Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Mạnh Vô Ưu có biểu hiện kiên định, dường như đã hoàn toàn không để ý tới mọi thứ. Cho dù là trời sập xuống, cũng không thể ảnh hưởng tới quyết tâm của hắn.

- Thủ tọa, các vị trưởng lão, mười tờ tấm phương pháp luyện đan này có đáng để sửa đổi hay không, chỉ cần nghiệm chứng liền có thể biết được.

Mạnh Vô Ưu nói.

Mộc Yến cũng đứng ra nói:

- Cho dù là phương pháp luyện đan do tổ tiên môn lưu lại, cũng có khả năng tồn tại một ít tỳ vết. Điều hậu bối chúng ta phải làm, chính là sửa cũ thành mới, để tâm huyết Đan tông ta các đời trước càng thêm hoàn mỹ.

Mộc Yến nói lời này, ngược lại được không ít các trưởng lão công nhận. Nhưng vẫn có một số trưởng lão tương đối bảo thủ lắc đầu không dừng.

Vu Chấn hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Mạnh Vô Ưu, nói:

- Các đời trước lưu lại phương pháp luyện đan, tất nhiên đã được các tiền bối trải qua từng đời cân nhắc. Hậu nhân chúng ta kính trọng ngưỡng mộ còn không kịp, vì sao còn muốn chất vấn?

Mạnh Vô Ưu không nhìn Vu Chấn, quay về phía Cổ Đạo Phong nói:

- Khẩn cầu thủ tọa, để cho lão phu ở trước mặt mọi người tiến hành nghiệm chứng.

- Thủ tọa, trăm triệu lần không thể! Chuyện này chính là đại nghịch bất đạo!

- Có gì không thể? Đây ngược lại là chuyện tạo phúc cho Đan tông ta!

- Tâm huyết của các bậc tiền bối, không thể giày xéo!

- Nếu như vẫn xem đây là tâm huyết của các bậc tiền bối, Đan tông ta sao có thể có ngày lớn mạnh?

...

Hai bên tranh luận, hơn sáu phần trưởng lão đồng ý để Mạnh Vô Ưu tiến hành nghiệm chứng, ba phần trưởng lão khác lại chết sống không đồng ý.

Còn có một vài trưởng lão khác không dễ dàng phát biểu ý kiến của mình, duy trì trung lập, yên lặng theo dõi tình hình.

Lão nhân Nghiêm Chính Phong lúc trước còn kiên quyết phản đối Mạnh Vô Ưu, lúc này lại trầm mặt không nói gì, hình như đang suy nghĩ điều gì. Cổ Đạo Phong ngồi trên cao vẫn giữ yên lặng, mặc cho hai bên trưởng lão phía dưới tranh cãi không ngừng.

Qua một lát, người của hai bên hình như đều tranh cãi mệt mỏi, dần dần yên tĩnh trở lại, từng đôi mắt nhìn về phía Cổ Đạo Phong, chờ đợi Cổ Đạo Phong đưa ra quyết định.

Cuối cùng có thể nghiệm chứng tính chính xác của mười bảy tờ phương pháp luyện đan này hay không, vẫn phải xem quyết định của Cổ Đạo Phong.

Nếu như hắn nói một lời không, cho dù Mạnh Vô Ưu này có kiên trì đi nữa, cũng chỉ có thể không có kết quả.

Lúc này Mạnh Vô Ưu cũng có phần căng thẳng. Hắn đặc biệt hy vọng có thể sửa đổi mười bảy tờ phương pháp luyện đan này, khiến cho nội tình Đan tông càng hoàn chỉnh phong phú hơn. Nhưng quyền quyết định vẫn ở trong tay Cổ Đạo Phong. Vị thủ tọa Đan tông này hành sự luôn luôn khiến người ta nhìn không thấu. Mạnh Vô Ưu cũng không biết hắn rốt cuộc sẽ đồng ý hay không.

Cổ Đạo Phong nhìn lướt qua mọi người tại đây, cuối cùng ánh mắt vẫn rơi vào trên người Mạnh Vô Ưu.

- Ngày đó, Mạnh trưởng lão hình như không chỉ một mình tiến vào Đan Phương điện.

Cổ Đạo Phong mở miệng nói, giọng nói bình thản, lại giống như một tiếng sấm rền, khiến cho trong lòng Mạnh Vô Ưu nhất thời trầm xuống.

Không ít người đều nhìn về phía Mạnh Vô Ưu, trong lòng lại đang thầm suy nghĩ về ý trong lời nói của Cổ Đạo Phong.

Cổ Đạo Phong tiếp tục nói:

- Lúc đó, Mạnh trưởng lão dường như dẫn theo Phương Lâm tiến vào Đan Phương điện. Chuyện này có thể cũng liên quan đến Phương Lâm này.

Mọi người nghe vậy, đều lộ vẻ kinh ngạc. Tại sao chuyện này còn dính dáng tới Phương Lâm?

Trong lòng Mạnh Vô Ưu thầm than, quả nhiên vẫn không thể gạt được vị thủ tọa Đan tông này. Ban đầu hắn còn muốn một mình gánh vác tất cả mọi chuyện trên vai. Nhưng cuối cùng vẫn phải kéo Phương Lâm vào.

Cổ Đạo Phong mỉm cười, nói:

- Mạnh trưởng lão, thành tựu đan đạo của ngươi bản tọa tất nhiên bội phục. Nhưng nếu nói tới sửa đổi phương pháp luyện đan, sợ rằng có hơi khó khăn. Chuyện này có thể có liên quan đến Phương Lâm. Mạnh trưởng lão không muốn nói cho chúng ta biết sao?

Mọi người nghe vậy, càng hiếu kỳ hơn. Chẳng lẽ sửa đổi phương pháp luyện đan không phải là Mạnh Vô Ưu, mà Phương Lâm sao?

Rất nhiều người nghĩ tới một điểm này, đều âm thầm lắc đầu, loại bỏ suy đoán không thiết thực này. Sao có thể như vậy được? Phương Lâm chẳng qua là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, làm sao có thể sửa đổi phương pháp luyện đan do tiền bối Đan tông môn lưu lại?

Chỉ có điều nghe ý tứ trong lời nói này của Cổ Đạo Phong, Phương Lâm hình như đóng vai trò không nhỏ trong chuyện này.

Mạnh Vô Ưu hơi do dự. Hiện tại hắn đâm lao phải theo lao. Cổ Đạo Phong hiển nhiên đã đoán được người thật sự sửa đổi phương pháp luyện đan này thật sự không phải là mình, mà là Phương Lâm. Cho dù mình giấu diếm nữa, cũng giấu không được.

Ngay lập tức, Mạnh Vô Ưu trầm giọng nói:

- Trong chuyện sửa đổi phương pháp luyện đan, Phương Lâm quả thật trợ giúp lão phu giúp một tay.

Nghe vậy, mọi người kinh ngạc không thôi. Trên mặt Cổ Đạo Phong lại mỉm cười, nói:

- Sợ rằng không chỉ như vậy. Mạnh trưởng lão vẫn có giấu diếm.

Mạnh Vô Ưu thở dài, nói:

- Quả thật, sai lầm trong mười bảy tờ phương pháp luyện đan này đều là do Phương Lâm vạch ra. Sau đó lão phu kiểm tra từng cái một. Đúng như lời Phương Lâm nói, mười bảy tờ phương pháp luyện đan này có thể nhận được sửa đổi tốt hơn.

Lời này vừa nói ra mọi người đều khiếp sợ không thôi. Cho dù là Mộc Yến, cũng giật mình kinh ngạc.

- Hoang đường! Thật sự hoang đường! Chỉ là một đệ tử hạ đẳng, tự nhiên vọng ngôn sửa đổi phương pháp luyện đan?

- Quá buồn cười! Hóa ra Mạnh trưởng lão bị Phương Lâm này lường gạt.

- Hại ta chờ ở chỗ này tranh luận không ngừng. Hóa ra chỉ là một hồi trò khôi hài!

Lập tức có trưởng lão lắc đầu cười lạnh. Thậm chí có người đã có ý định rời đi đại điện.

Ngay cả những trưởng lão trước đó ủng hộ Mạnh Vô Ưu, cũng có không ít người thở dài, cảm thấy chuyện này thật sự quá hoang đường. Chỉ bởi vì lời nói của một đệ tử hạ đẳng, lại khiến cho huy động tới toàn bộ Đan.

Mộc Yến nhíu mày, có phần bất mãn nhìn Mạnh Vô Ưu. Chuyện lớn như thế không ngờ trước đó không thông báo với mình một tiếng. Lúc này mình hoàn toàn không có sự chuẩn bị, cũng không biết nên ứng phó như thế nào.

Triệu Đăng Minh lập tức đứng ra, cao giọng nói:

- Mạnh trưởng lão chẳng lẽ lớn tuổi, đầu óc cũng hồ đồ rồi sao? Chỉ là lời nói của một đệ tử hạ đẳng, khiến ngươi trịnh trọng khác thường như vậy, lãng phí thời gian của chúng ta?

Vừa mới dứt lời, Triệu Đăng Minh đã cảm thấy không thích hợp, vội vàng chắp tay về phía Nghiêm Chính Phong cười nói:

- Nghiêm trưởng lão thứ tội, nói không lựa lời, nói không lựa lời.

Nghiêm Chính Phong liếc mắt nhìn Triệu Đăng Minh, không tính toán với hắn, mà nhìn về phía Mạnh Vô Ưu, nói:

- Phương Lâm, người này lão phu cũng có nghe thấy. Bốn bức tượng thánh vì hắn hiển linh, còn là người đầu tiên đạt được đầy điểm trong sát hạch Đan Đồng từ trước tới nay. Trước đó hắn còn cùng đệ tử thượng đẳng Lư Cửu Hà so tài đan đạo giành được phần thắng, có thể nói là thiên tài cực kỳ hiếm thấy của Đan tông ta.

Nghiêm Chính Phong đánh giá, mọi người lại không có bất kỳ người nào cảm thấy khác thường. Cho dù là những người có thành kiến đối với Phương Lâm, không thừa nhận cũng không được. Phương Lâm quả thật chính là một thiên tài trong vạn người không có một.

- Nhưng chỉ bằng một lời nói của hắn lại muốn sửa đổi phương pháp luyện đan của tiền bối Đan tông ta. Mạnh Vô Ưu, từ khi nào ngươi trở nên không sáng suốt như vậy?

Nghiêm Chính Phong với lời lẽ đầy khí phách nói.

Thần sắc Mạnh Vô Ưu không đổi, nói:

- Phương Lâm còn nhỏ được cao nhân truyền thụ, biết được rất nhiều phương pháp luyện đan. Mười bảy tờ phương pháp luyện đan này, ta đã dựa theo lời của hắn tiến hành sửa đổi, quả thật càng tốt hơn so với phương pháp luyện đan ban đầu.

- A? Ngươi đã nghiệm chứng qua?

Nghiêm Chính Phong nhíu mày hỏi.

Mạnh Vô Ưu gật đầu. Mấy ngày nay hắn đều bận rộn nghiệm chứng lời Phương Lâm nói, có mười phần nắm chắc, mới dám đến chỗ này.

Nghiêm Chính Phong hít sâu một hơi, lập tức xoay người nói với Cổ Đạo Phong:

- Thủ tọa, đã như vậy, lão phu kia đồng ý tiến hành nghiệm chứng. Lão phu cũng muốn xem thử, Phương Lâm người này rốt cuộc có phải là thiên tài vô song giống như lời thủ tọa nói hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui