Khương Nùng biết rõ thói quen phụ thuộc vào rượu mạnh để ngủ của Phó Thanh Hoài.
Cô nhìn thời gian cũng sắp đến hai giờ sáng mà giọng nói của người đàn ông qua điện thoại lại không hề ủ rũ chút nào nên nửa đùa nửa thật nói: "Có cần em cung cấp dịch vụ ru ngủ không, tổng giám đốc Phó?"
Cô vừa nói xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại tới lượt Phó Thanh Hoài không lên tiếng, cũng không biết có phải cô đi đến chỗ hành lang vắng vẻ lắm hay không mà xung quanh lại vô cùng yên tĩnh. Nhưng lỗ tai cô lúc này lại cực kì mẫn cảm dường như cô có thể nghe được nhịp thở của anh đang ngày càng trở nên trầm hơn một chút.
Khương Nùng vươn tay vuốt ve vành tai, cô vừa buông tay thì đã nghe thấy anh hỏi: "Em biết bài "Đằng Vương Các Tự"(*) không? Em đọc cho anh nghe một đoạn đi."
(*) Bài từ của Vương Bột thời Đường, phân biệt với “bài thơ Đằng Vương Các” chỉ tám câu thơ cuối cùng của “Đằng Vương Các Tự”
Quả thật là Khương Nùng thuộc bài "Đằng Vương Các Tự".
Cô cũng không có nghi ngờ gì, suy nghĩ một lát về câu mở đầu. Sau đó giọng nói trong trẻo, dịu dàng của cô tràn ra khỏi môi.
Không tới một lát sau, ở đầu dây bên kia của Phó Thanh Hoài đã truyền tới thanh âm khác lạ, đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Khương Nùng dừng lại. Trong lúc bất chợt cô không nhớ nổi câu tiếp theo là gì...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đổi tay cầm điện thoại, ống tay áo thuận thế trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết.
Trên cổ tay của cô còn buộc sợi chỉ, một chiếc nút cài áo tinh xảo rủ xuống, dưới ánh đèn lạnh lẽo trở nên cực kì đẹp mắt.
"Bội ngọc minh loan bãi ca vũ… (*)" Phó Thanh Hoài giúp cô đọc nốt câu phía sau lên. Giọng anh hơi khàn một chút, dường như có thể đi vào trong lỗ tai cô. Ngay cả cách anh nhấn nhá từng chữ cũng khiến cho Khương Nùng đỏ mặt.
(*) Câu thơ thứ hai trong tám câu thơ cuối cùng của Đằng Vương Các Tự
Phó Thanh Hoài như đoán được lúc này cô đang suy nghĩ gì, cũng không hề có ý định che dấu: "Em không tiếp tục phục vụ ru ngủ sao?"
Chất giọng oanh vàng của Khương Nùng dường như mắc nghẹn ở cổ họng một hồi lâu.
Cuối cùng cô mở miệng, không nhịn được mà run rẩy một chút: "Anh cần bao lâu thì mới ổn?"
Phó Thanh Hoài cười nhẹ: "Khó mà nói được, em đọc tiếp đi."
Khương Nùng muốn cúp điện thoại nhưng lại không nỡ. Cô chỉ có thể xấu hổ cố gắng bỏ qua tiếng thở dốc càng ngày càng rõ từ phía đầu dây bên kia, trong đầu không ngừng nghĩ tới nội dung của "Đằng Vương Các Tự."
Cô đọc tới phần cuối, bỗng nhiên nghe thấy Phó Thanh Hoài gọi tên cô: "Nùng Nùng."
"Hả?"
...
Một tiếng Nùng Nùng rồi im bặt.
Khương Nùng im lặng một lát, cảm giác như đầu ngón tay chạm vào điện thoại cũng nóng lên theo.
Mãi tới khi Phó Thanh Hoài hình như vừa xuống giường rót một ly rượu mạnh để uống bởi vì ở cách khá xa điện thoại di động nên giọng nói của anh có phần không rõ lắm, giọng nói của anh pha lẫn chút mệt mỏi: "Em đừng ngủ ở văn phòng đài phát thanh - truyền hình nữa, anh sẽ bảo Yên Hàng đón em tới khách sạn gần đó, sẽ không làm trễ nải công việc đâu."
Cuối cùng, lông mi dài cong vút của Khương Nùng cũng rủ xuống, cô đè nén tâm trạng rối bời của mình, khẽ khàng nói: "Vâng."
Cô nghe cuộc điện thoại này kéo dài tới tận bốn mươi phút mới quay trở lại.
Người trong nhóm đều tò mò người đàn ông thần bí gọi điện thoại kia là người phương nào. Chẳng hiểu vì sao ngay cả Đông Chí cũng không biết chút gì cho nên họ chỉ có thể lén lút đánh giá Khương Nùng vừa mở cửa bước vào dưới ánh đèn sáng chói.
Không biết có phải họ xuất hiện ảo giác lúc nửa đêm hay là cô ở bên ngoài bị gió lạnh thổi.
Làn da Khương Nùng vốn trắng nõn nên lúc này chỉ hơi đỏ lên một chút cũng có thể dễ dàng nhận ra.
"Phát thanh viên Khương?"
"Hả?" Khương Nùng ngồi xuống một lúc nhưng cô đã không còn tâm trí làm việc. Cô đưa mắt nhìn các đồng nghiệp đang cùng cô thức đêm tăng ca, im lặng một lúc rồi nói: "Cuộc họp tạm thời dừng ở đây đã. Đông Chí, anh dẫn mấy người anh Húc ra ngoài tìm một tiệm ăn đêm để lót bụng đi, hết bao nhiêu tôi trả."
"Phát thanh viên Khương muôn năm!"
-
Văn phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại, không một bóng người.
Một mình Khương Nùng dựa vào ghế làm việc, đầu ngón tay của cô vô thức sờ vào chiếc khuy áo mát lạnh rủ xuống trên cổ tay trắng như tuyết, hai gò má của cô bị ánh đèn chiếu vào khiến cho không ngừng nóng lên. Cô ngồi một lúc, mãi cho tới khi điện thoại di động vang lên hai tiếng nhắc nhở thì mới cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Dưới tòa nhà cao tầng của đài phát thanh - truyền hình.
Từ lâu, xe của Yên Hàng đã đậu ở trên con đường vắng vẻ ở bên cạnh, màn đêm bao phủ trong sương mù, anh ta hạ cửa xe xuống một nửa, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn của Khương Nùng đi tới thì tự giác nghênh đón.
Khương Nùng cúi người lên xe, mỉm cười với anh ta: “Làm phiền rồi.”
Dù sao thì hiển nhiên là Yên Hàng bị một câu nói của Phó Thanh Hoài lôi từ trong chăn ra, buộc phải rời khỏi nhà.
Anh ta mặc một bộ âu phục nhung màu lam nhạt, ngay cả cà vạt cũng quên mang thế mà lại nhớ cài kỹ khuy áo. Lúc khởi động xe, anh ta lười biếng nói: “Vị sếp kia còn bảo tôi chuẩn bị canh ấm để bổ giọng cho cô nữa đấy, em gái tiên nữ à. Cô không còn phát sóng trực tiếp Nửa đêm nữa mà vẫn còn khàn giọng sao?”
Khương Nùng được anh ta nhắc nhở, mới để ý bên cạnh mình có một cái bình giữ nhiệt.
Mà Yên Hàng thì lại không để tâm nói khiến cho cô hơi xấu hổ.
"Có phải chương trình của cô tin tức gì cũng đưa hay không?" Yên Hàng không có quan sát vẻ mặt của cô, bỗng nhiên lại hỏi như vậy.
Khương Nùng cẩn thận mở bình giữ nhiệt ra, hơi nước nhè nhẹ bốc lên đọng lại trên hàng mi cong cong của cô, cô hơi khó hiểu mà hỏi lại: "Hả?"
"Trước đây ba tôi từng bị báo chí đưa tin nghi ngờ là có con riêng, tôi cũng hoài nghi điều đó là thật." Mấy ngày nay Yến Hàng đưa đón cô, cũng coi như là quen biết với cô. Anh ta phân tích mấy chuyện xấu trong gia đình cũng khá hợp lý và có cơ sở: "Nếu không thì sao ông già đó lại có thể nhẫn tâm vì đại nghĩa diệt thân, gửi tôi cho Phó Thanh Hoài phải không?"
"Vậy anh muốn sao?"
"Bỏ một số tiền lớn để chương trình giúp tìm ra đứa con riêng mà ông ta không nhận."
Khương Nùng yên lặng cúi đầu, dùng thìa bạc tinh xảo khuấy đều canh bổ trong bình. Nước canh vẫn còn rất nóng, bên trong còn có các loại long nhãn, lê tuyết nhưng giữa một đêm mùa đông giá rét như thế này thì cô cũng không có cảm giác muốn ăn cho nên cô chỉ uống vài ngụm rồi dùng để ủ ấm tay.
Yên Hàng nghe theo chỉ thị của Phó Hoài Thanh chọn một khách sạn năm sao ở gần đó, ngay lúc nhận phòng cũng chọn phòng đắt nhất.
Dựa theo ý tứ của Khương Nùng thì chỉ cần là phòng có thể cho người ở là được.
Yên Hàng khẽ nhếch hàm dưới trắng nõn, sắc sảo lên, lại nói: "Yên tâm đi, ngày mai Phó Thanh Hoài nhất định sẽ tới tiếp quản khách sạn này, coi như chúng ta về nhà sớm một chút."
Khương Nùng: "…"
Cô nể tình bây giờ đã sau nửa đêm gần sáng.
Cuối cùng Khương Nùng cũng không để Yên Hàng đi theo cô lại đứng chờ rất lâu ở trong đại sảnh sang trọng, lạnh lẽo. Khương Nùng chờ làm xong thủ tục nhận phòng thì cô cũng đã mệt mỏi, sau khi vào phòng cô tắm rửa qua loa rồi tùy tiện quấn khăn tắm đi tới nằm xuống chiếc giường trắng mềm mại.
Cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, lúc sắp chìm vào giấc ngủ, ngón tay tự động dọc theo khe hở của khăn tắm, lần tới sợi tơ hồng ở bên hông.
Nó khiến cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
-
Có thể là do thần tiên của chùa Thiên Phạn phù hộ cho con người thật. Sợi tơ hồng mà Phó Hoài Thanh buộc cho cô thực sự mang lại may mắn.
Chương trình mới do Khương Nùng dẫn chương trình thuận lợi vượt qua vòng xét duyệt, ngày lên sóng cũng được định trước, đúng vào thời điểm gần cuối năm. Thế là cô lại kéo theo cả đoàn đội bận rộn cả ngày lẫn đêm.
Mùa đông ngày càng ngày càng trở nên rét lạnh còn tiếp tục có một trận tuyết lớn rơi xuống phủ trắng xóa.
Vì để đề phòng cảm cúm, mỗi sáng thức dậy Khương Nùng đều có thói quen uống một ly nước nóng cùng với nửa viên thuốc cảm.
Đáng tiếc là lúc cô đi cùng với đoàn quay phim đi xa, cô bị gió thổi qua, vẫn là dính chưởng.
Cô không có thời gian tới bệnh viện truyền dịch. Khương Nùng làm việc từ ban ngày đến tận đêm khuya mới trở lại đài phát thanh - truyền hình. Cô cũng lười lên lầu lấy laptop nên bảo Đông Chí chạy tới một chuyến còn bản thân thì ngồi ở sô pha trước đại sảnh, ở bên cạnh còn có trợ lý trong đội mới tuyển được.
Khương Nùng dùng khăn quàng cổ quấn quanh một vòng, hàng mi cong vút khép hờ lại vẫn còn đọng hơi nước
Cô vừa mới uống thuốc xong, nơi đầu lưỡi đắng ngắt, chỉ mấy phút sau đã buồn ngủ.
Cô còn đang nghĩ đợi lát nữa Đông Chí mang laptop xuống lầu thì sẽ cùng đi hẹn đạo diễn để nói chuyện. Mặc dù đầu óc cô choáng váng hỗn loạn nhưng cô vẫn còn nhớ đến công việc.
Cửa kính ở đại sảnh đột nhiên bị đẩy ra.
Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào mang theo mùi nhang thơm, một người đàn ông bước vào.
Người trợ lý vốn đang ngồi ở bên cạnh chơi điện thoại di động, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có người tới hơn nữa còn là một người đẹp trai đến mức độ thần tiên, chưa kịp phản ứng anh đang tới tìm ai.
Có lẽ là đúng ba giây.
Chỉ thấy anh từ từ đi tới đứng trước mặt Khương Nùng, đôi mắt nhạt màu không chút gợn sóng nào bị ánh sáng trắng lạnh chiếu vào, quan sát cả người cô một hồi lâu. Mãi cho đến khi anh nhìn thấy đầu cô nhẹ nhàng gục xuống, đang muốn nghiêng người về phía trước.
Anh vươn bàn tay mạnh mẽ có khớp xương rõ ràng của mình ra đỡ lấy cô như thể là đang nâng niu một bảo vật dễ vỡ.