Đó là 1 buổi tối thứ năm yên bình như bao ngày khác. Ánh
trăng trên cao tỏa ra thứ ảnh sáng hiền hòa bao phủ khắp thê gian, tựa như vòng
tay ấm áp của người mẹ nhẹ nhàng ôm đứa con bé nhỏ lâu ngày xa cách vào lòng
mình vậy. Gió từng cơn khẽ lay động lòng người, xóa tan sự mệt mỏi tích tụ của
1 ngày dài lăn lộn với những bon chen, tranh đấu
Hôm nay quả là yên bình. Nhưng sự yên bình đó dường như k với
tới đc tâm hồn lạnh lẽo của mĩ nhân đang sắc lạnh ngắm nhìn những con người giờ
phút này đang quỳ gối trước mặt nàng vậy. Ánh trăng từ từ chiếu đến người nàng,
dường như càng làm cho vẻ mị hoặc của người con gái ấy tăng lên gấp bội. Dung mạo
nàng dần dần hiện rõ, khiến cho tất cả mọi người ở trong căn phòng đó không khỏi
than rằng “đẹp, nàng thật sự rất đẹp”. Làn da nàng tựa bạch ngọc nghìn năm
không tì vết, mái tóc nàng đen dài, buông thõng đến thắt lưng, tơ mượt không
khác gì thác nước mà trong những bức tranh phong cảnh không thể thiếu. Ngũ quan
nàng cân đối với đôi mắt lanh lợi, ngập tràn sự thông minh cùng mê đắm, đôi môi
nàng tựa cánh hoa anh đào đến mùa khởi sắc, căng mọng sức sống cùng với ý cười
luôn thường trực nơi đây. Nàng như một bức tượng thần tiên, làm cho người người
khi nhìn thấy nàng phải trầm trồ, than phục. Nhưng từng câu nói được thốt ra lại
làm cho mọi người nhớ lại rằng, nàng không phải là thần tiên, nàng là ác quỷ,
thậm chí so với ác quỷ, nàng còn độc ác hơn gấp nghìn vạn lần. Đúng vậy, nàng độc
ác, thật sự độc ác, không việc gì là nàng k dám làm, đối đầu với nàng chỉ có 1
kết cục, CHẾT, bất kể người đó là ai. Không phải những kẻ đang quỳ gối trước mặt
nàng chính là “người thân” của nàng hay sao?
“Trương Tuyết, con tiện nhân kia, người bắt chúng ta đến đây
làm gì?” một giọng nói khẽ vang lên đánh thức mọi người khỏi cơn mộng mị, tất cả
đều hướng ánh nhìn về phía âm thanh được phát ra, chỉ thấy một cô gái tuổi chừng
25 – 26 tuổi với ánh nhìn đầy căm phẫn, trừng đôi mắt to tròn của mình về phía
vị “thần nữ” kia.
“Ha ha… Chẳng lẽ đến giờ phút này ngươi còn k biết sao?” Một
giọng cười uyển chuyển tựa nhạc âm vang lên, trong đó ẩn chứa sự nhẹ nhàng mà
kiên quyết cùng với sự tự tin trời sinh không ai bằng. Nếu như không phải ở
trong tình trạng này, có thể, mọi người sẽ nhìn nàng với con mắt thương tình,
nghĩ rằng một nữ tử có giọng nói êm nhu như vậy thật sự là 1 con người nhân hậu
tận tâm cam
“Thứ rác rưởi nhà ngươi định có âm mưu gì? Ta nói cho ngươi
biết, dù gì ta cũng là Đại tiểu thư của Trương gia, nếu ngươi dám đụng đến ta,
ta đảm bảo ngươi sẽ sống một cuộc sống không bằng chết” Từng tiếng ken két phát
ra từ kẽ răng của người đẹp đang bị trói chặt quỳ dưới sàn nhà. Mọi người k khỏi
1 phen cười thầm. đã đến nước này rồi, ngươi còn ở đó to mồm, không sợ mình
không được chết đau đơn hay sao?
“Đúng vậy, ta nhớ rõ ngươi là ai, Trương An ạk…. Bởi dù gì,
chúng ta cũng là chị e mà, không phải sao, chị cả….” Đúng thật nực cười, chị cả,
hai tiếng đó không ngờ cũng có 1 ngày Trương Tuyết ta phải dùng đến. Chị E ư?
Đã có một giây phút nào người cô kêu một tiếng chị kia làm tròn tư cách của 2 từ
mà cô vừa nói không? Chị E nhà người ta đùm bọc, che chở lẫn nhau, có cãi vã
cũng như đôi ba ngày. Còn kẻ đang quỳ dưới kia, từ lúc cô chào đời, luôn khinh
bỉ, sỉ nhục, hãm hại cô, thậm chí nhiều lần dồn cô vào tử địa. Nếu k phải cô có
thực lực, cô gan dạ mưu trí thì có lẽ giờ này nhà họ Trương đã không còn một
Tam tiểu thư nữa rồi.
“Ngươi không xứng mở mồm ra xưng chị gọi e với An, ngươi
không xứng” liếc ánh mắt sang bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp, mọi người không khỏi
cảm thấy thương tiếc cho nam tử vừa cất tiếng nói kia. Chàng ta cũng có thể coi
là một mỹ nam, chỉ tiếc rằng ánh mắt chàng so với Trương An có 9 phần giống nhau,
vừa độc ác lại mang vẻ khinh người thuần túy
“Nhà họ Trương ta cũng nuôi lắm chó thật. Hết chó cái giờ lại
đến chó đực. Thật không hiểu sao nữa? Đêm hôm còn thi nhau sủa, chẳng lẽ lũ chó
đó muốn bị ta diệt trừ như vậy sao?” Mỹ nhân “thần tiên” lại lên tiếng, chỉ có
điều, lần này sự dịu dàng của nàng đã không còn, thay vào đó là sự diễu cợt
cùng sự lạnh lùng không thể che dấu
Nàng đưa ánh mắt đến trước “con chó” vừa lên tiếng, cũng tức
Nhị công tử Trương gia, Trương Hiểu, anh hai của nàng. Cảm nhận được sự đe dọa
trong lời nói của nàng, Trương Hiểu lập tức im lặng, không dám nói gì nữa. Đây…
đây thật sự là con nhỏ từng bị ta với chị cả đuổi đánh, từng bị chúng ta khinh
nhục hay sao?? Đáng sợ, thật sự quá đáng sợ. Ánh mắt đó,… ánh mắt đó thật sự
quá đáng sợ
“Ngươi,… ngươi định làm gì Hiểu đệ, đồ đê tiện ngươi…” câu
nói chưa dứt thì trên mặt Trương An đã in hằn năm ngón tay. Một giọt máu hồng
men theo bờ môi của cô chảy xuống, làm cho ả, một kẻ đanh đá, nanh độc bỗng
dưng trở thành 1 con cún con sợ hãi, run lên bần bật
Nhìn hai kẻ run rẩy trước mặt, Trương Tuyết không tránh khỏi
mỉm cười, đây là dại tiểu thư, nhị công tử hô phong hoán vũ của Trương gia sao?
Thật đúng là loài chó, ngoài việc sủa bậy ra không làm nên trò trống gì cả
Bước qua 2 kẻ vô dụng kia, mĩ nhân thần tiên nhẹ nhàng đi đến
bên nam nhân trẻ tuổi đang quỳ đằng sau. Nhẹ nhàng ngồi xuống, nàng vuốt ve mái
tóc mềm mượt tựa tơ lụa hảo hạng của mình rồi cất tiếng nói nhẹ nhàng, tràn đầy
tình cảm như khi 2 người bạn tâm giao lâu ngày ngồi hàn huyên cùng nhau
“Cha àk? Cha thấy không? Đó đều là 2 đứa con cha coi như
châu như ngọc đó. Nhìn xem, có khác nào đám vô dụng, không làm nên trò trống gì
cả. Thế mà cha lại định giao cơ nghiệp trăm năm của Trương gia cho bọn họ. Con
thật không biết nói sao nữa, cha àk?”
Haizzz,… mặc dù hiện tại tiền tài của nàng đã nhiều hơn tài
sản của Trương Gia cả trăm lần rồi, nhưng đối với tập đoàn xuyên quốc gia này
nàng vẫn không khỏi cảm thấy thương tiếc. Gây dựng nên một tập đoàn lớn có mặt ở
tất cả các nước trên thế giới đâu phải chuyện dễ, dù sao cũng không thể phủ nhận
kẻ làm cha kia cũng có chút tài năng
“Tuyết nhi, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy sao? Chẳng lẽ
ngươi không thể tha cho chúng ta một con đường sống hay sao? Dù sao ta cũng là
cha của ngươi, 2 kẻ kia cũng là chị gái, anh trai của ngươi, chúng ta là gia
đình, là người một nhà mà, Tuyết nhì”. Hừ, con ranh con, hôm nay ta thua trong
tay ngươi nhưng ta không tin ta không hạ được ngươi. Chỉ cần ngươi thả ta ra,
Trương Cần ta xin thề, tất cả nhục nhà hôm nay, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp bội.
Tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì sao, phụ thân đại nhân.
Ngươi cũng quá hàm hồ rồi đấy. Trương Tuyết ta không phải con ngu, hôm nay ta
thả ngươi, ngươi sẽ cảm kích ta sao? Sẽ đối xử với ta bằng tình cảm phụ thân –
nhi nữ chân thành sao? Người đã từng muốn bóp cổ ta đến chết thật sự sẽ đối với
ta tình thâm nghĩa trọng sao? Nực cười, thế gian này quả thật quá nưc cười
“Tuyết nhi, ta biết từ khi con sinh ra, ta chưa làm tròn
trách nhiệm của một người mẹ, nhưng tất cả đều là do lão ta, chính lão ta ép mẹ,
nếu con muốn hận hãy hận lão, đừng hận người phụ nữ mệnh khổ này” Từng lời nói
chứa đựng tình cảm vô cùng thống thiết, vô cùng thê lương, xứng đáng để nhận giả
Oscar, Dương Mẫn, ak không mẹ của ta quả không hổ là nữ minh tinh nổi tiếng một
thời
Con tiện nhân kia, hôm nay Dương Mẫn ta hạ mình cầu xin
ngươi, ta thề, nếu ta ra khỏi đây ta sẽ dùng tất cả thể lực ta có để cho ngươi
sống không bằng chết. tại sao Dương Mẫn ta thông minh cả đời, lại không bóp chết
ngươi từ khi lọt lòng cơ chứ? Như thế thì ta đâu phải chịu nỗi khổ như ngày hôm
nay
“Cha, mẹ, chị, anh, Tuyết Nhi đúng thật sai rồi. Tuyết Nhi
đáng ra không nên đối xử với mọi người như thế này”. Hứ, các ngươi muốn sống phải
không, được, Trương Tuyết ta sẽ cho các ngươi toại nguyện. “Lão Nhị, mang thứ
ta bảo ngươi chuẩn bị lại đây. Lão Tam, cởi trói cho bọn họ”. Mỹ nhân vừa dứt lời,
lập tức có 2 người mặc đồ đen tiến lên, 1 kẻ đi ra ngoài, 1 người xuống thả bọn
Trương Cần ra, tuy nhiên, trong ánh mắt của 2 người ấy không phải sự khó hiểu
khi mà lão đại tha cho kẻ tử thù của mình mà đó là ánh mắt cười khểnh, xen lẫn
vào đó là 1 tia sợ hãi, điều hiếm có trên người của những kẻ vốn đã quen xông
pha chốn giang hồ.
Hóa ra kẻ kia cũng chỉ là 1 ả nha đầu đần độn mà thôi. Mới
có mở mồm nói vài câu đã làm cho ả tha cho chúng ta. Trương Tuyết, ngươi hãy đợi
đấy, ta sẽ cho ngươi ném trải sự đau đớn, nhục nhã mà ngươi đã bắt chúng ta trải
qua ngày hôm nay. 4 ánh mắt đầy hiểm ác cứ như thế hướng về phía mỹ nhân thân
tiên kia, những tưởng rằng mình đã trải qua kiếp nạn này mà không biết rằng, bọn
chúng sắp trải qua điều còn kinh khủng hơn nhiều, rất nhiều lần so với hiểm
nguy chúng vừa thoát
“Lão Đại, của người đây” Âm thanh cung kính vang lên kèm
theo đó là 1 chiếc khay bằng kim cương được trạm chổ tinh xảo. Nhưng điều đáng
chú ý là trên chiếc khay đó có đặt 4 con dao mạ vàng vô cùng cao quý, làm cho tất
cả mọi người khi nhìn thấy đều không khỏi ngẩn ngơ
“Ta có thể thả người nhưng người đó là ai thì phải do các
ngươi quyết định vậy” Trương Tuyết nhẹ nhàng nếm bốn con dao xuống trước mặt những
kẻ đang mỉm cười một cách độc ác kia, làm cho chúng đang từ hạnh phúc, vui vẻ
trở nên đờ đẫn, dưỡng như không thể tin vào điều mình vừa nghe
Muốn đấu với ta ư? Các ngươi còn non lắm. “Thế nào, bây giờ
ai sẽ là người sống đây” Thư thái ngồi xuống chiếc ghế cẩm thạch, mỹ nhân mỉm
cười, nhưng trong nụ cười ấy lại tràn đầy sự độc ác, tuyệt tình, khiến cho người
ta không khỏi rùng mình vì thủ đoạn của nàng
4 kẻ kia dường như không tin vào tai mình nữa. Con khốn kiếp
kia thật là độc ác mà. Nó muốn chúng ta tương tàn để mua vui cho nó ư? Trời ơi,
ta thật không ngờ. Thật không ngờ. cả 4 người ngồi dưới đất dường như vẫn không
tin đó là sự thật. đây chỉ là mơ, 1 cơn ác mộng mà thôi, tỉnh lại, tỉnh lại là
sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Đúng vậy, ta chỉ cần tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lại
mà thôi
“Còn k mau bắt đầu đi, định đợi đến bao giờ nữa?” Thế nào,
đau lòng rồi ư, năm xưa khi các ngươi hành hạ ta, muón giết hại ta, sao không
thấy các ngươi đau lòng. Các ngươi lúc nào cũng nghĩ rằng người thân của các
ngươi thật đáng tự hào, thật tử tế với mình chứ gì? Để Trương Tuyết ta hôm nay
giúp các ngươi mở rộng tầm mắt xem thế nào “tinh thân”
Ta phải sống, phải sống, ta không thể chết được, không thể
nào. Bốn kẻ kia, mỗi người cầm lấy con dao trước mặt rồi xông vào phía đối
phương mà đâm mà chém với hy vọng, kẻ sống sót bước ra khỏi căn phòng này phải
là ta, là ta.
Trên bầu trời kia, ánh trăng vẫn nhẹ nhàng soi tỏ, yên bình
bên những cơn gió mát mẻ của đêm thu. Còn dưới mặt đất, địa ngục thật sự đã xảy
ra. Con chém cha, chị đâm em, chồng hại vợ, tất cả những người luôn miệng kêu
nhau một tiếng “người nhà” đang nhẫn tâm dồn nhau vào chỗ chết, không chút xót
thương
Dường như trời đất cũng lấy làm phẫn nộ, từng tiếng sấm ầm ầm
vang lên nơi cuối chân trời, tiếng quạ kêu, tiếng gió thổi càng làm cho khung cảnh
kia thật sự ngày càng giống địa ngục bảy tầng mà nhân gian thường nói đến.
Trong tiếng sấm rền, gió rít, một tiếng hét lớn như thể xé
tan khung cảnh, báo hiệu một hồi đẫm máu đã đến hồi kết thúc. Lúc trước, nơi
đây còn có 1 cô gái xinh đẹp với đôi mắt to tròn ngây thơ, 1 chàng trai tuấn tú
với làn da trắng nõn, 1 quý ông quyết đoán, sặc mùi gia trưởng và một vị phụ
nhân tuổi tuy đã cao nhưng những đường nét trên khuôn mặt bà vẫn còn tràn đầy
tư sắc.
Còn hiên tại, người thiếu nữ kia đã không còn hơi thở, đôi mắt
đáng yêu của nàng đã không còn sức sống, trên tay, trên người nàng là chằng chịt
vết thương, từng nhảt, từng nhát cứa lên cơ thể mỏng manh của nàng khiến cho một
đại tiểu thư của gia tốc họ Trương danh giá là người rời cuộc chơi đầu tiên. Nằm
kế bên nàng là người em trai thân thiết Trương Hiểu, nếu nhìn vào người chàng
bây giờ, khó ai có thể nhận ra đây là chàng trai tuấn tú vừa nãy. Mặt mũi chàng
đầy vết dao đâm, đáng sợ hơn là đôi mắt thông minh, lanh lợi của chàng đã bị
người ta hủy trước khi chàng chết, máu chảy đầm đìa trên khuôn mặt chàng làm
cho bộ quần áo trắng giờ đã chuyển sang đỏ, một màu đỏ tuyệt đẹp, màu đỏ của diệt
vong. Có lẽ trong suốt cuộc đời mình, chàng sẽ không bao giờ ngờ được, có 1
ngày chàng phải chính tay đâm chết người chị gái đáng yêu của mình, nhưng chàng
không thấy hối hận bởi chính người chị đáng yêu đó trước khi chết cũng đã hủy
đi đôi mắt tựa ngọc bích của chàng.
Trương Hiểu ta phải sống, ta không thể nào chết được, không
bao giờ có chuyện đó xảy ra. Ta phải là chúa tể, ta phải đứng trên đỉnh cao của
đỉnh cao, chà đạp dưới chân những kẻ hèn mọn, kể cả con tiền tị Trương Tuyết
kia, ta là thiên tài, là thiên tài. Những suy nghĩ đó luôn ở trong suy nghĩ của
chàng cho đến những giây phút cuối cùng của vị thanh niên 23 tuổi ngập tràn
tham vọng đó, cho đến thời khắc chàng bị chính người cha thân sinh ra mình kết
liễu bằng một nhát dao đâm xuyên cổ.
Con thì sao? Chỉ cần ta còn sống, bao nhiêu con ta mà chả
có? Tiền tài, danh vọng, ta không thiếu, chẳng lẽ ta phải lo sợ rằng ta k có
người nối dõi sao? Ta không tin. Quả không hổ danh là người đứng đầu tập đoàn
Trương Thị, Trương Cần quả là một người máu lạnh, tuyệt tình. Sau khi tự tay
đâm chết đứa con trai độc tôn của mình, ông tưởng rằng mình sẽ là kẻ sống sót bởiả
đàn bà DươngMẫn có thể làm gì mình cơ chứ? Hơn nữa, chứng kiến hai đứa con mình
thân sinh bị chết thảm trước mặt, mụ ta có thể không hóa điên sao? Chẳng phải
khi bắt đầu trận chiến, mụ ta cũng chỉ biết ngồi 1 chỗ mà khóc lóc, run rẩy
thôi sao? Mụ đàn bà vô dụng như thế còn cần ta phải lo lắng sao?
Miên man trong suy nghĩ chiến thắng của bản thân mình,
Trương Cần không chú ý đến một ánh mắt lạnh lùng mà điềm tĩnh đang quan sát
ông, đôi tay cầm con dao mạ vàng kia bỗng xiết chặt tay lại, một đòn nhắm tới
cánh tay phải của ông mà đánh tới.
Máu. Máu tươi bỗng phụt lên tứ phía. Bức tường trắng sau
lưng Trương Cần giờ đã nhuộm một sắc đỏ tươi, cặp câu đối vô giá treo trên đó
giờ nhìn không khác gì một đôi giẻ rách. Tiếng kêu chói tai của âm thanh đầy
nam tính, mị lực vừa kêu lên đã lập tức chìm vào im lặng. Người đàn ông cao to
vừa phút trước còn đứng đó vạch kế hoạch trả thù giờ phút này đã đổ rầm xuống,
không động đậy, đôi mắt mở to kinh hãi dường như không thể tin vào điều không xảy
ra. Con dao vàng cắm thẳng vào tim đã kết thúc sinh mạng của Trương Cần, lão hồ
ly trong giới thương trường
Ngu ngốc. Ngươi quên rằng ta từng là nữ minh tinh nổi tiếng
khắp thể giới ư? Diễn có một tý mà ngươi đã tin rồi. Thật sự không hiểu vì sao
ngươi có thể là người đứng đầu một tập đoàn xuyên quốc gia kia chứ? Vậy là cuối
cùng, người sống sót là ta, Dương Mẫn, ta được sống rồi, được sống rồi
Liếc nhìn 3 cái xác không hồn dưới chân, Trương Tuyết nhàn
nhạt lên tiếng “thật không ngờ mẹ của ta cũng la người phụ nữ giỏi giang đó chứ.
Con sẽ giữ đúng lời hứa của mình, mẹ đi đi. Con bất hiểu xin không tiễn”
Hừ. Trương Tuyết, mối thù ngày hôm nay, một ngày nào đó ta sẽ
bắt ngươi trả cả gốc lẫn lãi, ngươi hãy đợi đó. Lão khốn kiếp Trương Cần, trước
lúc chết còn làm ta bị thương, ôi làn da báu vật của ta, phen này ta lại phải mất
công chăm sóc các ngươi rồi.
“Lão Đại, người thật sự thả hồ về rừng như vậy sao?” Lão Tam
ở bên cạnh không kìm được sự khó hiẻu trong lòng mình, cất tiếng hướng lão đại
dò hỏi. Lão đại lão tam ta biết sẽ không thể nào tha cho Dương thị được. Xưa
nay, người nổi tiếng là kẻ diệt cỏ diệt tận gốc cơ mà. Danh hiệu đệ nhất ác quỷ
trong giới hắc đạo không phải bỗng dưng mà có
“Tam ak, ngươi quên rằng ta đã hứa rồi sao? Ta sẽ không ra
tay hạ sảt kẻ thắng cuộc. Nhưng mà nếu bọn chúng tự giết nhau thì ta đâu còn
cách nào khác” Ta tha mạng chó cho ngươi đấy nhưng ngươi có toàn mạng rời khỏi
đây không lại hoàn toàn là chuyện khác, mẹ ak.
Lúc này đây, ba cái xác dưới chân Trương Tuyết không ngững
co rúm lại, máu tươi từ sắc đỏ đang dần dần chuyển đen. Trái ngược với hình
dáng kinh hoàng của mấy cái xác đó là một mùi hương thơm tinh tế dần dần bốc
lên, làm cho mọi người như được hưởng thứ mật hoa thơm ngon nơi niết bàn vậy
Tử Hương độc? Lão đại dùng Tử Hương độc đối phó những kẻ
kia? Dao vàng? Lão đại đã bôi Tử Hương độc lên chỗ dao vàng kia rồi để cho bọn
chúng chém giết lẫn nhau? Tử Hương vốn đã là độc trong độc, vốn không thuốc giải,
điều đặc biệt ít người biết nữa là, nếu dùng thêm vàng, độc tính sẽ tăng gấp vạn
lần, trong thời gian ngắn sẽ mất mạng, thi thể sẽ rúm ró lại rồi bốc hơi không
để lại dấu vết. Trời ơi, lão đại ơi, dù gì đó cũng là thân nhân của người mà,
người hà cớ gì mà để bọn họ chết không toàn thây cơ chứ?
“Các ngươi lui hết ra đi. Ta muốn ở một mình” Thanh âm nhẹ
nhàng lại vang lên, mang theo đó là mệnh lệnh không thể chối từ. Căn phòng vốn
đông người giờ lại chỉ còn 1 bóng hình lẻ loi của mỹ nhân tóc suối kia. Mặt
nàng không biểu cảm, ánh mắt không suy nghĩ gì cứ thế nhìn ra bên ngoài. Ta đã
trả đc thù rồi, ta đã cho những kẻ coi ta không phải người dẫm đạp dưới chân,
ta khiến bọn chúng chết một cách đau đớn nhất, khiến cho kẻ nghĩ rằng mình được
sống lại chết bởi Tử Hương độc do chính ta sáng chế ra. Tất cả đã kết thúc, kết
thúc thật rồi. 20 năm nhục nhã, 20 năm vạch kế hoạch, 20 năm xây dưng lực lượng,
tất cả chỉ vì ngày hôm nay. Trương Tuyết ta đã thắng rồi
Ta thắng rồi, ta thắng rồi, nhưng tại sao ta lại không hề cảm
thấy vui vẻ gì cả. Sự thống khoái ta tưởng tượng không hề xuất hiện, thay vào
đó chỉ là sự cô đơn vô bờ bến. Một giọt lệ từ mắt ngọc rơi xuống, chầm chầm lăn
dài trên khuôn mặt không tì vết của thiếu nữ áo trắng cô đơn vô hạn đang đứng
trước của sổ chạm trổ kim vương cùng hồng ngọc, quý phái vô ngàn
Trên bầu trời sâu thẳm bỗng xuất hiện một vệt sáng xoẹt qua,
một vệt sáng vô cùng lung linh quyến rũ. Sao băng ư? Ta cần gì sao băng? Trong
tay ta là tập đoàn Trương Thị nổi tiếng thế giới, là tập đoàn Huyết Tuyết vang
dội năm châu, là Thiên Đảng Hội tiếng tăm lừng lẫy, hắc bạch lưỡng đạo đều phải
e sợ. Điều duy nhất ta còn thiếu chỉ là 1 gia đình, 1 gia đình tràn đầy tình cảm,
1 gia đình mạng lại cho ta sự ấm áp từ bé đến giờ ta chưa từng nếm trải. Sao
băng, nếu thật sự ngươi nhiệm màu như người đời thường nói, ngươi có thể hoàn
thành tâm nguyện đó cho ta được k?
Những lời nói đó cũng chỉ được thốt ra vào những khoảnh khắc
yếu đuối của Trương Tuyết mà thôi, cô cùng không cầu điều dưỡng như là không thể
đó. Phép màu ư? Cô không tin vào phép màu từ khi bị mẹ ghét bỏ, cha căm thù, chị
gái, anh trai nhiều lần hãm hại rồi. Thế nhưng, lần này, phép màu đã thật sự xảy
ra, ngôi sao băng đó đã mang đến cho cô không chỉ gia đình, mái ấm mà còn cả
tình yêu cô chưa bao giờ được nếm thử tại thế giới thảm khốc nơi cô sinh ra cả.