Sáng hôm sau, Như Băng tỉnh giấc thì thấy trong phòng đã đặt sẵn một dục bồn. Hơi nóng vẫn còn bốc lên, chắc là nha hoàn buổi sáng chuẩn bị. Nàng đi về phía tủ lấy một bộ y phục màu trắng, bước về dục bôn ngâm mình. Hơi nóng bốc lên làm mặt nàng hơi phiếm hồng. Từng đợt khí nóng bốc lên bao phủ lấy thân thể tuyệt mĩ. Trên da thịt trắng như bạch ngọc còn lưu lại vết hống ngân. Đang thả mình thư giãn bỗng nàng nghe thấy một thanh âm trầm thấp vang lên từ đằng sau:
-Ta có thể coi là nàng đang câu dẫn ta được không nhỉ?
Như Băng mỉm cười đáp lại:
-Nếu ngươi muốn vậy thì cứ coi là vậy đi!-Đôi tay ngọc khẽ vốc nước, mang theo cả những cánh mộc lan trắng muốt- Ngươi không vào triều sao?
-Nương tử à, ta bỗng dưng muốn ở lại hầu hạ nương tử.- Hắn cười tà mị nói
-Ngươi đi đi! Hôm nay ta rất bận a!-Nàng dùng khinh công nhảy ra sau tấm bình phong thay y phục, nói vọng lại.
-Nàng làm gì vậy?- Hắn tò mò hỏi
-Làm vườn a.
Thế là sáng hôm đó, hạ nhân Vũ vương phủ một phen kinh ngạc, vương phi của họ ra sau vườn trồng hoa a!
Dưới ánh mặt trời, Như Băng cặm cụi trồng những đoá Tử Yên và vô số loại độc thảo để chế dược. Toàn bộ số độc thảo được che lấp bởi những mảng Mạn Châu Sa Hoa(1) rực rỡ. Bên ngoài khu vườn treo một vài chậu Lan kiểng, thoạt nhìn tưởng chỉ là một vườn hoa, nhưng để thị vệ canh phòng trước vườn thì đúng là một điều kì lạ.
Như Băng đang ngăm nhìn thành quả lao động cả một buổi sáng của mình thì đằng xa có một thanh âm đầy kiêu ngạo vọng đến:
-Phá hết vườn hoa này cho bổn cung. Các ngươi có biết bổn cung ghét nhất là màu đỏ không?
Nàng nheo mắt nhìn thì người kia đã hung hổ đi đến. Đó là một nữ nhân xinh đẹp, vận lam y thanh nhã nhưng lại bó sát người khiến kẻ này trông thật thô tục. Khuôn mặt khả ái, ngũ quan mĩ lệ, có thể nói là một giai nhân tuyệt sắc, nhưng vẫn kém nàng đôi chút! (T/g: Tỉ tự kỉ quá!.>O