Tuyệt đối thần phục

Sau khi nhận được cuộc gọi của cô.
 
Phó Thanh Hoài cũng kết thúc cuộc đàm phán làm ăn kia, anh lên máy bay tư nhân bay đến đây ngay trong đêm.
 
Anh ôm cô vào lòng, ngón tay thon dài như ngọc chạm vào khuôn mặt còn đang sững sờ của cô, khuôn mặt cô lạnh như băng vì bị gió thổi đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu. Anh nhận lấy chiếc áo khoác chất vải nhung mà thư ký kịp thời đưa đến, khoác lên người cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Yên Hàng nói em ngủ trên xe nên không đánh thức em dậy." Giọng nói lạnh nhạt của anh truyền vào tai cô, trầm hơn bình thường gấp ba lần: "Bác sĩ đã khám cho bà ngoại rồi, chỉ là mùa đông nên trơn trượt, không cẩn thận ngã khiến đầu gối bị thương."
 
Một lúc sau Khương Nùng mới hoàn toàn tỉnh táo lại, không muốn để anh bế mình như vậy, cô cũng sợ bị ngã gãy xương bánh chè.
 
Nghe Phó Thanh Hoài nói bà ngoại không sao, cục đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được vứt xuống, chỉ là giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào: "Cảm ơn anh."
 
Câu cảm ơn này khiến cho Phó Thanh Hoài nhìn thẳng vào mắt cô.
 
Giờ phút này Khương Nùng đã quên rằng chỉ mới hôm qua thôi hai người đã xảy ra quan hệ xác thịt, bây giờ ngay cả cơ thể này của cô đều đã là của đối phương.
 
Cô vẫn chưa có thói quen sai bảo người chồng hợp pháp vừa mới cưới Phó Thanh Hoài này, dù là được người ta đỡ đến gần cái ngõ sâu trong trí nhớ, nhìn thấy bóng dáng thân thuộc của người cậu đang im lặng đứng trước cửa phòng.
 
Khương Nùng vẫn chưa nhận ra lần này trở về, khác với những lần trước.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bé con." Giải Thành Kỳ bất chấp đứng đợi trong gió lạnh đã lâu, bảy năm không gặp, ông ấy mặc một cái áo lông đen, cơ thể đã gầy đi nhiều. Mặc dù thay đổi nhiều như thế nhưng chỉ cần nhìn vào giữa lông mày thôi vẫn có thể thấy được người này có quan hệ huyết thống với Khương Nùng. Khuôn mặt lạnh lùng, lại vô cùng thanh tú đẹp đẽ.
 
Ông ấy khách khí với Khương Nùng, cũng không hiểu giới siêu giàu hay người đứng đầu nhà họ Phó quyền cao chức trọng gì đó.
 
Chỉ đối đãi với Phó Thanh Hoài như một chàng rể mới cưới.
 
Dẫn bọn họ đến vào nhà, ông ấy mời Khương Nùng ngồi xuống trước: "Bà ngoại cháu uống thuốc xong vẫn chưa tỉnh, cháu rể đã mời bác sĩ đến kiểm tra..." Còn đưa một đám mặc đồ tây màu đen đến, mua không ít thuốc bổ mắc tiền.
 
Giải Thành Kỳ vẫn chưa nói xong, Khương Nùng đã lạnh nhạt nói: "Cháu đi thăm bà ngoại."
 
Đương nhiên Giải Thành Kỳ không hề ngăn cản, căn phòng yên tĩnh, vì sợ khí lạnh len vào nên tất cả các cửa đều được đóng chặt.
 
Khương Nùng khẽ kéo rèm vải lên đi vào, nhìn thấy bà ngoại với khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường, cô bước đến, thấy bà ấy đã được băng bó kỹ, bèn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
 
Cô cúi đầu xuống, giống như ngày bé, thích dùng trán nhẹ nhàng dụi vào mu bàn tay của bà.
 
Dường như chỉ cần có như vậy thôi thì chẳng còn gì đáng sợ nữa.
 
Không biết đã qua bao lâu rồi.
 
Tiếng của Yên Hàng từ ngoài cửa sổ bằng gỗ truyền vào, nói muốn thử ngồi đò.
 
Giải Thành Kỳ vội vàng nói, mùa đông mặt hồ đóng băng nên chèo đò rất nguy hiểm, nên đi ăn bánh khiếm thực ở đầu cầu.
 
Khương Nùng thất thần nghe, đến khi tay bà ngoại giật giật, giọng nói mơ hồ truyền đến: "Bé con?"
 
Cô ngẩng đầu, nước mắt ướt đẫm hai mắt:
 
"Bà ơi, cháu đây, bà còn đau không?"
 
Đông Thư Lan nằm trên giường nhìn cô cả buổi, lúc đầu bà ấy tưởng rằng mình già cả hoa mắt, cô cháu gái bình thường chỉ được nhìn thấy trên ti vi, đột nhiên lại xuất hiện, bà ấy chạm lên mặt Khương Nùng, sờ trán cô: "Không đau, con bé này lại về đây làm cái gì thế hả, nếu mẹ nuôi cháu mà biết sẽ không vui đâu."
 
Đứa trẻ được người khác nhận nuôi, trong lòng Đông Thư Lan hiểu rằng, chẳng ai có hi vọng đứa trẻ đó có quan hệ gắn bó với gia đình cũ.
 
Khương Nùng lắc đầu khẽ nói: "Cháu sẽ về thăm bà."
 
Đông Thư Lan: "Thăm rồi thì đi đi, nhà này không nuôi cháu mấy năm rồi, đừng để người ngoài liên lụy đến mình."
 
Giọng nói vang vọng trên mặt đất.
 
Căn phòng tối tăm yên ắng một lúc lâu, rèm vải nặng trĩu ngăn cách với âm thanh bên ngoài, chỉ có cánh cửa sổ bị phủ một tầng sương trắng.
 
Giải Thành Kỳ đi vào phòng bếp rót ly trà, để cho Khương Nùng làm ấm người.
 
Ông ấy hâm nóng nước, đến khi cô bước ra khỏi rèm vải mới đem đến nói: "Bé con."
 
Khương Nùng nhận lấy, thấy trong cái ly thủy tinh có vài miếng hoa quế và kim quất, trong lòng lại nhộn nhạo.
 
Giải Thành Kỳ không quên cô bị dị ứng với phấn hoa quế, trẻ con thích ngọt lại tham ăn, ông ấy ngâm kim quất với đường phèn rồi rải hoa quế lên để dỗ cô.
 
Khương Nùng cũng không quên, rũ mắt xuống cả buổi mới ngẩng đầu lên nhìn Giải Thành Kỳ, khuôn mặt đỏ ửng.
 
"Cậu ra ngoài với cháu đi."
 
Cô lại quay đầu nói với Phó Thanh Hoài đang xem ảnh gia đình ở ngoài phòng khách: "Bà ngoại muốn gặp anh."
 
...
 
Rèm vải rũ xuống lại một lần nữa được vén lên.
 
Đông Thư Lan nghiêng đầu nhìn sang, lúc trước đầu óc nặng nề lại bị chóng mặt nên chưa quan sát kỹ, lúc này mới nhìn qua, cảm thấy anh rất tốt, dù chỉ mặc âu phục sơ mi đơn giản, dưới ánh mặt trời ngày đông lạnh thấu xương cũng tuấn tú giống như người ở trong tranh.
 
Chỉ là giữa lông mày phủ đầy sương tuyết, không thích nói cười, dường như là một người khó gần.
 
Nhưng Đông Thư Lan lại rất thích anh, dù sao đã sống được hơn nửa đời người, có gì mà chưa nhìn thấy chứ.
 
Bà ấy vẫy tay, ý bảo anh ngồi cạnh giường: "Nghe bé con nói, nó kết hôn với cháu rồi à?"
 
"Vâng." Phó Thanh Hoài trả lời bà ấy với sự kính trọng. Nhìn bóng dáng lạnh lùng bước đến của anh, Đông Thư Lan thở dài nói: "Cái tên Khương Nùng này là mẹ kế của con bé đặt, trước khi nhận nuôi thì con bé không có tên, bà và cậu nó đều gọi nó là bé con."
 
Từ trước đến này đôi mắt của anh vẫn trầm tĩnh nhưng lúc này đây lại thoáng kinh ngạc.
 
Đông Thư Lan cố ý nói thêm một vài chuyện: "Không phải không muốn đặt, mà là trước khi mẹ bé con khó sinh qua đời đã nói rằng, muốn để cho ba ruột nó đặt cho."
 
Thế nhưng đến khi Khương Nùng đến tuổi đi học, người đàn ông đó vẫn không xuất hiện.
 
Đông Thư Lan là giáo viên nổi tiếng ở Giang Nam, trước kia để tang chồng, một mình nuôi hai con, đáng tiếc đứa con trai Giải Thành Kỳ không nên thân, chỉ có thể lăn lộn trong cái trấn nhỏ này, đứa con gái lại rất giỏi, rời khỏi trấn đi học.
 
Không ngờ đến gần ngày tốt nghiệp lại chia tay mối tình đầu, trong bụng có thêm một Khương Nùng quay về.
 
Nhắc đến những chuyện cũ này, cổ họng Đông Thư Lan nghẹn lại, nói từng câu từng chữ: "Khương Nùng là đứa trẻ có tính tình quật cường, người ngoài ai cũng nói con bé giống người mẹ mà nó chưa từng gặp được lấy một lần. Từ lúc nó sinh ra bà đã biết, con bé không thể bị nhốt ở đây mãi. Cậu nó là loại không thể làm nên cơm cháo gì, mợ nó lại là người chanh chua, chút tiền hưu của người bà này không nuôi nổi nó."
 
Khi còn bé Khương Nùng rất yếu ớt, cũng thích ăn mấy thứ mềm mềm ngọt ngọt.
 
Lúc còn choai choai, cô rất thích ôm quạt hương bồ ngồi trước cửa, nghe tiếng bánh xe ngoài ngõ nhỏ là biết ông cụ bán bánh dày đã đến rồi.
 
Cô sẽ cầm một hai đồng tiền tiêu vặt mà người cậu Giải Thành Kỳ cho để mua, còn biết chia cho em họ một phần.
 
Sau đó cô bị mợ đánh vào tay, ở sau lưng nói cô là con mèo con chó hoang không ai thèm nuôi, cái miệng lại tham ăn như vậy.
 
Khương Nùng đẫm lệ cũng không dám khóc thành tiếng, từ đó cô gái nhỏ đã biết sau này có kẹo ăn cũng phải lén mợ.
 
Đông Thư Lan nhìn thấy tất cả, cõi lòng đau nhói.
 
Kể từ đó, bà ấy đã chẳng chờ đợi người đàn ông phụ bạc đứa con gái mà đến chết cũng vẫn còn yêu ông ta của mình nữa, bà ấy muốn tìm cho đứa cháu gái thích ăn kẹo đường này một gia đình khá giả...
 
Chỉ là không ngờ Khương Nùng lại bướng bỉnh như vậy, được người ta nhận nuôi cũng muốn trốn về lại.
 
Đông Thư Lan nói cho Phó Thanh Hoài những chuyện hồi bé của Khương Nùng, hai mắt dịu dàng như có dòng nước ấm, lại xen lẫn những thứ cảm xúc phức tạp.
 
Cuối cùng bà ấy yếu ớt thở dài: "Lúc bé con nhắc đến cháu, ánh mắt của nó rất giống với người mẹ đã mất của nó... Bà biết nó đã rơi vào cái lưới tình này sớm hơn cháu một bước."
 
Trước đôi mắt của Đông Thư Lan, lần đầu tiên Phó Thanh Hoài cảm thấy bị người khác nhìn thấu.
 
Chỉ là những điều mà Đông Thư Lan mong mỏi ở anh không liên quan gì đến lợi ích: "Con bé thích đồ ngọt như vậy, cuộc đời của con bé không nên ngập tràn những cay đắng… Nếu cháu muốn bảo vệ nó, dù là nhất thời hay là cả đời, người làm bà ngoại này cho dù có ở dưới suối vàng cũng sẽ biết ơn cháu."
 
...
 
Yên Hàng thật sự đi chèo đò, thẳng tay bỏ ra số tiền gấp ba cho người lái đò.
 
Trong cái trấn cổ này nhiều cầu mà đường đi lại khó khăn, Khương Nùng vừa ra khỏi ngõ nhỏ đã thấy, tay cô còn bưng ly thủy tinh, chỉ là không khí mùa đông lạnh thấu xương nhanh chóng làm nguội dòng nước ấm.
 
Xoay người đứng cạnh cầu, liếc mắt nhìn Giải Thành Kỳ.
 
Việc bà ngoại bị té xỉu, ông ấy cố ý không nói rõ trong điện thoại.
 
Lúc đầu Khương Nùng đã nghĩ là bà ngoại bị thương rất nghiêm trọng, dù sao xương cốt người già cũng không chịu được mấy việc té ngã này, thấy bà ngoại đã bình an thì lòng cũng bình tĩnh lại.
 
Chỉ là cô không hỏi gì cả khiến Giải Thành Kỳ thả lỏng vai, theo thói quen rút một điếu thuốc trong túi ra đốt, nặng nề mà hút.
 
"Mợ cháu không có nhà."
 
Câu này của ông ấy mới khiến Khương Nùng nhớ rằng đúng là cô chưa gặp mợ.
 
Miệng của Giải Thành Kỳ có hơi khô: "Giải Ưu bị người ta lừa vay tiền, bị sốc đến mức nhập viện, Tuệ Dĩnh vẫn luôn ở đó chăm nó."
 
"Sao Giải Ưu lại làm như vậy?"
 
Khương Nùng còn tưởng mình nghe nhầm, nhất thời trố mắt đứng đực ra.
 
Điếu thuốc giữa hai ngón tay Giải Thành Kỳ bốc lên khói trắng mờ mịt, nhanh chóng tan ra trong sương mù. Khuôn mặt dường như già hơn rất nhiều vì áp lực gia đình, dù là túi da cũng không thể chịu được tâm sự nặng nề của ông ấy: "Từ nhỏ con bé đã có khuôn mặt ưu sầu, giống mợ con, không giống cậu."
 
Nhan sắc của Giải Thành Kỳ rất nổi tiếng trong mấy thôn quanh đây.
 
Đáng tiếc con gái không được thừa kế cái gen di truyền hoàn mỹ của ông ấy, cũng vì điều này, thuở nhỏ tích cách của Giải Ưu cũng tự ti mẫn cảm, đặc là sau khi Khương Nùng làm người dẫn chương trình của đài truyền hình, ai trong nhà cũng có thể thấy cô trên ti vi.
 
Có lần Hoàng Tuệ Dĩnh vốn quen thói cố chấp cay nghiệt mắng cho một trận, có thể đã kích thích Giải Ưu: "Mày nhìn Khương Nùng đi, tốt nghiệp trường danh giá, đa tài đa nghệ, trên mạng cũng nói nó là tiên trên trời. Rồi nhìn lại mày xem, từ nhỏ bỏ biết bao nhiêu tiền cho mày ăn học, chỉ thi vào được cái trường cao đẳng bình thường là sao?"
 
"Mày không được thừa hưởng cái gen mặt đẹp của nhà họ Giản này thì thôi, bà nội mày dù sao cũng là giáo viên cực kỳ có tiếng trong cái vùng sông nước này, sao mày không di truyền được chút chỉ số thông minh nào vậy?"
 
"Sau này đừng có nói Khương Nùng là chị họ mày, trông mày đâu có giống có máu mủ với nó... Tao còn xấu mặt thay mày."
 
Lúc ấy Giải Ưu chỉ nghe chửi, không đáp lại, chỉ im lặng bưng chén ngồi trước ti vi.
 
Mà Giải Thành Kỳ nằm mơ cũng không ngờ con bé này lại để bụng những lời này đến vậy, vậy mà lại cầm ảnh chụp của Khương Nùng, theo lời giới thiệu của bạn bè, tìm đến một cái tiệm phẫu thuật thẩm mỹ lòng dạ hiểm độc để phẫu thuật.
 
Kết quả, không nói đến việc bị lừa vay một số tiền lớn, lại bị áp lực của chủ nợ ép đến điên rồi.
 
Giải Thành Kỳ nhìn Khương Nùng đứng trong gió đông, đột nhiên cảm thấy cô đã trưởng thành thật rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ trong trí nhớ đã trở nên xinh đẹp, rất giống với đứa em gái đã mất kia. Điều này khiến cho lòng ông ấy dâng lên một nỗi áy náy mãnh liệt, yết hầu bị nghẹn vài lần, nói: "Là cậu yếu đuối, không thể nuôi cháu được... Bé con, lần này cậu vì việc của bà ngoại mà bảo cháu trở về, là vì mong cháu có thể giúp đỡ."
 
"Cháu có thể vì Giải Ưu là em họ cháu mà giúp nó lấy lại công bằng không?"
 

 
Quả nhiên Yên Hàng đã rơi xuống sông rồi, chim sợ nước nhất, cũng do anh ta thấy áo phao màu cam quá xấu xí nên lên đò mà không thèm mặc.
 
Cũng may người lái đò có kinh nghiệm phong phú, chưa đến hai ba phút đã kéo anh ta lên bờ.
 
Khương Nùng ngồi trên bậc thang ở đầu cầu, những ngón tay gầy guộc trắng nõn đặt trên ly thủy tinh, rũ mắt nhìn kim quất trong nước.
 
Cô đã cầm cái ly trà nhỏ này hơn nửa tiếng rồi, cũng chưa từng nhấp một ngụm.
 
Cô cứ ngồi như vậy, cho đến khi tất cả các giác quan từ từ hồi phục, vài giây sau, hai mắt bị sương mù làm ướt đẫm cũng trở nên rõ ràng, cũng thấy người đàn ông tuấn tú bước ra từ trong ngõ hẻm.
 
Phó Thanh Hoài đến tìm cô, vì vậy anh không nhìn đi đâu khác, ngay cả Yên Hàng ướt như chuột lột đến tìm anh, anh cũng chả buồn liếc mắt nhìn.
 
Anh không nhanh không chậm đi đến, dẫm bên bậc thang đá, vươn tay về phía cô.
 
Ánh ban mai vàng nhạt từ trên trời rơi xuống, rọi vào mắt Khương Nùng, cũng chiếu rọi lên người Phó Thanh Hoài. Lúc này, bóng dáng lạnh lùng nghiêm nghị của anh in dấu trên mặt sông Giang Nam, giống như ngọn núi xanh mơn mởn lộ ra sau khi sương tan.
 
Khương Nùng muốn dựa vào anh, rúc vào trong lòng anh, chóp mũi nhất thời cảm thấy đau nhức.
 
Yên lặng một lúc.
 
Phó Thanh Hoài không coi ai ra gì mà cúi khuôn mặt tuấn tú xuống, chạm vào môi cô như chuồn chuồn lướt nước, hơi thở nóng bỏng phả ra, tiến vào tim cô nhanh như sét đánh không kịp bưng tai: “Sao lại có vị ngọt vậy?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui