Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Phương Lâm vốn cho rằng mình đưa ra phương pháp nguy hiểm như vậy, còn chưa chắc có thể nhận được kết quả, Hàn Ngâm Nguyệt chắc hẳn sẽ phải suy nghĩ hết lần này đến lần khác, sẽ không vội vàng đưa ra quyết định mới đúng.

Nhưng Hàn Ngâm Nguyệt lại lựa chọn mạo hiểm, lựa chọn thử, căn bản cũng không suy nghĩ nhiều, hình như hoàn toàn lại không quan tâm tới hậu quả khi làm như vậy.

Phương Lâm há hốc miệng, lời vừa tới miệng lại nuốt xuống. Hàn Ngâm Nguyệt người ta cũng quyết đoán như thế, nếu như ngươi lại do do dự dự, vậy không phải sẽ khiến người ta chê cười sao?

Ngay lập tức, Phương Lâm nói:

- Hàn sư tỷ quả nhiên không phải người phàm. Chỉ có điều này Tẩy Mạch đan chính là đan dược rất kỳ lạ, cũng không biết Đan tông có người nào có thể chế luyện ra hay không.

Hàn Ngâm Nguyệt nhìn Phương Lâm, mỉm cười nói:

- Người khác không biết, Phương Lâm ngươi lẽ nào cũng không biết sao?

Phương Lâm mỉm cười, nói:

- Sư tỷ nói đùa. Mặc dù ta biết phương pháp luyện đan, nhưng lấy năng lực của ta hiện nay lại không luyện ra được.

Đôi mi thanh tú của Hàn Ngâm Nguyệt nhíu lại, nhưng cũng không tin tưởng Phương Lâm, cho rằng Phương Lâm đang khiêm tốn.

Trên thực tế, Phương Lâm căn bản không phải khiêm tốn. Hiện tại hắn quả thật không có cách nào chế luyện ra Tẩy Mạch đan.

Tẩy Mạch đan chính là đan dược tam phẩm. Chế luyện loại đan dược trình độ này, tối thiểu phải là trình độ luyện đan sư tam đỉnh mới được.

Tuy rằng ở trên thuật luyện đan Phương Lâm không có vấn đề gì, nhưng cảnh giới võ đạo của bản thân quá thấp, nội kình chưa đủ, nhiều lắm là chế luyện ra đan dược nhất phẩm. Trên nhất phẩm, Phương Lâm tối thiểu phải trở thành võ giả Địa Nguyên mới được.

- Nếu như Đan tông không có người nào có thể chế luyện ra Tẩy Mạch đan, vậy ta sẽ tìm đến Phương sư đệ. Hi vọng đến lúc đó Phương sư đệ cũng không nên khiêm tốn nữa.

Hàn Ngâm Nguyệt khẽ nói.

Phương Lâm cười gượng. Cho dù đến lúc đó nàng lại đến tìm ta, ta cũng không luyện ra được Tẩy Mạch đan.

Hàn Ngâm Nguyệt đứng dậy muốn rời khỏi, trên mặt lại có hơi do dự, mở miệng nói:

- Nếu như tìm ra căn nguyên, ngươi có thể trị hết cho ta không?

Mắt Phương Lâm nhìn Hàn Ngâm Nguyệt, không nói gì thêm, chỉ hết sức nghiêm túc gật đầu.

Hàn Ngâm Nguyệt cười, giống như đóa hoa mẫu đơn nở rộ, xinh đẹp khác thường.

Phương Lâm tiễn Hàn Ngâm Nguyệt ra khỏi viện. Hàn Ngâm Nguyệt nhìn Phương Lâm, nhắc nhở:

- Vương Chân người này sợ rằng sẽ còn tiếp tục tới tìm ngươi.

Phương Lâm ngẩn người ra. Trước đó hắn quan tâm chăm sóc, cùng Hàn Ngâm Nguyệt thảo luận nghiên cứu, quên hỏi thăm Vương Chân này rốt cuộc là ai.

Hàn Ngâm Nguyệt không nói gì thêm, rời khỏi nơi đây.

Phương Lâm đóng cửa viện lại, trực tiếp đi chỗ của Hứa Sơn Cao. Vương Chân rốt cuộc là ai, hắn còn không biết được rõ ràng, tất nhiên muốn tìm Hứa Sơn Cao hỏi một câu.

Hứa Sơn Cao nói cho Phương Lâm biết, Vương Chân này chính là đệ tử thượng đẳng Võ tông, danh tiếng lại hết sức tệ hại. Cho dù là ở trong Võ tông cũng có vô số đệ tử chán ghét Vương Chân.

Bởi vì Vương Chân người này tâm tư cực kỳ thâm hiểm, hành sự càng ti tiện hơn, rất thích tính kế với người khác.

Đã từng có một đệ tử thượng đẳng Võ tông bởi vì phát sinh mâu thuẫn với Vương Chân, Vương Chân lại nhân lúc đệ tử thượng đẳng này bế quan đột phá, đứng ở ngoài cửa hô to mắng to, khiến cho người kia đột phá thất bại, suýt mất nửa cái mạng.

Chuyện này lúc đó huyên náo ầm ĩ ở trong Võ tông, Vương Chân thiếu chút nữa lại bị tước đoạt thân phận đệ tử thượng đẳng, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì. Hình như phía sau Vương Chân cũng có chút bối cảnh.

Vương Chân đã nhiều lần tiến hành cưỡng bức dùng lợi dụ dỗ đệ tử Đan tông. Một khi có người từ chối yêu cầu của Vương Chân, Vương Chân sẽ sử dụng các loại phương pháp hèn hạ khiến cho người khác cuối cùng phải thỏa hiệp.

Chỉ có điều Vương Chân cũng tự hiểu lấy mình, người không đắc tội nổi hắn tất nhiên sẽ không đi trêu chọc. Hắn lựa chọn mục tiêu, bình thường đều là mình có thể ăn được.

Giống như Đan Tông Tứ Tú này, dầu mỡ tất nhiên phong phú vô cùng, nhưng Vương Chân không có đi qua trêu chọc Đan Tông Tứ Tú cho dù chỉ một lần.

Bởi vì Vương Chân biết, Đan Tông Tứ Tú đều không phải là người hắn có thể trêu chọc được. Cho dù phía sau hắn có bối cảnh, đắc tội Đan Tông Tứ Tú, cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.

Đơn giản mà nói, Vương Chân này chính là một người bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, đồng thời cực kỳ không da không mặt, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Hứa Sơn Cao đồng tình nhìn Phương Lâm, nói:

- Xem ra Vương Chân này đã để mắt tới ngươi. Người này cũng không dễ ứng phó. Ngươi sợ rằng sẽ không dễ chịu lắm.

Phương Lâm mỉm cười, nói:

- Hắn cho rằng Phương Lâm ta là người dễ bị khi dễ sao?

Hứa Sơn Cao bĩu môi, nói:

- Phương Lâm ngươi quả thật không phải dễ khi dễ. Nhưng Vương Chân này, hắn hành sự tuy rằng ti tiện, nhưng vẫn ở bên trong quy tắc. Người khác muốn bắt hắn cũng không có cách nào. Ngươi có thể làm thế nào?

Khóe miệng Phương Lâm cong lên, bộ dạng đã tính toán kỹ càng từ trước, giống như căn bản cũng không có để Vương Chân này vào trong mắt.

- Mười ngày sau, Vương Chân này lại không phải là vấn đề nữa.

Phương Lâm nói.

Trong lòng Hứa Sơn Cao không tin. Nhưng hắn đã biết Phương Lâm rất nhiều lần thể hiện ra điểm khác thường. Nếu Phương Lâm nói như vậy, có thể thật sự có biện pháp gì đối phó với Vương Chân.

Năm ngày sau, Vương Chân này lại tới.

Ban đầu, Vương Chân dự định ngày hôm sau sẽ tới. Nhưng nghĩ đến Phương Lâm và Hàn Ngâm Nguyệt hình như có quan hệ không cạn, trong lòng hắn thấp thỏm bất an, không hành động thiếu suy nghĩ.

Qua năm ngày, sau khi để cho bối cảnh phía sau thăm dò nghe ngóng, Vương Chân lúc này mới biết, giữa Phương Lâm và Hàn đại tiểu thư cũng không có quan hệ quá mức sâu sắc.

Lúc này Vương Chân mới lại dám đến đây lần nữa, đồng thời thái độ càng muốn kiêu ngạo hơn lần trước, tuyên bố nếu như Phương Lâm không đưa tất cả Thối Cốt đan còn lại cho hắn, hắn lại nói ra chuyện Phương Lâm tự ý bán đan dược cho Đan các biết, đồng thời khiến cho danh dự của Phương Lâm bị quét sạch, cút ra khỏi Đan tông.

Lần này, Phương Lâm không đối nghịch cùng Vương Chân, ngoan ngoãn vâng lời đáp ứng Vương Chân.

Lại sau đó, Phương Lâm lấy ra tám viên Thối Cốt đan giao cho Vương Chân.

Vương Chân cười lạnh vài tiếng, có phần thoả mãn, cầm Thối Cốt đan rời đi.

Lại qua năm ngày, rất nhiều đệ tử Võ tông lại một lần nữa đến đây, chuẩn bị tham gia buổi đấu giá lần thứ hai, cạnh tranh số Thối Cốt đan còn lại.

Lần này số người tới còn nhiều hơn lần trước. Trong đó còn có ba đệ tử thượng đẳng Võ tông cũng tới.

Ba người này đều là người có danh tiếng không nhỏ trong Võ tông, thực lực rất tốt. Ba người bọn họ xuất hiện, khiến cho các đệ tử Võ tông khác thầm kêu khổ liên tục.

Cả đám chen lấn chật kín viện của Phương Lâm, chỉ còn thiếu leo đến trên cây.

Ba đệ tử thượng đẳng Võ tông đứng ở vị trí phía trước nhất, trên mặt đầy tự tin, hình như đã muốn bỏ đồ của buổi đấu giá lần này vào trong túi.

Phương Lâm mang theo vẻ mặt buồn khổ xuất hiện. Mọi người vừa nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, đều sửng sốt. mấy ngày trước đây Phương Lâm này còn cười híp mắt. Thế nào hôm nay lại buồn bã ủ rũ giống như cà tím gặp sương?

Phương Lâm đi tới trước mặt mọi người, thở dài, trên mặt có vẻ do dự và chán nản, lại chậm chạp không mở miệng.

- Phương Lâm, ngươi giở trò quỷ gì vậy?

Một đệ tử Võ tông bất mãn nói.

Phương Lâm lại thở dài một tiếng, chắp tay hướng về phía mọi người, mở miệng nói:

- Các vị thứ tội. Hôm nay sợ rằng phải khiến cho các ngươi thất vọng. Thối Cốt đan đã không còn.

- Cái gì? Thối Cốt đan không còn?

- Đùa kiểu gì vậy? Ta tới đây chính là vì Thối Cốt đan.

- Tình huống gì vậy? Đùa giỡn chúng ta sao?

...

Một đám đệ tử Võ tông nhất thời nổi giận. Ngay cả ba người đệ tử thượng đẳng kia, trên mặt cũng xuất hiện vẻ lạnh lùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui