Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Giọng nói của Phương Lâm vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc và bất ngờ.

Ai cũng không nghĩ tới, Phương Lâm tự nhiên lại mở miệng trả lời, hơn nữa vừa bắt đầu lại phủ định đáp án của hai người Triệu Thần Không và Quách Chân.

Chỉ có điều, khi lão già mặc áo xám này nghe tới mấy chữ Tịnh Đế Tuyết Liên, trong mắt thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc không nhận thấy.

Sắc mặt Quách Chân thâm trầm, lạnh lùng nhìn Phương Lâm:

- Hoàn toàn là nói bậy.

Triệu Thần Không nở nụ cười nhạt, tuy rằng không nói chuyện, nhưng trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ khinh miệt và khinh thường Phương Lâm.

- Cái gì mà Tịnh Đế Tuyết Liên? Hắn đang nói cái gì?

- Không biết, có lẽ là lòe thiên hạ mà thôi.

- Ha hả, Phương Lâm này thật đúng là thú vị.

...

Mọi người bàn luận ầm ĩ, bọn họ đều xem thường đáp án của Phương Lâm, chí ít theo bọn họ thấy, đáp án của Quách Chân và Triệu Thần Không càng hợp lý hơn.

- Phương Lâm, ngươi muốn mất mặt, cũng không nên lôi kéo theo mọi người chúng ta.

Lý Phong cười lạnh nói.

Phương Lâm liếc mắt nhìn hắn, xì một tiếng, căn bản là lười phản ứng.

Cuối cùng, lão già mặc áo xám này mở miệng, hơn nữa là nhìn Phương Lâm hỏi:

- Ngươi vì sao nói nó là Tịnh Đế Tuyết Liên?

Phương Lâm đứng dậy, vô cùng tùy ý nói:

- Tịnh Đế Tuyết Liên là hai đóa hoa cùng sinh, bông lớn có tám mươi mốt cánh hoa, bông nhỏ có ba mươi sáu cánh hoa, rễ Tịnh Đế của vật này lại chỉ có một, nhưng từ mật độ đóa hoa có thể thấy được, nó là đang sinh trưởng theo một hướng khác của Tuyết Liên, Tịnh Đế song sinh dựa vào nhau. Mặt khác dưới gốc của Tuyết Liên này hẳn phải có một hạt cứng, đây chính là chỗ tinh hoa của Tịnh Đế Tuyết Liên, giá trị cao hơn so với Tuyết Liên gấp mười lần.

Hắn chậm rãi nói một hồi, mọi người nghe được đều cảm thấy choáng váng, tại sao nghe hắn nói lại cảm thấy rất có đạo lý, lẽ nào Phương Lâm này không phải đang nói hươu nói vượn sao?

- Tốt!

Phương Lâm nói xong, lão già mặc áo xám này lập tức hô một tiếng, trên mặt đầy vẻ tán thưởng và ca ngợi.

Nghe được lão già mặc áo xám này lớn tiếng khen ngợi Phương Lâm, sắc mặt của Triệu Thần Không và Quách Chân lập tức biến đổi, mọi người lại mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin nổi nhìn Phương Lâm.

- Không ngờ lại có người có thể nhìn ra được đây là Tịnh Đế Tuyết Liên, lão phu thực sự cảm thấy bất ngờ, ngươi nói hoàn toàn không có sai chút nào, đây chính là Tịnh Đế Tuyết Liên.

Lão già mặc áo xám nói.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Quách Chân và Triệu Thần Không lập tức khó coi, ngồi ở chỗ đó vô cùng thâm trầm.

Mà đám người Vân quốc và Mạnh quốc mới vừa rồi còn khí thế ngất trời, hiện tại thoáng cái tất cả đều giảm xuống.

Ngược lại, mấy người bên phía Càn quốc ở lại lộ ra sắc mặt vui mừng.

Phương Lâm tự nhiên thoáng cái đã trả lời đúng rồi, hơn nữa còn hoàn toàn phản bác đáp án của hai người Triệu Thần Không và Quách Chân.

Điều này tương đương với cái gì?

Tương đương với Phương Lâm ở thời điểm khí thế của Triệu Thần Không và Quách Chân cao nhất, đột nhiên chui ra, đặc biệt không khách khí tát mạnh một cái ở trên mặt của hai người bọn họ.

Hơn nữa một tát này không phải là loại không nói đạo lý, mà một cái tát đặc biệt hợp tình hợp lý, khiến cho hai người Quách Chân và Triệu Thần Không muốn tránh cũng không tránh được.

Có thể dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Phương Lâm hắn lại có thể thoáng cái trả lời lại đúng.

- Tiền bối, đây thật sự là Tịnh Đế Tuyết Liên sao?

Triệu Thần Không có chút không tin, nhíu mày hỏi.

Lão già mặc áo xám gật đầu, nói:

- Đây chính là Tịnh Đế Tuyết Liên, tổng cộng có hai đóa một lớn một nhỏ, ta cố ý chỉ lấy một đóa lớn tới thử thách các ngươi.

Triệu Thần Không nghe vậy, cho dù là hắn có khả năng kìm chế rất tốt, cũng không nhịn được khóe miệng co giật vài cái, thần sắc thâm trầm ngồi xuống.

- Được rồi, một loại thảo dược tiếp theo cũng là một loại thảo dược cuối cùng các ngươi phải phân biệt, chỉ có điều ta chắc hẳn, trong các ngươi chắc hẳn không người nào có thể phân biệt ra rõ ràng.

Lão già mặc áo xám nói xong, lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một vật.

Chỉ có điều, khi mọi người thấy vật kia, biểu tình đều đặc biệt đặc sắc.

- Khụ khụ, tiền bối, ngươi có phải lấy nhầm đồ hay không.

Có người nhỏ giọng nhắc nhở.

Lão già mặc áo xám thoáng ngẩn người ra, nhìn lại, ngay lập tức mặt lão đỏ lên, vội vàng cất cái nội khố của mình vào.

- Ha ha ha ha!

Hiện trường lập tức bạo phát ra tiếng cười giống như tiếng sấm.

- Lão già này lại làm cho ta mất mặt.

Chư Cát Thương giận không chỗ phát tiết nói.

Lão già mặc áo xám giả vờ bình tĩnh, ho khan hai tiếng, một lần nữa lấy ra một vật.

Giờ phút này, không ai cười nữa, lực chú ý của bọn họ đều tập trung vào trên dược liệu kia.

Vật này có hình dạng giống như một cây nấm bình thường, hết sức bình thường, hoàn toàn không nhìn ra đặc điểm gì.

Mọi người nhìn thoáng qua, đều nhíu mày, hoàn toàn không biết đây là cái gì.

Ngay cả Quách Chân và Triệu Thần Không cũng híp mắt lại, muốn cẩn thận pahan biệt rõ xem đây rốt cuộc là vật gì.

Tô Tiểu Đồng nhìn một lúc lâu, nhỏ giọng nói:

- Đây không phải là một cây nấm bình thường sao?

Không chỉ có nàng, Lý Kiến Long, Lý Phong cùng với mấy người Càn quốc khác đều không có cách nào phân biệt được.

Chỗ Vân quốc, Mạnh quốc cũng vậy, trong lúc nhất thời tất cả mọi người ngồi ở chỗ đó trầm tư suy nghĩ, không ai có thể trả lời.

- Ha hả, lão nhân này tự nhiên lấy thứ này ra, nhìn vậy sợ rằng không ai có thể trả lời được.

Chư Cát Thương ở cách đó không xa vừa cười vừa nói.

- Quả thật quá khó khăn.

Trần Mộc gật đầu nói.

Tô lão, lão nhân họ Nghiêm cùng với Cốc bà tử này đều có chút bất mãn, bọn họ cũng nhìn một hồi mới biết được cây nấm này là gì, để cho một đám tiểu bối đi phân biệt, thật sự là làm khó bọn họ.

Một lúc lâu, không có ai mở miệng.

Không phải là không muốn trả lời, mà bọn họ thật sự nắm chắc đây rõ ràng chính là một cây nấm bình thường, lẽ nào bảo bọn họ nói thẳng đây là một cây nấm sao?

Trên mặt của lão già mặc áo xám có vài phần vẻ hưng phấn, hình như làm khó được những thiên tài này khiến hắn cảm thấy hết sức cao hứng.

Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua, bỗng nhiên chú ý tới bên chỗ của Càn quốc có một người đang lộ ra bộ dạng rất tùy ý rất ung dung.

Người này chính là người mới vừa nói ra Tịnh Đế Tuyết Liên, cũng chính là Phương Lâm.

Tất cả mọi người đang trầm tư suy nghĩ, chỉ một mình hắn ở nơi đó có vẻ không hợp, có vẻ vô cùng khác thường.

Lão già mặc áo xám cả giận, tiểu tử ngươi biết hay không vậy?

Ngay lập tức, lão già mặc áo xám trực tiếp chỉ vào Phương Lâm, rất không khách khí hỏi:

- Ngươi đó, nhìn dáng vẻ của ngươi có phải biết đây là cái gì hay không? Vậy ngươi tới nói một câu cho đám người chúng ta nghe thử.

Phương Lâm thoáng ngẩn người ra, thế nào lại gọi đến ta?

Những người khác cũng nhìn về phía Phương Lâm, có người lộ ra vẻ châm chọc, muốn chờ xem kịch vui, cũng có người mơ hồ có chút chờ mong, dù sao Phương Lâm vừa rồi đã trả lời được Tịnh Đế Tuyết Liên, có thể lần này hắn cũng có thể trả lời được thì sao.

Triệu Thần Không lộ ra vẻ khinh miệt, hắn tuyệt đối không tin Phương Lâm có thể trả lời được.

Vẻ mặt Quách Chân lạnh lùng, hắn cũng không tin.

Ngược lại, trên mặt Tô Tiểu Đồng đầy vẻ kinh ngạc và chờ mong.

Phương Lâm vô cùng không tình nguyện đứng dậy:

- Tiền bối, vấn đề này của tiền bối quá đơn giản, có thể đổi một vấn đề khó khăn hơn hay không.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó yên lặng một hồi, sau đó đều ồ lên một mảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui