Ở bên trong nhà hát Lê Hương, vì hôm nay có khách quý đến nên ở cửa không tiếp đón người lạ.
Bước qua cầu thang chạm khắc gỗ đi thẳng đến một căn phòng yên tĩnh ở trên tầng hai, ông chủ nhà hát tự tay cầm danh sách kịch hát, đứng bên cạnh một bức bình phong sơn thủy có nét nhẹ nhàng vẽ bởi màu mực nhạt, yên lặng chờ Phó Thanh Hoài chọn một khúc.
Nhưng anh ngồi dựa vào lưng ghế, bộ âu phục tối màu mà anh đang mặc trên người trông có vẻ hơi phong phanh giữa cái trời mùa đông này, cổ áo không cài mà mở rộng, trông anh có vẻ mệt mỏi giống như buổi tối lại bị chứng mất ngủ trầm trọng quấy rầy. Xương cổ tay mảnh khảnh nằm trên bàn tay trắng bệch lạnh lẽo, thờ ơ thưởng thức chuỗi hồng ngọc nhỏ bé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như món đồ mà một người phụ nữ đeo, quấn quýt anh không rời.
Ánh mắt Sở Tuy nhìn anh có chút kỳ lạ, ngay sau đó anh ta cầm lấy danh sách kịch hát, mờ mịt chọn bài đầu tiên, dù sao cũng là cùng một người hát.
Im lặng vài giây, anh ta đổi tư thế tới gần Phó Thanh Hoài, nói: “Anh ba, anh cũng đã có vợ rồi, vốn dĩ em cũng không muốn hẹn anh đâu nhưng mà công ty quản lý của ngôi sao nhỏ kia không dễ xử lý, dù có làm gì đi nữa bọn họ cũng cứ cắn mãi không buông chuyện hủy hợp đồng, trừ phi có thể gặp mặt anh một lần.”
Từ trước đến giờ, Phó Thanh Hoài ở trong nhóm lợi ích Bắc Kinh luôn là một nhân vật huyền thoại mang hình tượng vừa khiêm tốn vừa thần bí. Cho dù lấy một dự án đầu tư trăm tỷ đưa đến trước mặt anh cũng không chắc có thể được gặp mặt anh một lần, chính vì vậy đối phương mới cố sống cố chết cầu xin Sở Tuy.
Anh ta vừa dứt lời, phía trước sân khấu kịch vang lên một đoạn nhạc cổ kéo dài.
Ở khoảng cách xa vẫn quan sát rõ ràng có một người phụ nữ với dáng người thướt tha xuất hiện, cô ta được hóa trang trong bộ váy hí kịch màu hồng phấn, đứng ở giữa trung tâm cất tiếng hát du dương, hát bài Mẫu Đơn Đình.
Nhưng cô ta không phải diễn viên của nhà hát này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Tuy nhìn gương mặt không hề trang điểm đậm kia rồi giới thiệu với Phó Thanh Hoài bên cạnh: “Đây chính là người muốn gặp anh, cô ta tên là Lận Nhã, một nữ diễn viên trẻ mới vào nghề. Anh ba này, cô ta có giống người mấy năm trước anh muốn tìm không?”
Ngón tay Phó Thanh Hoài đang vân vê hạt châu nhẵn bóng thì đột nhiên dừng lại, dưới bờ mi dày như quạ lóe lên một tia tăm tối, anh nhìn thoáng qua người trên sân khấu.
Sở Tuy vẫn nhìn lên sân khấu.
Khỏi phải nói, không biết nữ diễn viên trẻ này nghe được chuyện anh ba thích người đẹp có giọng nói hay từ đâu ra, bây giờ học được một bài nhạc lại có dịp khoe khoang, giọng hát bay bổng lọt vào tai tựa như chim hoàng oanh hót trong khe núi.
“Cô ta nói mấy năm nay cô ta vẫn luôn tìm ân nhân đã cứu mạng mình năm đó, thời gian và địa điểm đều trùng khớp.” Sở Tuy nói đến đây thì cảm thấy trùng hợp, anh ta cười như không cười nhướng mày nhìn Phó Thanh Hoài nói: “Anh ba vì cứu cô ta mà suýt nữa chặt đứt cánh tay, cũng bởi vì cứu cô ta mà thoát được một kiếp nạn... Chậc, món nợ ân tình này khó mà phân rõ rồi.”
Hơn nửa câu chuyện như thể một trò đùa.
Phó Thanh Hoài chỉ mải vân vê chuỗi ngọc châu mà không trả lời, bên ngoài lại bất ngờ có tiếng động.
...
Sau khi xuống xe, Khương Nùng được Lương Triệt dẫn tới nhà hát này, còn chưa lên lầu đã nghe được một giọng ca Mẫu Đơn Đình du dương trầm bổng.
Vẻ mặt cô lạnh lùng, men theo tiếng hát tiếp tục đi về phía trước, ông chủ vừa thấy có người đến, đang định ngăn cản thì nhìn thấy bên cạnh cô là thư ký đi theo vị khách quý hôm nay nên yên lặng lùi xuống một bước.
Nếu đã có khả năng bắt đầu việc kinh doanh thì tối thiểu cũng phải hiểu đâu là chuyện cấp bách để tránh rước họa vào thân.
Cả đoạn đường không ai dám cản cô lại. Lúc đi qua cầu thang bằng gỗ, đúng lúc Yên Hàng đang dựa vào lan can nhìn lên sân khấu, rồi tùy ý rải tiền chơi hơn nữa anh ta còn gấp thành thỏi vàng ròng.
Anh ta liếc mắt nhìn Khương Nùng, còn lười biếng chào hỏi: “Em gái tiên nữ...”
Ai ngờ, Khương Nùng trực tiếp lướt qua anh ta, đi thẳng về phía phòng riêng ở vị trí đẹp nhất trên tầng hai.
Diêm Ninh trông chừng ở cửa, bắt gặp cô, hiếm khi thấy khuôn mặt của anh ấy run sợ đến nỗi nhăn nhó.
Khương Nùng không thèm nhìn anh ấy, cô đứng yên vài giây, dường như nghe được giọng nói quen thuộc trong căn phòng, xác định là chỗ này không sai mới giơ bàn tay thon dài, trắng nõn lên trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Ban ngày ban mặt, bên trong phòng không bật đèn, ánh sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào sáng rực.
Sân khấu vẫn truyền đến tiếng hát, mà Khương Nùng nhìn thấy Phó Thanh Hoài ngồi ở vị trí chính và nghiêng đầu tán gẫu gì đó với Sở Tuy, có vẻ không giống đang nghiêm túc nghe hát, nghe thấy tiếng động, bọn họ cùng nhìn thẳng về phía cửa.
Phản ứng của người phía trước cực kỳ lạnh nhạt, dù sao đối với anh thì chuyện có lớn đến đâu cũng có thể bình tĩnh nhẹ nhàng giải quyết.
Nhưng cái người ở phía sau là Sở Tuy lại đứng ngồi không yên, nhìn thấy cô xuất hiện, ngay cả đang trong tư thế lười biếng cũng phải ngay ngắn lại và hỏi: “Sao chị dâu ba lại đến đây thế này?”
Dưới bầu không khí yên tĩnh gần như đông cứng lại.
Vốn dĩ trong lòng Khương Nùng đang đầy tức giận nhưng ngay cái lúc chạm mắt với Phó Thanh Hoài, không hiểu sao cô lại phân tâm, cô nhanh chóng cụp nhẹ hàng mi, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Tôi đến nghe hát.”
Tất cả mọi người dừng bước đứng ở bên ngoài căn phòng.
Cô bỏ qua ánh mắt đang thản nhiên của Phó Thanh Hoài khi nhìn mình, lập tức ngồi xuống một cái ghế gần đó, dựng thẳng lưng, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía sân khấu.
Là một người đã từng trải qua biết bao nhiêu là mối tình với các cô gái, có cảnh tượng ghen tuông nào mà Sở Tuy chưa từng thấy đâu cơ chứ?
Anh ta còn tưởng Khương Nùng đến đây để làm ầm ĩ, ai ngờ cô lại nhẫn nhịn nghe tiếp khúc Mẫu Đơn Đình này.
Động tác bưng trà của anh ta cứng đờ, mắt hồ ly nhìn sang một người khác.
Ánh mắt của Phó Thanh Hoài hiển nhiên đã bị Khương Nùng dẫn đi từ lâu rồi, anh nhàn nhã thưởng thức cách ăn mặc hôm nay của cô. Ánh mặt trời chiếu rọi lên làn váy màu sắc lộng lẫy, gần như nó đang buông xuống rồi ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, là một loại sạch sẽ đến thuần khiết, góc nghiêng của khuôn mặt được phản chiếu dưới ánh sáng tạo nên một vẻ đẹp vô cùng cổ điển.
Gần mười phút sau.
Khương Nùng ngồi yên nghe xong, lúc nhìn thấy người phụ nữ mặc bộ váy màu hồng phấn trên sân khấu, lần thứ ba dùng đôi mắt quyến rũ của người đẹp nhìn về phía Phó Thanh Hoài, từ đáy lòng cô lập tức trỗi dậy cơn ghen.
Nhà hát này không tiếp khách lạ, trên sân khấu lại chỉ có một người hát... Cô cũng không ngốc, chỉ cần đoán thôi cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Giây tiếp theo.
Khương Nùng không đợi cô ả tiếp tục chớp mắt đẹp quyến rũ với Phó Thanh Hoài nữa, lập tức vịn ghế đứng lên.
Cô không nói năng gì mà cứ thế đi ra ngoài. Tuy nhiên lúc đi ngang qua tấm bình phong kia, bóng dáng nhỏ nhắn, thướt tha chợt dừng lại.
Huyệt thái dương của Sở Tuy liên tục co giật, nghĩ thầm cuối cùng cũng tới rồi.
Dưới hàng mi cong vút của Khương Nùng, tầm mắt lướt qua anh ta, nhanh chóng nhìn về phía Phó Thanh Hoài đang ngồi ở ghế chính, hung hăng trừng mắt với anh.
Ngay sau đó, tiếng bước chân dưới làn váy khẽ bước ra khỏi căn phòng, gần như không có tiếng động.
“Anh ba.”
Sở Tuy nghĩ thầm chị dâu hung dữ vậy sao, ánh mắt kia, thôi xong rồi, vừa nhìn đã biết là phạm lỗi quá đáng rồi.
Ngược lại với Sở Tuy đang sợ sệt, Phó Thanh Hoài vẫn bình tĩnh khoan thai đứng lên, vỗ vỗ bả vai anh ta: “Khúc này cậu nghe tiếp đi, nghe xong rồi về.”
Sở Tuy thì lại nghĩ bụng, người ta hát cho anh nghe mà, em ở lại đây thì có ý nghĩa gì đâu cơ chứ.
Huống chi tìm người ta mấy năm trời, bây giờ người cần tìm đã gần trong gang tấc mà lại không trò chuyện với người ta mấy câu à?
Nào ngờ không đợi anh ta hỏi, Phó Thanh Hoài đã nhận lấy áo khoác Len Cashmere màu đen do thư ký đưa tới, sải bước rời đi, ngay cả liếc một cái về phía sân khấu cũng chẳng thèm.
...
Khương Nùng quay về căn biệt thự trên đỉnh núi vẫn vô cùng buồn bực, không đến phòng ngủ chính mà lại đến phòng cất giữ đồ trên gác mái lấy sách đọc.
Cô sợ ánh nắng mặt trời nên kéo rèm cửa sổ lại, vóc dáng xinh đẹp uể oải ngồi trên đó, cuốn sách đặt ở đầu gối, lật một trang xong không lật tiếp nữa, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cô gái trẻ hát kịch trong nhà hát khi ấy.
Lúc ở trong phòng riêng Khương Nùng cố gắng kìm nén cơn ghen tuông lại, cô cũng nhìn lướt qua bóng dáng của đối phương vài lần.
Cô không khỏi có chút hoang mang, trận bão táp vào cái đêm của mười năm trước, cô được cứu lên xe, mặc dù lúc đó cô khóc lóc thảm thiết nhưng khi tự tay chạm vào Phó Thanh Hoài, cô thật sự sờ thấy vết máu đã khô lại trên vai trái của anh.
Vết thương mới này, Khương Nùng sẽ không thể nào quên được nhưng tại sao lại có người có ký ức tương tự cô?
Đang lúc cô có trăm ngàn suy nghĩ ngổn ngang không lý giải được thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Khương Nùng thất thần hồi lâu lại bị kéo về, trong lòng cô biết rõ đó là ai, cũng ra vẻ không quan tâm, ngón tay trắng nõn cầm lấy quyển sách tiếp tục lật xem.
Rõ ràng cô không thể đọc được một chữ nào nhưng đôi mi mảnh dài lại cố ý không nhìn vào bóng dáng cao gầy đang tiến vào.
Vẫn còn đang ghen tuông.
Phó Thanh Hoài từ từ đi đến bên cạnh dáng người nhỏ nhắn của cô, xương ngón tay đẹp đẽ bưng tách trà hạt sen, bên trong lan tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, không ai hiểu thấu được lòng người hơn anh, anh biết rõ Khương Nùng đang tức giận cái gì nhưng lại thích thú muốn nhìn bộ dáng nổi giận này của cô.
Ngón tay như ngọc của Khương Nùng đè lên sách, cuối cùng sức lực vẫn không bằng anh: “Hí kịch hát có hay không?”
Phó Thanh Hoài lười biếng dựa thân mình vào vai cô, trà hạt sen có công hiệu bình tâm hạ hỏa, anh dỗ dành cô uống một ngụm, đôi môi mỏng lập tức nở nụ cười khó đoán: “Không phải Nùng Nùng nghe cùng anh ba sao?”
Đôi môi Khương Nùng khẽ nhếch, bị anh đút một ngụm trà vào miệng.
Còn chưa nuốt xuống cổ họng, khuôn mặt đẹp trai của Phó Thanh Hoài đã kề sát lại, ngửi lấy mùi thơm ở giữa tóc và cổ áo cô: “Sao anh lại thấy có người đang ghen tuông ở đây ấy nhỉ?”
Khương Nùng bị anh nói thế làm xấu hổ, dứt khoát không thèm giả vờ nữa.
Ai mà không biết trêu chọc người khác chứ? Cô làm nghề phát thanh tin tức, từ trước đến nay có trí nhớ tốt, chỉ cần cô xem hay nghe qua một lần là có thể ghi nhớ. Bài hát trong nhà hát kia là Mẫu Đơn Đình.
Khương Nùng cố ý đọc trước mặt Phó Thanh Hoài, chỉ là lúc miệng cô đọc ra câu “từ từ ôm lấy nhau” mùi giấm chua hơi nồng một chút cũng lan tỏa theo.
Cũng quên đi ý nghĩa trong diễm khúc này.
Mãi đến câu để khi mặt trời lặn hóa thành cơn mưa màu đỏ tươi rơi xuống mặt đất, Phó Thanh Hoài kéo cổ tay trắng nõn của cô, đè cả thân mình.
“Em biết ý nghĩa của câu này không?” Anh dịu dàng thì thầm, ghé sát vào tai cô hỏi.
Hơi thở của Khương Nùng trở nên rối loạn, muốn đứng lên, lại cảm thấy bên hông mất hết sức lực. Trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, xuyên qua rèm cửa sổ thật dày cũng có thể nghe thấy một vài tiếng động bên ngoài cửa kính, ví dụ như Lương Triệt đang nói, bên trong vườn có mấy con công đang đánh nhau đến nỗi làm hư bộ lông vũ, muốn mời bác sĩ đến xem.
Hoặc là Yên Hàng đang hỏi đầu bếp buổi trưa nấu món gì ăn.
Mặc dù bên ngoài có nhộn nhịp đến đâu đi nữa, cũng không có ai lên lầu quấy rầy hai người họ.
Mùi nhang thơm nồng nặc của Phó Thanh Hoài như đang muốn hoàn toàn bao phủ lấy cô, lúc ngón tay thon dài men theo chiếc váy mềm mại như lụa cởi bỏ từng nút áo, Khương Nùng mơ hồ cảm giác được lần này khác với những lần làm loạn lúc trước.
Hình như anh muốn làm thật.
Trái tim cô lập tức co thắt lại, lúc vòng eo bị đụng chạm đến phiếm hồng, giọng nói khàn khàn dịu dàng cũng thay đổi: “Anh ba.”
Lúc này lại gọi anh ba.
Bàn tay Phó Thanh Hoài chợt dừng lại, cúi đầu, sống mũi cao thẳng chạm vào mặt cô: “Đau à?”
…
Lúc cô thức dậy thì đã trở lại phòng ngủ chính, nửa gương mặt của Khương Nùng dán vào gối đầu trắng như tuyết, ngón tay dùng sức siết chặt tấm ga trải giường bằng nhung màu đen, đuôi mắt đỏ hoe vẫn còn vương giọt nước mắt đang chực trào lăn xuống.
“Còn đau à?”
“Ừm.” Là đau đớn dữ dội y như bị lửa thiêu đốt vậy, ngay cả âm cuối cũng ẩn chứa một chút khàn khàn mê người.
Phó Thanh Hoài nhẹ nhàng hỏi cô đau đến mức nào.
Xương ngón tay như ngọc thuận thế lau đi lớp mồ hôi lấm tấm trên trán cô.
Khương Nùng tự nhận mình có sức nhịn đau cực tốt nhưng anh vừa mới chạm hơi mạnh, còn chưa làm mà cô đã đau đến không chịu nổi.
Có thể cảm giác được kích thước của hai người không giống nhau.
Nghỉ ngơi hơn nửa ngày, cơ thể này vẫn chưa bình phục lại, đầu óc mơ màng, chỉ biết nói đau, giọng nói cũng ngắt quãng.
Phó Thanh Hoài khẽ vuốt ve lưng cô một hồi rồi anh nhẹ nhàng nói: “Để anh đi tìm thuốc cho em.”
Khương Nùng không hé răng, tiếp tục co rúc trong tấm chăn bồng bềnh. Căn phòng cũng dần dần yên tĩnh lại, ánh mặt trời giữa trưa ngoài cửa sổ nhiệt tình chiếu lên cô làm người cô nóng rực. Cả người cô cứ ướt đẫm như ngâm nước, mặc áo sơ mi mang theo hơi thở nồng đậm của người đàn ông dính lấy da thịt cũng khó chịu, cô đưa tay cởi ra.
Cô ngồi dậy, chẳng ngờ, đôi mắt trong suốt như nước nhìn xuống, nương theo ánh mặt trời, cô có thể thấy rõ vết máu đặc sệt ẩn giấu dưới lớp vải trắng như tuyết kia.
Hoàn toàn ứng với cảnh diễm khúc của Mẫu Đơn Đình:
Giống như nhật hạ yên chi* còn đọng lại sau cơn mưa.
*Nhật hạ yên chi: bắt nguồn từ tác phẩm “Mẫu Đơn Đình”, đây là cụm từ ám chỉ chuyện mây mưa của đôi nam nữ một cách phong nhã chứ không trắng trợn tục tĩu, được người đời sau đánh giá cao về phương pháp tu từ ẩn dụ trong cụm từ này.