Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Từng gốc cây lớn che trời tập trung sinh trưởng cùng một chỗ, tán cây tươi tốt nối liền cùng một chỗ, giống như che khuất bầu trời. Chỉ có từng điểm ánh sáng mặt trời chiếu xuống.

Đi ở trong rừng âm u tĩnh mịch khác thường, hít thở đầy mùi trong lành, xen lẫn với một ít mùi thuốc kỳ lạ.

Đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh không nhàn hạ thoải mái thưởng thức phong cảnh trong rừng này, chuyên tâm tìm kiếm các loại dược liệu ẩn nấp ở trong rừng.

Tuy rằng trên Tầm Dược phong sinh trưởng rất nhiều dược liệu, nhưng còn xa mới đạt được mức độ khắp nơi đều có.

Mượn cánh rừng rậm này để nói, nếu chỉ vừa liếc mắt nhìn qua, hình như cũng không có dược liệu gì tồn tại.

Nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát, vẫn có thể phát hiện ra không ít dược liệu ẩn nấp ở các nơi khó có thể phát hiện.

Đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh đã tìm được một ít dược liệu, chỉ có điều đều không phải là dược liệu trân quý gì, mà là dược liệu tương đối bình thường.

Nhưng dù vậy, đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh vẫn có phần cao hứng. Dù sao hiện tại mới vừa tiến vào Tầm Dược phong, đã có một ít thu hoạch, coi như là có một khởi đầu không tệ.

Chỉ có điều khiến cho bọn họ có phần bất đắc dĩ chính là Phương Lâm vẫn không có tìm bất kỳ dược liệu gì, hoàn toàn chỉ là đang du sơn ngoạn thủy. Nếu như không phải Hứa Sơn Cao bọn họ vẫn luôn đi theo ở phía sau, chắc hẳn Phương Lâm đã sớm bỏ qua bọn họ, trực tiếp chạy đến chỗ sâu hơn, đi tìm động vật nhỏ chơi đùa.

Cho dù là một gốc dược liệu ở ngay sát trước mắt, Phương Lâm cũng lười đi lấy. Hứa Sơn Cao chỉ có thể hái nó xuống.

Đối với thái độ Phương Lâm không chịu trách nhiệm như vậy, Hứa Sơn Cao còn tốt. Dù sao hắn quen biết với Phương Lâm. Tuy rằng cảm thấy rất kinh ngạc khi Phương Lâm tha thiết yêu thương động vật nhỏ như vậy, nhưng hắn cũng không có một câu oán hận nào.

Nhưng đám mười người Ngô Mạnh Sinh lại không giống vậy. Bọn họ dù sao cũng đã đưa lễ vật cho Phương Lâm, hi vọng khi ở Tầm Dược phong Phương Lâm có thể che chở cho bọn họ.

Nhưng lúc này hành vi của Phương Lâm hoàn toàn không có ý định che chở cho bọn họ. Thậm chí Ngô Mạnh Sinh bọn họ rất nghi ngờ Phương Lâm rốt cuộc có để hành trình Tầm Dược phong này để trong lòng hay không.

Chỉ có điều ngại danh tiếng của Phương Lâm, trong khoảng thời gian ngắn đám mười người Ngô Mạnh Sinh cũng không có biểu lộ gì, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lộ ra vài phần bất mãn.

Đối với biến hóa vi diệu của đám người Ngô Mạnh Sinh, Hứa Sơn Cao đều nhìn thấy, trong lòng cũng âm thầm lo lắng.

- Mau nhìn kìa. Ở đây hình như có một gốc Tử La Hồng Diệp.

Một đệ tử hạ đẳng bỗng nhiên kinh ngạc chỉ vào cỏ dại cách đó không xa nói.

- Ở đây cũng có. Ông trời của ta, nơi đó cũng có nữa.

- Nhiều Tử La Hồng Diệp như vậy, chúng ta là tiến vào một mảnh ruộng Tử La Hồng Diệp sao?

...

Đám người Ngô Mạnh Sinh kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh, trên mặt đầy vẻ vui mừng.

Hứa Sơn Cao cũng đặc biệt niềm vui bất ngờ. Nhiều Tử La Hồng Diệp như vậy, cho dù mỗi người bọn họ chia đều, cũng có thể được phân rất nhiều.

Phương Lâm vốn đang ngẩng đầu nhìn chim bay trên trời, bỗng nhiên xoay đầu lại, khẽ nhíu mày nói:

- Tử La Hồng Diệp ở đây, có gì đó không đúng.

Nghe hắn nói vậy, tất cả mọi người thoáng ngẩn người ra. Ngay lập tức đám người Ngô Mạnh Sinh đều lộ ra vài phần bất mãn.

- Phương sư đệ, những Tử La Hồng Diệp này mọc tốt như vậy, xung quanh cũng không có yêu thú gì, làm gì có cái gì không đúng?

Ngô Mạnh Sinh nói.

Phương Lâm nhìn mọi người, không nói gì. Hắn lập tức ngồi xổm xuống, hái một gốc Tử La Hồng Diệp.

Tử La Hồng Diệp bị Phương Lâm nắm trong tay, rất nhanh lại biến thành màu đen. Ngay sau đó tay của Phương Lâm cũng biến thành đen.

- Không tốt! Phương sư đệ trúng độc!

Hứa Sơn Cao hô to một tiếng, vội vàng định móc ra Giải Độc đan cho Phương Lâm dùng.

Phương Lâm mở bàn tay màu đen ra, nói:

- Không sao.

Nói xong, chỉ thấy màu đen trên bàn tay kia dần dần biến mất, rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Mọi người nhìn thấy vậy đều sửng sốt, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng bộ dạng bàn tay của Phương Lâm vừa rồi, thật sự là trúng độc không thể nghi ngờ.

- Lẽ nào, những Tử La Hồng Diệp này có độc?

Ngô Mạnh Sinh khó có thể tin nổi nói.

Vừa nghe những Tử La Hồng Diệp này có độc, nhất thời có mấy người giật nảy mình, vội vàng rời xa Tử La Hồng Diệp xung quanh.

- Phương sư đệ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Vì sao Tử La Hồng Diệp này vừa đến trên tay lại biến thành như vậy? Còn nữa, độc của ngươi là giải thế nào?

Hứa Sơn Cao không giải thích được hỏi.

Phương Lâm vỗ tay một cái, nói:

- Những cái này không phải là Tử La Hồng Diệp, mà là một loại cỏ độc tương tự, hình dáng bên ngoài hoàn toàn giống nhau, nhưng bản chất lại hoàn toàn khác nhau.

Dừng một chút, Phương Lâm còn nói thêm:

- Loại cỏ độc này tên là cỏ ăn thịt, độc tính không quá lợi hại, nhưng chỉ cần dính vào, tất nhiên sẽ bị thối nát một mảng da thịt, hơn nữa khó có thể khép lại. Ta không bị loại độc này gây thương tích, là bởi vì trước khi ta tiến vào Tầm Dược phong, lại dùng thuốc giải độc có tính chất đặc biệt. Độc bình thường đều có thể hóa giải.

Mọi người nghe vậy, mới chợt hiểu ra, hóa ra Phương Lâm sớm có sự chuẩn bị, sớm dùng Giải Độc đan, hơn nữa hình như không phải là Giải Độc đan bình thường.

Lúc này, trong lòng đám người Ngô Mạnh Sinh còn sợ hãi nhìn những cây Tử La Hồng Diệp tuyệt đẹp xung quanh, trong lòng thầm kêu may mắn.

Nếu không phải nhờ có Phương Lâm nhắc nhở đúng lúc, tất cả bọn họ hiện tại sợ rằng đã trúng phải độc của cỏ ăn thịt này.

Tuy rằng cỏ ăn thịt này sẽ không lấy mạng, nhưng dính vào cũng buồn nôn. Thối nát một miếng thịt còn không dễ dàng chữa trị được.

Trước đó đám người Ngô Mạnh Sinh còn có phần bất mãn về Phương Lâm. Nhưng sau lần này suýt nữa gặp nguy hiểm, trong lòng bọn họ lại biến thành kính nể Phương Lâm.

Nếu không nhờ có Phương Lâm, những người như bọn họ sợ rằng phải sớm kết thúc hành trình Tầm Dược phong.

- Cảm ơn Phương sư đệ nhắc nhở. Chúng ta thật sự là sơ ý.

Ngô Mạnh Sinh chắp tay hướng về phía Phương Lâm nói, trong lời nói có thêm vài phần xấu hổ.

Phương Lâm mỉm cười, nói:

- Dù sao chúng ta coi như là một đoàn thể nhỏ. Nếu như không quan tâm tới các ngươi, vậy ta chẳng phải là thật sự không có nhân tính sao?

Đám người Ngô Mạnh Sinh càng xấu hổ hơn. Trước đó trong lòng bọn họ còn thầm trách móc Phương Lâm. Nhưng lúc này chứng minh, Phương Lâm tuy rằng nhìn như đang đùa vui, trên thực tế cũng không bỏ mặc đám bọn họ.

Hứa Sơn Cao ngược lại rất hứng thú với việc chế tạo loại Giải Độc đan đặc biệt Phương Lâm vừa nói tới. Hắn liên tục yêu cầu Phương Lâm.

Phương Lâm cũng không che dấu, lập tức lấy ra mười một viên Giải Độc đan, tất cả mọi người đều được chia một viên.

Sau khi mọi người ăn vào, đều cảm giác được trong cơ thể có một cảm giác rất kỳ quái, hình như có từng con rắn nhỏ đang ở bên trong thân thể bơi qua bơi lại, quái dị không nói ra được.

- Phương sư đệ, Giải Độc đan này là do sự đệ chế luyện ra sao?

Hứa Sơn Cao hỏi.

Phương Lâm gật đầu nói:

- Là ta chế luyện. Sử dụng một vài dược liệu khác, cho nên không giống với Giải Độc đan bình thường. Chỉ cần độc tính không quá mạnh mẽ, đều có thể hóa giải.

Mọi người nghe vậy lại thán phục một hồi. Nhất là đám người Ngô Mạnh Sinh, trong lòng thầm nghĩ Phương Lâm này không hổ danh là thiên tài trong thiên tài, chế luyện ra Giải Độc đan cũng không tầm thường như vậy.

Lúc này, ánh mắt Phương Lâm chuyển tới một gốc đẹp nhất trong một mảng lớn cỏ ăn thịt này.

“Cỏ ăn thịt này mặc dù có độc, nhưng có cách dùng khác. Ở đây nhiều như vậy, ta ngược lại có thể chế luyện ra một số Hủ Cốt đan.”

Trong lòng Phương Lâm thầm nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui