Tuyệt Đối Dịu Dàng


Rõ ràng là thèm, vậy mà còn nói là mình đói bụng!
Hạ Sí đã từng viện cái lý do rách này hít sâu một hơi: "Kem này, ăn nhiều không tốt..."
Tiểu Niệm Chi giơ tay lên, từ từ dựng thẳng từng ngón tay lên, đếm đến ba: "Con không ăn nhiều đâu, năm nay Niệm Chi chỉ mới được ăn có ba cái thôi."
"..." Có thể ăn được đến ba cái là đã rất tốt rồi đấy con biết không hả? Con đừng có nghĩ mẹ con quá thoải mái, cả năm nay mẹ con còn chưa ăn được miếng nào đây này!
Đương nhiên những lời này Hạ Sí chỉ có thể thầm than trong lòng chứ không thể nói ra khiến hình tượng to lớn của mình bị hạ thấp trong lòng con gái.
"Nhưng mà, sao con ăn tới ba cây kem được? Ai mua cho con?"
"Bố mua ạ." Lúc trả lời, Tiểu Niệm Chi còn không hề chớp mắt một cái.
Cô bé không nói dối, khi đó là mùa hè, bố đích thân mua cho bé một lần, sau đó thì bác Duyệt Hề dẫn bé đi chơi, mua hai lần!
"Ồ..."
Thật quá đáng!
Nghiêm cấm cô uống đồ lạnh, kem cũng không được đụng vào, là vì trước đây mỗi lần cô ăn kem đều vừa khéo đột ngột xảy ra đủ loại tình huống, nên Thời Ngộ tin chắc rằng ăn kem nhất định sẽ tổn hại đến thân thể cô, cho nên mấy năm nay cho dù cô có năn nỉ đến cỡ nào đi chăng nữa, Thời Ngộ vẫn quyết không cho.
Khi Tiểu Niệm Chi lên ba tuổi, thích cái gì là đưa tay ra chỉ, Thời Ngộ cũng không cho con gái ăn kem.
Năm nay bốn tuổi, Tiểu Niệm Chi đã được như ước nguyện.
Còn được tới ba cái!!
Hạ Sí cắn môi.
Hai phút sau ——
Bóng dáng hai mẹ con ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, hai tay đặt trước người, không biết đang làm gì.
"Niệm Chi, chúng ta nói trước nha, nếu lát nữa bố về mà con vẫn chưa ăn xong thì con phải nói là mẹ chỉ mua cho con một cái thôi, hiểu không?”
"Dạ!" Tiểu Niệm Chi ăn cái gì cũng nhã nhặn, cái miệng nhỏ nhắn liếm từng miếng kem nhỏ.
Hạ Sí vội vàng giải quyết hết thứ trong tay trước khi Thời Ngộ quay về, cô chỉ lo tốc độ, không thấy bóng người khuất ở phía sau.
Tiểu Niệm Chi phát hiện ánh nắng trên đầu mình đột nhiên bị che mất một phần nhỏ, hơi ngẩng đầu lên, ngoẹo cổ nhìn nghiêng ra phía sau, đôi môi hồng nhuận khẽ mở, không phát ra tiếng động.
Bố...
"Kem ăn ngon không?"
Nếm được vị kem, tâm trạng Hạ Sí vô cùng vui sướng, thuận miệng đáp: "Ngon lắm!"
Ngay sau đó cô lại nghe hỏi tiếp: "Vị gì thế?"
"Vị dâu..." Thanh âm chợt im bặt, Hạ Sí quay đầu lại, đối diện với ánh mắt "hiền lành dịu dàng" kia.
Cơ thể giật bắn, Hạ Sí nhanh tay nhét cây kem đang ăn dở vào tay con gái: "Tiểu Niệm Chi, mau ăn đi, con xem trời nóng thế này, kem sẽ bị chảy nhanh lắm đó!"
Tiểu Niệm Chi chớp chớp mắt, nhận lấy "củ khoai nóng hổi" trong tay mẹ.

Nhớ lại bí quyết bán manh (*tỏ vẻ dễ thương) mẹ vừa truyền lại cho mình, Tiểu Niệm Chi liền dang hai tay ra với Thời Ngộ, giọng trẻ con nũng nà nũng nịu: "Bố, đói đói, ăn kem."
Trước đây, mỗi khi con gái làm nũng, Thời Ngộ nhất định sẽ bế bé lên dỗ dành, nhưng trong tình huống hôm nay, anh trực tiếp ra tay bắt tên đầu sỏ: "Lá gan lớn thật ha."
"Em không hiểu anh đang nói gì nữa.” Hạ Sí nhìn trái nhìn phải, ánh mắt đảo quanh, chỉ là không dám nhìn vào mắt của Thời Ngộ.
Người nào đó cố gắng nói dối, chẳng biết Thời Ngộ lấy khăn giấy ra từ lúc nào, lau qua khóe miệng cô, vết kem trắng sữa dính trên khăn hết sức rõ ràng.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Hạ Sí muốn chối cũng không được nữa, chỉ có thể lấp lửng nói: "Vậy thì sao, em đói nên mới ăn một chút gì đó thôi..."
“Đói bụng mà ăn kem?” Lúc Thời Ngộ không cười cũng mang dáng vẻ dịu dàng ấm áp, trừ phi anh bị cảm xúc ảnh hưởng, giống như hiện tại, khóe miệng hơi trùng xuống: “Vậy mấy lời Niệm Chi vừa nói cũng là do em dạy?"
"!!!" Hạ Sí kích động, nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi: "Anh đừng có tự tiện vu oan cho em nha! Em không có dạy!"
"Được." Thời Ngộ rút tay về, lưng thẳng tăm tắp.
Được?
Sau đó thì sao nữa?
Hạ Sí cảm thấy mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như thế này, quả nhiên, chờ được câu tiếp theo của anh.
"Cố tình phạm lỗi, không cần thuê xe nữa, đi bộ về đi." Nếu muốn nghiêm phạt, anh không xuống tay được, chỉ có thể chọn cái này.
"Đi bộ về..." Hạ Sí liếc mắt nhìn con gái bên cạnh: "Em thì có thể nhưng mà Niệm Chi nhà chúng ta mệt lắm rồi ~"
Khóe miệng Thời Ngộ khẽ nhếch lên, gọi tên con gái: "Niệm Chi, lại đây."
Đợi con gái đến gần, anh nhẹ giọng hỏi: "Còn đi được không?"
Tiểu Niệm Chi hăng hái mười phần không nhịn được nhìn Hạ Sí, thấy mẹ đứng ở phía sau bố không ngừng lắc đầu, liền mở miệng nói: "Chân con đau."
Câu trả lời này vô cùng hợp với tiếng lòng của Hạ Sí, ngang nhiên bắn tim với con gái.

Nếu không phải bầu không khí không thích hợp thì hai mẹ con đã có thể giao lưu với nhau ngay tại chỗ.
"Tri Tri, đừng giở trò sau lưng." Thời Ngộ nhắc nhở.
"..." Mắt anh ở sau lưng à?
"Cũng đừng thầm mắng anh ở trong lòng." Thời Ngộ bổ sung.
"..." Ngay cả im lặng phản kháng cũng không được phép?
"Tự đi bộ về, miễn thương lượng." Thời Ngộ đích thân mở miệng, còn dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc, căn bản không cho cô cơ hội bác bỏ.
Về phần Tiểu Niệm Chi.
Thời Ngộ cúi người, duỗi tay, dễ dàng bế con gái lên, không hề có chút cảm giác mệt mỏi.
Hay lắm!
Cô bị bỏ lại bên cạnh một mình chịu phạt!
"Bố, là con kêu mẹ mua kem." Nãy giờ Tiểu Niệm Chi không nói gì, sợ cắt lời bố với mẹ, nhưng bây giờ vừa nghe nói mẹ "bị phạt", bé liền sốt ruột: "Là, là do con muốn ăn nên mẹ mới mua, bố đừng phạt mẹ."
Thời Ngộ giơ tay lên xoa đầu con gái: "Lần sau không được nhắc tới kem trước mặt mẹ con nhé."
Để kiềm chế Hạ Sí, anh thậm chí còn hạn chế chế độ ăn uống của Tiểu Niệm Chi hơn những người khác.

Trẻ con tham ăn, anh có thể hiểu được, hơn nữa sức khỏe của Thời Niệm Chi tương đối tốt, thỉnh thoảng ăn đồ lạnh vẫn được.
“Vậy thì con xuống đi với mẹ.” Tiểu Niệm Chi vẫn muốn cùng mẹ vượt qua nghịch cảnh.
Tròng mắt Thời Ngộ đảo qua đôi chân còn nhỏ hơn cánh tay anh của con gái: "Con không đi kịp."
Anh chỉ hy vọng Hạ Sí nhớ rõ, chứ không phải muốn trách cứ hay trừng phạt ai.
Hạ Sí đang đi phía trước cố ý hay vô ý nhìn phía sau, bực bội không xoay người lại, lửa giận nghẹn trong lòng càng ngày càng bùng phát.
Vốn dĩ đã mệt mỏi, lại còn bị phạt vì lén ăn kem.
Nhưng mà, Thời Ngộ ôm con gái đi phía sau cô, đây chẳng phải là khiến cô mất mặt trước mặt con gái hay sao?
Càng nghĩ cô càng khó chịu, Hạ Sí dứt khoát quay người xuống đường cái, vẫy tay bắt xe taxi.
Cô còn lâu mới thành thật chịu phạt!
Xe taxi dừng ở ven đường, Hạ Sí ngồi thẳng vào ghế phó, Thời Ngộ bế con gái ngồi ở ghế sau, nhưng không ngăn cản.
Đi dạo cả buổi sáng, Tiểu Niệm Chi cũng mệt mỏi.
Trong trí nhớ của cô bé không hề có nhận thức "bố mẹ cãi nhau", lên xe chẳng bao lâu liền thiếp đi trong lòng bố.
Trở lại khách sạn, Thời Ngộ bế con gái lên giường trong phòng ngủ nhỏ, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Hạ Sí không làm gì, cứ thế nằm gục ở trên bàn, nhắm mắt lại.

Nghe tiếng bước chân, hai tai khẽ run lên, nhưng vẫn không lên tiếng.
Thời Ngộ rất kiên nhẫn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, một tay chống cằm, bình tĩnh nhìn cô.
Vốn dĩ không định để ý tới, nhưng Hạ Sí thật sự không chịu nổi ánh mắt mạnh mẽ kia, đối phương cứ nhìn chằm chằm cô không nói lời nào.
Hạ Sí đưa tay lau khóe mắt, rồi ngẩng đầu ngồi thẳng lên, vênh mặt ưỡn ngực bày ra bộ dạng kiêu ngạo: "Em đã lớn thế này rồi ăn kem thì có sao? Hơn nữa em cũng chỉ ăn có một lần, vậy mà anh cũng giận!"
Đôi môi đỏ mọng như cánh hoa mím thành một đường thẳng.
Thời Ngộ buông tay ra, cong ngón tay khẽ gõ mặt bàn, chậm rãi nói: "Anh đã nghĩ kỹ rồi.

Em cũng là một người trưởng thành có khả năng tự lập, em thật sự muốn làm gì, hay ăn gì anh không có quyền cấm đoán."
"Đúng!" Hạ Sí phụ họa.
"Cho nên, anh xin lỗi em chuyện hôm nay."
Hạ Sí không những không vui vẻ vì anh chịu cúi đầu nhận lỗi, mà ngược lại càng không yên lòng, luôn cảm thấy lời này có gì đó là lạ.
"Đi thôi, sau này muốn chơi hay ăn gì đều là tự do của em, anh sẽ không quản em nữa."
"Không, không… Ý em không phải vậy.” Phản ứng này của Thời Ngộ khiến cô có chút hoảng hốt.
"Không phải em muốn ăn kem sao? Gần khách sạn có một quán đồ uống.

Em có thể đi ngay bây giờ."
"Em không đi nữa là được chứ gì..."
Chuyện cây kem là chuyện nhỏ, nhưng hàm ý đằng sau mới là quan trọng!
“Như vậy không tốt đâu, rõ ràng là trong lòng em rất muốn nhưng còn giả bộ để đối phó với anh, rất mệt mỏi.” Thời Ngộ khẽ cau mày, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ về những chuyện đó.
"Không, không có, em tuyệt đối không có đối phó với anh.

Em đã nghĩ kỹ chuyện hồi nãy rồi, là bởi vì cơ thể em không thể ăn kem được.

Là lỗi của em, em đã không giữ thỏa thuận của chúng ta."
Thời Ngộ im lặng.
Hạ Sí lắc đầu nguầy nguậy, chỉ còn thiếu giơ ba ngón tay lên thề thốt: "Sau này em hứa sẽ không ăn nữa...!Không có sự cho phép của anh, em sẽ không ăn."
Đến nước này, cô vẫn không thể nói hết ra được.
Thời Ngộ nhướng mày: "Có thật không?"
"Thật! Thật hơn vàng nữa!" Hạ Sí liên tục gật đầu, hận không thể moi tim ra làm chứng cho mình.
Thời Ngộ chậm rãi nhìn cô: "Ý của Tri Tri là sau này tình nguyện để anh kiềm chế em khỏi một số hành vi không thích hợp, đúng không?"
"Em làm gì có hành vi không thích hợp chứ..." Hạ Sí bắt gặp ánh mắt dò xét kia, hàng lông mày lập tức giật giật, vội vàng đổi giọng: "Đúng vậy! Hành vi không thích hợp phải kịp thời sửa sai, anh phải giám sát em đó!"
"Tốt lắm, những gì Tri Tri tự nói, sau này đừng quên nha." Giọng điệu này có phần thả lỏng.
Hạ Sí vui mừng khôn xiết, đứng dậy rời khỏi ghế, bước đến bên cạnh Thời Ngộ, ngồi vào lòng anh, vòng tay qua cổ anh: "Em xin lỗi, A Ngộ.

Em biết anh muốn tốt cho em, vừa rồi em nhất thời không nhịn được, chỉ ăn có một chút, nhất định sẽ không sinh bệnh đâu!"
Cô cũng thật xui xẻo, trước đây mỗi lần ăn kem là bị đau bụng, cho nên Thời Ngộ mới hạ lệnh cấm không cho cô ăn uống đồ lạnh.
"Sau này không được nhân lúc anh vắng mặt mà làm trái thỏa thuận của chúng ta, biết chưa?"
"Em biết rồi, nhưng mà hôm nay em cũng có chút tức giận đó." Sau vài năm được Thời Ngộ dạy dỗ, Hạ Sí đã học được cách thẳng thắn biểu đạt tâm tình của mình.
Thời Ngộ: "Hửm?"
"Anh phạt em thì thôi, nhưng mà đừng có bế con gái đi đằng sau nhìn em vậy chứ, rất mất mặt!"
"Mất mặt vì chuyện này?"
"Mất mặt!" Một khi đã được dỗ, cô càng cảm thấy tủi thân, vùi đầu vào giữa cổ người đàn ông: “Em là mẹ của Niệm Chi, thế mà chút uy tín cũng không có."
"Uy tín làm cái gì? Niệm Chi rất thương em, vậy là đủ rồi." Giữa bố mẹ và con cái tồn tại vô số hình thức ở chung, chỉ cần lúc bên nhau có thể cảm thụ được tình yêu của đối phương, thì sẽ không giới hạn ấn tượng của chúng, không cần tạo uy tín trước mặt con cái.
Những lời này đã an ủi hoàn toàn trái tim Hạ Sí, có người dung túng, cô không nhịn được làm nũng: "Mặc kệ, em cứ không vui đó, đáng ra em phải đi đằng sau cơ!"
Thời Ngộ đưa ngón tay mềm mại ấm áp lên tai cô, nhẹ nhàng bóp dái tai Hạ Sí, anh cười nói: "Anh sẽ không để em phải đi đằng sau."
Đi trước, có lẽ cô sẽ tức giận, nhưng cũng chỉ là tức giận, cô có bực bội với anh thế nào cũng không sao cả.
Nhưng nếu để một người bị phạt tụt lại phía sau, nhìn bóng lưng người đằng trước rời đi sẽ rất dễ sinh ra cảm giác mất mát vì bị vứt bỏ, cô sẽ khổ sở, sẽ tủi thân.
Cho nên Thời Ngộ sẽ không bao giờ để Hạ Sí đi đằng sau anh trong tình huống không nắm tay.
*
Thời Ngộ và Hạ Sí cùng ngủ trưa, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm giác có gì đó ngưa ngứa đang cọ vào người mình.
Thời Ngộ mở mắt ra, nhìn thấy con gái mình đang ghé vào giường, ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt cằm anh.
"Sao thế?"
Anh vừa mở miệng thì bàn tay nhỏ bé mềm mại của bé cưng đã đặt lên môi anh, Tiểu Niệm Chi làm một dấu im lặng: "Suỵt——"
Cái miệng nhỏ nhắn đóng mở phát ra âm thanh thật khẽ: "Mẹ còn đang ngủ."
Thời Ngộ nhấc chăn xuống giường, dưới sự hướng dẫn của con gái bước vào trong phòng.
"Niệm Chi muốn nói gì sao?"
"Bố ơi, con có thể rủ mẹ đi ăn kem không?” Tiểu Niệm Chi lấy tiền tiêu vặt từ cái ba lô nhỏ của mình ra: “Mẹ thực sự rất thích kem, chỉ ăn một cái thôi được không ạ?”
Nếu cô bé không xin mẹ ăn kem thì mẹ đã không bị bố bắt quả tang.

Nửa cây kem còn lại cuối cùng cũng tan chảy trong thùng rác, lúc đó Tiểu Niệm Chi không nói ra, nhưng lại nhớ kỹ trong lòng.
Cô bé chưa từng thấy bố mẹ cãi nhau, nên không sợ phát sinh chuyện xấu gì.

Bé chỉ hiểu một điều, mẹ thích ăn kem, nên muốn xin bố đồng ý.
"Niệm Chi, sức khỏe mẹ con không thích hợp để ăn những thứ đó.

Nếu bố không ngăn cản, mẹ sẽ bị bệnh đó."
"Bị bệnh..." Tiểu Niệm Chi bị dọa đến nhíu chặt mày: "Con không muốn mẹ bị bệnh đâu."
"Vậy sau này, nếu không có mặt bố thì Niệm Chi phải trông coi mẹ cẩn thận, được không?"
"Vâng ạ!"
Hạ Sí còn đang say giấc hoàn toàn không ngờ tới con gái đã bị một câu nói của Thời Ngộ xúi giục.
-
Buổi chiều, ba người lại thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường, đi đến một danh lam thắng cảnh khác.
Lúc chạng vạng, đi ngang qua cửa hàng bán đồ ngọt, hai mẹ con lại bắt đầu giao lưu ánh mắt, rồi đồng thời nhìn về phía Thời Ngộ.
Vì Tiểu Niệm Chi đang mọc răng nên cũng phải kiểm soát việc ăn đồ ngọt.

Người đàn ông gật đầu, Hạ Sí liền dẫn con gái vào trong, nóng lòng gọi đồ ăn.
Ba người tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, Tiểu Niệm Chi chọn một chiếc bánh gato nhỏ hình động vật, còn Hạ Sí thì thích vị dâu.
Chiếc bánh nhỏ xinh, nhưng thắng ở chỗ vị rất ngon, hai mẹ con cùng lúc vươn tay, ngay cả động tác cắm xiên cũng giống hệt nhau.
Có điều, Hạ Sí thỉnh thoảng lại dùng nĩa xiên một miếng kem đưa vào miệng Thời Ngộ: "Ăn ngon không?"
Anh nói: "Cũng không tệ lắm."
Bên cạnh có người bưng ly kem đi ngang qua, Hạ Sí chăm chú nhìn mấy lần, yên lặng thu hồi tầm mắt.
Lần này cô đã chính miệng đồng ý với Thời Ngộ, sau này sẽ giữ lời hứa không lén ăn bậy nhân lúc anh vắng mặt nữa.
Hơn nữa còn ở trước mặt Tiểu Niệm Chi, cô phải khắc chế.
Thời Ngộ bình tĩnh, thu hết nhất cử nhất động của cô vào đáy mắt.

Bánh gato trong hộp đã ăn hơn nửa, Thời Ngộ đứng dậy đi tới trước quầy bán hàng: "Xin chào, lấy cho tôi một phần kem dâu."
Thời Ngộ đi chưa đầy một phút đã quay lại, Hạ Sí không hề nghĩ tới.
Bánh gato của Tiểu Niệm Chi còn lại một nửa, còn hộp bánh của cô đã thấy đáy, lúc này nhân viên bán hàng bỗng bưng một ly kem tới, Hạ Sí đang định nhắc nhân viên đưa nhầm bàn thì Thời Ngộ lại nhận lấy.
Là sao?
Thời Ngộ nói: "Kem dâu này em với Niệm Chi chia nhau ăn đi."
"Thật sao? Em có thể ăn thật à?" Không lừa cô đấy chứ?
Thời Ngộ nhướng mày, cầm thìa lên múc một miếng kem nhỏ, tự tay đưa đến môi Hạ Sí.
Cô há miệng, ngậm lấy thìa kem, trong tích tắc, trên mặt nở một nụ cười vô cùng xán lạn.
Tiểu Niệm Chi cũng rất rất cưng chiều mẹ, cô bé chủ động giơ tay bảo: "Niệm Chi không ăn đâu, cho mẹ hết."
Thời Ngộ mỉm cười, khẽ lắc lầu.
"Không được đâu."
Anh cho phép Hạ Sí ăn cho đỡ thèm, nhưng chắc chắn sẽ không để cô một mình ăn hết một ly lớn.
Nhưng thật ra, đôi khi thứ cô thực sự muốn không phải là chút kem tí tẹo đó, mà là chấp niệm muốn mà không được.

Thời Ngộ tự tay đút kem cho cô, đối với Hạ Sí mà nói, như vậy là quá đủ rồi!
-
Chơi cả ngày, Tiểu Niệm Chi rất phấn khích, mãi không chịu đi ngủ.

Buổi tối nằm trên giường còn nài nỉ bố mẹ kể cho bé nghe chuyện bờ biển.
“Để em!” Hạ Sí cũng hăng hái không kém, chủ động muốn dỗ con gái ngủ, ngồi bên giường.
Vì không mang theo sách truyện nên cô chỉ có thể tìm kiếm những câu chuyện cổ tích liên quan đến biển cả trên điện thoại di động.

Hạ Sí cẩn thận chọn kể hai câu chuyện, Tiểu Niệm Chi càng nghe càng hăng say.
Hạ Sí đọc đến miệng lưỡi khô khốc, cúi đầu thấy con gái vẫn mở cặp mắt to tròn ngập nước nhìn mình chăm chú mà tê rần...
"Sao con vẫn chưa ngủ?"
"Mẹ, rốt cuộc thì tại sao công chúa lại ở bên hoàng tử ạ?"
"Bởi vì truyện viết như thế."
"Công chúa có thể ở bên kỵ sĩ không mẹ?"
Hạ Sí hơi ngạc nhiên, những người khác nghe kể truyện cổ tích đều thích kết cục “Công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau”, nhưng Tiểu Niệm Chi lại để ý đến kỵ sĩ?
"Tại sao Niệm Chi lại muốn công chúa ở bên kỵ sĩ nhỉ?"
“Bởi vì ngày nào kỵ sĩ cũng bên cạnh công chúa, giống như ngày nào bố cũng ở bên mẹ, mẹ bên bố vậy đó.” Lời của con nít tương đối đơn giản, nhưng biểu đạt suy nghĩ rất rõ ràng.
Hạ Sí lại thảo luận với con gái về suy nghĩ của bé, cuối cùng cô thực sự chịu không nổi nữa, bắt đầu bịa ra một câu chuyện: "Chuyện kể rằng ở một đất nước xa xôi, có một nàng công chúa tên là Công chúa ngủ trong rừng..."
"Cho nên con không ngủ là không thành công chúa được đâu!"
Thời Ngộ đi ngang qua cửa phòng, vừa vặn nghe thấy Hạ Sí đang gạt cục cưng.
Mười phút sau, hô hấp của Tiểu Niệm Chi đều đều, đã ngủ say.

Hạ Sí nhẹ chân nhẹ tay, đứng ở cửa, giơ tay vươn vai.
Quay đầu lại, cô thấy Thời Ngộ vẫn đang ngồi ở bàn, trước mặt bày laptop xử lý công việc, cô thuận miệng hỏi: "Anh chưa xong việc à?"
"Sắp xong rồi, em ngủ trước đi."
Hạ Sí ngồi trên giường, vén chăn bông lên, nằm xuống.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng gõ bàn phím, Hạ Sí nằm nghiêng, một lúc lại xoay người, dù đang nhắm mắt nhưng đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo.
Cô lăn qua lăn lại trên giường, Thời Ngộ nhìn sang mấy lần, còn chưa kịp mở miệng thì Hạ Sí đã ngồi bật dậy: "Em cũng không ngủ được."
Rõ ràng là hôm nay đi chơi cả ngày, từ thể xác đến tinh thần đều rất mệt mỏi, đáng lý ra phải ngủ rất nhanh, nhưng có thể buổi trưa ngủ quá nhiều, hoặc vì lý do gì khác mà cô không buồn ngủ.
Thời Ngộ cười nói: "Sao nào? Tri Tri cũng muốn nghe truyện cổ tích mới có thể ngủ ngon sao?"
Hạ Sí phản bác: "Em không phải con nít, cho nên không cần nghe truyện cổ tích!"
Thời Ngộ hơi mím môi, cầm chuột bấm nhanh trên màn hình vài cái rồi đóng laptop lại.

Sau đó, anh đứng dậy đi tới mép giường, giữ chặt gáy Hạ Sí, cúi người xuống hôn lên trán cô.
Từ khi kết hôn đến nay, Hạ Sí vẫn luôn rất dính anh, chỉ cần Thời Ngộ ở bên cạnh, cô sẽ theo thói quen đến gần anh.
Hạ Sí vươn tay, vòng tay qua eo người đàn ông.
Một tiếng "Tách ——" vang lên, cả căn phòng chìm vào ánh đèn mờ mờ.
Trong bóng tối truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, giọng điệu đầy cưng chiều dỗ dành: "Bây giờ ngủ được chưa? Công chúa điện hạ của anh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui