Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

- Ta sẽ không hạ thủ lưu tình!

Thanh Kiếm Tử nói xong, liền thu lại vẻ tươi cười, thần sắc trở nên nghiêm túc.

Phương Lâm cũng không có nói cười nữa, trên mặt đều là vẻ nghiêm túc.

Luận võ đài rất rộng rãi, đủ để cho hai người bọn họ hoàn toàn buông tay chân ra tới quyết đấu, đồng thời ở xung quanh có pháp trận bao phủ, bọn họ không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến những người khác bên ngoài luận võ đài.

Một trận chiến này không quan tâm tới thắng bại, chỉ là so tài, nhưng bất luận là Phương Lâm hay Thanh Kiếm Tử đều không sơ suất và khinh thường.

Hai người cách nhau chừng mười bước, nhìn chằm chằm vào đối phương, bọn họ đều không có lập tức ra tay.

Mà trên thực tế, cuộc tranh đấu đã bắt đầu, bọn họ đều đang đợi đối phương ra tay trước, bởi vì ra tay trước lại có nghĩa là sẽ lộ ra sơ hở.

Thời gian từng chút một trôi qua, tất cả mọi người dưới đài chờ đến mức có chút sốt ruột, chỉ có điều không ai nói lung tung, ai dám nói lung tung, chắc hẳn sẽ bị các trưởng lão có mặt ở đây đánh chết.

Khi tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hai người trên đài, Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử gần như cùng lúc có hành động.

Thanh Kiếm Tử đánh ra một quyền với khí thế hào hùng, Phương Lâm cũng đánh ra một quyền với lực đạo mười phần.

Ầm!!!

Ở trong chớp mắt, nắm đấm hai người đã va chạm thật mạnh, lại giống như hai khối đá cứng va chạm vậy, phát ra tiếng động nặng nề.

Phương Lâm lui về phía sau, trên mặt có vẻ kinh ngạc, Thanh Kiếm Tử cũng lui về phía sau, nhíu mày.

- Trở lại!

Thanh Kiếm Tử hét lớn, Phương Lâm cũng hoàn toàn không có ý sợ hãi, hai người đều lấy ra phương thức giao đấu trực tiếp nhất, từng quyền đánh đến thịt, mọi người phía dưới nhìn thấy đều không ngừng chắt lưỡi.

Ở dưới va chạm như vậy, ưu thế trên phương diện thân thể của Phương Lâm lại dần dần thể hiện ra, thân thể của Thanh Kiếm Tử tuy rằng cũng rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn yếu hơn Phương Lâm một ít.

Ai nấy đều thấy được, Phương Lâm đã chiếm ưu thế, Thanh Kiếm Tử bị Phương Lâm tấn công, ép tới liên tiếp lui về phía sau, đã sắp đến mép của luận võ đài.

Một đám đệ tử Võ Tông thấy vậy đều vô cùng sốt ruột, lẽ nào đại sư huynh Thanh Kiếm Tử, tồn tại luôn luôn vô địch trong lòng bọn họ, ngày hôm nay phải thua ở trong tay của Phương Lâm sao?

Các đệ tử Đan tông tất nhiên lại nhảy cẫng lên hoan hô, không ngừng cổ vũ trợ uy cho Phương Lâm, nếu như Phương Lâm đánh bại Thanh Kiếm Tử, đối với toàn bộ Đan tông cũng một loại vinh quang, sau này các đệ tử Đan tông gặp lại những đệ tử Võ tông cũng sẽ không có cảm giác thấp hơn một đầu nữa.

- Tiểu tử này lại có thể có thân thể mạnh như vậy sao?

Cách đó không xa, thủ tọa của Võ tông Hình Thiên Tiếu nhìn lên trên đài tỷ võ, trong miệng có phần kinh ngạc nói.

- Người này sợ rằng lấy thiên tài địa bảo rèn luyện thân thể, bằng không ở từng tuổi này rất khó đạt được mức độ này.

Một trưởng lão Võ tông nói.

- Thân thể tuy mạnh, nhưng Thanh Kiếm Tử còn chưa thể hiện ra thực lực, trận chiến này thắng hay bại cũng chưa thể nói trước được.

Một trưởng lão khác nói.

Không ít người gật đầu công nhận, đừng thấy hiện tại trên cục diện Thanh Kiếm Tử là hạ phong, nhưng lúc này mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi, bất luận là Thanh Kiếm Tử hay Phương Lâm đều không có thi triển ra thủ đoạn chân chính đâu.

Thanh Kiếm Tử không ngừng lui về phía sau, mắt thấy lại sắp đi tới mép luận võ đài, đúng lúc này, trong miệng Thanh Kiếm Tử hét dài một tiếng, âm thanh chói tai khiến cho trong tai mọi người ở đây đều đau đớn một trận.

Phương Lâm ở khoảng cách gần, có thể nói là đứng mũi chịu sào, hắn lập tức cảm giác đầu óc chấn động, đầu váng mắt hoa thân thể lay động.

- Không tốt!

Phương Lâm nhất thời kinh sợ, Thanh Kiếm Tử này lại có thể nắm giữ thần thông như thế, trước đây cũng không có thấy hắn thi triển qua.

Ngay lập tức, thân hình của Phương Lâm lập tức lui về phía sau, chỉ có điều hắn vẫn bị Thanh Kiếm Tử đánh trúng một chưởng, chỗ ngực cảm thấy khó chịu.

Ở trong nháy mắt Thanh Kiếm Tử đã xoay thế cục, hắn lập tức nắm lấy cơ hội, toàn thân hóa thành một đạo kình phong, trực tiếp vọt tới trước mặt Phương Lâm.

Liên tiếp ba chưởng đều rơi vào các nơi trên người Phương Lâm, sau ba chưởng, Phương Lâm cảm giác được trong cơ thể khó chịu từng đợt, giống như kinh mạch bị trì trệ, có nội kình chút không thông.

- Điểm huyệt?

Phương Lâm càng kinh ngạc hơn, Thanh Kiếm Tử này lại còn học được thủ đoạn điểm huyệt, ba chưởng này có uy lực không mạnh, lại đặc biệt đáng chết là khiến cho Phương Lâm không có cách nào thi triển nội kình như bình thường.

Đối mặt với thế tấn công của Thanh Kiếm Tử giống như cuồng phong mưa rào, Phương Lâm lập tức thi triển ra lực của Phá Nhạc, ảo ảnh thú lớn hiện lên bảo vệ mình.

Cùng lúc đó, một con voi lớn màu trắng rít gào, xuất hiện sau lưng Phương Lâm, giơ chân voi to lớn lên giẫm về phía Thanh Kiếm Tử.

Thanh Kiếm Tử không dám khinh thường, vỗ một cái vào túi Cửu Cung, lấy ra một thanh đại kiếm màu đen cánh cửa chừng.

- Mở cho ta!

Thanh Kiếm Tử vung đại kiếm màu đen lên, lập tức chỉ thấy một đường kiếm ảnh màu đen lướt qua trực tiếp chém ở trên con voi lớn màu trắng.

Ầm một tiếng, con voi lớn màu trắng tan vỡ, Thanh Kiếm Tử rên lên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Phương Lâm cũng lắc lư một hồi, sắc mặt hơi trắng bệch, lực Bạch Tượng Trấn Nhạc của hắn đã bị Thanh Kiếm Tử phá được.

Đương nhiên, Thanh Kiếm Tử cũng không thoải mái, bị lực lượng của Bạch Tượng Trấn Nhạc trùng kích, lúc này khí huyết của hắn cuồn cuộn, khó chịu.

Lúc này, Phương Lâm đã giải được huyệt vị bế trắc, nội kình khôi phục như bình thường, dưới chân hắn đạp một cái, thi triển ra Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, toàn thân giống như quỷ mị, không thể nào tìm ra được tung tích.

Thanh Kiếm Tử ghét nhất,chính là loại thân pháp này của Phương Lâm, thật sự rất khó giải quyết, hơn nữa thân pháp cũng không phải phần Thanh Kiếm Tử am hiểu, cho nên lúc này nhìn thấy Phương Lâm thi triển ra Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, hắn lại thấy vô cùng đau đầu.

Cũng may Thanh Kiếm Tử cũng không phải là không có phương pháp ứng phó, lúc này hắn lấy bất biến ứng vạn biến, ngăn trường kiếm màu đen ở phía sau, lại lấy ra một thanh trường kiếm màu bạc, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào thân hình lay động không ngừng của Phương Lâm.

Phương Lâm nhìn thấy phương pháp ứng phó của Thanh Kiếm Tử, hắn cũng âm thầm tán thưởng một tiếng, tinh diệu của Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp này thế nào, hắn biết rất rõ, muốn đuổi kịp Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, điều này thuần túy là vô nghĩa.

Chỉ có lấy bất biến ứng vạn biến, mới có khả năng chống lại Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp.

Ngay lập tức, Phương Lâm cũng lấy ra gậy xương lớn, từ mặt bên xông về phía Thanh Kiếm Tử.

Keng!!!

Thanh Kiếm Tử vung kiếm, Phương Lâm múa gậy xương lớn, phát ra âm thanh kim loại va chạm, Thanh Kiếm Tử lắc lư một hồi, lập tức bị đập đến liên tục lùi về phía sau.

Trên cổ tay của Phương Lâm lại xuất hiện một vết máu, chính là vết tích do kiếm khí gây ra.

Thanh Kiếm Tử thầm nghĩ không ổn, lực lượng Phương Lâm quá mức kinh người, mình liều mạng với hắn thực sự là không khôn ngoan, lập tức hắn thi triển ra một bộ kiếm chiêu tinh diệu, lấy kéo léo phá lực mạnh để đối phó với Phương Lâm.

Phương Lâm có lực lượng toàn thân cũng sẽ bị kiếm chiêu hạn chế, không có cách nào thi triển ra, dần dần đánh mất ưu thế.

Kiếm chiêu chính là chỗ ưu thế của Thanh Kiếm Tử, hắn sử dụng và lĩnh ngộ kiếm đã sớm đạt đến một cảnh giới cao hơn, chỉ cần cầm một thanh kiếm ở trong tay, thực lực bản thân lại sẽ tăng lên chí ít ba phần.

Hơn nữa kiếm chiêu của Thanh Kiếm Tử đều vô cùng gọn gàngtinh diệu, không có quá nhiều hoa chiêu, từng chiêu đều lao thẳng đến chỗ yếu hại.

Cho dù đây chỉ là so tài, cũng làm cho Phương Lâm có một loại cảm giác có chút nguy hiểm đáng sợ.

Trên đài đánh tới khí thế ngất trời, mọi người dưới đài hô to đã nghiền, đây là tranh đấu giữa đệ tử thiên tài nhất của Đan tông và Võ Tông.

- Phương Lâm, ngươi còn muốn nương tay tới khi nào?

Một kiếm của Thanh Kiếm Tử ép Phương Lâm lui lại, rống to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui