Tuyệt đối thần phục

Tia nắng ban mai xuyên qua tấm rèm voan mỏng chiếu vào ánh sáng trong veo, hoa sơn trà cắm trong chiếc bình cổ chậm rãi nhỏ xuống một giọt nước long lanh.
 
Khương Nùng ôm chiếc chăn bông mềm mại đắp trên người, mở mắt ra. Cô mơ mơ màng màng sờ sang bên cạnh chỉ thấy trống không.
 
Có lẽ cô đã tập thành thói quen cho nên đột nhiên phải nằm một mình trên chiếc giường lớn ở trong ngôi biệt thự trên đỉnh núi này lại cảm thấy có chút không quen. Bỗng nhiên cô tỉnh táo lại hơn chút, kề sát mặt lên chiếc gối, nhẹ nhàng ngửi lấy mùi nhang thơm rất nhạt còn chưa kịp phai đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mãi tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới vươn tay thò vào chiếc tủ đầu giường lạnh ngắt tìm kiếm chiếc điện thoại.
 
Màn hình điện thoại sáng lên hiển thị bây giờ đã là hơn chín rưỡi sáng và người gọi điện tới là Đông Chí.
 
Khương Nùng bấm nghe máy, đồng thời cũng uể oải mà đặt chân xuống giường, chiếc váy ngủ bằng lụa satin mềm mại theo mắt cá chân trắng như tuyết của cô mà rủ xuống, để lộ ra đường cong vô cùng đẹp mắt. Cô giẫm lên trên thảm nhung dày đắt tiền, đi về phía phòng tắm, ở đầu dây bên kia điện thoại truyền tới giọng nói:
 
"Phát thanh Khương, có nhiều nhà đầu tư cho đài phát thanh - truyền hình tới văn phòng tìm cô nói rằng muốn đứng ra tài trợ cho chương trình của chúng ta."
 
"Ừm."
 
Chuyện này giống như hài kịch vậy.
 
Đông Chí báo cáo tình hình với Khương Nùng, không nhịn được mà nói nhỏ bằng giọng khinh bỉ: "Còn có hai, ba người trước đây từng từ chối chúng ta, bây giờ lại tìm tới tận cửa."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Nùng mở loa ngoài trên điện thoại, nhẹ nhàng đặt nó lên bồn rửa tay sang trọng, lên tiếng trả lời: "Cũng bình thường thôi, có lẽ bọn họ đã nghe được tin đồn gì đó rồi."
 
Những người trong nhóm lợi ích Bắc Kinh của Phó Thành Hoài không phải là dễ chọc, toàn là những con ông cháu cha có địa vị to lớn.
 
Nếu mà bọn họ muốn bảo vệ ai ở thành phố Lịch thì chỉ cần tung ra chút tin tức là được.
 
Lần này các nhà tài trợ trong đài thay đổi thái độ tài trợ tiền cho cô không phải là vì đánh giá cao chương trình của cô mà là bởi vì nhìn thấy chỗ dựa vững chắc ở sau lưng cô.
 
Khương Nùng rửa mặt cẩn thận xong, cô cầm lấy chiếc khăn mặt mềm mại lau đi giọt nước đọng trên chiếc cằm trắng như tuyết, tiếp tục nói chuyện với Đông Chí: "Anh nói với mấy nhà tài trợ kia rằng [Lắng nghe] đã có nhà tài trợ rồi."
 
Đông Chí không dám chậm trễ, nhanh chóng truyền lại nguyên vẹn lời này.
 
Không ngoài dự đoán.
 
Phần lớn các nhà tài trợ cho đài phát thanh - truyền hình khi nghe thấy không còn chỗ trống thì cũng không dám càn quấy mà chỉ có thể vui vẻ nói hy vọng lần sau có thể hợp tác.
 
Có vài người biết rõ nội tình, vừa ngắt điện thoại xong thì nói thẳng với trợ lý ở bên cạnh:
 
"Lúc trước bỏ qua mất cơ hội tài trợ cho chương trình [Lắng Nghe], e rằng sau này mỗi một chương trình của Khương Nùng cũng không tới lượt chúng ta bợ đỡ.”
 
Trợ lý không hiểu hỏi: "Tổng giám đốc Úc, Khương Nùng thật sực có chỗ dựa ở trong nhóm lợi ích Bắc Kinh thật hay sao?"
 
Úc An Dịch gõ lên mặt bàn nói: "Cậu có biết Chu Gia Thuật không?"
 
Trợ lý từng nghe qua về người này, anh ta là nhà tài trợ lớn có tiếng của đài phát thành - truyền hình, nghe đồn có tài lực hùng hậu, ba năm liên tục tài trợ rất nhiều tiền cho các chương trình nổi tiếng nhất.
 
Úc An Dịch nói với trợ lý: "Tối hôm qua tôi nghe được một tin cực kì chấn động. Người họ Chu đấy dám cư xử với nữ phát thanh viên của đài phát thanh - truyền hình giống như đối với minh tinh nhỏ, nghĩ rằng chỉ cần bỏ tiền ra là có thể giành được. Kết quả lần này anh ta đụng trúng người có chỗ dựa bị người ta dạy dỗ cho một trận."
 
Trợ lý lập tức hiểu ra ngay: "Người dạy dỗ Chu Gia Thuật chính là người trong nhóm lợi ích Bắc Kinh phải không?"
 
"Là đám người Trương Nhạc Hành kia." Úc An Dịch đưa mắt nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ gì đó: "Cũng không biết được chính xác là người nào."
 
Cuối cùng, nhà tài trợ nào làm chỗ dựa cho Khương Nùng vẫn là một điều bí ẩn chưa có lời giải, các đồng nghiệp trong đài phát thanh - truyền hình của cô cũng đều đang suy đoán.
 
Thế nên lúc Khương Nùng tới làm, tất cả mọi người đều ăn ý mà cầm ly nước, đứng dựa vào trước cửa sổ thủy tinh, âm thầm mà đánh giá xem lúc cô xuống khỏi chiếc xe xa hoa kia liệu ở bên cạnh có chủ nhân của chiếc xe hay không.
 
Sau một lát, có người thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục bước xuống xe. Anh ta đứng dựa nửa người vào cửa xe nói chuyện với Khương Nùng, khoảng cách giữa hai người không xa nhưng cũng không gần, hai tay anh ta đút vào túi quần dáng vẻ biếng nhác giống như chưa tỉnh ngủ. Vậy mà anh ta vẫn muốn đưa người khác đi làm.
 
Người làm truyền thông chuyên nghiệp ắt có chút tố chất phán đoán đã lấy điện thoại ra chụp lại sườn mặt trắng nõn mang theo đường cong sắc sảo này, nhanh chóng gửi cho vào nhóm phóng viên trong giới giải trí hỏi:
 
"Mọi người mau lên, ra xem giúp tôi gương mặt này là người của gia đình giàu có nào đấy?"
 
Anh ta còn chưa đợi được người trong nhóm trả lời thì người ở bên cạnh đã nhận ra trước: "Đây không phải người thừa kế của tập đoàn Yên thị hay sao?"
 
"Anh biết à?"
 
"Đây là con ông cháu cha nổi tiếng ăn chơi trác táng ở Cửu phố*, nghe nói anh ta là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Yên thị, trong tương lai sẽ được thừa kế khoản tài sản kếch xù. Có người này ở đây, Khương Nùng đâu còn thiếu kinh phí tài trợ nữa."
 
*Cửu phố là tên con đường náo nhiệt tập trung các trung tâm mua sắm lớn, rạp chiếu phim, khu giải trí… hướng đến người tiêu dùng trẻ, sành điệu thuộc thành phố Trùng Khánh của Trung Quốc.
 
"Chẳng nhẽ cha của anh ta lại để mặc cho anh ta làm xằng làm bậy như thế? Vì một người dẫn chương trình mà đắc tội biết bao người."
 
"Nếu không thì ai có thể sai bảo con ông cháu cha này tới lái xe cho Khương Nùng hả?"
 
...
 
Mấy người đang hóng hớt ở đây đồng loạt yên lặng một chút. Mãi tới khi có một người nói ra suy đoán của mình khiến người khác nổi da gà: "Nếu chỗ dựa của Khương Nùng là Yên Hàng thật thì không đáng sợ, chỉ sợ đó là một người hoàn toàn khác."
 
Tuy rằng ai cũng tò mò rốt cuộc Khương Nùng ngủ cùng ai mà có thể từ một người mới không hề có quyền có thế lại có thể biến thành nhân vật mà các nhà đầu tư trong đài phát thanh - truyền hình cũng phải nể mặt. Nhưng không phải ai cũng có đủ dũng cảm dám nói ra trước mặt cô.
 
Bên ngoài tòa nhà cao tầng của trung tâm phát thanh - truyền hình.
 
Khương Nùng chờ Yên Hàng lái xe rời đi. Cô đứng yên một lúc lâu mới cúi đầu tránh gió tuyết mà bước vào bên trong tòa nhà.
 
Năm phút sau.
 
Cô đi vào văn phòng đơn giản của mình, không để ý tới ánh mắt nhìn trộm lúc có lúc không từ bên ngoài. Cô cởi áo khoác ngoài đặt ở bên cạnh, chỉ mặc mỗi chiếc áo lụa và quần màu trắng, khiến vòng eo cô trở nên vô cùng nhỏ nhắn. Cùng với đó, mái tóc đen mượt như gấm của cô cũng  buông xuống xõa tung ra.
 
Khương Nùng đi tới ngồi xuống trước bàn làm việc, cô gọi Đông Chí vào đây.
 
Chương trình [Lắng Nghe] này của cô không giống với các chương trình khác cùng thể loại trong đài phát thanh - truyền hình mời toàn người nổi tiếng. Mà chương trình này của cô chỉ đặc biệt mời riêng những phóng viên dũng cảm, giàu lòng nhiệt huyết nhưng lại không có tiếng tăm gì, dùng những thước phim phóng sự có trong tay họ để phản ánh những tin tức xã hội không ai biết được.
 
Khương Nùng lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo ra. Đầu ngón tay trắng nõn rút ra một phần từ trong đó đưa cho Đông Chí: "Chủ đề kỳ này đã được duyệt, anh mang cái này cho đội hậu trường."
 
Đông Chí vội vàng nhận lấy.
 
Sau đó, cô còn nói: "Pha giúp tôi một ly cà phê đắng."
 
Hiện giờ, việc kêu gọi đầu tư được giải quyết xong. Tất nhiên Khương Nùng là người bận rộn hơn bất cứ ai. Huống hồ đây còn là chương trình đầu tiên mà cô là chỉ đạo chính nên bất cứ một bước nào cũng phải tự mình xuống giám sát.
 
Bởi vậy Khương Nùng cũng có thói quen bằng việc dùng cà phê đắng để giữ tỉnh táo. Có như vậy thì cô mới có thể tăng năng suất làm việc, vài ngày liên tục chỉ ngủ có mấy tiếng.
 
Chẳng qua mọi người trong đoàn ai cũng biết.
 
Điện thoại là vật bất ly thân của cô, chỉ cần số điện thoại thần bí kia gọi đến thì cho dù có chuyện động trời gì cũng phải lùi lại mười phút sau.
 
Lại một buổi tối, Khương Nùng bận rộn tới đêm khuya.
 
Khương Nùng vừa đặt bút xuống, đưa đầu ngón tay lên xoa xoa giữa hai hàng lông mày. Cô đang định đưa tay ra cầm cốc cà phê đã lạnh thì điện thoại đặt ở bên cạnh đã vang lên trước.
 
Hàng mi cong vút của cô dịu dàng rủ xuống vài giây, đến khi Khương Nùng nhìn lên lần nữa thì cô khẽ thở dài nói với nhân viên trong đoàn và Đông Chí: "Mọi người tạm nghỉ đã, tôi đi nhận điện thoại."
 
*
 
Trước khi nhận điện thoại, cô đi ra ngoài trước, Khương Nùng còn thuận tay đóng cửa kính lại.
 
Hành lang ở bên này cách cầu thang chỉ vài bước chân. Khương Nùng cũng không dừng lại, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt lên màn hình một cái, ngay cả  tiếng hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng:
 
"A lô."
 
Cùng lúc đo, giọng nói dễ nghe của Phó Thanh Hoài cũng từ bên kia truyền đến: "Anh nghe Yên Hàng nói đêm nay em vẫn chưa tan ca đúng không?"
 
Gần đây, Khương Nùng cứ bận rộn một cái là quên ngay việc phải trở về biệt thự ở trên đỉnh núi, đợi đến khi cô nhớ lại thì đã qua nửa đêm rồi.
 
Cô sợ Yên Hàng ở bên ngoài mạo hiểm mà đứng đợi trong gió tuyết nên đã nhắn trước cho anh ta đừng đến. Khương Nùng nghe Phó Thanh Hoài hỏi đến việc này thì mở miệng nói: "Tầm khoảng một tiếng nữa là em xong việc rồi. Còn anh gì sao? Có phải tối nay lại mất ngủ hay không?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui