Phó Thanh Hoài xuống lầu lấy thuốc, lúc trở lại phòng ngủ, trên chiếc giường đen nhung đã không còn bóng người, chỉ có chiếc áo sơ mi sắp sửa rơi khỏi mép giường, cả căn phòng trở nên im ắng đến lạ.
Sau đó, trong phòng tắm vang lên tiếng nước tí tách, anh nghiêng người nhìn sang.
Khương Nùng đã quấn khăn tắm vịn vào cửa bước ra, mái tóc dài hơi ẩm ướt của cô dính vào bờ vai gầy, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, không biết có phải do đau hay không, trông cô như vừa mới đi ra ngoài dầm mưa về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy cô ngay cả đi mà cũng phải vịn vào thứ gì đó, Phó Thanh Hoài bước đến ôm lấy cô rồi đặt bên mép giường.
"Để anh xem nào."
Ngón tay thon dài tựa như ngọc làm bộ như muốn giật cái khăn tắm xuống, Khương Nùng hoảng hốt trốn vào trong chăn, ngay cả vành tai cũng ửng hồng lên: "Đừng, có gì đẹp đâu mà xem."
Phó Thanh Hoài chỉ muốn nhìn vết thương trên làn da mềm mại của cô, để có thể xác định xem là nên bôi thuốc ngoài da hay là uống thuốc.
Ai ngờ Khương Nùng lại ngại ngùng như thế, có làm cách nào cũng không cho anh xem: "Uống một viên thuốc giảm đau là được rồi mà anh ba!"
Cô quýnh lên, giọng nói trong trẻo dịu êm như được đầu lưỡi vẽ ra, khiến người ta càng thêm yêu thích hơn bình thường.
Phó Thanh Hoài đành phải dừng lại rồi lại ôm cô ngồi lên đùi dỗ dành cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ do hai người đã xảy ra quan hệ xác thịt, Khương Nùng cảm thấy nơi đầu mũi đều là mùi hương chưa kịp tan hết của anh, nếu chỉ rửa bằng nước thì không thể sạch hết được. Khuôn mặt non nớt lại ửng đỏ, chôn vào trong cần cổ thon dài của anh, một lúc sau mới chịu cất tiếng: "Em sẽ mang thai sao?"
Sau khi cơn đau như chết đi sống lại qua đi, cô bắt đầu quan tâm đến chuyện này.
Phó Thanh Hoài cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu của Khương Nùng, khóe mắt còn vệt đỏ, không hề che giấu mà để lộ hết những tâm sự.
Một lúc sau anh mới đưa tay lau sạch vết nước trên gò má cô, chậm rãi nói từng chữ: "Chắc là không đâu."
Lúc nãy ở trên lầu.
Khương Nùng cố nén đau đớn khi bị đưa vào, mà thật ra là vẫn chưa vào được hết, thậm chí anh chỉ mới đút vào được phần đầu, cũng không cố tiếp tục nữa, cho nên mặc dù không dùng biện pháp cũng không sao, tỷ lệ có thai gần như là bằng không.
Phó Thanh Hoài nói rất chắc chắn khiến cho Khương Nùng thở phào nhẹ nhõm, dường như cũng nhận ra có chỗ không ổn.
Cô lén lút nhìn khuôn mặt người đàn ông, nhanh chóng bị anh bắt được.
"Anh." Có mấy lời bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể không biết xấu hổ mà hỏi được.
Phó Thanh Hoài như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, thấp giọng nói: "Có thể lần sau sẽ không đau như vậy đâu."
Khương Nùng rũ mắt, ánh mắt không tự chủ đảo qua quần tây của anh, có hơi nghi ngờ tính chân thật của lời nói này.
"Em nhìn chằm chằm vào chỗ nào vậy?" Phó Thanh Hoài còn có hứng chọc cô, ngón tay dài như ngọc chạm vào đầu ngón tay đặt trên giường của cô, vừa chạm đã luồn xuống dưới, còn cố ý thấp giọng hỏi: "Em sao vậy?"
Khương Nùng cũng không dám nhìn chằm chằm vào nữa, ngẩng đầu nhìn áo sơ mi màu tro của anh, không kìm lòng được mà chạm vào cúc áo, muốn cởi ra.
Nhưng mục đích rất đơn thuần, không giống như những gì Phó Thanh Hoài nghĩ.
"Cho em nhìn anh."
Không ngờ rằng mấy phút sau lời này lại được thốt ra từ miệng cô.
Cũng may Phó Thanh Hoài rất hào phóng, không quan tâm bị cởi cúc áo từ khi nào, anh nương theo ánh sáng yếu ớt lọt vào từ bên ngoài cửa sổ để nhìn mọi vật được rõ ràng, tay của cô tháo hết cúc áo sơ mi của anh, đến khi thấy vết sẹo trên vai trái.
Đúng là đã bị thương, vào mùa đông có bị nhức vì di chứng không?
Khương Nùng nghĩ vậy, rồi lại nhìn nửa khuôn mặt đẹp trai của Phó Thanh Hoài, mở miệng dịu dàng nói: "Lương Triệt nói ngày xưa vì cứu một cô gái mà anh ba có vết sẹo này."
Cô có hơi căng thẳng, che giấu nhu tình lan tràn nơi đáy mắt, lại có chút mong chờ:
"Anh có nhận ra cô ấy không?"
...
...
"Phó Thanh Hoài không nhận ra cô ư?"
Trong phòng trang điểm phía sau hậu trường của một nhà hát, vì thói quen nghề nghiệp, trước khi nói chuyện Lận Mân Ngọc không quên đi đóng cửa lại, chạy đến trước bàn trang điểm, nhìn chằm chằm cô gái mặc áo ngoài màu hồng phấn đang gỡ trâm cài đầu xuống.
Lớp make up mắt rực rỡ của Lận Nhã vẫn chưa tẩy đi, nhìn cô qua hình ảnh phản chiếu của tấm gương: "Cô à, con cũng không ngờ, Sở Tuy đồng ý mời anh ấy, vừa mới quay đầu lại mời thêm hai ả khác đến nữa."
Lận Nhã đứng trên sân khấu nhìn rất rõ, quan hệ của người phụ nữ kia với Phó Thanh Hoài không đơn giản, vừa mới xuất hiện đã thẳng thừng đưa người ta đi.
Khuôn mặt Lận Mân Ngọc lạnh lùng: "Lần này chúng ta đã thủ sẵn hợp đồng làm gái của con nhãi Thẩm Già Hòa chết tiệt kia, có tổng giám đốc Sở bên kia giúp đỡ giật dây, sau này sẽ không may mắn được nhìn thấy người nọ như vậy nữa đâu."
Muốn gia nhập vào mạng lưới quan hệ ở Bắc Kinh không dễ, chỉ cần sai một ly là đi một dặm.
Lận Nhã cũng hiểu được điều này, ngón trỏ bất giác sờ trâm cài tóc màu bạc, nói: "Cô à, nếu như cô bỏ một số tiền lớn ra mua được tin tức chính xác, mấy năm nay Phó Thanh Hoài vẫn tìm kiếm cô gái năm đó, e là con vẫn còn có chút cơ hội."
"Người năm đó đúng thật là con ư?"
Lận Mân Ngọc chưa từng nghe cô ta nhắc đến.
Lận Nhã cười cười với bà ta, trên khuôn mặt trong trắng thuần khiết kia lại sở hữu một đôi mắt hút hồn: "Người được Phó Thanh Hoài tự tay cứu trong cơn bão tố khó gặp năm đó không phải con."
Lận Mân Ngọc ngơ ngác: "Vậy con..."
"Cô tò mò vì sao con biết được sao?" Lận Nhã nhếch môi, cũng rất tin tưởng người cô máu mủ ruột rà này, không giấu giếm sự thật: "Bởi vì nếu không phải ba con lái xe quá tốc độ suýt tông phải cô bé kia, Phó Thanh Hoài sẽ không tự nhiên mà đi cứu cô ta."
Lúc đó cô ta ngồi trong xe đã chứng kiến tất cả.
Một cái nhìn ấn tượng lúc trẻ cũng đủ để kéo dài qua rất nhiều năm, Lận Nhã rất hối hận lúc đó sợ làm bẩn đôi giày búp bê mà không xuống xe đuổi theo, xin cách thức liên lạc của người thiếu niên kia.
Cho đến khi phát hiện người tai to máu mặt bí ẩn nhất trong vòng quan hệ cũng chính là anh.
Lận Nhã cảm thấy đây là cơ hội trời cho của cô ta, cô ta cũng không biết người đó có thân phận như thế nào... cô gái được cứu đó là ai có quan trọng không?
Cô ta cũng có mặt trong vụ tai nạn giao thông năm đó, vậy là đã đủ rồi.
Lận Mân Ngọc muốn đi cùng cô ta, nghiêm túc nói: "Hình như Phó Thanh Hoài cũng không tìm kiếm quá rầm rộ, biển người mênh mông, chỉ sợ cô bé kia đã không còn tung tích, cứ coi như chúng ta giúp cô gái đó trả lại phần ân huệ này."
Lận Nhã ném trâm cài tóc lên bàn trang điểm, giọng nói lanh lảnh vang lên: "Đúng vậy, không ai nợ ai."
…
Chuyện bỏ nhà đi được người qua đường cứu, Khương Nùng đã giấu trong lòng nhiều năm như vậy, cô cũng chỉ nói chuyện này với Quý Như Trác.
Đột nhiên có một người phụ nữ khác cũng biết, trải nghiệm cũng giống hệt cô.
Điều này khiến cho Khương Nùng tò mò liệu Phó Thanh Hoài có nhớ đến chuyện từng xảy ra trong cơn bão năm đó hay không, người có thân phận như anh sẽ đi để ý một việc thiện phiền phức mà mình đã làm từ nhiều năm trước sao?
Cho nên sau khi hỏi anh về vấn đề này theo cảm tính, cô cũng nhanh chóng hối hận.
Sợ anh sẽ nói rằng, người hát trên sân khấu là người đó.
Khương Nùng dứt khoát ôm cái gối bên cạnh, nhắm mắt lại, tỏ vẻ mệt mỏi muốn đi ngủ rồi.
Giả vờ ngủ quên rồi ngủ thiếp đi luôn.
Đến khi cô tỉnh lại, cảnh bên ngoài cửa sổ đã tối đen như mực.
Tiếng điện thoại di động chói tai vang lên, cô mơ màng tìm điện thoại, bắt máy nói: "Ai vậy?"
Người ở đầu dây bên kia nói liên tục mấy câu, căn phòng thoáng im lặng một lúc.
Khương Nùng như tỉnh người, đôi môi trắng bệch mấp máy: "Tôi biết rồi."
…
Đồng hồ điểm đúng tám giờ tối, căn phòng khách của biệt thự chìm vào tĩnh lặng.
Tiếng bước chân xuống lầu nho nhỏ vụn vặt của Khương Nùng vang lên, cô rất vội, chỉ thay đại một cái váy dài đơn giản và khoác thêm một cái áo khoác ngoài, vừa đi vừa mang giày, nhìn một vòng chỉ thấy Yên Hàng tay cầm một mớ rau sạch cho con ốc sên nhỏ ở bệ cửa sổ.
"Có anh cũng được."
Hơi thở Khương Nùng gấp gáp, đi qua kéo tay Yên Hàng đi ra ngoài: "Nhờ anh đưa tôi đến chỗ này."
Yên Hàng vừa nghe xong còn tưởng là đến đài truyền hình nhưng anh ta là tài xế của Khương Nùng, nên cũng không quan tâm đến địa điểm lắm.
Sau khi đã lên xe, thắt dây an toàn xong xuôi.
Khương Nùng ngồi ở ghế phụ, khuôn mặt trắng bệch nói với anh ta: "Đi đến thị trấn Đường Tây."
Yên Hàng vừa định tìm đường, lại cảm thấy nơi này không giống với đài truyền hình lắm, lập tức phản ứng: "Hả? Bây giờ cũng đã đến nửa đêm rồi, người dẫn chương trình cũng phải đi làm sao?"
"Bà ngoại tôi xảy ra chuyện."
Khương Nùng tóc tai tán loạn, làm nổi bật đôi mắt đen tuyền, nóng nảy giống như nước sôi: "Trong biệt thự không có người, Yên Hàng, tôi không thể chờ Phó Thanh Hoài về được."
...
Chiếc xe lao vút đến thị trấn Đường Tây ngay trong đêm, thời gian trôi qua, cảnh vật bên ngoài cửa sổ càng tối đen.
Đi được nửa đường Khương Nùng chủ động gọi điện cho Phó Thanh Hoài.
Cô cố gắng kìm nén sự run rẩy trong lời nói, chỉ nói rõ tình huống, không dám nghĩ bậy, nói những việc đã xảy ra.
Rõ ràng Phó Thanh Hoài ở đầu dây bên kia đang bàn chuyện công việc với người khác, nghe vậy bèn đứng dậy, đi đến chỗ không người nói với cô: "Gửi địa chỉ cho anh, đừng sợ."
Nghe anh nói như vậy, cô như được uống một viên thuốc an thần.
Khương Nùng đưa tay che đi khóe mắt ửng đỏ, vâng một tiếng.
Đang lúc cho rằng nói hết rồi sẽ cúp điện thoại, ai ngờ Phó Thanh Hoài không làm vậy, giọng điệu lạnh lùng từ từ tìm kiếm chủ đề nói chuyện với cô.
Thời gian dần trôi, sự chú ý của Khương Nùng cũng bị phân tán, hầu như là hỏi gì đáp nấy: "Là bà ngoại nuôi em lớn, sau khi em đến tuổi đi học... bà không thể nuôi em nữa nên đã tìm một gia đình khá giả cho em."
Đúng lúc đó Uông Uyển Phù muốn nhận con nuôi, cũng đều là người Giang Nam nên đã đến tìm bà ngoại.
Phó Thanh Hoài đã đọc kỹ những tư liệu có liên quan đến cô, sao lại không biết được?
Những chuyện anh hỏi đều âm thầm tránh điều mà Khương Nùng kiêng kỵ, đến khi điện thoại sắp tắt nguồn mới cúp cuộc gọi.
Yên Hàng ở bên cạnh tập trung lái xe cũng nghe được không ít nhưng tâm tư lại không kín đáo như Phó Thanh Hoài: "Gia đình cô khó khăn đến vậy sao?"
Khương Nùng cầm chặt điện thoại đến mức đầu ngón tay trắng bệch, nhìn về phía anh ta.
Yên Hàng tọc mạch hỏi: "Bà ngoại cô còn người thân nào không?"
Khương Nùng giật mình nhìn màn sương mù mỏng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ngoài cửa sổ, thi thoảng có chiếc xe lóa đèn xuyên lớp sương mù đi ngang qua. Bầu không khí yên lặng, cô nâng đầu ngón tay đã lạnh cứng đến mức cắt không còn giọt máu lên, muốn sờ vào lớp sương đọng trên kính, vừa chạm vào thì cảm giác mát lạnh truyền đến.
Ngồi cả buổi mới nói một câu thật nhỏ:
"Tôi có một người cậu, cậu ruột."
...
Nếu như không có cuộc gọi này, Khương Nùng đã bảy năm không bước vào thị trấn Đường Tây này rồi.
Cô nhớ rất rõ lần đến cuối cùng kia cũng là một ngày vào mùa đông với màn sương trắng khắc nghiệt, vẫn chưa vào nhà mà Uông Uyển Phù đã gọi điện báo cho cậu cô.
Cô cầm hành lý, còn mặc đồng phục bị ngăn ở ngoài ngõ nhỏ, nhìn bóng dáng người cậu chật vật ngồi xổm ở một nơi hẻo lánh hút gần hết nửa bao thuốc.
Khắp nơi đều là sương mù mờ mịt, ngay cả khuôn mặt kia của cậu cô.
Khương Nùng biết mình không được khóc, bàn tay nhỏ bé nhéo bắp chân.
Cho đến khi người cậu đó dụi tàn thuốc đỏ rực lên khe hở của bức tường trắng, nói với cô: "Con biết đó, mợ không thể nuôi con được nữa, đã tìm cho con một gia đình tốt rồi, cũng đừng có chạy về nữa... Chỗ này không chứa chấp con được, đây cũng là ý của bà ngoại."
Khương Nùng khựng lại, không dám bước tiếp nữa, khuôn mặt mờ mịt đứng đực tại chỗ, móc ra một xấp tiền, nói: "Con sẽ lớn nhanh thôi, sẽ kiếm tiền tự nuôi bản thân mà."
Cậu cô nhìn cô với ánh mắt thất vọng, lắc đầu: "Đừng đến thị trấn Đường Tây nữa."
"Đến nơi rồi."
Câu nói của Yên Hàng lập tức khiến cho Khương Nùng giật mình tỉnh lại, đầu bị va vào cửa sổ xe lạnh như băng, cô ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, trên trán có vết hằn rõ ràng.
Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn sáng tỏ, bánh xe từ từ ngừng lại.
Khương Nùng chẳng quan tâm đến thứ gì khác, sau khi tháo dây an toàn là nhanh chóng xuống xe, ai ngờ Yên Hàng không đỗ xe ở nơi bằng phẳng, sáng sớm lại có mưa nặng hạt, giày cao gót vừa mới chạm xuống đất, suýt chút nữa đã khiến cô trượt chân té.
Đầu gối mềm nhũn như bị tê liệt nhưng ngay sau đó cô lại được một người bế lên.
Khương Nùng chợt hoảng hốt cảm thấy như trời đất quay cuồng, chóp mũi đụng phải âu phục đen nhánh của đối phương, một mùi hương quen thuộc phả vào mặt. Đầu tiên là cô khiếp sợ không thôi, hàng mi chậm rãi run rẩy, nhìn lên trên.
Dưới làn sương mông lung là khuôn mặt tuấn tú của Phó Thanh Hoài, từng đường nét trên khuôn mặt anh hiện lên vô cùng rõ ràng dưới ánh mặt trời.
"Sao anh…" Sao anh lại đến đây?
Cô còn chưa nói xong, Yên Hàng đang ở phía sau đã rã rời tay chân vì lái xe cả một đêm mở cửa bước xuống, không quan tâm đến đốt ngón tay co quắp, gõ lên cửa xe lạnh như băng nói: "Người ta có máy bay tư nhân nên nhanh hơn chúng ta."