Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Bên ngoài Tầm Dược phong, Vạn trưởng lão cùng hai vị trưởng lão khác đang ngồi ở trong đình cổ, vừa cười vừa nói chuyện với nhau.

- Lần này Tầm Dược phong mở ra, hẳn phải có không ít đệ tử có thể tìm được dược liệu tốt.

Nam tử trung niên có khuôn mặt vàng vọt nói với hai người.

Vạn trưởng lão gật đầu, nói:

- Lần trước khi Tầm Dược phong mở ra, chúng ta phát hiện có không ít dược liệu thượng hạng ở bên trong. Nhưng phải xem những đệ tử này có thể tìm được hay không?

Một vị Cao trưởng lão khác uống một hớp rượu, nói:

- Sợ rằng những đệ tử này mắt mũi vụng về, có dược liệu tốt ở ngay trước mắt cũng không thể phát hiện ra được.

Ba người đang nói chuyện, chợt nhíu mày. Bọn họ cùng nhìn về phía ngoài Tầm Dược phong.

Chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng từ trong núi lao ra, rơi vào dưới chân núi.

- Lúc này mới mở ra được nửa ngày, tại sao đã có người đi ra? Như vậy cũng quá nhanh đi!

Vạn trưởng lão hơi kinh ngạc nói.

Hai người khác đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên cũng cảm thấy bất ngờ.

Ánh sáng trắng tiêu tan. Chỉ thấy Khang Lộc vẻ mặt chán nản ngồi co quắp dưới đất. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, thần sắc mờ mịt.

- Không ngờ là Khang Lộc! Tại sao hắn lại đi ra nhanh như vậy?

Ba người nhìn thấy Khang Lộc càng giật mình không thôi. Nhất là Cao trưởng lão, sắc mặt có phần khó coi.

Ba người lập tức đi tới bên cạnh Khang Lộc. Chỉ thấy giọng điệu Cao trưởng lão vô cùng bất mãn nói:

- Khang Lộc, vì sao ngươi lại rời khỏi Tầm Dược phong vào lúc này?

Khang Lộc nhìn thấy người đi tới, giống như nhìn thấy được hi vọng, thần sắc lập tức trở nên thê lương, bắt đầu khóc lóc kể lể.

- Là Phương Lâm! Phương Lâm hại ta! Hắn cho ta ăn đan độc!

Khang Lộc vừa khóc vừa kêu lên, giống như tràn ngập oán giận không có chỗ nào để phát tiết.

Ba người nghe vậy, trong lòng đều trầm xuống. Bộ dạng Khang Lộc như vậy, sợ rằng chuyện này thật sự không đơn giản.

- Khang Lộc, ngươi nói thật đi. Nếu ngươi thật sự bị hãm hại, chúng ta tất nhiên sẽ không ngồi yên không quan tâm.

Cao trưởng lão trầm giọng nói.

Khang Lộc vội vàng nói ra chuyện phát sinh bên trong Tầm Dược phong, tất nhiên còn thêm dầu thêm mỡ. Theo lời Khang Lộc, Phương Lâm bị hình dung thành một kẻ ác không chuyện ác nào không làm.

- Quá càn rỡ!

Sau khi Cao trưởng lão nghe xong, nhất thời giận dữ. Trong mắt hắn đầy vẻ thâm trầm.

Hai người khác lại nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.

- Khang Lộc, có phải ngươi nói dối hay không vậy?

Vạn trưởng lão liếc mắt nhìn Khang Lộc, có vài phần nghi ngờ hỏi.

Khang Lộc lập tức đấm ngực giậm chân nói:

- Nếu như đệ tử có nửa câu nói dối sẽ bị ngũ lôi đánh chết!

Thấy bộ dạng Khang Lộc thề thốt như vậy, trong lòng Vạn trưởng lão cũng không chắc chắn. Hắn thầm nghĩ, thế này nguy rồi. Phương Lâm ở trong Tầm Dược phong không ngờ làm ra chuyện vượt quá giới hạn như vậy, sợ rằng không ai có thể bảo vệ được hắn.

- Chuyện này quá mức tệ hại, nhất định phải báo lên thủ tọa, để trừng phạt thích đáng ác đồ Phương Lâm này!

Cao trưởng lão ngôn từ chính nghĩa nói.

Vạn trưởng lão và trưởng lão trung niên kia cũng không ngăn cản. Bọn họ quả thật không có cách nào ép chuyện này xuống được, nhất định phải báo lên thủ tọa Cổ Đạo Phong. Dù sao Tầm Dược phong chuyện trọng đại như thế lại xuất hiện việc hãm hại đồng môn, thật sự khiến cho người ta chấn động kinh ngạc.

- Ta cho rằng phải lập tức bắt Phương Lâm từ bên trong Tầm Dược phong đi ra, để tránh cho hắn lại tàn hại càng nhiều đệ tử hơn!

Cao trưởng lão đề nghị, đồng thời nhìn về phía hai người trưởng lão khác.

Vạn trưởng lão lắc đầu nói:

- Điều này không thích hợp. Tầm Dược phong mở ra, ta cũng không có quyền đưa bất kỳ một người nào từ bên trong Tầm Dược phong ra.

Trưởng lão trung niên cũng phụ họa nói:

- Vạn lão ca nói không sai. Cho dù Phương Lâm này thật sự làm những chuyện đó, cũng phải chờ tới sau khi Tầm Dược phong kết thúc mới có thể tra hỏi hắn.

Cao trưởng lão hừ một tiếng, chất vấn:

- Vậy nếu như Phương Lâm này lại tàn hại đồng môn thì phải làm thế nào? Hai vị gánh vác được trách nhiệm này sao?

Vạn trưởng lão bất mãn nói:

- Cao trưởng lão nói lời ấy là sai rồi. Lúc này Phương Lâm rốt cuộc có tàn hại đồng môn hay không, chuyện này vẫn chưa được xác định. Nếu bởi vậy lại đưa hắn ra ngoài Tầm Dược phong, có phải rất không công bằng với hắn hay không?

- Vạn trưởng lão, Phương Lâm này quả thật cho ta ăn đan độc. Hắn còn có thể tàn hại những người khác. Nhất định không thể bỏ qua cho hắn!

Khang Lộc vội vàng nói thêm vào.

- Ngươi im lặng!

Trưởng lão trung niên quát một tiếng, sau đó lập tức hoà giải nói:

- Chúng ta bàn bạc cũng vô dụng. Vẫn nên dẫn theo Khang Lộc đi gặp thủ tọa, để cho thủ tọa tới quyết định đi.

Nghe hắn nói vậy, hai người khác cũng tán thành. Ba người lập tức dẫn theo Khang Lộc đi gặp mặt thủ tọa Cổ Đạo Phong.

...

Bên trong Tầm Dược phong, lúc này đám người Phương Lâm lại gặp phải phiền toái không nhỏ.

Một đám người bọn họ ở bên trong rừng rậm đi tới đi lui trong một khu vực, trước sau vẫn trở về chỗ cũ. Bất kể bọn họ đi theo hướng nào, cũng không đi ra được.

Ngoại trừ Phương Lâm ra, sắc mặt những người khác đều có phần khó coi, mơ hồ có vẻ lo lắng.

Phương Lâm lại ngược lại. Tuy rằng đã đi lòng vòng ở chỗ này, nhưng hắn hoàn toàn không bối rối, thậm chí thần sắc còn có phần hứng thú.

Rất nhanh trời đã tối đen, đám người Phương Lâm vẫn không thể đi ra ngoài. Một ngày mệt nhọc lại thêm tâm tình nôn nóng, sức lực của mọi người gần như đã tiêu hao hết. Bọn họ lại ngồi xuống tại chỗ nghỉ ngơi.

Phương Lâm, Hứa Sơn Cao còn có Ngô Mạnh Sinh ngồi chung một chỗ, bàn luận xem làm thế nào đi ra khỏi nơi quỷ quái này.

- Phương sư đệ, ta thấy sư đệ hình như hoàn toàn không sốt ruột. Chẳng lẽ sư đệ có chủ ý gì?

Hứa Sơn Cao có khí vô lực hỏi.

Phương Lâm gật đầu, nói:

- Chúng ta đều bị trúng độc.

- Cái gì? Trúng độc? Chúng ta làm sao có thể bị trúng độc được? Hơn nữa cho dù bị trúng độc, lẽ nào tất cả chúng ta đều bị trúng độc sao?

Ngô Mạnh Sinh kinh ngạc nói.

Hứa Sơn Cao suy ngẫm, hình như nghĩ tới điều gì, nhưng lại chờ đợi câu nói tiếp theo của Phương Lâm.

Lúc này, những người khác cũng xông tới. Ai nấy đều hiếu kỳ nhìn Phương Lâm.

Phương Lâm trầm ngâm một lát, nói:

- Trước đó các ngươi không phải từng ngửi được một mùi kỳ quái sao?

Mọi người nghe vậy, đều sửng sốt. Mùi? Mùi nào?

Chỉ có điều rất nhanh, bọn họ lại nghĩ ra. Hai canh giờ trước, khi bọn họ đi ngang qua một bãi cỏ dại, quả thật hình như ngửi thấy được một mùi rất kỳ quái.

- Nghĩ ra rồi. Quả thật có một mùi lạ. Lại giống như, giống như là cái gì nhỉ? Ta không hình dung ra được.

Hứa Sơn Cao có phần khó xử nói.

Ngô Mạnh Sinh lập tức nói tiếp:

- Lại giống như mùi thịt cháy bị ném xuống nhà xí.

-...

Phương Lâm.

-...

Hứa Sơn Cao.

-...

Những người khác.

...

Vẻ mặt Phương Lâm ghét bỏ nhìn Ngô Mạnh Sinh, nói:

- Ngươi thế nào lại hình dung chuẩn xác như vậy?

Vẻ mặt Ngô Mạnh Sinh xấu hổ. Mọi người nhìn hắn cũng cười to một hồi. Tất cả nôn nóng trước đó cũng giảm đi rất nhiều.

- Phương sư đệ, ngươi nói mùi lạ này có độc sao?

Hứa Sơn Cao hỏi.

Phương Lâm ừ một tiếng, nói:

- Chúng ta đều trúng độc này, mất đi cảm giác phương hướng, cho nên đi mãi không ra khỏi đây được. Hơn nữa đã qua mấy canh giờ còn chưa kết thúc, hiển nhiên độc tính của loại độc này rất mạnh. Nếu như không giải độc, sợ rằng mấy ngày nữa chúng ta vẫn phải đi lòng vòng ở đây.

Nghe hắn nói như thế, tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi. Nếu như ba ngày đều đi tới đi lui ở trong này, vậy còn chơi cái rắm? Dứt khoát ngồi ở chỗ này đợi hành trình Tầm Dược phong kết thúc sau ba ngày nữa cho rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui