Edit: Chang
Beta: Cải Trắng
Ăn tối xong, thi thoảng Thời Dịch lại ngó ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn xem sân nhà đối diện có náo nhiệt vì tổ chức sinh nhật hay không.
Thế nhưng, bên kia vẫn yên ắng như thường.
Cậu đứng bên cửa sổ suy nghĩ một lát rồi lấy ví tiền trong ngăn kéo ra, cầm 100 tệ nhét vào túi.
“Mẹ ơi, con ra ngoài một tí nhé.”
“Trời tối rồi còn muốn đi đâu thế?”
“Con đi mua vài thứ, không xa đâu.”
“Thế con cầm theo điện thoại của mẹ đi, nhỡ có việc thì gọi.”
“Vâng ạ.”
Nơi cậu đang sống là một thị trấn nhỏ, tám giờ tối mùa đông đã có rất nhiều cửa hàng đóng cửa, nhưng cậu vẫn muốn đi xem thử.
Thời Dịch đi quanh thị trấn một vòng, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng bán bánh gato sắp đóng cửa: “Chú ơi! Bây giờ còn bánh gato không ạ?”
“Cháu đến muộn quá, chỗ chú sắp đóng cửa rồi.”
Cậu nhìn thấy ông chủ dọn chỗ để bánh gato, đúng thật là chuẩn bị đóng cửa.
“Chú ơi, hôm nay là sinh nhật em gái cháu, chú có thể làm giúp cháu một cái bánh gato không ạ?”
“Ầy, muộn như thế này rồi…”
“Chú ơi, một năm chỉ có một ngày sinh nhật, em cháu rất thích bánh gato, chú giúp cháu làm một cái đi.
Bánh nhỏ thôi cũng được, cháu xin chú đấy.” Cậu dứt khoát dúi thẳng 100 tệ vào tay ông chủ.
Ông chủ là người tốt bụng dễ mềm lòng, thấy cậu bé giữa trời đông giá rét còn chạy đi mua bánh gato cho em gái thì xiêu lòng đồng ý.
Thế nhưng dụng cụ làm bánh đã cất đi hết rồi, muốn làm bánh gato cũng cần có thời gian: “Chắc phải hơn tiếng nữa mới xong đó, cháu đợi được không?”
“Được ạ.”
Cậu gọi điện thoại về cho mẹ ở nhà, nói rõ tình hình của mình.
Ninh Tố Nhã nghe cậu chạy đi mua bánh gato cho Ngu Trĩ Nhất thì không biết nên tức giận hay tán thưởng.
Rõ ràng cậu cũng là trẻ con nhưng ở trước mặt Ngu Trĩ Nhất thì luôn ra dáng anh trai.
Cơ mà Ninh Tố Nhã chỉ thầm nghĩ vậy trong lòng, không ngăn cản quyết định của con trai: “Lúc nào con lấy được bánh thì gọi mẹ, mẹ đến đón con.”
Thời Dịch sảng khoái đáp lời.
Vì không có nhiều thời gian nên ông chủ chỉ làm một chiếc bánh nhỏ, phết kem lên xung quanh, bên trên vẽ bông hoa bằng kem, rồi viết câu “sinh nhật vui vẻ”.
“Cháu ơi, bánh gato của cháu xong rồi đấy.”
“Cảm ơn chú ạ.”
Ông chủ cũng không lừa tiền cậu, bán bánh theo giá bình thường và trả lại tiền thừa.
Lúc Ninh Tố Nhã đến thì thấy con trai đang ôm bánh gato ngồi đợi trước cửa hàng.
Hai người cảm ơn ông chủ tốt bụng thêm lần nữa rồi mới rời đi.
Đến bên ngoài khu nhà, Thời Dịch lên tiếng: “Mẹ ơi, con đi đưa bánh cho Nhất Nhất nhé.”
Ninh Tố Nhã thầm nghĩ, đây là tình cảm bạn bè thân thiết giữa hai đứa trẻ, mình không nên can thiệp: “Con đi đi, về sớm nhé.”
“Cảm ơn mẹ ạ.” Thật may mắn khi cậu có một người mẹ tốt bụng, hiền hậu.
*
Lúc này, vợ chồng nhà họ Ngu mới trở về không lâu, con gái nhỏ đã ngủ thiếp đi còn con gái lớn ở trong phòng.
Bỗng nhiên, một bé trai xuất hiện trước cửa nhà họ.
Nguyễn Tinh giờ mới nhớ ra đây là con trai nhà họ Thời.
Thời Dịch cầm bánh gato đứng bên ngoài chào hỏi: “Cháu chào bà, chào cô chú ạ, cháu đến tìm Nhất Nhất.”
Bà ngoại vô cùng quý Thời Dịch vì bình thường cậu rất quan tâm săn sóc Ngu Trĩ Nhất, lập tức đi ra dắt người vào.
“Muộn thế này rồi cháu tìm Nhất Nhất có việc gì?”
“Cháu quên không đưa quà cho Nhất Nhất nên giờ sang tặng em ấy ạ.” Cậu bé không nói hẳn ra là bánh gato.
Nhưng bà ngoại hiểu ngay, chỉ vào phòng Ngu Trĩ Nhất nói: “Nhất Nhất vừa mới vào thôi, chắc chưa ngủ đâu.”
Nguyễn Tinh thấy không ổn, kéo tay bà ngoại thì thầm: “Mẹ, muộn thế này rồi, sao lại để con trai vào phòng ngủ của Nhất Nhất.”
Dưới cái nhìn của cô thì trai gái luôn khác biệt, hơn nữa hai đứa bé cũng đã 11 tuổi, nên có giới hạn nhất định.
Bà ngoại lườm con gái: “Con còn nói người khác à, con không thấy trong tay Tiểu Dịch cầm cái gì à? Là bánh gato đấy! Đứa trẻ 11 tuổi mà còn có lòng hơn mấy đứa.”
—
Ngu Trĩ Nhất gục xuống bàn, nghẹn ngào kìm nén tiếng nức nở.
Cô bé không dám giận dỗi, cảm thấy mình lớn vậy rồi nên hiểu chuyện, thông cảm với bố mẹ.
Thế nhưng lại không thể khống chế được tâm trạng, còn hơi đố kỵ với em gái có thể sống với bố mẹ, có thể tùy hứng làm nũng.
“Cốc, cốc, cốc”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô bé vội lau sạch nước mắt, chạy đến mở hé cánh cửa: “Ai đấy ạ?”
Xác định cô chưa ngủ, Thời Dịch mạnh dạn đẩy cửa đi vào.
Cô bé đứng trốn bên cánh cửa bị cậu tóm lấy.
“Anh!” Ngu Trĩ Nhất ngạc nhiên nhìn cậu.
Cậu bé tiện tay đóng cửa lại, dựa vào ánh đèn trên đầu nhìn rõ gương mặt trắng nõn kia.
Ngón tay chạm vào cằm của cô bé, lại cẩn thận nhìn một lượt, trên khóe mắt vẫn còn vương vệt nước mắt lau vội.
“Em khóc à?”
Cô bé chột dạ quay mặt sang một bên.
Thời Dịch cũng đoán được đại khái nguyên nhân, chầm chậm đi đến chiếm lấy ghế của Ngu Trĩ Nhất, lưng dựa vào cạnh bàn, giấu quà mang đến ở sau lưng.
“Sao lại khóc thế?”
Cậu không muốn cô giấu mọi ấm ức trong lòng.
Bất cứ chuyện gì cũng có thể tạo thành thói quen.
Nếu cô đã giấu một lần thì sẽ có lần tiếp theo, mà quanh năm cứ cố chịu đựng như vậy thì hỏng bét…
Ngu Trĩ Nhất rề rà đi đến trước mặt cậu, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đến thế?”
“Không muốn gặp anh à?”
“Không phải.”
“Thế thì chính là muốn gặp anh rồi.”
“…”
Cái logic này hình như hơi có vấn đề ấy nhỉ?
Nhưng cô bé chẳng thể nào phản bác được.
“Nhất Nhất, em vẫn chưa trả lời anh.” Cậu bình tĩnh nhìn cô, biểu cảm trầm tĩnh y như người lớn.
“Không muốn nói à?” Đối mặt với sự im lặng của Ngu Trĩ Nhất, cậu không ngừng dùng lời lẽ truy kích: “Được lắm, bây giờ Nhất Nhất lớn rồi, có bí mật không muốn nói với anh.”
Cậu thở dài một hơi, định đứng dậy.
Thấy dáng vẻ thất vọng của cậu, Ngu Trĩ Nhất lập tức hoảng hốt nắm lấy tay người: “Không phải bí mật đâu.”
“Là vì em gái em bị bệnh nên bố mẹ quên không mua quà với bánh gato về cho em.
Em thấy hơi khó chịu.”
“Em biết họ không cố ý, nhưng em lại giận dỗi, em thấy mình rất không hiểu chuyện.”
Quả nhiên không khác gì nhiều nguyên nhân mà cậu đoán.
Bố mẹ vì đứa út không giữ lời hứa với đứa cả, khiến đứa bé phải chịu ấm ức tủi hờn mà không dám giận dỗi, sợ bị trách mắng là không hiểu chuyện, cứ cẩn thận dè dặt từng tí vậy thì làm sao có thể vui vẻ nổi.
“Nhất Nhất, họ là bố mẹ em.
Nếu em thấy không vui thì cứ nói thẳng cho họ biết.”
“Bố mẹ em khó khăn lắm mới về một lần, hơn nữa em gái lại bị bệnh, em là chị cả nên phải thông cảm cho họ.” Hiếm khi mới gặp được bố mẹ nên không muốn để họ thấy mình là đứa trẻ không hiểu chuyện.
Thời Dịch hoàn toàn hiểu ý của cô bé, thế nhưng, “Ai cũng mới đến thế giới này lần đầu tiên, không có quy định ai phải nhường ai, em bằng lòng đối tốt với em gái, đó chính là sự mong muốn của em.
Còn việc em muốn nhận được quà tặng và lời chúc mừng trong sinh nhật cũng không hề sai.”
“Chỉ cần em không làm chuyện xấu, thì không cần phải vì quan điểm của người khác mà dè dặt cẩn thận từng chút một.”
Ngu Trĩ Nhất chầm chậm cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì: “Em chỉ hơi khó chịu chút thôi.”
“Thôi đừng buồn, anh mang quà cho em này.”
“Dạ? Em lấy quà rồi mà.”
Cậu bé cười không nói, giơ bánh gato mình giấu sau lưng ra.
Đôi mắt Ngu Trĩ Nhất sáng rực lên ngay lập tức.
“Là bánh gato.”
“Đương nhiên, anh đã hứa năm nào cũng mua bánh gato cho em mà, tuyệt đối không nuốt lời.”
“Cám ơn anh!” Cô bé ôm chầm lấy Thời Dịch, không giấu nổi sự cảm động và niềm vui sướng.
“Suỵt, chúng ta lặng lẽ đốt nến đi.
Đây là bánh gato tặng riêng Nhất Nhất nhé.” Cậu cố ý hạ giọng.
Ngu Trĩ Nhất bị bầu không khí lây nhiễm, kích động gật đầu.
Ngay thời khắc ngọn nến được thắp sáng, vết thương trong lòng lập tức được chữa lành.
Cô bé nhắm mắt ước, còn cậu bé thì dịu dàng ngắm nhìn, trong con ngươi ánh lên đốm lửa sáng ngời.
Từ ngoài cửa sổ nhìn vào chỉ thấy hai chiếc bóng dựa sát vào nhau hắt lên bức tường.
“Sách đáp án ơi, năm nay mình có thể được ăn bánh gato không?”
Sách đáp án: [Đương nhiên]
—
Sinh nhật 11 tuổi của Ngu Trĩ Nhất hơi trắc trở, nhưng cuối cùng cô bé vẫn ôm tâm tình ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ bố mẹ nắm tay cô bé, đưa cô đến với thế giới này.
Cô bé mong mỏi lớn lên, nhưng đúng lúc này bố mẹ lại buông tay.
Mẹ cô ôm đứa bé khác, bố thì bảo vệ hai người họ, chỉ còn mình cô chơ vơ.
Đau khổ, hoảng hốt, cô độc, sợ hãi xâm nhập vào thế giới của cô.
Nhưng ngay khi cô mờ mịt nhất, bất lực nhất thì lại có một anh trai nhỏ đẹp trai xuất hiện, từ đó không rời đi nữa.
*
“Tiểu Dịch, trường cấp hai Thực Nghiệm trong thành phố gọi điện đến nói thành tích của em rất xuất sắc, có thể được tuyển thẳng vào lớp chọn của trường bên đó.”
Chín năm giáo dục bắt buộc, tuy từ tiểu học có thể lên thẳng cấp hai, nhưng điểm trúng tuyển của mỗi trường cũng có khác biệt.
Lớp chọn của cấp hai Thực Nghiệm tập trung toàn bộ học sinh giỏi nhất trong thành phố, là mong muốn của biết bao học sinh tiểu học với phụ huynh.
Việc Thời Dịch được tuyển thẳng vào, chính là chuyện rất nhiều người ngưỡng mộ.
Có học sinh thông minh giỏi giang như vậy, giáo viên vô cùng tự hào, trong cuộc họp phụ huynh liên tục khen ngợi Thời Dịch khiến cho mọi người đều ước ao lại đố kỵ với Ninh Tố Nhã.
Nhiều người chạy đến hỏi Ninh Tố Nhã đủ loại vấn đề về việc nuôi dạy con cái…
Cứ như vậy các bạn trong lớp cũng biết Thời Dịch phải đi học lớp chọn trong thành phố.
“Ui, ngưỡng mộ cậu ấy ghê, chắc chắn tớ không thể thi vào nổi.” Kiều Lạc Chỉ ngửa mặt lên trời cảm thán, rồi chọc vào người người ngồi cùng bàn: “Nhất Nhất này, cậu sẽ thi vào trường cấp hai ở thị trấn hả? Thành tích hai chúng ta không chênh nhau mấy, chưa biết chừng cấp hai cũng có thể học cùng trường đấy!”
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu.
Từ khi nghe tin Thời Dịch sẽ chuyển đi học ở lớp chọn của cấp hai Thực Nghiệm, cô bé cứ hoảng hốt suốt.
Mọi người xung quanh bàn tán ầm ĩ.
Cả ngày nay cô bé cứ nhấp nhổm không yên, chiều tan học đi về nhà mà tâm trí cứ để đâu đâu.
“Em nhìn đường đi.” Thời Dịch kéo cặp sách của cô bé lại, ngăn người đi lung tung.
Ngu Trĩ Nhất kìm nén thật lâu, cơ mà gần đến cửa nhà lại không nhịn được nữa, hỏi: “Anh ơi, anh phải học lớp chọn ở trường Thực Nghiệm thật à?”
“Có lẽ vậy.”
“… Thế thì chúng ta không thể học cùng nhau được nữa.” Từ khi cô bé có trí nhớ đến nay, Thời Dịch vẫn luôn ở cạnh, giống như anh trai ruột vậy.
Nếu như phải xa nhau thì thật sự khó chịu.
“Thế này đi, em làm nũng với anh cái rồi anh sẽ cân nhắc.”
Ngu Trĩ Nhất cúi đầu di hòn đá trên mặt đất.
Cô bé hơi ngốc nghếch, nhưng cũng biết việc học ở trường này rất quan trọng, chuyện như vậy không thể chỉ làm nũng là có thể thay đổi.
Hơn nữa, “Trẻ con được chiều chuộng mới có tư cách làm nũng.”
Giọng nói mềm mại lọt vào tai, tai Thời Dịch khẽ động, níu lấy bím tóc của cô bé khiến cô không thể không quay đầu.
Trong khoảnh khắc xoay người lại, cô bé nhìn thấy cậu trai kia nhếch mép, trên gương mặt hiện lên nụ cười tùy ý tự tại.
“Có anh chiều em.”.