Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Hàn Ngâm Nguyệt nhìn người ngốc này, cảm thấy vô cùng thú vị. Nhưng nàng cũng không có ý định quan tâm, trực tiếp đi qua bên cạnh Phương Lâm.

Làn gió thơm thổi qua, Hàn Ngâm Nguyệt đã đi vào trong Thiên điện cất giữ phương pháp luyện đan. Trận pháp trước cửa chỉ chớp hiện một cái, cũng không thể đủ để ngăn cản Hàn Ngâm Nguyệt.

Phương Lâm âm thầm nghi ngờ. Lẽ nào trận pháp này chỉ là để trang trí? Nếu không nữ tử kia làm sao có thể tiến vào như vậy?

Trong lòng thầm nghĩ, Phương Lâm cũng đi về phía trước cửa.

Ầm!

Phương Lâm trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, cực kỳ chật vật ngã trên mặt đất. Phương Lâm bị ngã tới choáng váng, thiếu chút nữa ngừng thở.

- Nữ nhân kia thật là lạ. Tại sao nàng đi vào được, ta lại không vào được?

Phương Lâm hùng hùng hổ hổ đứng lên, phủi nhẹ bụi đất bám trên người, nhưng không rời đi.

Chỉ một lát sau, Hàn Ngâm Nguyệt từ bên trong cửa đi ra. Pháp trận này hoàn toàn không ảnh hưởng đến nàng.

Nhìn thấy Phương Lâm vẫn ở bên ngoài, đôi mi thanh tú của Hàn Ngâm Nguyệt hơi nhíu lại, mở miệng nói:

- Ngươi ở nơi này làm cái gì?

Thần sắc Phương Lâm hơi xấu hổ, thầm nghĩ có phải nàng đã nhìn thấy tình cảnh vừa rồi mình bị đánh bay đi hay không? Không thấy còn tốt, nếu như bị thấy được, vậy thật mất mặt.

- Không có gì. Chỉ là tùy tiện nhìn thôi.

Phương Lâm hàm hồ nói.

Hàn Ngâm Nguyệt cũng không để ý nhiều, trong tay cầm một phương pháp luyện đan định rời đi.

Phương Lâm có năng lực quan sát vô cùng tốt, liếc mắt liền nhìn thấy được phần nội dung bên trong phương pháp luyện đan này. Hắn chợt thốt lên:

- Nàng cần phương pháp luyện Tuyết Sương đan làm gì?

Hàn Ngâm Nguyệt nghe vậy, bước chân chợt dừng lại, hơi kinh ngạc nghi ngờ nhìn Phương Lâm.

- Ngươi làm sao biết được ta cầm chính là phương pháp luyện Tuyết Sương đan?

Hàn Ngâm Nguyệt hỏi.

Phương Lâm bĩu môi, nói:

- Ta thấy được vài loại dược liệu phía trên, liền đoán là Tuyết Sương đan.

Phương Lâm dừng một chút, nghi ngờ nói:

- Nàng là ai? Thiên điện có pháp trận bảo vệ, ta còn không thể nào vào được, nàng làm sao có thể tùy ý ra vào? Chẳng lẽ nàng là gian tế, chạy tới Đan tông chúng ta ăn cắp phương pháp luyện đan?

Hàn Ngâm Nguyệt nhất thời khiếp sợ tới mức ngây người. Người này tự nhiên xem mình thành gian tế?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc này của Hàn Ngâm Nguyệt, Phương Lâm càng cho rằng suy đoán của mình là chính xác. Ngay lập tức hắn cảnh giác nhìn Hàn Ngâm Nguyệt, làm ra bộ dạng như gặp kẻ địch lớn.

- Nói mau, nàng tới lấy trộm phương pháp luyện đan làm cái gì? Bằng không đừng trách ta thông báo trưởng lão tới bắt nàng lại!

Phương Lâm lớn tiếng nói.

- Ngươi…

Hàn Ngâm Nguyệt có phần tức giận. Mình không nói gì, thế nào là thành gian tế?

- Phương Lâm? Ngươi ở đây làm gì?

Lúc này, lão đầu Mạnh Vô Ưu kia xuất hiện. Chỉ có điều khi Mạnh Vô Ưu nhìn thấy Hàn Ngâm Nguyệt, nhất thời biến sắc.

- Mạnh trưởng lão tới thật đúng lúc. Nữ nhân này không biết là gian tế từ đâu tới, lấy trộm phương pháp luyện đan của Đan tông chúng ta. Đệ tử ở chỗ này ngăn cản nàng, trưởng lão mau mau bắt nàng!

Phương Lâm vội vàng nói với Mạnh Vô Ưu.

Thần sắc Mạnh Vô Ưu nhất thời cũng trở nên cổ quái giống như Hàn Ngâm Nguyệt. Hai người cùng nhìn Phương Lâm, ánh mắt kia quả thực lại giống như đang nhìn một kẻ đần độn.

Phương Lâm bị hai người này nhìn như vậy, nghĩ không ra, thầm nói có chuyện gì vậy? Lẽ nào Mạnh trưởng lão và gian tế này là đồng bọn sao? Lúc này bị mình gặp phải, hai người chẳng lẽ muốn giết mình diệt khẩu?

Nghĩ đến đây, Phương Lâm tiếp tục nhìn về phía Mạnh Vô Ưu, thần sắc cũng biến thành cảnh giác. Đồng thời hắn âm thầm quan sát địa hình, chuẩn bị đợi lát nữa nếu tình thế không ổn, lòng bàn chân liền giống như bôi dầu chạy nhanh.

Mạnh Vô Ưu vội ho một tiếng. Đầu tiên, hắn cung kính hành lễ về phía Hàn Ngâm Nguyệt. Cảnh tượng như vậy khiến cho Phương Lâm trợn tròn hai mắt. Trong lòng hắn thầm nghĩ không hay rồi, xem ra hai người thật sự là đồng bọn. Hơn nữa địa vị của nữ nhân này còn cao hơn Mạnh lão đầu.

- Phương Lâm, nàng không phải gian tế gì cả, mà là nữ nhi của tông chủ Hàn Ngâm Nguyệt.

Mạnh Vô Ưu cố nhịn cười, giọng nói cổ quái nói.

Phương Lâm nghe vậy, thần sắc nhất thời ngẩn ra. Ngay lập tức hắn há hốc mồm, vẻ mặt chấn động kinh ngạc.

Mạnh Vô Ưu cố nhịn cười. Hàn Ngâm Nguyệt thấy bộ dạng Phương Lâm như vậy, càng cảm thấy buồn cười, mím môi.

Phương Lâm há hốc mồm. Mình làm nửa ngày, nữ nhân này lại là nữ nhi của tông chủ.

- Mạnh trưởng lão, trưởng lão nói nàng là nữ nhi của tông chủ sao?

Phương Lâm hơi lúng túng hỏi.

Mạnh Vô Ưu không nói gì. Hàn Ngâm Nguyệt lại khẽ nói cười nói:

- Ngươi cũng thật thú vị. Ở Tử Hà tông không người nào không nhận ra ta. Ngươi thật đúng là hiếm thấy.

Phương Lâm thầm nghĩ ta đâu chỉ không biết ngươi, ta ngay cả tông chủ là ai cũng không biết.

Ngay lập tức, Phương Lâm lộ ra thần sắc xấu hổ, nhìn Hàn Ngâm Nguyệt chắp tay nói:

- Hóa ra là thiên kim của tông chủ Hàn sư tỷ. Sư đệ Phương Lâm, ở chỗ này ra mắt Hàn sư tỷ.

Hàn Ngâm Nguyệt nghe được tên của Phương Lâm, trên khuôn mặt tuyệt mỹ có phần kinh ngạc.

- Ngươi chính là Phương Lâm?

Hàn Ngâm Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Phương Lâm gật đầu, mỉm cười nói:

- Hóa ra sư tỷ cũng đã nghe nói qua về tên của ta. Chỉ là một chút danh mỏng mà thôi, thật sự không đáng nhắc đến.

Mạnh Vô Ưu trừng mắt với Phương Lâm. Tiểu tử nhà ngươi có thể khiêm tốn một chút hay không. Ở trước mặt Hàn đại tiểu thư còn cười đùa cợt nhả như thế.

Hàn Ngâm Nguyệt mỉm cười, nói:

- Ta thực sự từng nghe nói về tên của ngươi. Ngày ấy bốn thánh Đan tông hiển linh, hình như cũng là vì ngươi. Ngay cả phụ thân ta cũng từng nhắc tới tên của ngươi.

Phương Lâm nghe thấy lời này vẫn không có cảm nhận được điều gì. Nhưng trong lòng Mạnh Vô Ưu lại vô cùng chấn động kinh ngạc. Ngay cả Tử Hà tông chủ cũng từng nhắc tới Phương Lâm, nói rõ Phương Lâm đã tiến vào trong mắt nhân vật lớn Tử Hà tông chủ này.

Phương Lâm không biết Tử Hà tông chủ là ai, nhưng Mạnh Vô Ưu biết. Có thể làm cho Tử Hà tông chủ Hàn Lạc Vân cũng phải nhắc tới một câu, đây chính là vinh quang lớn lao.

Hàn Ngâm Nguyệt quan sát Phương Lâm, trong đôi mắt đẹp có vài phần tìm hiểu và nghi ngờ, nhưng phần nhiều lại là kinh ngạc.

Bởi vì nàng từng nghe phụ thân của mình nói qua, Phương Lâm người này chính là kỳ tài đan đạo nghìn năm khó gặp.

Lúc đó, một câu đánh giá như vậy khiến cho Hàn Ngâm Nguyệt cực kỳ chấn động kinh ngạc. Đây cũng không phải là một câu đánh giá đơn giản, mà là sự tán thành của Hàn Lạc Vân.

Khả năng quan sát nhìn người của phụ thân mình cực cao. Toàn bộ Tử Hà tông, người có thể làm cho hắn tán thưởng như vậy, cho dù là trong những đệ tử chân truyền Đan tông và Vũ Tông kia, cũng không có mấy người.

- Khó trách ngươi chỉ liếc mắt thoáng nhìn phương pháp luyện đan của ta, cũng biết là đan dược gì. Xem ra ngươi thật sự không hổ danh là thiên tài đứng đầu đan đạo.

Hàn Ngâm Nguyệt khẽ nói nói.

Phương Lâm cười hì hì, nói:

- Làm gì có làm gì có. Ta cũng chỉ là tùy tiện đoán mò mà thôi.

Hàn Ngâm Nguyệt đột nhiên hỏi:

- Nếu Phương sư đệ chính là thiên tài đan đạo, vậy ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.

Phương Lâm nói:

- Hàn sư tỷ hỏi đi. Chỉ cần ta biết, tất nhiên sẽ nói ra hết, không giấu diếm.

Mạnh Vô Ưu nhìn Phương Lâm, càng nhìn càng cảm thấy bộ dạng Phương Lâm hình như có mưu đồ bất chính đối với Hàn Ngâm Nguyệt, trong lòng âm thầm cảnh giác. Nếu như tiểu tử này có ý gì đối với Hàn Ngâm Nguyệt Hàn đại tiểu thư, cần phải sớm làm khiến cho hắn cắt đứt ý nghĩ ngay.

Hàn Ngâm Nguyệt trầm ngâm một lát, nói:

- Nếu như có người trúng phải lửa độc, hai chân dần dần mất đi tri giác, da khi thì nóng hổi khi thì lạnh như băng, vậy nên dùng đan dược gì để trị liệu?

Sau khi Hàn Ngâm Nguyệt hỏi vấn đề này, Mạnh Vô Ưu và Phương Lâm đều suy nghĩ. Mạnh Vô Ưu chau mày. Hàn Ngâm Nguyệt nói ra những bệnh trạng này cũng không nhẹ, không phải lửa độc bình thường có thể gây ra. Trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được phương pháp giải độc thích hợp.

Phương Lâm suy nghĩ một lát, liền nghĩ ra được phương pháp giải quyết. Lấy thành tựu đan đạo của Phương Lâm kiếp trước, cho dù là người chết, cũng có biện pháp cứu trở về, càng chưa nói loại bệnh do lửa độc này gây ra.

Ngay lập tức, Phương Lâm mở miệng nói:

- Hai chân dần dần mất đi tri giác, chính là kinh mạch bị hao tổn tăng lên. Thân thể khi thì nóng hổi khi thì lạnh như băng, chính là tình trạng bệnh khi nội kình cùng lửa độc phát sinh xung đột, nóng nảy không ngừng. Nếu như người này hôn mê bất tỉnh, lại lấy Hộ Tâm đan bảo vệ tốt tâm mạch, rồi lấy Tam Thanh Sinh Mạch đan chữa trị kinh mạch. Tiếp đó lấy loại đan dược có tính hàn như Tuyết Sương đan, Thu Lộ đan loại trừ lửa độc. Cuối cùng dùng một ít đan dược tu dưỡng bồi bổ trở lại là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui