Tuyệt Đỉnh Vương Phi


Phủ Tể tướng
-Kính chào tướng gia. Kính chào tiểu thư! Nô tài đã phân phó người chuẩn bị nước tắm và thức ăn, mời người về viện.- Lão quản gia cung kính cúi đầu. Nàng đã đi lâu như thế mà hắn vẫn nhớ ra nàng, quả đã được huấn luyện.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục trắng, nàng thi triển khinh công bay ra đại sảnh. Bảo Nam một thân lục y đứng đó từ khi nào. Nàng ngồi xuống, nhấp chén trà rồi hỏi:
-Thu nhập một tháng?
-Ách…muội hỏi ta hả?
-Còn ai ngoài huynh?
-À,..Lương cơ bản là 1000 lượng, sản nghiệp điền trang là 20000 lượng.
-Tổng tài sản?
-Sơ sơ ngang nhà ta!
-Cho muội vay!
-Làm gì?
-Kinh doanh!
-Ta nuôi muội được mà.
-Không cần thiết. Không việc làm chán lắm!
-Muội vào cung mà vay Thiên.
-Cho hay không?
-Không! Tốt, ta sẽ bắt huynh phải cho.- Nàng phi thân theo hướng hoàng cung rời đi, để lại Bảo Nam mặt ngu ngơ không hiểu gì!
(Chú thích của Rùa: Như Băng lúc này còn lạnh lùng lắm, thế nên đối thoại nghe như hỏi cung. Mọi người thông cảm cho ta, viết tên từng người nói sẽ làm gián đoạn mạch. Cứ hiểu một câu người này một câu người kia là được!)
Trong hoàng cung, trước thư phòng có hai nữ nhân đang đứng. Một thân bạch y thanh thoát nhẹ nhàng; một thân hồng y kiều diễm. Lý công công, người thân cận nhất bên cạnh hoàng thượng thấy Như Băng thì hoan hỉ:
-Quận chúa, người đi về rồi à?
-Uk, hắn có ở trong không?- Nàng lạnh lùng đáp
-Có ạ! Để thần vào bẩm báo! Ôi, Lan phi, người tới đây làm gì?
-Ta tới đây làm gì không phải hạng nô tài ngươi cần biết! Báo với hoàng thượng bổn cung muốn gặp!- Hồng y nữ tử kiêu ngạo nói
-Ân!- Lý công công mặt mày khó chịu đi vào trong.
Thư phòng
-Bẩm hoàng thượng, Như Băng quận chúa cầu kiến!- Ông thông báo nhưng không đả động gì đến Lan phi. Hừ, ai bảo mắng chửi lão, cứ như quận chúa, lạnh lùng thật nhưng đối xử với hạ nhân tốt biết bao.
-Mời nàng vào!- Hoàng Thiên vội vàng buông bút xuống.
-À, cả Lan phi cũng tới!- Lão hồ ly để nàng đằng sau. Tất nhiên, kẻ đang chờ mong như Hoàng Thiên sao để ý:
-Bảo nàng về đi!
-Dạ! Cho truyền Như Băng quận chúa!- Lý công công hét thật to, rồi mở cửa thư phòng. Trên mặt Lan phi bỗng nhiên xuất hiện một dấu tay đỏ chót, ả hoa lê đái vũ chạy vào lòng hoàng thượng:
-Hoàng thượng, ngươi phải làm chủ cho thần thiếp. Ả khinh dễ thần thiếp.
-Lợn giống…-Như Băng thầm nói trong miệng.
-Nàng ra ngoài đi!- Hoàng Thiên nghiêm mặt nói, tức thì có hai cung nữ đỡ ả về cung.- Vô sự không đăng tam bảo điện. Nói đi, muội tìm huynh có việc gì?
-Cho muội một thánh chỉ, ép Nam ca thành thân!- Như Băng lạnh lùng nói khiến Hoàng Thiên hơi mất mát, tưởng sẽ liên quan đến hắn, ai ngờ vẫn chỉ Bảo Nam. Hắn nhẹ nhàng đáp:
-Được! Muội về sẽ thấy!
-Uk, tạm biệt!- Dứt lời nàng phi thân ngay về phủ.
Phủ tể tướng, gần sát hoàng cung.
-Phùng Ngọc Như Băng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Một tiếng rống “kinh thiên động địa” ngỡ tưởng sập mái nhà phát ra, khiến người đi đường tưởng trong phủ giết lợn.
-…! – Nàng bước ào với vẻ mặt ngu ngơ không hiểu gì, đám hạ nhân ném cho nàng ánh mắt tự bảo trọng rồi chạy thẳng. Haiz, nàng có làm gì đâu?
-Muội,… Cái gì đây?
-Thánh chỉ tứ hôn!
-Muội làm đúng không?
-Exactly!
-Ta uội tiền, đuổi bọn họ, huỷ thánh chỉ! Ok?
-Bao nhiêu!
-1000
-?
-100000
-…
-100 vạn lượng hoàng kim!- Bảo Nam cắn môi nói
-Ok!
Cầm tờ ngân phiếu 100 vạn lượng hoàng kim trong tay, nàng bắt đầu công việc kinh doanh. Với một doanh nhân thiên tài thế kỉ XXI, việc kinh doanh với Như Băng như cá gặp nước. Đầu tiên, nàng cho người đi tìm những mỏ đá quý về khai thác. Thiên quốc là đất nước giàu tài nguyên, ngay sau phủ tể tướng là một mỏ kim cương nguyên chất chưa khai thác. Sau khi có đầy đủ nguyên vật liệu, nàng tự tay vẽ mẫu cho thợ lành nghề làm. Như Băng phải đích thân đi tìm những thợ kim hoàn phương xa, lại khổ công tìm hiểu cách làm ở Thiên quốc. Sau 2 tháng, tiệm kim hoàn đầu tiên của Phùng gia ra đời. Những món trang sức lấp lánh lạ mắt, kiểu dáng trang nhã, giá tiền vừa phải rất thu hút các tiểu thư, các mệnh phụ phu nhân quyền quý. Có tay trong là Hoàng thượng, nàng nhanh chóng bán những món trang sức vào cung. Quan điểm của mọi người ở đây là: Đồ trong cung là đồ tốt nên Phùng gia trang sức bán rất chạy. Hai tháng sau nàng đã mở liên tiếp 16 cửa hàng trang sức trong kinh thành, 20 cửa hàng ở các thành khác, trở thành chuỗi cửa hàng trang sức phát triển nhất Thiên quốc.
Sau đó, Như Băng lôi một đầu bếp đại tài tới Phùng Băng thực quán nàng mới mở. Bảo Nam nấu ăn là tuyệt phẩm nên bị bắt đến dạy cho các trù nương. Các món ăn cả cổ dại lẫn hiện đại, chú trọng mùi vị đặc sắc, màu sắc trang nhã, trang trí kì công thu hút rất nhiều thực khách. Nhưng đáng tiếc Như Băng chỉ mở duy nhất một cửa hàng tại kinh thanhfm ngày 15 Bảo Nam đích thân vào vếp. Theo nàng đó là, gì nhỉ,… À! Câu khách!
1 tháng tiếp theo
-Thế nào? Mở được những gì rồi?- Bảo Nam tò mò hỏi
-Thực quán, tiệm trang sức, Phùng Băng y đồ, Phùng Băng vũ khí,…
-Ặc, muội định mang cả hiện đại về đây à?-Hắn hét to
-Không! Chỉ làm cho đỡ chán thôi!- Như Băng cười meo meo.
-Đưa Tiểu Y đến giúp đỡ muội.
-Uk!
-Mấy hôm nữa chúng ta có việc nhờ muội!
-Tuỳ, muội chuẩn bị có việc òi!
-Làm gì?
-Tiến vào giang hồ.
-Muội làm giang hồ loạn chưa đủ à?
-Chưa! PP


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui