Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Lý Kiến Long thật sự muốn phun ra một ngụm máu, mình rất có lòng tin vào đạo thảo mộc, lại còn thất bại bởi Phương Lâm.

- Phương Lâm, ngươi thắng rồi, nhanh xuống đây đi.

Chấp sự Đan Minh này có chút bất đắc dĩ nói.

Phương Lâm nghe vậy, bĩu môi, hoàn toàn không vẻ gì vui mừng, giống như nghe được một chuyện hết sức bình thường vậy.

- Thắng thì thắng chứ, có gì ngạc nhiên, đưa Thiên Thanh Dịch cho ta là được, ta lại không xuống.

Phương Lâm không để ý nói.

Chấp sự Đan Minh đảo mắt, lập tức nhìn về phía Lý Kiến Long:

- Ngươi thua, dựa theo hai người các ngươi đánh cược trước đó, Thiên Thanh Dịch thuộc về Phương Lâm.

Sắc mặt Lý Kiến Long khó coi, hắn không nghĩ tới mình lại thất bại, càng không muốn chắp tay đưa Thiên Thanh Dịch cho Phương Lâm.

- Ta muốn xem sách hình của hắn! Lý Kiến Long cắn răng nói.

Chấp sự Đan Minh này khẽ nhíu mày, chỉ có điều hắn vẫn giao sách hình của Phương Lâm ra.

Lý Kiến Long lật giở sách hình, càng xem sắc mặt hắn càng thâm trầm, càng lật tới phía sau, trên mặt Lý Kiến Long càng lộ vẻ khó có thể tin nổi, hai tay dường như cũng run rẩy.

- Làm sao có thể?

Trong lòng Lý Kiến Long không ngừng giận dữ gầm thét lên, sách hình của Phương Lâm cho trùng kích của hắn thật sự quá lớn.

Lý Phong cũng đi tới, sau khi nhìn một hồi, trên mặt đầy vẻ không dám tin.

Từ đầu đến cuối, sách hình của Phương Lâm không ngờ hoàn toàn chính xác, không có bất kỳ chỗ nào xuất hiện sai lầm, chú giải vô cùng kỹ càng tỉ mỉ.

So sánh xuống, nội dung chú giải của Lý Kiến Long lại muốn kém hơn nhiều, không chỉ có vài chỗ xuất hiện sai sót nhỏ, hơn nữa ở trên mức độ kỹ càng tỉ mỉ cũng không bằng được Phương Lâm.

Lúc này, Lý Kiến Long mới hoàn toàn hiểu rõ, vì sao ngay từ lúc đầu hiệu suất của Phương Lâm không bằng mình, hóa ra người ta chú giải được kỹ càng tỉ mỉ hơn mình nhiều.

Nếu như không có nhìn sách hình của Phương Lâm, trong lòng Lý Kiến Long còn có thể có một chút không phục, nhưng bây giờ nhìn sách hình của Phương Lâm, Lý Kiến Long cũng chỉ có một cảm nhận --- hoàn toàn thất bại!

Không sai, chỉ có thể dùng hoàn toàn thất bại để hình dung, Lý Kiến Long phát hiện mình thật sự đã làm một chuyện nực cười, từ đầu tới cuối hắn tràn ngập lòng tự tin, kết quả lại thua triệt để như vậy.

Hiện tại lại hay rồi, mặt mũi mất đi, ngay cả thiên tài địa bảo như Thiên Thanh Dịch hắn cũng phải chắp tay đưa cho Phương Lâm, như vậy hắn trở về Lý gia phải ăn nói với trưởng bối của Lý gia thế nào?

- Nhìn kỹ sao? Đưa Thiên Thanh Dịch đến đây đi.

Chấp sự Đan Minh thúc giục, trong lòng hắn cũng thầm xem thường Lý Kiến Long.

Người này cũng thật ngu xuẩn, trước đó Phương Lâm biểu hiện chấn động như vậy, ngươi còn sống chết muốn cùng hắn đánh cược so tài, đây không phải là muốn chết sao?

Hiện tại thì xong rồi? Thua không phục lại có tác dụng gì? Mình trồng quả đắng, dù thế nào cũng phải nắm lỗ mũi nuốt xuống.

Trong tim Lý Kiến Long thật sự đang rỉ máu, ban thân hắn không có khả năng vận dụng Thiên Thanh Dịch này, đó là vật của gia tộc, nếu giao cái này cho Phương Lâm, cho dù Lý Kiến Long là thiên tài đan đạo của Lý gia, chắc hẳn cũng tránh không được bị phạt nặng một trận.

Quan trọng nhất vẫn mất mặt!

- Nhanh lên một chút, không nên chậm trễ nữa.

Chấp sự Đan Minh không kiên nhẫn nói, hắn cũng rất bận rộn, không có thời gian ở chỗ này dây dưa với những lông gà vỏ tỏi này.

Hai tay Lý Kiến Long run rẩy lấy ra hồ lô chứa Thiên Thanh Dịch, vô cùng không tình nguyện giao đến trong tay của chấp sự Đan Minh này.

Chấp sự Đan Minh đưa một tay ra nhận lấy, hắn liếc mắt nhìn Lý Kiến Long, sau đó ở dưới ánh mắt như muốn giết người của Lý Kiến Long và Lý Phong này, giao hồ lô cho Phương Lâm.

Phương Lâm cười hì hì tiếp nhận hồ lô, nói một tiếng cám ơn, sau đó đường hoàng thu hồ lô vào bên trong túi Cửu Cung.

- Lý Kiến Long, ngươi còn có vật gì tốt? Bằng không chúng ta lại đánh cược một hồi, ngươi thấy thế nào?

Phương Lâm lớn tiếng nói.

Lý Kiến Long tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, hắn thật sự rất muốn cùng Phương Lâm đánh cược một hồi, tốt nhất là giành lại Thiên Thanh Dịch trở về.

Chỉ có điều sau khi trải qua thất bại lần này, Lý Kiến Long cũng hoàn toàn hiểu được, Phương Lâm này chính là một tên biến thái, trừ phi có thể tuyệt đối nắm chắc mười thành, bằng không vẫn không nên cùng hắn tiến hành đánh cược gì cả, nêu không thua thiệt vĩnh viễn là mình.

Ngay lập tức, mặt Lý Kiến Long và Lý Phong thâm trầm, quay về đến vị trí của mình, cố gắng hết mức không nhìn tới Phương Lâm, bằng không càng nhìn trong lòng càng không thoải mái.

Phương Lâm thấy thế, cũng không tiếp tục chế giễu hai người, lực chú ý của hắn lại tập trung ở trên trận tranh đấu của Triệu Thần Không và Quách Chân.

Lúc này, tình thế cuộc chiến dần dần phát sinh biến hóa.

Ngọn lửa màu tím thẫm của Quách Chân mơ hồ hình như áp chế ngọn lửa màu vàng của Triệu Thần Không, chí ít trên mặt nổi lại thấy được Quách Chân quả thật chiếm một tia thượng phong.

Đám người Mạnh quốc nhất thời khen hay, bọn họ có vẻ vô cùng hưng phấn, nếu có thể áp chế Triệu Thần Không, như vậy đại hội luyện đan sư lần này, Mạnh quốc bọn họ cũng tương đương đã chiến thắng được một nửa.

Lúc này, người của Vân quốc lại bối rối, nếu Triệu Thần Không bị thua, như vậy bọn họ sẽ vô cùng mất mặt.

Chỉ có điều, bản thân Triệu Thần Không lại không có bất kỳ bối rối vẻ, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không có nhúc nhích một chút.

Ầm!!!

Sau một khắc, chỉ thấy ngọn lửa màu vàng này vốn bị áp chế, đột nhiên phóng ra tia sáng chói mắt.

Ngay sau đó, một con chim màu vàng kim lửa giang cánh ra, kèm theo ánh sáng màu vàng chói lòa, lao thẳng đến Quách Chân này.

- Hỏa hồn!!!

- Ông trời của ta!

- Làm sao có thể?

- Đây là muốn nghịch thiên sao?

...

Trong mọi người phát ra từng tiếng kêu kinh ngạc, vô số người đều hoảng sợ tới mức biến sắc.

Đồng tử của Phương Lâm cũng co lại, trong lòng âm thầm chấn động kinh ngạc.

Con chim lửa màu vàng mang theo khí thế không có cách nào ngăn cản được, trực tiếp xông về phía Quách Chân, sắc mặt của Quách Chân đại biến, lập tức khống chế được ngọn lửa màu tím thẫm tới tiến hành ngăn cản.

Phụt!

Đáng tiếc, con chim lử màu vàng kia có uy lực kinh người, ở trong chớp mắt đã đột phá ngọn lửa ngăn cản.

Quách Chân liên tiếp lui về phía sau, thời điểm con chim lửa màu vàng kim kia sắp đánh vào trên người Quách Chân, thoáng cái lại tiêu tan.

Tất cả mọi người ở đó đều yên lặng không có một tiếng động, sau đó bạo phát ra tiếng khen ngợi nhiệt liệt của mọi người.

Sắc mặt của Quách Chân tái nhợt, trong mắt hắn có vẻ hoảng sợ và không cam lòng, hắn biết mình đã thua.

Phía xa, lão nhân họ Nghiêm cười ha ha, trên mặt hiện ra hết vẻ đắc ý, Cốc bà tử lại nhíu mày.

Thần sắc Tô lão cũng không dễ nhìn, biểu hiện của Triệu Thần Không quá chấn động, thật sự ngoài dự đoán của mọi người.

- Người này quả nhiên lợi hại, ngọn lửa này cũng thật sự tốt, tự nhiên sinh ra hỏa hồn, tuy rằng vẫn chỉ là hình thức ban đầu, lại đại biểu lửa này có vô hạn trưởng thành khả năng.

Chư Cát Thương tán thưởng không dừng.

- Chỉ có có thể trưởng thành ngọn lửa, mới có cơ hội sinh ra hỏa hồn, hỏa hồn liên kết cùng hồn của luyện đan sư, nếu như luyện đan sư đã chết, hỏa hồn lại rơi xuống và bị thiêu cháy, ngọn lửa cũng sẽ tắt.

Trần Mộc nói.

Lục Vô Vi rung đùi đắc ý:

- Xem ra vì bồi dưỡng tiểu tử này, hoàng thất của Vân quốc đã tốn sức lực lớn, không nói tới thân thể Bách Luyện Dược, còn để cho hắn nắm giữ hỏa hồn, như vậy để hắn trưởng thành tiếp, có thể tranh tài cao thấp cùng thiên tài cao cấp nhất của trung tam quốc.

- Ha ha ha, còn thiếu chút, còn thiếu chút.

Lão nhân họ Nghiêm vô cùng đắc ý, ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, bong bóng mũi cũng muốn xuất hiện.

Phương Lâm ngồi ở chỗ cao, nhìn Triệu Thần Không hưởng thụ của ánh mắt mọi người, khóe miệng hắn cong lên lộ vẻ xem thường:

- Không phải là hỏa hồn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui