Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Giờ phút này, Quách Chân thật sự rất muốn khóc.

Đan dược luyện thành, mùi đan cũng thật sự rất nồng đậm, nhưng Quách Chân thông qua đồng thuật đặc biệt của mình đã thấy được tình hình bên trong lò luyện đan.

Tám viên Bạch Lộ đan, số lượng ít hơn so với Phương Lâm một viên không nói, phẩm chất của đan dược cũng khác nhau.

Thua!

Tuy rằng còn chưa có mở nắp lò luyện đan, càng chưa trải qua chấp sự Đan Minh giám định, nhưng Quách Chân biết mình đã thua.

Thoáng cái, hắn co quắp ngồi ở trên lôi đài, toàn thân giống như mất hồn mất vía vậy, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.

Quách Chân co quắp ngồi ở đó đã khiến cho không ít người đều chú ý tới hắn, thấy bộ dạng hắn như vậy, bọn họ đều đoán được điều gì.

- Ha ha, sợ rằng độc đan sư này đã biết mình thua.

- Hừ! Đáng đời hắn!

- Thua rất hay!

...

Không có người nào thông cảm với Quách Chân, ngược lại rất nhiều người cảm thấy vui sướng.

Dù sao, Quách Chân là độc đan sư, từ lúc mới bắt đầu đã không có người nào sẽ ủng hộ hắn, cho dù hắn thắng được Phương Lâm, cũng không có ai sẽ lớn tiếng khen ngợi hắn.

Chấp sự Đan Minh liếc mắt nhìn Quách Chân, thúc giục:

- Nếu đã thành đan, lại nhanh mở nắp lò luyện đan ra đi.

Quách Chân giống như hoàn toàn không nghe thấy, trong mắt hắn chỉ còn lại có một mình Phương Lâm.

Hắn thật sự căm hận, nếu như không phải vì Phương Lâm, hắn làm sao có thể thất bại được? Hơn nữa còn là thua thảm như vậy, từ nay về sau, đời này sợ rằng hắn cũng sẽ không trở lại Hắc Đỉnh thành này nữa.

Giờ phút này, Quách Chân rất muốn giết chết Phương Lâm, loại sát niệm này một khi dâng lên, lại giống như giòi bám trên mu bàn chân, dù thế nào cũng không có cách nào loại bỏ được.

Trong mắt Quách Chân tràn ngập ra sát cơ uy đáng sợ, hắn là độc đan sư, có rất nhiều thủ đoạn thâm độc có thể giết người ở trong vô hình, hắn nắm chắc ở dưới tình huống Phương Lâm hoàn toàn không có phát giác, độc chết hắn.

Nhưng cứ như vậy, chỉ sợ mình không đi ra khỏi Hắc Đỉnh thành được, Đan Minh sẽ không bỏ qua cho mình, tất nhiên mình sẽ bị trừng phạt vô cùng nặng nề.

Nghĩ tới đây, Quách Chân có một tia lý trí nói cho hắn biết, không thể động thủ.

Ngay lập tức, toàn thân Quách Chân bất lực đứng lên, tê dại, nhấc nắp lò luyện đan lên.

Khói trắng bay lên, mùi đan nồng đậm, có thể tất cả những điều này đều có vẻ như nực cười, ngay cả bản thân Quách Chân cũng muốn cười.

Không đợi Quách Chân hô lên, ba chấp sự Đan Minh đã đi tới, trên mặt bọn họ có vẻ cảnh giác, thận trọng nhìn lại về phía bên trong lò luyện đan.

Không có cách nào, dù sao người này là độc đan sư, mặc dù biết không có khả năng, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn phải cẩn thận một chút.

Ba người nhìn thấy được tám viên Bạch Lộ đan bên trong Ngũ Nhạc đỉnh, sau đó lấy nó ra ngoài, ba người đi qua một bên, cẩn thận giám định.

Trên mặt Quách Chân không có bất kỳ biểu tình gì, lại giống như thắng bại của cuộc so tài này đã không còn liên quan đến mình nữa.

Phương Lâm nhìn hắn, bỗng nhiên cười híp mắt nói:

- Ta khuyên ngươi vẫn nên cải tà quy chính, độc đan sư chính là một con đường không có đường về.

Cơ mặt Quách Chân co giật, hắn rất muốn giơ tay lên một tát đánh chết Phương Lâm.

- Ai, người trẻ tuổi dù sao cũng không hiểu chuyện, đi đường vòng cũng không cần lo, đúng lúc hối cải cũng không muọn, nhưng không nên đợi đến khi không có cách nào quay đầu lại, không có đường lui nữa.

Phương Lâm đi tới gần, bộ dạng tận tình khuyên giải.

- Câm miệng!

Quách Chân quát lạnh.

Phương Lâm không có để ý hắn, tiếp tục nói:

- Ngươi xem, độc đan sư các ngươi đi tới chỗ nào đều giống như chuột chạy qua đường bị người người kêu đánh, như vậy thú vị sao? Chẳng lẽ ngưới muốn cả đời ngươi đều như vậy sao? Cho dù ngươi trở thành độc đan sư lợi hại hơn nữa, có thể có ai sẽ tán thành ngươi sao? Trừ bản thân độc đan sư bọn ngươi ra, ai sẽ coi ngươi ra gì? Ngươi xem thử những người ở nơi này, có một người nào nhìn thẳng vào ngươi sao?

Vẻ mặt Quách Chân nhăn nhó, tàn bạo trừng mắt với Phương Lâm, hắn đã có phần không khống chế được cơn giận của mình, hắn rất muốn đánh nát cái đầu của Phương Lâm.

Chỉ có điều cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như lời Phương Lâm nói còn có chút đạo lý, từ khi mình đi lên con đường độc đan sư, thật sự không được người nào mong đợi nhìn thấy.

Cho dù là ở Mạnh quốc, người cùng thế hệ cũng đều kính nể, e sợ mình, nhưng cũng chỉ là sợ hãi mà thôi, mình thật giống như bị bài xích vậy.

Đi tới chỗ nào, hình như đều bị người dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, nhất là những gì trải qua trong Hắc Đỉnh thành lần này càng làm cho Quách Chân khó có thể quên được, thật sự xem mình thành chuột chạy qua đường.

Chẳng lẽ mình thật sự đi lầm đường sao?

Quách Chân có chút mê man, lúc này độc đan sư không phải đã nhận được Đan Minh tán thành sao? Vì sao độc đan sư vẫn khó có thể được người đời tiếp nhận như vậy?

Hắn tất nhiên sẽ không hiểu rõ, từ xưa đến nay các luyện đan sư vẫn chán ghét và bài xích độc đan sư, chắc chắn sẽ không bởi vì sự tán thành của Đan Minh mà được loại trừ.

Trừ khi lại trải qua mấy nghìn năm, loại hiện tượng này mới có thể có chút thay đổi.

- Người trẻ tuổi tự giải quyết cho tốt đi, biển độc vô biên, quay đầu lại là bờ.

Phương Lâm vỗ nhẹ vào vai Quách Chân, nói lời ý vị sâu xa.

Nói xong, Phương Lâm còn xoa tay, bộ dạng rất ghét bỏ Quách Chân.

Lúc này, ba chấp sự Đan Minh cũng giám định xong.

- Quách Chân, tám viên Bạch Lộ đan có năm viên phẩm chất trung đẳng, ba viên là phẩm chất thượng đẳng.

Chấp sự Đan Minh nhìn mọi người cao giọng nói, đồng thời liếc mắt nhìn Quách Chân.

Quách Chân cười thảm, tuy rằng đã sớm biết mình thua, nhưng khi chính tai nghe được, giờ phút này trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất khó tiếp nhận.

Cảm giác thất bại này thực sự không dễ chịu gì.

Dưới lôi đài vang lên từng tiếng hoan hô, thân Phương Lâm đường đường chính chính luyện đan sư, đánh bại độc đan sư Quách Chân, tất nhiên thu được sựtán thành và ủng hộ của mọi người.

- Phương Lâm đánh lôi đài thành công, trở thành lôi chủ mới, có thể tiếp nhận năm vòng khiêu chiến.

Chấp sự Đan Minh còn nói thêm.

Lời này cũng là nói cho Quách Chân nghe, nói tiểu tử ngươi đã thất bại, không còn là lôi chủ, vậy thì nhanh từ nơi này lăn xuống là được.

Quách Chân thu hồi Ngũ Nhạc đỉnh, thần sắc chật vật đi xuống, trở lại trong đám người Mạnh quốc.

Chỉ có điều tất cả mọi người đều nhìn hắn đầy lạnh lùng, không có một người nào nói lời trấn an Quách Chân, thậm chí mấy người luyện đan sư Mạnh quốc còn lộ ra biểu tình cười trên nỗi đau của người khác.

Phía xa, Cốc bà tử tức giận đến mức đập vỡ chiếc bàn trước người, Quách Chân là đệ tử của nàng, vốn được nàng gửi gắm kỳ vọng rất lớn, nhưng không nghĩ tới, vị trí lôi chủ này còn chưa đứng nóng chỗ đã bị Phương Lâm thoáng cái đẩy xuống.

Giờ phút này, sát ý của Cốc bà tử rất nặng, Cốc bà tử không chỉ muốn giết chết Phương Lâm, còn muốn sử dụng độc độc chết toàn bộ người của Hắc Đỉnh thành này.

Hơn nữa, Cốc bà tử quả thật có năng lực này.

- Độc đan sư chính là không đặt lên được mặt bàn, nhanh như vậy đã phải đi xuống.

Lão nhân họ Nghiêm còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối nói.

Cốc bà tử không nói được một lời, lúc này nói cái gì cũng chỉ là phí công vô ích, thất bại chính là thất bại, chỉ có thể tự nếm quả đắng.

Mà cứ như vậy, tình thế lại phát sinh biến hóa rất lớn.

Ba lôi chủ lại có hai người là đến từ Càn quốc, kể từ đó, Càn quốc dường như thành phía thắng lợi lớn nhất trên đại hội luyện đan sư.

Tuy rằng lúc này tất cả đều còn chưa kết thúc, những luyện đan sư của ba nước vẫn có cơ hội khiêu chiến, nhưng từ tình hình trước mắt có thể thấy, cho dù là tiến hành khiêu chiến, hình như cũng không có ai có thể chấn động được địa vị của ba lôi chủ này.

- Ta tới khiêu chiến Phương Lâm!

Lúc này, bên phía Càn quốc truyền đến một giọng nói, khiến cho tất cả mọi người rất kinh ngạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui