“Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân gọi người sang dùng bữa đấy“, Lý mama đi vào nhìn nàng bẩm báo.
Nàng nhìn Lý mama mỉm cười: “Làm phiền mama rồi, nói lại với phụ thân, mẫu thân ta sẽ tới nhanh thôi.
“Vâng, thưa tiểu thư“, Nói xong Lý mama liền quay người rời đi.
“Tiểu thư, xong rồi chúng ta đi thôi“, Vừa nói Tiểu Châu vừa chỉnh lại trang phục cho nàng.
“Được rồi, đi thôi“, Nàng mỉm cười nói.
Khi tới nơi nàng đã thấy, Lý mama đứng ngoài cửa cười nhìn nàng, mời vào: “Tiểu thư, nhanh vào đi mọi người đang đợi đó“.
Nàng theo lời nói của Lý mama đi vào, thì đúng thật mọi người đều đang đợi nàng.
“Mọi người đợi lâu hay không? Con xin lỗi vì đã để mọi người đợi con lâu như vậy“, Nàng vừa nói vừa chạy nhanh đến bên người mẫu thân Trần thị làm nũng, nàng tươi cười.
Trần thị nhìn nữ nhi, cười nói: “Con đó nha, đã sắp thành thiếu nữ thế này rồi vẫn còn nũng nịu như này với mẫu thân sao“, Nhìn nữ nhi mình vẻ mặt nhu hòa, yêu thương.
“Hoa nhi, sắp thành thiếu nữ sao? Nhưng đối với con muội ấy vẫn như bé con suốt ngày cứ nghịch ngợm chẳng lớn chút nào“, Chiến Minh liền lên tiếng trêu chọc nàng.
Nàng giận dỗi: “Đại ca, huynh đừng có mà trêu chọc muội, coi chừng cả đời này đều không có cô nương nào chịu gả cho huynh đó nha.
“Ái chà, Hoa nhi muội mới đó mà đã giận rồi sao, mẫu thân phụ thân, hai người thấy đó muội ấy vẫn cứ như con nít như vậy“, Vừa nói vừa nhìn nàng cười tiếp tục trêu chọc.
Nàng định lên tiếng phản bác thì, Chiến Vương phụ thân nàng, mở miệng: “Thôi được rồi, cơm dọn lên đều đã gần nguội hết cả rồi, mà các con còn cãi nhau như hồi còn bé được hay sao, Minh nhi dù gì cũng đã làm đại ca trưởng thành hết cả rồi đừng cứ hở chút là ăn hiếp muội muội con“, Nhìn nàng cùng đại ca nàng răng dạy.
Nàng thấy phụ thân đứng về phía mình liền nhìn về phía đại ca cười le lưỡi.
“Hoa nhi, con cũng vậy, đã sắp đến tuổi trưởng thành cập kê rồi, cũng không thể nào có thể trẻ con như vậy được nữa, có biết không?“, Chiến Vương nhìn nàng nghiêm nghị lên tiếng.
“Cả đời này con sẽ không gả đâu, nữ nhi muốn cả đời đều ở bên cạnh bồi dưỡng cùng mọi người“, Nàng mỉm cười trầm tĩnh mà nói.
Chiến Vương lắc đầu nhìn nữ nhi mình nhìn sủng ái từ lúc lọt lòng cho đến khi bây giờ đều không khỏi thở dài lo lắng, tâm tư con gái ông đơn thuần, hiếu thuận, hiểu chuyện như vậy nếu có thể gả cho ai đó, bao dung hết quãng đời còn lại của con bé thì ông liền cảm thấy nhẹ lòng cùng an tâm rồi, nhưng điều khiến ông lo lắng là liệu có người nam nhân nào yêu thương, bao dung thật lòng vì con bé mà làm tất cả hay không, nghĩ vậy ông liền thở dài lần nữa.
Trần thị nhìn phu quân mình Trầm lặng, liền hiểu ông lo lắng suy nghĩ về nữ nhi mình, chuyện này phu quân cũng đã nói đề cập với bà, tuy bà cũng lo lắng nhưng không thể nào để nữ nhi thấy được vẻ mặt bất an đó của bà, chỉ là không bao lâu nữa thôi cũng sẽ là ngày mà nữ nhi mình tròn mười sáu, bã cũng thật lo lắng.
Chiến Minh thấy vậy liền lên tiếng: “Thôi được rồi, Hoa nhi muội đừng nói tới chuyện này nữa, nào phụ thân mẫu thân chúng ta dùng bữa thôi, cơm cũng đã sắp nguội rồi.
“Đúng vậy, phu quân chàng mau ăn đi, đây là món mới làm ra đó ăn rất ngon, nào, Hoa nhi cùng Minh nhi các con cũng dùng bữa đi“, Vừa nói bà vừa gấp đồ ăn bỏ vào bát của phu quân cùng với nàng và đại ca nàng.
Nàng cùng đại ca, liền đồng thanh: “Vâng ạ.
Sau bữa ăn, nàng được phụ thân gọi lại vì lâu rồi ông vẫn chưa đánh cờ lại với nàng kể từ khi một năm đi đánh trận.
Chiến Vương thấy nàng đến nơi liền vẫy tay với nàng: “Hoa nhi, nào lại đây đánh cờ với phụ thân một ván đi, đã lâu lắm rồi ta cùng con vẫn chưa đánh lại với nhau, để ta xem con có giỏi hay tiến bộ lên chút nào không.
“Nữ nhi, dù có tiến bộ thế nào đi chăng nữa, đều địch không lại cao thủ đánh cờ như phụ thân nha“, Nàng cười tươi nhìn phụ thân nói.
Theo lời mẫu thân nàng kể, phụ thân nàng khi thời con trẻ là cao thủ của bàn cờ không ai có thể địch lại được kể cả hoàng đế Vũ Long Quốc cũng thừa nhận không thể thắng lại ông, cũng chính vào một ngày nào đó, khi mẫu thân nàng được quan sát tài đánh cờ của phụ thân liền rung động nhất kiến chung thành với ông, Nghe vậy nàng cũng thật hâm mộ tự hào về phụ thân mình tuy ông có phần hơi nghiêm khắc, nhưng mội khi nàng làm sai gì đi nữa ông cũng đều bao dung, nhẹ nhàng dạy dỗ, chưa bao giờ lớn tiếng hay đánh nàng, có gia đình như nàng nàng tự nói với mình thật may mắn biết bao.
“Được rồi, bình thường con đều thích đọc sách luyện chữ, thích trồng hoa, đều không thích ra ngoài dạo phố, đối với ta thì con cũng cần nên hiểu biết bởi những thứ bên ngoài nhiều hơn có thể sẽ giúp con hiểu biết nhiều thứ“, Chiến Vương nhìn nàng vả mặt từ ai lên tiếng.
Nàng mỉm cười nhìn phụ thân: “Con biết phụ thân lo lắng cho con, mẫu thân cũng đã nói với con rồi, nữ nhi có thể lo cho bản thân mình thật tốt phụ thân với mẫu thân không cần lo lắng cho nữ nhi nhiều quá đâu“, Nàng đương nhiên biết ông bất an liền trấn an.
Nói xong liền bắt đầu chơi cờ, nàng và phụ thân bây giờ đều đặt tâm tư vào bàn cờ, thời gian trôi qua.
Đúng thật theo như nàng nghĩ, tài đánh cờ của phụ thân nàng luôn không thua kém, mà chỉ có hơn, ván đầu nàng thua, vãn thứ hai ván thứ 3 nàng đều thua, dù phụ thân có khi nhường nàng nhưng nàng vân không thể thắng được, nhưng cũng có chút tiên bộ.
“Hoa nhi, không sao những ván cờ ta vừa đánh cùng con, ta thấy được con thật sự tiến bộ rồi, không cần phải để tâm“, Chiến Vương nhìn nữ nhi khen thưởng.
Nàng mỉm cười: “Con nào để tâm, chỉ là từ đầu con đã biết nữ nhi sẽ không thắng lại được với phụ thân rồi, người không cần bận an nữ nhi đâu“, Nàng nghịch ngợm nháy mắt nói.
“Phải phải, Hoa nhi nói đúng“, Nghe nữ nhi mình nói vậy, Chiến Vương hào hứng cười to.
Nàng nhìn phụ thân cười tươi vui vẻ như vậy, liền cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần người nhà nàng ở kiếp này được vui vẻ, bình an có làm bao nhiêu chuyện nàng cũng sẽ cố hết sức mà làm vì họ.
Chiến Vương lên tiếng: “Đúng rồi sắc trời cũng đã trễ rồi, Hoa nhi hôm nay tới đây thôi, con về nghỉ ngơi đi.
Nàng chuẩn bị vấn an phụ thân trở về thì, thấy ông quay lại nhìn nàng: “Khoan đã Hoa nhi, phụ thân quên ta còn có chuyện muốn nói với con.
Thấy phụ thân trầm lặng như vậy liền, mở miệng: “Phụ thân, có chuyện gì cần nói với nữ nhi hay sao?““Con là ta nhìn lớn lên, cũng đã sắp đến tuổi cập kê, con có biết hay không, chỉ là nghĩ đến chuyện này ta và mẫu thân con đều luôn lo lắng bất an về con, nhớ năm đó khi mẫu thân con biết, nàng mang thai con kể từ khi sinh đại ca con, mẫu thân con đã ôm ta và khóc rất lớn con có biết tại sao không?, Bởi vì từ lúc sinh ra đại ca con đại phu đã chuẩn đoán mẫu thân con có khả năng sẽ khó hoài thai, nhưng khi con tới với chúng ta thì chúng ta đã vui mừng chờ mong biết bao nhiêu, Lúc con chào đời cũng là lúc mặt trời sáng lên, hoa trong phủ đều nở rộ hết đặc biệt trên người con còn có hương hoa được phát ra tự nhiên cho đến bây giờ, mới sinh ra con không giống với những đứa bé khác đỏ hòn mà thay vào đó, trắng nõn chính vì vậy ta và mẫu thân con đã thống nhất đặt tên con thành Tuyết Hoa“, Chiến Vương nhìn nữ nhi mình từ ái nói.
“Hoa nhi, con hãy nhớ cả đời này, có làm sao đi chăng nữa chúng ta đều sẽ bao dung con yêu thương con thật tốt, kể cả con có gả đi nữa thì hãy nhớ rằng con phải gả cho người mà luôn biết che chở, yêu thương con vô đối và bao dung con suốt đời, chỉ có vậy ta và mẫu thân con mới có thể yên lòng“, Chiến Vương đặt hai tay lên vại nữ nhi nhìn thẳng vào mắt nàng nói.
Nàng mỉm cười rơi nước mắt: “Ân đức, công ơn nuôi dưỡng dạy bảo của phụ thân cùng mẫu thân, con đều sẽ ghi nhớ trong lòng mình, phụ thân không cần bất an về nữ nhi nữa đâu, dù gì con cũng sẽ trưởng thành và có con đường riêng cho bản thân mình một cách bình an nhất, người cũng mẫu thân đại ca không cần bận tâm nữ nhi nữa đâu, con hứa với mọi người“, Nàng vừa nói vừa nhìn phụ thân mình cười thật tươi.
“Trời đã không còn sớm nữa, nữ nhi xin phép về đây, phụ thân cũng nghỉ ngợi thật sớm đi mới tốt cho sức khỏe, không nên thức khuya qua đâu đấy“, Nóng xong nàng tiến lên ôm ông một cái, quay sang rời đi.
Chiến Vương nhìn theo hướng nữ nhi rời đi, nhìn về phía xa trời, nhớ lại lời nói khi nãy con bé vừa nói, nữ nhi của ông thật sự trưởng thành thành thục hiểu chuyện thật rồi nghĩ vậy trong lòng ông cũng bớt nhẹ lòng hơn phần nào.
.