Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Ánh sáng xuất hiện được cực kỳ đột nhiên, cũng đặc biệt mãnh liệt, gần như là trong chớp mắt, mọi người ở đây đều bị ánh sáng kích thích nhắm hai mắt lại.

Ầm ầm ầm!!!

Ánh sáng dâng trào phóng lên cao, giống như một con giao long đang bay ra khỏi biển rộng, lại giống như mãnh hổ ngủ đông ở núi sâu nhảy về phía mặt đất.

Ngay cả Quách Chân vẫn không lộ rõ vui buồn, đồng tử co mạnh lại một chút.

- Oa, thật là lợi hại.

Tô Tiểu Đồng kinh ngạc nhìn cột ánh sáng chói mắt này phóng lên cao, miệng nhỏ nhắn mở ra, nói.

Mọi người ở đây, ngoại trừ đám người Vân quốc ra, những người khác đều lộ ra vẻ khiếp sợ, cho dù là Phương Lâm cũng bị dọa cho giật mình.

- Giỏi lắm. Họ Triệu này quả nhiên lợi hại.

Trong lòng Phương Lâm thầm nói.

Trên lầu các, ba người Gia Cát Thương cùng với Cốc bà tử và Tô lão, đều mở to hai mắt nhìn, không có cách nào giữ được bình tĩnh.

- Ha ha ha ha, như thế nào? Có đúng là khiến cho các ngươi giật mình kinh ngạc hay không?

Lão nhân họ Nghiêm cười ha ha, trong lúc đó thần sắc có vẻ cực kỳ đắc ý.

Mức độ nồng đậm của tia sáng kia quả thực có thể nói là hiếm thấy. Ba người Gia Cát Thương ở Hắc Đỉnh thành trấn thủ nhiều năm như vậy, cũng chỉ là thấy qua một lần vào năm mươi năm trước mà thôi.

Hiện tại, đây là lần thứ hai nhìn thấy tia sáng chói mắt không ai có thể khiến đá thử vàng bạo phát ra như thế, trong lòng bọn họ chấn động thế nào, có thể tưởng tượng được.

Về phần hai người Tô lão và Cốc bà tử càng kinh ngạc đến mức nói không ra lời, bọn họ vốn rất có lòng tin vào thế hệ trẻ tuổi mình dẫn đến. Nhưng bây giờ nhìn thấy Triệu Thần Không này tự nhiên kinh khủng như vậy, trong lòng bọn họ thoáng cái thấy không vững tin nữa.

- Người này quả nhiên là thế gian hiếm thấy.

Tô lão tán thưởng một tiếng, tuy rằng rất không thích lão nhân họ Nghiêm, nhưng thiên phú của Triệu Thần Không lạià khiến hắn không lời nào để nói.

- Nhân vật như vậy lại sinh ra ở trong hạ tam quốc, cũng không biết là buồn hay là vui.

Cốc bà tử lạnh lùng nói.

Lời này vừa nói ra, thần sắc của mấy người ở đây đều khẽ biến, nhất là lão nhân họ Nghiêm này, thần sắc càng biến hóa phức tạp.

- Ai, người này nếu như đặt ở trung tam quốc, cũng là nhân vật nổi tiếng.

Gia Cát Thương nói, trong lời nói mang theo vài phần thương tiếc.

- Ha hả, so với thiên tài ở thượng tam quốc, hắn lại không phải là gì cả.

Lục Vô Vi nói ra một câu đặc biệt lỗi thời.

Mọi người không nói gì, đều về trợn mắt nhìn phía Lục Vô Vi này. Ngươi không phải là nói thừa sao? Thượng tam quốc này là nơi nào? Nơi đó thiên tài lại khủng khiếp tới mức nào, Triệu Thần Không này tuy rằng thiên phú kinh người, nhưng nếu quả thật đặt ở thượng tam quốc, so sánh với thiên tài khủng khiếp nơi đó, cũng hoàn toàn không đủ nhìn.

Thượng tam quốc và trung tam quốc cùng với hạ tam quốc, có chênh lệch rất lớn trên phương diện bản chất. Trong thượng tam quốc, bất kỳ một quốc gia nào đều có năng lực tiêu diệt trung tam quốc và hạ tam quốc.

Thiên tài của thượng tam quốc, mỗi một người đều là tồn tại giống như quái vật, Triệu Thần Không quả thật rất xuất sắc, thiên phú kinh người, kinh diễm vô song.

Nhưng cũng chỉ giới hạn ở bên trong hạ tam quốc mà thôi.

- Tô lão đầu, tôn nữ của ngươi có thiên phú kém hơn Triệu Thần Không chứ?

Lão nhân họ Nghiêm nhìn Tô lão, trong mắt mang theo vài phần ý tứ khiêu khích hỏi,

Tô lão khẽ hừ một tiếng:

- Tôn nữ của ta nhỏ hơn so với Triệu Thần Không đến mấy tuổi lận.

Lời ấy ý chính là, tôn nữ của ta mặc dù bây giờ không sánh bằng Triệu Thần Không, nhưng có ưu thế trên phương diện tuổi tác, có thể qua mấy năm, thiên phú tôn nữ của ta lại không thể kém hơn so với Triệu Thần Không hiện tại.

- Ha hả, Cốc bà tử, Quách Chân của Mạnh quốc các ngươi lại không bằng Triệu Thần Không?

Lão nhân họ Nghiêm lại khoe khoang với Cốc bà tử.

Cốc bà tử tuy rằng không phục lắm, nhưng cũng không thể nói gì hơn, nếu như nhìn về thiên phú đan đạo, từ phản ứng của đá thử vàng có thể nhìn ra được, thiên phú của Quách Chân tuy rằng cũng rất mạnh, nhưng so với Triệu Thần Không, vẫn kém hơn một ít.

Bởi vì Triệu Thần Không thể hiện ra thiên phú sôi trào, rất nhiều luyện đan sư trong toàn bộ Hắc Đỉnh thành đều bỏ việc trong tay xuống, chạy tới trên quảng trường, tới xem thử ai có thể dẫn động ra ánh sáng như vậy.

Cùng lúc đó, cũng có người truyền tin tức Triệu Thần Không sử dụng đá thử vàng phát ra ánh sáng lực áp quần hùng truyền khắp hạ tam quốc, khiến cho trong hạ tam quốc cũng nổi lên sóng to gió lớn.

- Triệu Thần Không này không ngờ đáng sợ như thế!

- Ai, xem ra năm nay lại là một năm của Vân quốc.

- Vậy còn so tài thế nào nữa, hoàn toàn nghiền ép các thiên tài khác.

...

Ngoại trừ Vân quốc nơi đó là một mảnh hoan hô vui mừng, giới luyện đan của Mạnh quốc và Càn quốc lại bị bao phủ ở trong mây đen mù sương.

Tuy rằng đã sớm biết mấy năm nay thực lực đan đạo của Vân quốc tăng lên rất nhiều, xuất hiện không ít thiên tài.

Nhưng không nghĩ tới, không ngờ đã là loại trình độ này, Triệu Thần Không có thiên phú hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù hạ tam quốc phải có.

Không ít người đều âm thầm oán thầm, Triệu Thần Không ngươi đều đã biến thái như vậy, vẫn ở lại hạ tam quốc làm cái gì? Khi dễ người không bằng ngươi rất thú vị sao? Có bản lĩnh đi tới trung tam quốc khi dễ người đi.

Trên quảng trường, tia sáng kia thật lâu không tiêu tan, dường như hình thành cột ánh sáng vậy, khiến cho tất cả mọi người chú ý.

Sắc mặt Quách Chân thâm trầm, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, hắn cũng không nghĩ tới, Triệu Thần Không này có thiên phú đáng sợ như thế.

Chỉ có điều Quách Chân cũng không có khiếp sợ Triệu Thần Không, tuy rằng từ đá ánh sáng của thử vàng có thể thấy, mình kém hơn một chút, nhưng thật sự so tài xem ai mạnh mẽ hơn, vẫn phải xem biểu hiện trong lúc luyện đan.

Thiên phú tuy rằng rất quan trọng, nhưng không phải đại biểu tất cả.

Mười người của Càn quốc, ngoại trừ Tô Tiểu Đồng không tim không phổi còn đang kinh ngạc ra, những người khác đều rơi vào trong bóng ma.

Không có cách nào, Triệu Thần Không thể hiện ra áp lực quá lớn, đây quả thực là không cho bọn họ đường sống.

Giờ phút này, chín người Càn quốc đều nhìn về phía Tô Tiểu Đồng.

- Các ngươi nhìn ta làm gì?

Tô Tiểu Đồng chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt không hiểu nguyên nhân.

Phương Lâm chỉ vào Triệu Thần Không:

- Ngươi đi so tài với hắn!

Tô Tiểu Đồng nhìn Phương Lâm, đôi mi thanh tú nhíu lại, trên mặt có vẻ nghi hoặc. Sau đó nàng lại móc ra quyển sách nhỏ vội vàng lật xem.

Biểu tình của Phương Lâm và những người khác đều co giật. Vân quốc có thiên chi kiêu tử Triệu Thần Không, tồn tại ánh sáng vạn trượng. Mạnh quốc có cường địch Quách Chân, so với Triệu Thần Không cũng không yếu bao nhiêu.

Càn quốc chúng ta thì sao? Một Tô Tiểu Đồng trí nhớ kém tới mức muốn phát điên. Nhìn thế nào cũng cảm thấy Càn quốc bọn họ ở đây rất yếu.

- Hóa ra ngươi tên là Phương Lâm à, thật ngại quá ta quên mất.

Tô Tiểu Đồng lè lưỡi nói.

Khóe miệng Phương Lâm khẽ giật, nói:

- Không có việc gì, chỉ có điều ngươi phải cứu vạn bộ mặt cho Càn quốc chúng ta.

Tô Tiểu Đồng gật đầu, mặc dù có chút không biết rõ tình hình, nhưng nàng cũng không phải là người ngu, biết mình phải làm cái gì.

Lúc này, Triệu Thần Không này đã đi trở về, ánh mắt hữu ý vô ý liếc mắt nhìn đám người Càn quốc mọi người.

Tô Tiểu Đồng hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, lập tức đi tới.

- Ừ?

Tô Tiểu Đồng này thoáng động, nhất thời khiến cho không ít người quan tâm, dù sao Tô Tiểu Đồng có danh tiếng cực lớn ở hạ tam quốc.

- Tô cô nương cũng muốn thử một lần đá thử vàng này sao?

Triệu Thần Không cười nhạt hỏi.

Tô Tiểu Đồng nghi hoặc nhìn hắn:

- Ngươi là ai à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui