm giác được nóng hừng hực khó chịu từng đợt.

- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết.

Dưới sự tức giận, Trương Thiên Đức mất đi lý trí, không ngờ là một quyền đánh về phía Phương Lâm.

Trong lòng Phương Lâm âm thầm cười lạnh. Ta chờ chính là ngươi ra tay.

Ngay lập tức, Phương Lâm cũng không phản kháng, cứng rắn nhận một quyền này của Trương Thiên Đức.

- A…

Phương Lâm giả vờ giả vịt kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất.

Thấy vậy, toàn bộ các luyện đan sư bên trong đại sảnh đều phẫn nộ.

- Ngươi làm gì?

- Quả thực quá đáng!

- Khinh người quá mức!

...

Một đám luyện đan sư xông tới. Tất cả đều phẫn nộ chỉ vào Trương Thiên Đức, mắng:

- Các ngươi làm gì? Biết ta là ai không?

Trương Thiên Đức lại hoàn toàn không sợ, trái lại trừng mắt quát mọi người.

Mọi người càng bị thái độ của Trương Thiên Đức kích thích. Đã nhìn thấy kẻ điên cuồng, nhưng chưa thấy qua kẻ nào ngông cuồng như thế. Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai vậy?

- Đánh hắn.

Trong đám hỗn loạn, không biết là ai hô lên một tiếng, sau đó một quyền hung hăng nện ở trên bụng của Trương Thiên Đức.

Lần này, những người khác cũng gào lên, lao vọt tới, cùng nhau vây đánh Trương Thiên Đức.

Có người đi đầu, vậy chuyện kế tiếp đã không cần nói nữa. Cho dù Trương Thiên Đức có thực lực không kém, nhưng ở trước nhiều người nơi đây vây đánh, hắn rất nhanh đã bị ấn xuống đất, ôm đầu.

Hơn nữa vừa rồi không biết một quyền từ nơi nào xuất hiện, lực lượng mười phần, đánh cho ngũ tạng lục phủ của Trương Thiên Đức dường như đều lệch vị trí.

Thấy vậy, Trương Thiên Đức lại xem như là thảm.

Ngươi một quyền ta một cước, ai cũng không thèm chú ý đúng mực. Trương Thiên Đức này thật sự kích thích nhiều người tức giận.

Ngay cả mấy người chấp sự Đan Minh cũng gia nhập vào, hoàn toàn không quan tâm Trương Thiên Đức hắn là đệ tử của ai.

Dù sao tất cả mọi người động thủ, ngươi không động thủ, luôn cảm thấy có chút bị tổn hại.

Hơn nữa, nhiều người như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không có khả năng trách phạt nhiều người bọn họ như vậy.

Trương Thiên Đức thật sự bị tỉnh mộng, thế nào chuyện lại biến thành như vậy? Những người này lẽ nào đều bị điên rồi sao? Biết thân phận của ta vẫn dám đánh ta?

Đáng tiếc, Trương Thiên Đức không biết cái gì gọi là thu lại. Nếu không, hắn cũng sẽ không có kết quả như vậy.

Động tĩnh của nơi này rất nhanh đã kinh động tới người trong nội sảnh. Tô lão và Tề đại sư đều lập tức hiện thân. Vừa thấy tình hình này, bọn họ đều khiếp sợ tới mức ngây người.

Phương Lâm nằm ở một bên, giống như bị thương. Một đám đông các luyện đan sư của Đan Minh chính là đang vây đánh Trương Thiên Đức đã không có sức phản kháng.

Biểu tình Tô lão phải gọi là đặc sắc. Hắn muốn cười, lại ngại Tề đại sư ở bên, chỉ có thể nhịn cười.

Tề đại sư này lại khác. Sắc mặt hắn đã thay đổi, tái nhợt một mảnh, toàn thân run rẩy, hiển nhiên là bị tức giận không nhẹ.

Tôn Khai cũng há hốc mồm.

Đây là tình huống gì vậy? Thế nào sư đệ của mình mới ra ngoài trong chốc lát, đã bị những người này đè xuống đất vây đánh?

- Được rồi được rồi, tất cả dừng tay.

Tô lão đúng lúc mở miệng. Đánh như vậy nữa, Trương Thiên Đức này chắc hẳn cũng bị đánh chết. Như vậy sẽ thật sự lớn chuyện không dễ thu thập.

Mọi người thấy thế, lập tức giải tán, chỉ để lại Trương Thiên Đức trên mặt đất, đã không nhìn ra hình người đang kêu rên.

Tôn Khai lập tức đi tới. Vừa thấy bộ dạng của Trương Thiên Đức này, thực sự không đành lòng nhìn thẳng, mặt cũng biến hình. Chắc hẳn ngay cả mẫu thân của Trương Thiên Đức ở chỗ này, cũng không nhận ra hắn.

- Tô Kiếm Xuyên!!! Ngươi nhất định phải cho ta một công đạo.

Tề đại sư lần này cuối cùng không có cách nào giữ được tỉnh táo, chỉ vào mặt Tô lão hét lớn.

Tô lão vẫn cười híp mắt:

- Đương nhiên sẽ cho Tề đại sư một công đạo. Cao đồ của đại sư phẩm hạnh tồi tệ, khiến cho nhiều người tức giận. Chuyện này ta sẽ không so đo. Tề đại sư cứ việc yên tâm là được.

Toàn thân Tề đại sư cũng không tốt. Trước mắt hắn choáng váng từng đợt. Lần đầu tiên hắn phát hiện có người tự nhiên có thể không biết xấu hổ đến mức như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui