Tuyệt Đối Dịu Dàng


Trang sức tóc rơi trên mặt đất phần lớn đều là kẹp chữ đơn lẻ tẻ, bất luận là màu vàng hay màu bạc, đều có một đặc điểm chung.
S cùng Y chữ cái, lặp đi lặp lại.
Thời Ngộ chậm rãi đưa tay ấn về phía trước người, cách lớp áo len, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ mặt dây chuyền trước ngực kề sát da thịt.
Trong mắt thoáng hiện lên ý cười, Thời Ngộ khom lưng, nhặt từng chiếc kẹp tóc lên, thả lại vào trong trong hộp trang sức, đặt về lại vị trí cũ.
Đồng thời, anh cũng bắt được đầu sỏ gây tội gây rối, bắt đầu dạy dỗ, “Pho Mát, mày rất không nghe lời.”
“Meo meo~” Dường như nó đã biết mình phạm sai lầm, Pho Mát cố gắng vươn móng vuốt ra tỏ vẻ đáng yêu làm nũng, nhưng cuối cùng vẫn bị xách ra ngoài.

Ngày hôm sau, thời ngộ lần lượt đưa đến những đồ dùng cần thiết của Pho Mát đến, đặt trong nhà Hạ Sí.
Thời Ngộ và đồng nghiệp cùng nhau xuất phát từ bệnh viện, nên cũng không cần đưa ra sân bay tiễn.
Trước khi Thời Ngộ đi, Hạ Sí giữ chặt tay anh, “Anh phải đi trong bao lâu?”
Thời Ngộ nói với cô, “Chắc là khoảng bốn năm ngày.”
Bốn năm ngày, Hạ Sí bắt đầu đếm ngược ở trong lòng.
Bắt đầu từ ngày Thời Ngộ rời đi, thành phố C bắt đầu mưa, mấy ngày liên tiếp, bầu trời u ám, khiến tâm trạng con người cũng chùng xuống.
Mỗi buổi tối Hạ Sí sẽ gọi điện thoại cho anh, cuối cùng nội dung lại sẽ biến thành Thời Ngộ lải nhải dặn dò: “Gần đây thành phố C mưa nhiệt độ thấp, chú ý giữ ấm, đừng để cảm lạnh.”
“Em đã mặc bốn lớp áo! Bốn lớp áo đó!” Cô không khỏi nâng cao âm lượng.
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, “Lúc luyện múa, cũng phải chú ý nhiệt độ nóng lạnh liên tục.”
Mãi cho đến khi đồng nghiệp ở bệnh viện gọi bác sĩ Thời, Hạ Sí mới lưu luyến cúp điện thoại.
Ngoại trừ công việc trong phòng dạy múa, cô cũng chỉ ở nhà chơi đùa với mèo, mỗi ngày đều lấy Pho Mát làm lý do để gọi điện thoại cho Thời Ngộ, chuyện này sau khi bị Bạch Phỉ biết, Bạch Phỉ đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, “Hạ Hạ, hiện tại lá gan của cậu thật sự đã thu nhỏ hơn rất nhiều.”
“Bởi vì tớ sợ mà.”
Cô không che giấu mục đích của mình.
Hạ Sí rất ít khi nói hết tâm sự của mình cùng người khác, hồi học cấp 3, bọn họ chơi cùng nhau thật sự rất vui vẻ, nhưng lại rất ít khi tìm tòi nghiên cứu thế giới nội tâm của bạn bè.

Lần này trở về, Hạ Sí đối mặt thành phố C không quen thuộc, ngược lại chịu tiết lộ thẳng thắn chuyện tình cảm của mình cùng người bạn thân duy nhất.
“Cậu cũng không cần quá lo lắng.” Bạch Phỉ an ủi nói: “Nghe cậu nói những lời đó, cảm giác quan hệ của hai người tiến triển cũng không tồi, dù sao cũng đã chia tay được 5 năm, kể cả có tái hợp lại thì cũng cần phải có thời gian từ từ xóa đi ngăn cách giữa hai người.”

“Nếu cậu ấy không có ý từ gì với cậu, chắc chắn sẽ không gửi con mèo của mình nuôi ở nhà cậu.” Bọn họ hiện tại, càng giống như cặp tình nhân ở trong thời kỳ trước khi làm rõ mối quan hệ mập mờ, hiểu rõ trong lòng mà không nói ra chỉ đang ngấm ngầm nuôi dưỡng cảm tình.
Nếu Hạ Sí không bỏ xuống được, mà Thời Ngộ cũng chịu đáp lại cô, quan tâm đến cô, sự phát triển tự nhiên như vậy cũng thành công giữa bạn bè.
“Tiểu Bạch! Tớ cảm thấy cậu phân tích thật sự rất đúng!” Hạ Sí được cổ vũ, ánh mắt sáng lấp lánh, cười cong mắt, “Tớ muốn tiếp tục cố gắng! Chờ A Ngộ trở về tớ sẽ đi tìm anh ấy ngay lập tức!”
*
Màn đêm buông xuống, Hạ Sí ngồi ở trong thư phòng, đối mặt máy tính nhận một cuộc gọi video từ nước ngoài.
Trong video trung xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi màu trắng, tóc đen mắt xanh, ngũ quan lai lại thâm thúy mang theo sự hiền từ.
“Bác sĩ Jos.”
Hạ Sí dùng tiếng Trung chào hỏi.
“Hạ tiểu thư, gần đây có tốt không?” Bác sĩ Jos là con lai Trung – Mỹ, sinh ra và lớn lên ở Mỹ, nhưng vì mẹ ông là người Trung Quốc, cho nên ông cũng nói được tiếng Trung lưu loát.
Biết đây không phải là lời hỏi thăm khách sáo, Hạ Sí nói thẳng tâm trạng của mình, “Tôi rất vui vẻ.”
So với bất kỳ thời điểm nào trong 5 năm trước, đều vui vẻ hơn rất nhiều.
Bác sĩ Jos gật đầu, “OK, tiếp theo xin hãy phối hợp với tôi làm một bài kiểm tra tâm lý.”
Cách màn hình, Hạ Sí nghe theo hướng dẫn của bác sĩ Jos, hoàn thành bài kiểm tra.

Bác sĩ Jos khá hài lòng với kết quả kiểm tra, “Khôi phục không tồi, tiếp tục duy trì.”
Khóe môi Hạ Sí cong cong, cô cũng hy vọng mình có một cơ thể khỏe mạnh, “Bác sĩ Jos, những loại thuốc kia, khi nào có thể dừng lại?”
Bác sĩ Jos chậm rãi lắc đầu, “Có thể giảm bớt tần suất sử dụng, nhưng mà tạm thời không nên dừng lại, còn cần phải quan sát thêm một khoảng thời gian nữa.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn.” Tuy rằng có chút mất mát, nhưng cô sẽ không vi phạm lời dặn dò của bác sĩ.
Đây là lần đầu tiên bác sĩ Jos nhìn thấy được niềm vui của Hạ Sí được biểu đạt từ trong trái tim, biết được khúc mắc của người bệnh ở đâu, tiến sĩ Jos cũng cổ vũ cô nên mạnh dạn theo đuổi, để lại lời chúc tốt đẹp, “Chúc cô gặp nhiều may mắn!”
Trong số những bệnh nhân mà ông đã từng gặp, Hạ Sí là một cô gái vô cùng may mắn, nhất định có thể đạt được ước nguyện của mình.
*
Thời gian Thời Ngộ trở về đã được xác định, nhưng bầu trời thành phố C lại không thấy nắng.
Hạ Sí nói bóng nói gió hỏi thăm, Thời Ngộ về nhà vào buổi sáng, buổi chiều lại phải vội vàng đến chạy đến bệnh viện xử lý công việc, ban ngày không có thời gian nghỉ ngơi.
Cô liền tranh thủ chút thời gian bắt taxi đến bệnh viện, chờ sau khi anh tan tầm thì sẽ mời Thời Ngộ ăn tối, nếu thuận lợi thì có thể cùng nhau về nhà.

Hạ Sí đã lên kế hoạch tất cả, trên đường đi tâm tình cũng rất tốt.

Đã năm ngày không gặp, cô rất nhớ Thời Ngộ.
Gần đến giờ tan tầm, trong khoa đã không còn người bệnh, Hạ Sí nhớ rõ phòng làm việc của Thời Ngộ ở đâu, ngựa quen đường cũ bước vào thang máy.
Cánh cửa hờ khép, bên trong không chỉ có một người.
Hạ Sí không tiện quấy rầy, đứng chờ ở cửa, lại nghe thấy một giọng nữ quyến rũ, “Bác sĩ Thời của chúng ta thì sao, đã có bạn gái rồi nha~”
Giọng nói hông nặng không nhẹ nhưng lại như sấm sét nện ở trong lòng Hạ Sí, vốn còn muốn tránh đi chờ đợi, lại nhịn không được nhìn vào trong từ khe cửa.
Góc nhìn bị cản trở, không thể nhìn thấy rõ toàn cảnh căn phòng, hình như có ba người ở trong đó.

Nhưng hai chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay kia giống nhau như đúc, làm mắt Hạ Sí bỏng rát.
Cô đột nhiên chống lên vách tường, ngón tay dán lên lớp gạch men lạnh lẽo, đè lên đốm trắng giữa ngón tay.
Cái gì…… Là có ý gì?
Thời Ngộ có bạn gái.
Cô gái kia tự mình nói, mà Thời Ngộ cũng không phản bác.
Anh không phải là kiểu người sẽ lấy loại chuyện này ra nói giỡn, đồng hồ tình nhân đó chính là minh chứng tốt nhất.
“Cũng không cần phải vội vàng đi làm, dành ra thời gian đi hẹn hò đi.” Giọng nói nữ kia lại truyền ra.
Hạ Sí vô không có cách nào khắc chế những suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu, nghe được tiếng bước chân ở bên trong vang lên, cô hoảng sợ muốn chạy trốn, đẩy cửa ở hành lang ra trốn vào trong đó.

Ánh sáng dưới chân cầu thang ảm đạm, chỉ nghe được tiếng hô hấp dồn dập.
Không……
Cô không tin chuyện đó.
Chẳng qua mới năm ngày không gặp, sao Thời Ngộ lại có bạn gái rồi?
Nếu chiếc đồng hồ kia thật sự là món đồ tình nhân, vậy trong khoảng thời gian trước vì sao Thời Ngộ phải đối xử tốt với cô như vậy?

Thời Ngộ không phải là loại người cặn bã bắt cá hai tay, nếu đã có bạn gái, chắc chắn giữ khoảng cách với người khác giới.
Nhất định là cô đã hiểu lầm.
Hạ Sí cố gắng thuyết phục chính mình, gọi điện thoại cho Thời Ngộ, ngón tay còn hơi run rẩy.
“Tri Tri?”
Cô còn chưa kịp mở miệng, bên tai đã truyền đến giọng nói quen thuộc, như gọi tên cô như người yêu.
Hàm răng xẹt qua môi dưới, Hạ Sí cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe ra bình thường hơn một chút, “Anh, đã tan tầm chưa sao?”
“Còn chưa, nhưng cũng chuẩn bị rồi.” Thời Ngộ cũng không bao giờ nói dối cô, cho dù là những chuyện nhỏ bình thường.
“Vậy đợi chút nữa, có thời gian rảnh cùng nhau ăn cơm không?” Hạ Sí nắm chặt điện thoại di động, nín thở chờ đợi câu trả lời.
“Xin lỗi, Tri Tri.” Khi điện thoại di động truyền đến lời xin lỗi của Thời Ngộ, “Hôm nay có việc bận rồi.”
“Được, em biết rồi.”
Hạ Sí cúp điện thoại, trái tim lạnh lẽo đến đến mức tê liệt hoàn toàn.
Không dám nói thêm nữa một nào câu, sợ mình không thể nín được.
*
Khi y tá Chu ôm quyển sổ đi từ trong khoa ra ngoài, trên mặt tràn đầy vẻ chán nản.
Cô ta biết đóa hoa lạnh lùng không dễ hái, tuy rằng Thời Ngộ cũng từng từ chối cô, vẫn luôn kiên trì cố gắng làm cho đối phương nhìn thấy sự tồn tại của mình, cuối cùng lại nhận được thông tin, bác sĩ Thời đã có bạn gái.
Bị chọc thủng tâm tư thật sự rất mất mặt, ý tá Chu vô cùng đau lòng, cũng ngượng ngùng mỗi khi đứng trước mặt bác sĩ Thời, càng sợ gặp phải anh cùng người bạn gái xinh đẹp kia của anh.
Trong phòng làm việc.
“Chị Duyệt Hề, chị dọa người chạy mất rồi.”
“Ồ, luyến tiếc?”
“Không.”
Giang Duyệt Hề tùy ý nhún vai, “Chị cũng không nói dối, không phải bạn gái của em đã trở về rồi sao, em vừa từ thành phố Hằng trở về đã bắt đầu vội vàng đi làm, không phải vì muốn dành ra thời gian hai ngày nghỉ ngơi đi hẹn hò cùng người trong lòng sao?”
“……” Thời Ngộ không có cách nào phản bác.
“Cho nên, những gì vừa rồi chị nói với  tá Chu, tất cả đều là sự thật!” Một chút sai lệch cũng không có.
Giang Duyệt Hề cũng không thường xuyên lui tới, chẳng qua mỗi lần đến đều vừa khéo gặp phải vị ý ta Chu có ý đồ đen tối với Thời Ngộ, người em trai này của cô ấy quá ưu tú, cho dù là đã cự tuyệt công khai hay bí mật, đối phương cũng không từ bỏ ý định.
Nếu không phải hôm nay cô ấy vừa vặn gặp được, xuất phát từ lòng tốt, không phải đã giúp hái đi một bông hoa đào bị héo đi sao?
Hai người cũng chỉ nói vài câu, hôm nay Giang Duyệt Hề ra ngoài, là vì đến sân bay.

Lê Ngôn Chi đi công tác ba ngày, chuyến bay trở về cũng hạ cánh vào ngày hôm nay, cô ấy và Thời Ngộ thương lượng cùng đi đón, thật ra hai người đàn ông cũng có chuyện quan trọng cần trao đổi.

Nghề nghiệp của Thời Ngộ là bác sĩ, nhưng đó cũng chỉ là một trong những công việc của anh.
Thời Ngộ và Lê Ngôn Chi có đầu tư chung một dự án, Lê Ngôn Chi đi công tác chính là vì chuyện này, mà Thời Ngộ muốn xử lý tất cả các công việc dồn đống trong hai ngày, rồi lại nghỉ phép.
Cho nên, Giang Duyệt Hề thuận đường đến bệnh viện, mượn cơ hội hỏi thăm về người bạn gái cũ kia của Thời Ngộ.
Sau khi Thời Ngộ tan tầm, Giang Duyệt Hề là có thể trêu chọc anh tùy ý, “Tiểu A Ngộ, em lợi hại hơn chị nhiều, nếu mà người chị thích rời đi 5 năm, chị đã……”
Thời Ngộ nhướng mày.
“Đem anh ta băm ra từng mảnh!” Giang Duyệt Hề phẫn nộ nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi biểu tình như thể chuyện này đã từng diễn ra.
Thời Ngộ: “……”
Có nên thông cảm cho Lê Ngôn Chi hay không.
“Nhưng mà, em định khi nào dẫn bạn gái đến ra mắt với tụi chị?” Giang Duyệt Hề chuyện đột chuyển đề tài, “Tính cách của bạn gái em như thế nào?”
Cô ấy rất tò mò, là kiểu con gái như thế nào, có thể làm cho Thời Ngộ bắt đầu từ thời cấp 3, kiên trì đến tận bây giờ.
“Cô ấy rất tốt, mọi người đừng có thành kiến với cô ấy.” Mặc kệ là có hay không, Thời Ngộ đều sẽ làm tốt công tác xây dựng tâm lý trước cùng người nhà và bạn bè của mình, để tránh ngày sau chạm mặt, trong lời nói sẽ có những từ làm tổn thương cô.
Thế mà lại bảo vệ chặt chẽ như vậy!
Thời Ngộ nói rất nghiêm túc, Giang Duyệt Hề cảm nhận được rõ ràng được sự bảo vệ của anh đối với cô gái kia, chọn lời dễ nghe nói, “Yên tâm đi, mọi người đều rất tin tưởng vào ánh mắt của em, cô gái mà em thích đương nhiên là sẽ không kém.”
Thời Ngộ mỉm cười gật đầu.
Còn chưa ra khỏi bệnh viện, Giang Duyệt Hề thiếu chút nữa đã bị trận mưa lớn ở bên ngoài ép phải lùi lại, “Bên ngoài trời mưa rất lớn, giống như gió nổi cuồng phong.”
Âm thanh rầm rập đi vào trong tai, mặc dù có ô che mưa, nhưng vẫn là quyết định đợi chút mới đi ra.
Nghe được tiếng mưa rơi, Giang Duyệt Hề rũ mắt đảo qua chân Thời Ngộ, “Thời tiết gần đây như vậy, chân của em không sao chứ?”
“Còn tốt, không cần lo lắng.”
Mấy năm trước chân Thời Ngộ bị thương ngoài ý muốn, may mà cấp cứu trị kịp thời nên không đến nỗi bị tàn tật, chỉ là mỗi nhiệt độ hạ xuống thấp trời mưa liên miên, hơi ẩm thấm vào cơ thể lại đau nhức âm ỉ.

Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, ở chung rất tự nhiên và thân thiết.
Hạ Sí đứng ở phía sau cột, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy rõ ngoại hình của Giang Duyệt Hề, đám cỏ dại bị tưới ướt bởi lòng ghen tị đã điên cuồng sinh sôi nảy nở từ dưới đáy lòng.
Cô đã từng gặp qua Giang Duyệt Hề, 5 năm trước đã từng gặp.
Tháng thứ hai sau khi ra nước ngoài, cô đã lén lút chạy về một lần, khi đó cô gái đứng ở bên cạnh Thời Ngộ mỉm cười xinh đẹp tươi sáng, cô vĩnh viễn không quên.
Tác giả có điều muốn nói:
Ừm…
Yên tâm, không có nhiều hiểu lầm cẩu huyết như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận