Tuyệt Đối Chung Tâm

“Nhị ca...” Anh Lạc Ngưng mất kiên nhẫn, Anh Mị Sí đang làm gì thế? Lại đi uy hiếp giết người ta? Hắn chỉ thích Kỳ Kỳ thôi chứ có cần phải làm vậy không?

” Lạc Ngưng ngoan, Nhị ca sẽ xử lý.” Anh Mị Sí nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn gần chuyển sang trắng, thật muốn hôn cậu, nhưng thời điểm lại không thích hợp.

Trình Dực Hạo có thể xác định sự kì lạ giữa hai người này... Rất ám muội a...

“Chuyện này... tuy anh nói thế, nhưng tôi sẽ không từ bỏ.” Trình Dực Hạo tận lực không nhìn hai người thân mật, miễn cho hắn suy nghĩ lung tung...

Hắn đã quyết định.

Hắn muốn đánh cược một lần, trong hai mươi tám năm này,  vì muốn tốt cho bản thân nên sẵn sàng đánh cược.

“Tại sao ngươi cố chấp như vậy? Lẽ nào thích Kỳ Kỳ nhà ta tới vậy?” Anh Mị Sí không nỡ đem tầm mắt dời khỏi Anh Lạc Ngưng, hắn đã quên còn phải giải quyết chuyện này.

“Tôi thật sự rất thích, thích tới nỗi rất muốn cậu ấy, vì thế, tôi sẽ không từ bỏ.” Ánh mắt Trình Dực Hạo kiên định thẳng thắn.

Vốn còn muốn bức hắn rút lui có trật tự, Anh Mị Sí thay đổi suy nghĩ, vậy theo hắn đi, Kỳ Kỳ chắc chắn sẽ không đồng ý hắn, hơn nữa còn phải qua cửa đại ca, để hắn ăn quả đắng! Ai kêu hắn không nghe lời cảnh cáo của mình.

“Tùy ngươi vậy, có điều, tôi còn có một chuyện muốn hỏi, ngoại trừ giấu chuyện ở Ám, ngươi còn giấu chuyện gì không?” Anh Mị Sí nói.

“Không có, tôi bảo đảm.” Trình Dực Hạo trả lời.

“Ngươi chắc chắn đã cắt đứt sạch sẽ với Ám?” Anh Mị Sí không muốn lộng khéo thành vụn, vạn nhất đưa tới phiền phức thì bọn họ sẽ lỗ lớn.


“Vâng, tuy rằng rất khó giải thích, nói chung sẽ không mang phiền phức gì tới cho quán, tôi bảo đảm.” Hắn rời khỏi đã hơn hai tháng, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra. Hắn tin tưởng đã không liên quan gì tới tổ chức nữa.

“Được rồi, ta tạm thời tin tưởng ngươi, ngươi ở lại đây đi.” Anh Mị Sí nói.

Sau khi nói xong, Anh Lạc Ngưng lấy hợp đồng đã chuẩn bị tốt từ trước, bắt đầu ký kết tại chỗ với Trình Dực Hạo.

Anh Húc Kì không muốn đơn độc đối mặt Trình Dực Hạo, nhưng lTam ca lại muốn cậu ở lại cùng Trình Dực Hạo hảo hảo tâm sự, vứt cậu ở lại.

Cậu thấy mình hơi là lạ.

Hơn hai tháng chưa gặp Trình Dực Hạo, ngày hôm nay lúc gặp lại, tim cậu hình như đập nhanh hơn? Vốn cậu còn tự nhủ mình nghĩ quá nhiều, nhưng khi nghe được Trình Dực Hạo ở trước mặt Nhị ca kiên định nói thích cậu, cậu cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường vạn lần.

Sao lại như vậy? Đây cũng không phải lần đầu tiên nghe hắn nói a, nhưng mà, tại sao lần này cảm giác lại khác?

Sẽ không phải.... Là do hai người đã làm qua, nên mới khác xa nhau?

Không, không, đó là chuyện không thể được!

“... Kỳ... Cậu vẫn ổn chứ...?” Trình Dực Hạo gọi cậu hai, ba tiếng, nhưng cậu vẫn ngẩn người không phản ứng.

“Tôi, tôi không có chuyện gì...” Anh Húc Kì hoàn hồn. Đúng rồi, Trình Dực Hạo hình như có chuyện muốn nói với cậu, là chuyện gì nhỉ?

“Có phải cậu còn đang giận tôi?” Trình Dực Hạo xem sắc mặt cậu, nghĩ nghĩ không lẽ cậu còn chưa hết giận?

“Tức giận? Tại sao tôi phải tức giận a...?” Anh Húc Kì hoàn toàn không hiểu tại sao Trình Dực Hạo muốn hỏi như vậy, bởi vì cậu đã sớm quên chuyện ngày đó mình tự ý cúp điện thoại.

“Ngày đó không phải vì tức giận cậu mới cúp điện thoại tôi à...?” Lẽ nào do hắn hiểu lầm?

“Ác... Cái kia a... Cũng đã qua... Không có gì...” Cậu không muốn đi giải thích nguyên nhân, hơn nữa cậu cũng không biết lúc ấy tức giận cái gì.

Nói muốn hiểu hay không...? Thật giống như... Không muốn hiểu đi...?

“Ừm... Vậy chúng ta làm hòa nhé?” Trình Dực Hạo cũng không miễn cưỡng cậu giải thích, ngược lại chỉ cần Anh Húc Kì đồng ý để ý tới hắn là được rồi.

“Cái gì a... Nói giống chúng ta là người yêu không bằng... Làm hòa gì a...” Anh Húc Kì bị cách nói của hắn bật cười, không nhịn được cười ha hả.

Cuối cùng Anh Húc Kì cũng cười với hắn, tuy cậu nói câu kia thật tổn thương, nhưng Trình Dực Hạo vẫn vước tới ôm lấy cậu.

“Kỳ Kỳ... Tôi thật sự rất thích cậu...” Trình Dực Hạo nói.

Bị xem thành mặt dày cũng được, nhưng hắn rất muốn nói với Anh Húc Kì như vậy.


Anh Húc Kì phát hiện trái tim của cậu, lại bắt đầu đập thình thịch kinh hoàng, khi nghe hắn nói thích mình, khiến cậu trở nên bị mất khống chế...

“Dực Hạo...Anh không nên như vậy...” Anh Húc Kì muốn đẩy hắn ra, nhưng không dùng lực nhiều, chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái mà thôi.

“Không, tôi chỉ muốn như vậy, tôi muốn vẫn như vậy, mãi đến khi nào cậu đồng ý tiếp thu tôi mới thôi.” Trình Dực Hạo gia tăng thêm sức cậu, hắn không muốn Anh Húc Kì chạy trốn.

Hắn đã theo đuổi cậu tới hẳn đây, tuyệt đối xem nhẹ từ bỏ!

“Dực Hạo...” Anh Húc Kì ngẩng đầu nhìn hắn, cậu không thể nào hiểu được sự chấp nhất của người này.

Trình Dực Hạo lo lắng cậu sẽ nói lời từ chối, trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cậu, không phải hôn sâu, chỉ là lướt qua tư vị đã lâu không gặp mà thôi.

Anh Húc Kì không né tránh nụ hôn của hắn, nhưng cũng không đáp lại, chỉ giương anh mắt hơi mê man nhìn hắn.

“Kỳ Kỳ... Cậu không sao chứ? Sao tôi thấy cậu rất lạ...” Trình Dực Hạo cảm thấy có chút không ổn, vừa ôm vừa hôn cậu, cậu lại không đẩy ra hoặc nói gì đó, chuyện này không giống tác phong của cậu...

“Tại sao anh thích tôi a? Thích tôi chỗ nào?” Anh Húc Kì không nhịn được hỏi hắn, vấn đề này cậu nghĩ mãi không thông.

Cậu thấy rõ ánh mắt kiên định của hắn, so sánh với nhau, bản thân cậu lại không nắm chắc trái tim mình.

“Chỗ nào của cậu không tốt? Ở trong mắt tôi, chỗ nào của cậu cũng tốt, tốt tới khiến tôi yêu thích không buông.” Trình Dực Hạo trả lời cậu.

Hay đây là cái gọi là người yêu trong mắt hóa Tây Thi nhỉ? Hắn cảm thấy chỗ nào của Anh Húc Kì cũng làm cho hắn thích hết.

“Rốt cuộc anh muốn cái gì ở tôi...?” Anh Húc Kì lại hỏi hắn.

“Đương nhiên là hi vọng cậu có thể đáp ứng ở với tôi a.” Trình Dực Hạo cười.


Ai, Anh Húc Kì sao lại làm khổ hắn thế a? Vừa nãy cũng đã nói muốn cậu ở với hắn sao?

“Cho dù... Tôi không cách nào xác định được tâm ý, anh cũng muốn ở với tôi à...?”

“Thì có gì không tốt? Cậu ở cùng tôi rồi sẽ từ từ yêu tôi, tôi bảo đảm.”

Kỳ thật hắn cũng không đặt niềm tin tuyệt đối, nhưng dù sao cũng nên thử cơ hội này một lần.

Chờ chút... Không đúng, sao lời này nghe được có chỗ nào lạ lạ?

“Kỳ Kỳ... Cậu... Cậu đáp ứng ở cùng với tôi sao?” Trong đầu Trình Dực Hạo nảy lên một ý, lẽ nào lời Anh Húc Kì vừa nói kia là đồng ý tiếp nhận hắn sao?

“Tôi cũng không rõ ràng lắm... Nhưng mà... Tôi nghĩ... Hay thử một lần xem...?” Anh Húc Kì nói xong cảm thấy mất mặt, đơn giản đem mặt chôn vào trước ngực Trình Dực Hạo không dám nhìn hắn.

Cậu cũng không rõ ràng.

Thế nhưng, hay tự cho mình cơ hội để xác nhận nó?

“Quá tuyệt! Kỳ Kỳ, cảm ơn cậu! Tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu, tôi cam đoan!”

Trình Dực Hạo không thể tin được Anh Húc Kì sẽ nói đồng ý qua lại với hắn, hắn hài lòng ôm lấy cậu xoay vài vòng, còn hôn hôn lên mặt cậu mấy lần.

“Đừng như vậy...” Nhìn Trình Dực Hạo hưng phấn thành như vậy, Anh Húc Kì cảm thấy mặt mình đỏ hết cả lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận