Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Dạ Nguyệt ngạc nhiên thốt lên từng từ, “Ngươi … ngươi … là …?”

Trước mắt chàng là một nữ tử tí hon với y phục được chia làm hai phần.
Phần ngực mang màu xanh của lá, phần dưới được bao bọc trong sắc đỏ của
dâu tây, để lộ ra vòng eo thon nhỏ, trắng muốt. Sau lưng là 4 chiếc cánh mỏng tựa chuồn chuồn. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện rõ nét thống
khổ, vật vã như thể sinh mạng sắp đến hồi chấm dứt

Đôi chân trần rách nát, rỏ từng giọt máu với từng cử động của nàng về phía đám Tuyết Lăng

Nàng càng đến gần, hơi thơm dịu ngọt của dâu tây càng thêm nồng nàn

Nàng, không ai khác, chính là Strawberry Fairy – Nàng tiên dâu tây

Thế gian này có rất nhiều chủng tộc yêu quái. Có loại hung dữ, hiếu
chiến. Có loại hiền lành, yếu đuối, thậm chí không hề có khả năng chiến
đấu

Và Fairy chính là thuộc dạng thứ hai

Với kích thước cơ thể nhỏ, chiều cao chỉ từ 5 – 7cm, cùng với ngoại hình dễ thương của mình, Fairy thường được săn lùng, buôn bán trong các tiệm thú cảnh

Là một “pet” – vật nuôi được ưa thích, nhiều người sẵn sàng bỏ ra một
khoản tiền lớn để sở hữu Fairy. Tuy nhiên, mọi chuyện đâu phải cứ có
tiền là có thể giải quyết được

Tại sao ư?

Lý do thứ nhất, số lượng của Fairy là vô cùng ít. Thậm chí, nếu nói,
Fairy là số yêu quái ít nhất trên thiên hạ cũng không phải là nói ngoa.
Fairy được sinh ra từ sự thuần khiết của đất trời, của cảnh vật, từ
những cây cỏ hoa lá có được “tình yêu” của thiên nhiên, từ những nguồn
năng lượng trong sạch, không mang trên mình dù chỉ một chút vẩn đục. Thế gian này, thử hỏi, có mấy thứ có thể đáp ứng được những điều kiện khắt
khe đến như vậy chứ?

Lý do thứ hai, do sinh ra từ “tình yêu” của cha trời, mẹ đất, sinh tồn
bằng sự trong lành của thiên nhiên, Fairy không thể chịu đựng bất kỳ sự ô nhiễm nào cả. Nơi Fairy sống phải luôn luôn tươi mát, đẹp đẽ, không có
máu tươi, không có tham lam, không có ích kỷ. Bởi những xúc cảm đó chẳng khác nào thuốc độc với Fairy

Do sự tàn sát lẫn nhau của nhân loại và yêu quái không ngừng từ thuở
khai thiên lập địa, số lượng Fairy giảm dần theo thời gian, đến hiện nay thì gần như tuyệt chủng!

Thật không ngờ, hôm nay, tại con suối này, trước mắt Tuyết Lăng lại xuất hiện một Strawberry Fairy!

Yên Chi nói, “Mùi hương thoang thoảng ta ngửi thấy được là phát ra từ
nàng ta. Nhưng, Fairy đâu thể tấn công. Băng Yêu và Mộc Yêu rốt cuộc là
có lai lịch như thế nào?”

Dạ Nguyệt gật đầu, cúi người xuống nói, “Fairy, Băng Yêu và Mộc Yêu cản trở chúng ta, có phải là bằng hữu của ngươi không?”

Fairy nhìn Dạ Nguyệt, hồi lâu không lên tiếng

Khuynh Vũ thấy thế, liền xuống khỏi người Yên Chi, đi về phía Strawberry Fairy rồi ra hiệu cho nàng ta nhảy lên lòng bàn tay mình

Nhận thấy Khuynh Vũ không có sát tâm, Strawberry Fairy không chút suy nghĩ làm theo mong muốn của chàng

Khuynh Vũ nói, “Chủ nhân, Fairy vốn không thể giao tiếp. Chúng không có
tiếng nói, là loài yêu quái “câm lặng” nên dù có muốn trả lời cũng lực
bất tòng tâm. Ta nói vậy có phải không?”

Nàng tiên dâu tây gật đầu

Tuyết Lăng nói, “Fairy, tại sao ngươi lại ở chốn này. Với không khí quanh đây, không thể có chuyện ngươi được sinh ra nơi đây”

Khuynh Vũ tiếp, “Ngày đó, ta cùng chúng bạn bị bắt, mang lên thuyền đem
bán cùng với các loài động vật khác để làm vật nuôi. Nhân lúc bọn chúng
không chú ý, ta cùng mọi người đã trốn thoát rồi sau đó dạt vào đây, ẩn
náu qua ngày. Chúng bạn ta vì bảo vệ ta nên mới tấn công các ngươi. Xin
đừng làm hại họ. Nếu muốn, các ngươi có thể mang ta đi”

Nàng tiên dâu tây thân thể có chút run rẩy nhưng ánh mắt lại ngập tràn kiên định cùng quyết tâm

Yên Chi thầm nhủ. Hóa ra số hàng hóa lão của đại phu tham tiền đó lại
không chỉ là cú, là công, là cá như mọi người đồn thổi! Sống vì tiền,
chết cũng vì tham tiền. Đáng kiếp!!!

Từ trong bụi hoa, một cây hoa ăn thịt người xuất hiện. Khác với những
cây hoa khác, bộ rễ của nó tựa như đôi bàn chân, giúp cho nó dễ dàng di
chuyển. Trên thân cây là hai sợi dây leo khổng lồ, hoạt động uyển chuyển như thể bàn tay người

Đầu hoa màu hồng với chiếc miệng to lớn và những chiếc răng sắc nhọn ghê người, cùng với đó là tàn tích của những vết máu đã cũ xưa

Tuyết Lăng nói, “Hóa ra, Mộc Yêu đánh lén ta lại là Thực Nhân Hoa. Chỉ
có điều, ta không ngờ rằng, nó lại có thể di chuyển khi chưa tu luyện
thành người”

Thực Nhân Hoa đi đến chỗ Strawberry Fairy, hé rộng miệng đe dọa Khuynh
Vũ. Yên Chi đứng sau lưng chàng cũng không chịu kém, nhe hàm trăng nanh
sắc bén của mình, đối kháng cùng Thực Nhân Hoa

Thân thể khổng lồ của Băng Yêu tan chảy thành nước. Tại hang động, nơi
ẩn náu của Nàng tiên dâu tây, một thân hình trẻ thơ được kết thành từ

những thanh băng nhọn hiện hữu. Nhóc ta tuổi chỉ khoảng 4 – 5, với khuôn mặt không chút biểu cảm. Không như Fairy, thân thể nhóc ta không hoàn
chỉnh, thiếu hụt những phần từ eo trở xuống

Dạ Nguyệt không tin vào mắt nữa. Trong một ngày, không chỉ gặp được Fairy mà còn cả … cả … Ice Spirit – Tinh Linh Băng!

Spirit – Tinh Linh, có thể được ví là “anh em xa” với Fairy. Điều kiện
sản sinh, sinh tồn của chúng gần như giống hệt, chỉ khác một điều duy
nhất. Nếu như Fairy sinh ra từ cây cỏ hoa lá, thì Spirit sinh ra từ
nguyên tố năng lượng. Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Băng, Tuyết, Phong, Lôi, Hắc, Quang. Bao nhiêu nguyên tố, bấy nhiêu dạng Tinh Linh

Nếu như Fairy không có sức công kích, thì Spirit lại khác. Chúng có khả
năng tấn công nhưng sức mạnh lại không hề đáng kể. Bằng chứng là việc,
Băng Yêu được Tinh Linh Băng tạo ra thật sự rất yếu, chỉ cần một đòn
cũng có thể dứt điểm nó! Nhưng sự sống của nó sẽ không chấm dứt khi nào
Tinh Linh còn!

Điểm đặc biệt ở các Tinh Linh chính là khả năng trừ tà. Yêu quái không
thể chạm, hay có bất kỳ tiếp xúc về mặt thân thể nào với các Tinh Linh
hay các yêu quái sinh ra từ sức mạnh của chúng!

Tinh Linh Băng bay đến chỗ Nàng tiên dâu tây, chăm chú quan sát nàng và Khuynh Vũ

Khuynh Vũ nói, “Các ngươi sợ bọn ta gây hại đến Nàng tiên dâu tây chứ
gì? Yên tâm, bọn ta hôm nay đến đây là vì con sông băng này. Hay nói
cách khác, là vì Tinh Linh Băng”

Nàng tiên dâu tây lập tức lùi dần từng bước, thoát khỏi lòng bàn tay của Khuynh Vũ

Hai sợi dây leo khổng lồ của Thực Nhân Hoa lập tức đón lấy Nàng tiên dâu tây, đồng thời tấn công Khuynh Vũ, tạo cơ hội cho Tinh Linh Băng trốn
thoát

Yên Chi lao đến, dùng răng cắn nát đám dây leo của Thực Nhân Hoa, rồi
lấy móng vuốt ghì chặt lấy Thực Nhân Hoa và Nàng tiên dâu tây

Tinh Linh thấy bạn bè mình bị Yên Chi giam hãm liền thổi ra khí lạnh.
Hàn khí nhanh chóng tập trung lại, hóa thân thành Băng Yêu khổng lồ, với cơ thể cường tráng

Tuyết Lăng nói lớn, “Xin các ngươi đừng hiểu lầm. Bọn ta tuyệt không
muốn làm hại gì đến các ngươi. Chẳng qua, bằng hữu Đán Thần của chúng ta đang lên cơn nguy kịch, cần nhờ đến năng lực của Tinh Linh Băng để chữa khỏi”

Dạ Nguyệt đứng tránh sang một bên, để cho Thực Nhân Hoa, Tinh Linh Băng
và Nàng tiên dâu tây nhìn thấy thân thể suy kiệt của Đán Thần

Yên Chi trở về hình người, giải phóng Nàng tiên dâu tây và Thực Nhân Hoa rồi đứng bên cạnh Khuynh Vũ

Fairy quay sang nhìn Thực Nhân Hoa, Tinh Linh Băng rồi lại nhìn Đán Thần và sau cùng là Khuynh Vũ

Khuynh Vũ nói, “Strawberry Fairy nói rằng, với tình hình hiện giờ của
bọn ta thì không thể cứu lấy nam nhân này. Từ lúc trốn khỏi con thuyền
đó, đóng băng dòng sông trước mặt rồi lẩn trốn vào đây, không khí ô
nhiễm chốn này đã làm bọn ta suy kiệt. Thực Nhân Hoa thì không sao nhưng ta và Tinh Linh Băng sắp đến giới hạn rồi. E rằng không thể giúp đỡ cho chư vị”

Dạ Nguyệt nhíu mày, lo lắng lên tiếng, “Rõ ràng Tinh Linh Băng vẫn tạo
ra được Băng Yêu. Vậy sao giờ không thể dùng sức mạnh ấy, tạo một bức
tường băng vây quanh Đán Thần, giúp ngũ đệ thanh trừ tà khí trong cơ
thể?”

Khuynh Vũ tiếp tục chuyển lời của Fairy

“Các vị hẳn cũng thấy, Băng Yêu của Tinh Linh Băng tuy bề ngoài đáng sợ
nhưng sức lực lại vô cùng yếu. Điều đó cũng tức, sức mạnh của Tinh Linh
vốn chẳng còn nhiều. Để giải trừ tà khí cho nam nhân kia, cần phải liên
tục cung cấp hàn khí trong khoảng thời gian dài. Việc đó, giờ đây là
không thể…”

Tuyết Lăng nói, “Chẳng nhẽ, thật sự không còn cách nào khác ư?”

“Không phải không có cách, chỉ có điều …”

Tuyết Lăng kiên định đáp, “Cách gì cũng được. Dù chỉ một tia hy vọng, ta cũng sẽ không bỏ cuộc. Fairy, có điều gì, xin ngươi cứ nói”

“Ngươi có nhìn thấy dòng sông kia không? Ngày đó, khi trốn thoát, do
giận dữ, Tinh Linh Băng đã dùng quá nhiều sức mạnh trong việc đóng băng
nó. Giờ đây, bản thân dòng sông đó chứa đựng sức mạnh chẳng kém của Tinh Linh Băng. Ngươi chỉ cần đào một hố đủ sâu, rồi ngâm chàng ta trong đó. Ta tin, mọi chuyện sẽ được giải quyết”

Khuynh Vũ truyền đạt lời của Nàng tiên dâu tây xong cũng là lúc nàng ngã xuống, hơi thở dồn dập, đứt quãng

Thực Nhân Hoa và Tinh Linh Băng quây xung quanh nàng, lặng im ngắm nhìn
khuôn mặt người bạn thân của mình, trong lòng lo sợ đây là lần cuối cùng cả 3 bọn chúng được ở bên nhau

Tinh Linh Băng hiền hòa ôm lấy Fairy, ôm lấy thứ yêu quái duy nhất có
thể chạm vào người mình mà không lo sợ bị tổn thương. Ánh mắt lạnh lùng
chợt nhuốm màu khổ đau

Không quá 2 phút sau, Tinh Linh Băng cũng ngã xuống, nằm im bất động,
thân thể chợt trở nên mờ dần, tựa như sắp tan biến vào hư vô

Thực Nhân Hoa hoảng sợ. quay người nhìn đám Tuyết Lăng rồi quỳ gối,
không ngừng dập đầu xuống đất, cầu xin cứu lấy hai người bọn họ

Từ trong động đá, một con cú tuyết trắng xóa với những đốm đen nhỏ trên

đỉnh đầu và phía đuôi cánh, một con công với bộ lông rực rỡ bay ra, cùng với đó là một con cá thiên thần màu hồng tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ,
bơi giữa không trung, đến bên Thực Nhân Hoa

Ba con vật đó cúi đầu, cầu khẩn Tuyết Lăng, dù cho không biết nàng có cứu được Nàng tiên dâu tây và Tinh Linh Băng hay không

Yên Chi ngạc nhiên nói, “Cá … có thể bơi giữa trời … được sao??? Nó đã thành tinh đâu, chỉ là một con cá thường thôi mà???”

Dạ Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi cất lời, “Lý do Tinh Linh Băng và Nàng
tiên dâu tây sức lực cạn kiệt, là bởi không khí nơi đây “vẩn đục”. Muốn
cứu sống bọn họ, chỉ có duy nhất một cách là chuyển họ đến một nơi thuần khiết, còn ngoài ra, không hề có biện pháp nào khác cả”

Một nơi thuần khiết…

Không hề “vẩn đục”…

Nơi đó … chẳng phải là …

Nhìn chiếc nhẫn ngọc trên bàn tay mình, Tuyết Lăng chợt hiểu được điều
Dạ Nguyệt muốn nói. Nàng nhìn đám động vật cùng với Thực Nhân Hoa trước
mắt và nói, “Ta biết một nơi có thể cứu sống Ice Spirit và Strawberry
Fairy cũng như bảo đảm an toàn cho tất cả các ngươi. Các ngươi có tin ta hay không?”

Cú tuyết nhìn công, công nhìn cá thiên thần, cá thiên thần nhìn Thực Nhân Hoa rồi đồng loạt cúi đầu

Tuyết Lăng mỉm cười, “Được” rồi lập tức đưa bọn chúng vào trong ngọc lâu

Khuynh Vũ nhìn về phía con sông đóng băng sau lưng mình rồi nói, “Chủ nhân, giờ chúng ta làm gì tiếp theo đây?”

Tuyết Lăng đáp, “Tất nhiên là tạo một cái hố trong lòng sông, đủ để cho Đán Thần nằm trong đấy rồi”

Dạ Nguyệt nói, “Để việc này cho tiểu yêu” rồi dùng những tấm lụa đỏ của
bản thân, thiêu đốt một phần con sông trước mắt thành một khoảng trống
lớn rồi đặt Đán Thần bên trong

Thân thể Đán Thần bị dòng sông băng bao phủ, khiến cho chàng giờ đây như một bức tượng điêu khắc công phu, tinh xảo, như vì sao xa xôi trên bầu
trời cao vời vợi, trước mắt là thế nhưng không sao có thể chạm vào

Tuyết Lăng nói, “Việc chúng ta có thể làm bây giờ, là ngồi đợi mà thôi.
Đán Thần, ngươi phải sớm thanh tỉnh đấy, đừng để ta, Tử Vân cũng như mọi người đợi ngươi quá lâu”

Từ trong ngọc lâu, Hồng Hoa và Hoàng Điệp xuất hiện

Tóc hồng tung bay trong gió, Hồng Hoa nói, “Tiểu thư, thật không ngờ
tiểu thư lại tìm được Fairy. Người con nhớ đến cây Uyên Ương trong ngọc
lâu không? Tuy đã trở thành một cây cổ thụ nhưng không hoa, không quả?”

Tuyết Lăng gật đầu, “Ta nhớ. Chuyện đó thì sao? Có liên quan gì đến Fairy ư?”

Hồng Hoa vui vẻ tiếp, “Tất nhiên là có liên quan rồi. Người có điều
không biết, Fairy tuy không thể tấn công nhưng chúng có năng lực vô cùng đặc biệt”

“Năng lực vô cùng đặc biệt ư? Đó là gì vậy?”

“Chính là khả năng thúc đẩy sự sống, sự sinh trưởng, phát triển của vạn
vật. Nếu không nhờ có Fairy, làm sao cá thiên thần có thể bơi giữa trời? Thực nhân hoa có thể tự do di chuyển? Tiểu thư, em định nói với người
mấy lần về việc kiếm tìm Fairy, giúp cho Uyên Ương cây khai quả nhưng
rồi bao nhiêu chuyện xảy ra khiến cho việc đó bị trì hoãn mãi. Thật
không ngờ, hôm nay người lại …”

“Ra là vậy”

Nhìn thấy trên vai áo Hoàng Điệp lơ thơ những bông tuyết trắng, Tuyết Lăng tiếp, “Hoàng Điệp, sao trên người em lại có tuyết?”

Hoàng Điệp phủi chỗ tuyết trên y phục mình, đoan trang trả lời, “Tiểu
thư, đều là nhờ con cú tuyết lúc nãy. Không hiểu sao, nó bay đến đâu,
tuyết rơi đến đấy. May mà khí hậu ngọc lâu trước nay luôn duy trì ở một
mức cố định, chứ không e giờ trong đó đã là mùa đông mất rồi”

Tuyết Lăng ngạc nhiên hỏi, “Thật ư? Tại sao lại có chuyện lạ kỳ đến như vậy?”

Hồng Hoa nói, “Đâu phải chỉ có cú tuyết. Con công kia cũng đặc biệt
không kém. Nhìn sơ qua, nó cũng chẳng khác những con công bình thường là bao. Nhưng, đôi lúc, nó có thể biến bộ lông sặc sỡ của mình thành màu
trắng tinh khôi”

Dạ Nguyệt nói, “Đại tỷ, ngươi chắc chứ?”

Hồng Hoa gật đầu, “Chẳng nhẽ ta lại đi nói điêu mọi người? Chính mắt ta và Điệp Điệp chứng kiến, giả làm sao được”

Hoàng Điệp ôn tồn nói, “Tam đệ, đệ có phải biết được điều gì rồi không?

Khuynh Vũ suy nghĩ giây lát rồi lên tiếng, “Tam ca, chẳng nhẽ, điều huynh đang định nói tới, là …”

Dạ Nguyệt ôn nhu tiếp, “Ta ngờ rằng, con cú tuyết và con công kia có xuất xứ tại núi Đại Hàn!”

Đại Hàn san, hay còn gọi là núi Đại Hàn, là một trong những ngọn núi
nguy hiểm bậc nhất trên thiên hạ. Với nhiệt độ cao nhất là -1000 độ, nơi đây chính là thiên đường cho Băng yêu và Tuyết yêu, đồng thời là cơn ác mộng cũng như giấc mơ hoang đường nhất của con người


Xưa nay hầu như chưa có ai đặt chân lên núi Đại Hàn mà sống sót trở về!
Thế nhưng, hàng năm, vẫn có không biết bao nhiêu pháp sư mạo hiểm thân
mình, đi ngao du về phía con núi lạnh giá đó

Tại sao?

Thứ nhất là để tạo nên tên tuổi cho bản thân mình! Là ngọn núi được mệnh danh “không thể chinh phục”, nếu có kẻ vượt qua, sống sót trở về, chắc
hẳn danh tiếng sẽ vang vọng khắp nơi, lưu truyền muôn đời! Đứng trước ải danh vọng, mấy ai có thể làm chủ bản thân?

Lý do thứ hai cũng quan trọng không kém, chính là tại núi Đại Hàn chứa
đựng thứ thảo dược người người thèm khát – Thiên sơn tuyết liên. Thứ
thảo dược có khả năng trị được bách bệnh, giải được bách độc trong thiên hạ, kẻ nào lại không mong được sở hữu, hoặc cùng lắm là chiêm ngưỡng
một lần?

Dạ Nguyệt nói, “Tuy việc động vật bình thường có thể tồn tại ở núi Đại
Hàn là không hề cao nhưng cũng không phải là không có. Sống lâu năm tại
chốn lạnh giá như vậy, xung quanh lại là Thiên sơn tuyết liên thần kỳ,
cơ thể của chúng sao có thể không có những biến đổi bất thường? Về
chuyện tác dụng phụ của Thiên sơn tuyết liên, chắc ta không cần phải nói thì mọi người cũng hiểu”

Không khí nơi đây đột nhiên trầm xuống, khuôn mặt ai nấy thoảng qua nét buồn khó có thể che đậy

Không chịu được cái không khí ảm đạm này, Hồng Hoa hai tay chống nạnh, hét lớn một tiếng

“Aaaaaaaaaaaaaaa……………”

Hoàng Điệp nhíu mày nói, “Tỷ tỷ, tỷ có cần thiết phải như vậy không? Tai muội sắp điếc đến nơi rồi”

Hồng Hoa lo lắng đáp, không quên lấy tay vạch tai Hoàng Điệp ra kiểm tra, “Điệp Điệp, ở đâu? Để ta xem nào…”

Hoàng Điệp muốn nhưng không biết phải nói sao với người chị gái của mình nên đành đứng yên chịu trận

Chứng kiến cảnh ấy, Tuyết Lăng cùng Dạ Nguyệt, Khuynh Vũ, Yên Chi không khỏi mỉm cười

Nhẫn ngọc trên ngón tay Tuyết Lăng sáng lên lần nữa. Một nữ tử có mái
tóc nâu, đôi mắt đỏ với khuôn mặt lấp ló dưới lớp mạng ngọc hiện thân

Trông thấy Bạch Băng, Yên Chi liền nói, “Thất muội, có chuyện gì sao?”

Bạch Băng đưa mắt nhìn Tuyết Lăng rồi lên tiếng, “Chủ nhân, người còn
nhớ việc người sai tiểu yêu điều tra về kẻ chủ mưu hãm hại Lãnh gia
không?”

Tuyết Lăng đáp, “Ta nhớ. Bạch Băng, phải chăng việc điều tra đã có kết quả?”

“Bẩm, vâng. Thủ phạm đứng đằng sau tất cả mọi chuyện kỳ lạ xảy ra với Lãnh Nhu, Lãnh Tình, không ai khác chính là …”

Nghe đến tên kẻ muốn đẩy bằng hữu của mình vào chỗ chết, Tuyết Lăng ngữ
điệu lạnh lùng, “Quả nhiên không ngoài suy đoán của ta. Chính là hắn!”

------------------------------------------

Trong ngõ nhỏ tại Thiên Lang thành

Sau khi Tuyết Lăng cầm theo thẻ bài chữ Vô được làm từ vàng trắng, cùng
với Hồng Hoa, Dạ Cơ, Hồng Tuyết, Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y, Tú Sinh trờ
về ngọc lâu, thi thể của Soul – Eater chợt phát ra những tiếng động khác thường

“Xoẹt”

Một lưỡi hái bằng bạc sắc nhọn rạch nát cơ thể vô hồn của Soul – Eater từ bên trong thành nhiều mảnh to nhỏ không đồng đều

Từ trong đám máu thịt nhầy nhụa, tanh tưởi, một nữ nhân xinh đẹp với mái tóc xanh lá, con người hồng cùng với đôi tai nhọn chậm rãi đi ra

Cánh tay nàng là đôi cánh chim màu nâu rộng lớn, óng mượt

Bàn tay, bàn chân nàng to lớn, mang dáng hình của vuốt chim sắc nhọn,
cùng màu vàng với thứ áo giáp tuy mỏng manh nhưng vô cùng vững chắc, che chắn cơ thể yêu kiều, trắng trẻo của nàng

Cầm trên tay chiếc lưỡi hái bằng bạc khổng lồ, nàng trông chẳng khác tử
thần đi kiếm tìm linh hồn những con người sắp rời bỏ nhân thế là bao

Nàng, không ai khác, chính là một Harpie Lady

Thứ Phong yêu nổi tiếng về khả năng săn mồi của mình!

Nhìn quanh ngõ vắng một hồi, Harpie Lady không nói tiếng nào liền cất cánh bay đi, thân thể biến mất vào trong đêm đen sâu thẳm

------------------------------------------

Nhẫn giới, ngọc lâu

Ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, Phụng Nhan không
khỏi cảm thấy xao xuyến trước vẻ ngoài xinh đẹp của mình. Chàng dùng
lược ngà, cẩn thận chải mái tóc mây dài mượt của mình, như thể chỉ sợ
bất cẩn sẽ làm tổn thương đến chúng vậy

Thế Thành vào phòng, cất giọng nói, “Phụng Nhan, ngươi cả ngày ngắm mình trong gương, bộ không thấy chán sao?”

Phụng Nhan hờ hững đáp, “Ngươi cả ngày hỏi ta câu đó, bộ không thấy chán sao?”

Nhìn quanh phòng một lượt, không thấy ai khác ngoài Phụng Nhan, Thế Thành liền hỏi, “Phụng Nhan, mọi người đâu hết cả rồi?”

“Tử Y đi ra hoa viên có việc. Khuynh Đình, Khuynh Kỳ thì nãy giờ không thấy tăm hơi nên ta cũng chịu. Còn cái của nợ kia thì …”

Phụng Nhan chưa nói hết câu thì từ ngoài sân chạy vào một nam tử đeo
kính đen với ống tay dài xuống quá đầu gối, trên tay là tô mì còn đang
bốc khói nghi ngút

Chàng nói, “Chủ nhân, người về rồi sao? Đúng lúc em vừa thấy món mì này dưới bếp. Nhân lúc còn nóng, người ăn luôn đi”

Nghĩ đến Assassin King, Phụng Nhan không khỏi đau đầu. Kể từ khi thức
dậy, chàng ta liền bám chặt lấy Thế Thành, Ngọc Giai. Muốn đuổi cũng
đuổi không được. Muốn xua cũng xua không xong. Đã thế, còn tự mình lập

khế ước lời thề sinh tử với Thế Thành, ép buộc chàng ta nhận mình làm
yêu quái cận thân

Do không liên quan trực tiếp đến mình, nên lúc đầu, Phụng Nhan cũng
không quá để ý. Nhưng rồi, chàng nhanh chóng hối hận về việc mình đã
không ngăn cản chuyện này

Nhật Vy chạy nhanh về phòng, hòng mang tô mì nóng hổi lên cho Thế Thành thưởng thức

Thế Thành lo sợ nói, “Nhật Vy, đừng chạy. Mọi chuyện cứ thong thả mà làm” nhưng tiếc rằng, Nhật Vy không hề làm theo ý chàng

Chạy đến bậc cửa, thân thể Nhật Vy lảo đảo như muốn ngã, tô mì cũng vì
thế mà sóng sánh không thôi. Thế Thành thấy vậy liền nắm lấy tay Nhật
Vy, giúp chàng ổn định lại thân thể rồi cùng nhau tiến vào phòng

Nhật Vy chỉnh lại kính trên mặt mình, mỉm cười rạng rỡ, “Cám ơn chủ
nhân” rồi chậm rãi đi về phía chiếc bàn trước mặt, toan đặt tô mì xuống

Thế Thành thở phào, “May là không có chuyện gì xảy ra”

Phụng Nhan đặt lược xuống, ngắm nhìn thân ảnh mình trong gương rồi xuýt xoa, “Ta … ta sao … sao mà … hoàn mỹ … hoàn mỹ quá vậy…”

“Ối”

Nhật Vy trượt ngã. Tô mì, theo quán tính, bay về phía sau, nơi Phụng Nhan đang ngồi

“Á…………………………….”, Phụng Nhan đau đớn hét vang

Mái tóc chàng, khuôn mặt chàng giờ đây ngập tràn trong nước mì, còn đâu dáng vẻ kiêu sa, đài các như hồi nãy

Thế Thành lùi dần từng bước, lặng lẽ quan sát tình hình

Nhật Vy run run bất động

Phụng Nhan nghiến chặt răng nói, “Tên sát thủ chết tiệt kia!!!!!!!! Sàn
nhà không có bất cứ thứ gì, thậm chí cả bụi cũng không!!!!!!! Vậy tại
sao ngươi lại có thể ngã được cơ chứ????? Ôi tóc ta, ôi mặt ta!!! Hôm
nay, ta … ta … ta …”

Tại sao ngày đó ta không ngăn cản Thế Thành cơ chứ?????

Nếu thế thì ta đâu có khổ sở như thế này!!!!!

Nhật Vy ấp úng nói không thành lời, “Ta … ta … ta …”

Mái tóc mềm mượt của Phụng Nhan nhanh chóng trở về nguyên hình là những
con rắn mắt xanh, thân thể nữ tử của chàng cũng biến đổi thành Medusa

Ánh mắt chàng rực cháy căm thù, sát khí bừng bừng, như hận không thể lập tức xé xác Nhật Vy ra thành trăm mảnh

Đúng vào lúc tính mạng của Nhật Vy chỉ còn đếm ngược từng giây, sợi dây chuyền Khai Tâm trên cổ Thế Thành bừng sáng

“Phụng Nhan, ngươi đừng có gây chuyện nữa được không? Mẹ ta cùng mọi
người đi tìm cách cứu chữa cho ngũ thúc thúc còn chưa biết tình hình thế nào, ngươi lại ở đây làm ầm ĩ hết cả lên. Còn không mau bình tĩnh lại,
trở về hình người”

Những lời Ngọc Giai nói khiến cho Phụng Nhan nhận ra bản thân có chỗ
không đúng. Trở về hình dạng nữ tử yêu mị của mình, Phụng Nhan cất lời,
“Nhưng … nhưng ….”, cục tức trong lòng không biết làm sao cho được

Ngọc Giai tiếp, “Nhật Vy, ngươi cũng nên xin lỗi Phụng Nhan một câu. Lần sau, mọi sự phải cẩn thận, nhớ chưa?”

Nhật Vy mặt mày xanh lè, cúi đầu tạ tội với Phụng Nhan, “Ta xin lỗi. Quả thật ta không hề cố tình. Chỉ là …”

Từ ngoài cửa, một thân thể nam nhân tuấn tú với vẻ lười nhác lâu năm xuất hiện

“Có chuyện gì sao?”, Tử Y cất giọng hỏi

Phụng Nhan không nói câu gì mà đi thẳng vào phòng tắm, gột rửa thứ tạp chất phá hoại vẻ ngoài bấy lâu bản thân trân quý

Thế Thành kể lại mọi chuyện cho Tử Y nghe đồng thời nói với Nhật Vy,
“Ngươi đừng để tâm. Tuy trông vậy nhưng Phụng Nhan là một người tốt. Chỉ có điều, chàng ta quá quan tâm về ngoại hình của mình thôi”

Tử Y tán đồng nói, “Nhật Vy, Thế Thành nói đúng đấy. Ngươi đừng để bụng
chuyện hôm nay. Phụng Nhan dễ giận nhưng cũng dễ quên, ngày mai, ta tin
chắc mọi sự đâu lại vào đấy thôi”

Nhật Vy mở tròn đôi mắt to của mình, không an tâm hỏi lại, “Thật sao?”

Lúc này đây, chàng trông không khác nào chú mèo con đang cố sức lấy lòng chủ nhân của mình

Thế Thành kiên định nói, “Đương nhiên” rồi quay sang Tử Y, “Ngươi vừa đi đâu đấy? Có thấy Khuynh Đình, Khuynh Kỳ đâu không?”

“Ta vừa đi dạo một mình. Ngươi nói ta cũng thấy lạ, hai huynh đệ ấy như bốc hơi vào không khí vậy đó”

Ngọc Giai nói, “Ở trong ngọc lâu, chuyện gì có thể xảy ra cơ chứ? Mọi người đừng quá lo lắng”

Tử Y lấy ta che miệng ngáp dài một hơi rồi đặt lưng lên giường nằm ngủ,
trước đó không quên nói vọng vào bên trong nhà tắm, “Phụng Nhan, ngươi
cũng đừng quá khắt khe với Nhật Vy, chàng ta không cố ý đâu”

Nằm ngâm mình trong lớp nước trong mát với những cánh hoa hồng đỏ thắm,
Phụng Nhan đỏ mặt nói nhỏ, “Người ta chỉ dọa chứ có thật sự ra tay đâu
mà ai cũng bênh chàng ta vậy? Cả Tử Y cũng thế. Có khi nào, nàng … nàng … có tình cảm … với …”

Như đoán được suy nghĩ của Phụng Nhan, Tử Y tiếp lời, “Đừng nghĩ linh tinh” rồi chìm sâu vào giấc nồng

Phụng Nhan từ từ hạ mình xuống, những mong làn nước sẽ làm nguội đi
khuôn mặt bừng đỏ của chàng. Cứ mỗi lần liên quan đến Tử Y, chàng lại
xấu hổ một cách vô cùng dễ dàng. Những khi như thế, Phụng Nhan đâu còn
là nữ nhân suốt ngày bám chặt lấy Thế Thành, một tấc không đi, một ly
không rời

Trên đời này, người “trị” được Hồng Phụng Nhan, e chỉ có Đán Tử Y mà thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận