Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Phi thuyền màu vàng chậm rãi hạ xuống, đứng ở trên phi thuyền đã có thể nhìn thấy được di chỉ Hư Thiên phía dưới giáo.

Quả thật chỉ có thể gọi là di chỉ, lọt vào trong tầm mắt đều là cảnh đổ nát thê lương, thậm chí không ít nơi đã có cây cối cỏ dại sinh trưởng ra, che phủ đi một phần vốn thuộc về di chỉ Hư Thiên giáo. 

Ở chính giữa di chỉ có một nơi trống trải, từ phía trên nhìn lại, không ngờ là một đỉnh ngọn núi bị san bằng, tạo ra một quảng trường rộng rãi như vậy.

Không ít các thành viên hoàng thất và đệ tử Tử Hà tông lần đầu tiên tới Hư Thiên giáo đều lộ ra vẻ thán phục, không hổ danh là tông môn cổ xưa, phá hủy được cả một ngọn núi, khí phách thật lớn.

Lúc này, ở trên chỗ trống trải này đã tập trung hai phe nhân mã được phân biệt rõ ràng, đó không phải là ai khác, chính là Vân quốc và Mạnh quốc đã tới sớm. 

Ngoài bọn họ ra, ở các nơi trong di chỉ Hư Thiên giáo, còn có các thế lực khắp nơi trong hạ tam quốc tập trung lại đây quan sát cuộc chiến, cũng có một phần tương đối tán tu đến đây.

- Người của Càn quốc cuối cùng đã đến, lần này bọn họ đến quá muộn.

- Hai nước khác lại đến sớm, nhưng hết lần này tới lần khác Càn quốc lại tới muộn hai ngày. 

- Chỉ có điều, Càn quốc cũng không tính là đến muộn, chỉ là chậm hơn so với Vân quốc và Mạnh quốc mà thôi.

...

Trong di chỉ Hư Thiên giáo có không ít người bàn luận ầm ĩ về phi thuyền màu vàng của Càn quốc và hạ xuống. 

Người của hai phe Vân quốc và Mạnh quốc đều lạnh lùng nhìn phi thuyền của Càn quốc, đồng thời bọn họ cũng đang không ngừng quan sát xem trên phi thuyền có những người nào.

Phi thuyền không có hạ xuống trên quảng trường này, mà rơi vào ngọn núi thấp gần đó, ở cách đó không xa còn có hai chiếc phi thuyền khác. Hiển nhiên đó là phi thuyền của Vân quốc và Mạnh quốc.

- Tất cả đều xuống đây đi, theo chúng ta đi gặp đám người của hai nước khác. 

Dương Kiến Nghiệp nói xong, ngay lập tức đám người hoàng thất đi theo ở phía sau hắn, đám người Tử Hà tông đi theo sau lưng Hàn Lạc Vân, tiến về phía quảng trường trên đỉnh núi kia.

Dọc đường đi, không ít võ giả đến đây quan sát cuộc chiến đều là lộ ra vẻ kính sợ đối với đoàn người của Càn Quốc, nói chính xác là lộ ra kính nể, e sợ đối với Hàn Lạc Vân và Dương Kiến Nghiệp đi ở phía trước.

Dù sao, bất luận là Hàn Lạc Vân hay Dương Kiến Nghiệp đều cao thủ hàng đầu nổi danh ở hạ tam quốc, đồng thời trên tay bọn họ đều nắm giữ thế lực một phương, có thể nói là một trong những số lượng nhân vật lớn không nhiều có thể quấy đảo phong vân ở hạ tam quốc. 

Cho dù những võ giả này có người đến từ Mạnh quốc, có người đến từ Vân quốc, nhưng trong lòng đều sẽ thật lòng kính sợ hai người Hàn Lạc Vân và Dương Kiến Nghiệp.

Một đường đi tới quảng trường trên đỉnh núi, người của Vân quốc và Mạnh quốc đã chờ đợi ở đây từ lâu ngày, thi đấu ba nước chính là chuyện trọng đại nhất, long trọng nhất của hạ tam quốc, người dẫn đội hai nước này tất nhiên cũng là cường giả đứng đầu của Vân quốc và Mạnh quốc.

- Dương Kiến Nghiệp, Hàn Lạc Vân, lần này tại sao chỉ có hai người các ngươi dẫn đội vậy? Tiểu tử Lý Chấn Đông kia đâu? 

Ở chỗ của Vân quốc, một lão nhân mặc áo bào trắng mở miệng hỏi.

Lão nhân này thoạt nhìn vô cùng thân mật, trên mặt có vẻ tươi cười, trên người áo bào trắng không dính một hạt bụi, một đám người đi theo phía sau hắn cũng mặc trang phục màu trắng.

- Lần này trong ba vị tuyển thủ chính của Càn quốc ta, không có người của Lý gia, Lý Chấn Đông hắn tất nhiên sẽ không tới. 

Dương Kiến Nghiệp nhìn về phía lão già áo bào trắng này ôm quyền, mở miệng nói.

Dương Huyền Phong ở bên cạnh Phương Lâm, nhỏ giọng nói:

- Lão nhân này là tông chủ Phiêu Miểu tông của Vân quốc Hạc Thiên Niên, thực lực sâu không lường được. 

Phương Lâm gật đầu, hắn biết không nhiều về thế lực cùng với cao thủ của Vân quốc và Mạnh quốc.

Nghe được Dương Kiến Nghiệp nói vậy, người của Vân quốc và Mạnh quốc đều có vẻ hơi bất ngờ, bọn họ vốn cho rằng Lý gia cũng tới nơi này mới phải, nhưng không nghĩ tới trong ba người tuyển thủ chính của Càn quốc lần này lại có thể không có Lý gia, trong các kỳ thi đấu ba nước trước kia, từ trước tới nay Lý gia của Càn quốc lại chưa từng vắng mặt.

- Hai vị, không biết Càn quốc lần này là do ba vị nhân vật thiên tài nào xuất chiến vậy? Có thể để cho chúng ta được mở mang kiến thức một chút hay không. 

Một nữ tử dáng vẻ phong tình vạn chủng vừa cười khẽ vừa nói.

Nữ tử này thoạt nhìn cũng không trẻ tuổi, phải ba mươi tuổi, quần áo thiếu vải, toàn thân có vẻ vô cùng yêu mị, sau lưng nàng có một đám đệ tử thần sắc kiêu căng đang đứng.

- Nữ nhân này là giáo chủ Huyền Âm giáo của Mạnh quốc Mục Hồng Trần, nàng ta có thủ đoạn hết sức lợi hại, không ít thế lực của Càn quốc ta đều từng chịu thiệt vởi nữ tử này. 

Dương Huyền Phong nói.

Phương Lâm nhìn này Mục Hồng Trần, quả nhiên là một nữ tử với mùi vị phong trần.

- Ha hả, các vị Vân quốc và Mạnh quốc, để có thể công bằng, cũng cho chúng ta mở mang kiến thức một chút mới phải. 

Hàn Lạc Vân cười nói.

Rrong Vân quốc này, nam tử trung niên mặc long bào màu tím vàng mở miệng nói:

- Tất cả đều đến nơi đây, các ngươi còn che dấu làm gì. Vân quốc ta từ trước đến nay xem thường chuyện đó. 

Nói xong, nam tử trung niên này vẫy vẫy tay, chỉ thấy trong đám người Vân quốc có tổng cộng ba người hai nam một nữ đi ra.

- Trong hoàng thất Vân quốc ta, người xuất chiến là Triệu Thần Cơ, cũng trưởng tử của bản hoàng.

Nam tử trung niên nói, hắn chính là Triệu Trấn Long hoàng đế của Vân quốc hiện nay. 

Triệu Trấn Long vừa dứt lời, một trong ba người nam nữ trẻ tuổi của Vân quốc kia đi ra, khuôn mặt người này có vài phần tương tự với Triệu Trấn Long, chưa nói tới anh tuấn, nhưng lại có một khí chất vững vàng giống như núi, trong mắt có khí thế nội liễm, tuy có ánh sáng sắc bén nhưng không lộ ra ngoài.

- Vãn bối Triệu Thần Cơ, bái kiến Dương tiền bối, bái kiến Hàn tông chủ.

Triệu Thần Cơ ôm quyền hành lễ vãn bối đối với hai người Hàn Lạc Vân và Dương Kiến Nghiệp. 

Từng người thành viên hoàng thất chỉ biết gọi là hoàng đế của quốc gia mình là bệ hạ, gọi là hoàng đế của những quốc gia khác là tiền bối, đây là quy củ bất thành văn.

- Huyền Cơ hiền chất đa lễ, mấy năm không gặp lại càng có uy nghiêm của phụ thân ngươi.

Dương Kiến Nghiệp thản nhiên nói, hắn cũng không nói lời khen ngợi già. 

Hàn Lạc Vân mỉm cười gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

Triệu Thần Cơ lui trở về trong ba người, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thần sắc có vẻ thản nhiên.

Phương Lâm âm thầm quan sát Triệu Thần Cơ này, thời điểm ở trong Đan Cực tháp, Triệu Thần Không quả nhiên không có lừa gạt mình, một trong ba người của Vân quốc tham gia thi đấu ba nước quả nhiên có Triệu Thần Cơ nhân vật số một này. 

Dương Huyền Phong cũng nhìn Triệu Thần Cơ, thân là hoàng tử Càn quốc, đối với vị hoàng tử của Vân quốc Triệu Thần Cơ này, tất nhiên là có sự thù địch tương đối lớn.

Hạc Thiên Niên Phiêu Miểu tông chủ này tiến lên, vừa cười vừa nói:

- Phiêu Miểu tông ta chỉ có một đệ tử không nên thân xuất chiến. 

Nói xong, một người thanh niên gầy yếu đứng ở bên cạnh Triệu Thần Cơ đi ra, nhìn về phía Hàn Lạc Vân và Dương Kiến Nghiệp ôm quyền hành lễ.

- Vãn bối Trần Vũ, bái kiến hai vị tiền bối.

Tuy rằng Trần Vũ của Phiêu Miểu tông này gầy yếu, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại khiến cho người ta cảm thấy được một khí tức nguy hiểm. 

Trần Vũ lui ra phía sau, nữ tử duy nhất trong ba người này tiến lên, tự giới thiệu:

- Vãn bối Liễu Vô Âm, chính là một giới tán tu của Vân quốc, ra mắt hai vị tiền bối.

Nghe vậy, đám người hoàng thất và Tử Hà tông đều lộ ra một vẻ kinh hãi, ngay cả hai người Dương Kiến Nghiệp và Hàn Lạc Vân cũng thoáng nhíu mày. 

Tán tu? Nữ tử này lại là tán tu? Thân là tán tu lại có thể đại biểu Vân quốc xuất chiến trong cuộc thi đấu ba nước, hơn nữa còn là người tuyển thủ chính, trong này tiết lộ ra tin tức đặc biệt không đơn giản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui