Tuyệt Không Thể Tả FULL


Tiết Diệu Dẫn không thể nào tin nỗi, Thẩm Đạc lại có thể đến cửa không vào, tự hoài nghi nhân sinh thật lâu, vì say rượu nên đầu óc váng vất, mơ màng một chập là ngủ.
Hôm sau thức dậy, Tiết Diệu Dẫn nhìn quần áo chỉn chu trên người, cứ có cảm giác bản thân vừa mơ một giấc, nhưng nhìn thấy những dấu vết để lại trên eo và mạn đùi, không thể không thừa nhận những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.

Không hiểu sao cô lại thấy có chút thất bại, không biết là vì sức quyến rũ của mình quá kém hay vì Thẩm Đạc có khả năng chịu đựng hơn người.
Tiết Diệu Dẫn đảo cháo trong chén, ánh mắt khi nhìn Thẩm Đạc không khỏi ướm đậm sự ai oán.
Thẩm Đạc lại không phải không phát giác, chỉ là không bộc lộ ra mặt mà thôi, lột một quả trứng luộc đặt vào chén Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn đưa đũa ra chọt vào quả trứng trắng nõn, đôi mắt lúng liếng liếc Thẩm Đạc, mím môi không nói.
Thẩm Đạc thấy cô không đụng đũa, hỏi: “Không thích à?” Anh nhớ rõ cô rất thích trứng luộc nên mới cố ý cho người làm bỏ thêm vào
Tiết Diệu Dẫn nhìn anh, nói: “Có phải chỉ cần là thứ em không thích, là Thiếu soái sẽ theo em hết?”
Thẩm Đạc không nói gì, như là ngầm thừa nhận.
Tiết Diệu Dẫn chợt nói: “Em không thích anh bảo thủ như vậy.” Hai người cũng không phải là lần đầu lau súng cướp cò, ấy thế mà cứ như viên đạn bị ẩm mốc, mắng một tí là ngừng động ngay.

Người này cứ như một tên cấm dục thật sự, khiến cô trông chẳng khác gì một con ma nữ háo sắc.

Chuyện đêm qua Thẩm Đạc làm sao quên được, nghe thế thì khựng lại, hờ hững đáp: “Tối hôm qua em uống say.” Ý là, anh không thể nhân cơ hội đi vào.
Tiết Diệu Dẫn nâng đôi tay có chiếc nhẫn sáng loáng lên, nhắc nhở: “Thiếu soái không hề biết là, tất cả những hành vi hiện tại của anh đều hợp pháp ư.”
Một khắc giãy giụa trong dục vọng ấy, Thẩm Đạc thật sự đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Sợ cô tỉnh dậy sẽ hối hận, cũng sợ gấp gáp quá làm cô bị thương, bấy giờ nghe cô nói thế, trong lòng khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi biết rồi, lần sau sẽ chú ý.” Thẩm Đạc nói rất có nề nếp, tựa như đang kiểm điểm trên bàn ăn vậy.

Tiết Diệu Dẫn bị dáng vẻ này của anh chọc cười, cũng biết qua lần này chắc sẽ phải chờ đến đêm động phòng mất, có một vị hôn phu bảo thủ đúng là hại người mà.
Thẩm Đạc theo Tiết Diệu Dẫn chơi ở Tân Châu chừng non nửa tháng, tuy rằng cũng có những khoảnh khắc tình ý triền miên, nhưng chỉ một thoáng rồi thôi, không có thâm nhập và giao lưu sâu sắc.

Ai nấy đều nghĩ hai người trai đơn gái chiếc đi chơi xa, nếu không xảy ra chuyện gì thì thật là vô lý, nhưng đúng là không hề có gì cả.
Mấy bà vợ lẽ nghe xong đều hốt hoảng, rồi lại lo lắng thay cho Tiết Diệu Dẫn.
“Thẩm Thiếu soái có phải là không được không?!” Đây là vấn đề đầu tiên mà bà Tư nghĩ đến.
“Quá được cơ.” Tiết Diệu Dẫn mang tiếng ‘lão trung y’, về việc này thì có thể khẳng định chắc nịch, chỉ là cô không chắc lắm nếu Thẩm Đạc cứ tự mình xử lý thì có héo đi không nữa.
“Đến mức ấy mà có thể nhịn, Thẩm Thiếu soái đúng là…” Bà Tư chau mày, không tìm được từ đặng mà hình dung.
Tiết Diệu Dẫn âu sầu xoa mặt, sao mà cảm thấy trên đời này sẽ chẳng có vị hôn thê nào thảm hại hơn mình nữa, muốn ngủ với vị hôn phu nhưng lại không thành.
Con người luôn là thế, càng nghĩ về chuyện gì thật nhiều thì càng dễ thương nhớ.

Mỗi lần gặp Thẩm Đạc, Tiết Diệu Dẫn tuy không đói khát khó nhịn nhưng vẫn vì chuyện này mà nhẩm ngón tay đếm đến ngày lành.
Ngày lành được định ấy, ban đầu Tiết Diệu Dẫn còn suy xét có phải hơi gấp hay chăng, nhưng bây giờ đã hối hận sao không đẩy lên sơm sớm một tí.

Ngày ngày dần trôi, cô thật sự rất sợ Thẩm Đạc nhịn đến lao lực mà chết, đến lúc đó chuyện giường chiếu của cô tìm ở nơi đâu.
Vất vả lắm mới đến được mùng 2 tháng 9, sáng sớm ngày cuối thu trời hẵng còn xám xịt, Tiết Diệu Dẫn tự giác rời giường rửa mặt.
Bà Tư dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho việc đón dâu, thấy cô thì cười cười chế giễu: “Ối chà, ngày thường mặt trời lên đến đỉnh núi còn không chịu dậy, hôm nay lại không cần người gọi, nhìn là thấy mong mỏi được lấy chồng đến gấp gáp nhỉ!”
Tiết Diệu Dẫn cũng không ngượng ngùng, thoải mái hào phóng mặc cho họ đùa giỡn, nhìn gương vỗ vỗ gương mặt mềm mại được chăm chút kỹ lưỡng của mình, nói: “Chuyện quan trọng nhất đời người sao em chậm chạp được, dậy sớm cho tỉnh táo đó!”
Bà Tư nhìn cái vẻ đỏm dáng này của cô, cười không ngậm miệng.

Bà Cả kiểm tra lại lần nữa rương của hồi môn, nói lại cho Tiết Diệu Dẫn nghe về những món đồ được giấu bên trong.

Bà Tư thấy món đồ sứ hình trái cây, nói: “Món này không còn thực dụng nữa rồi, cũng không dễ áp dụng, bây giờ không phải đã có bản sao à, để chỉ tổ chiếm diện tích.”
Bà Cả nói: “Cái này chị đặt vào đấy, không chỉ đơn giản là vì hình thức.”
Từ xưa đến nay, phàm là nhà có con gái đi lấy chồng, người mẹ sẽ đặt dưới đáy rương một pho tượng hình nam nữ hoan ái nho nhỏ, tục gọi là ‘áp đáy hòm’.

Mẹ đẻ của Tiết Diệu Dẫn mất sớm, gia đình không có thân thích nào gần gũi, vậy nên tục ‘áp đáy hòm’ này dành cho các bà vợ lẽ lo liệu.
(*) áp đáy hòm, hay còn gọi là áp tương để: là một loại công cụ giáo dục bằng gốm ở TQ xưa, với hình dáng bên ngoài là hình hoa quả hoặc em bé, bên trong là hình các đôi nam nữ làm tình (với đủ các tư thế).

Bình thường thì nó được để dưới đáy rương để trừ tà, khi các cô gái đi lấy chồng thì người mẹ sẽ lấy ra, giáo dục các cô về cách thức sinh hoạt vợ chồng, và nó cũng được coi như của hồi môn.

Ngoài ý nghĩa giáo dục thì nó còn được coi là một công cụ làm tăng thêm tình thú.
Nhà họ Tiết không có người được cưới hỏi đường hoàng, các bà vợ lẽ tuy không phải là những bà phu nhân đứng đắn trong miệng người đời, nhưng dẫu sao cũng sớm chiều chung đụng với anh em Tiết mấy năm trời, luận tình luận lý thì người khác chẳng thể so được, vậy nên hai bên đều vui vẻ về chuyện các bà thay cô làm chuyện này.
Chuyện ‘nhìn heo chạy’, Tiết Diệu Dẫn cũng không hề kiêng dè với các bà, tạm thời không cần thay thế, nhìn thấy đồ sứ là ngầm hiểu ngay.
Có điều lý thuyết cũng không thắng được thực hành, bà Tư vẫn nhắc nhở Tiết Diệu Dẫn: “Chuyện nam nữ, nói đơn giản thì đơn giản thôi, nhưng bảo phức tạp cũng có phức tạp, tóm lại đừng cố chịu đựng, không thoải mái thì cứ việc nói ra, vợ chồng sống với nhau cả đời, bước đệm mà không hài hòa thì phần sau đều uổng phí.”
“Đúng đấy, chị nghe em nói Thẩm Thiếu soái nghẹn quá độ, đến lúc ấy có chăng sẽ không thu tay được, trăm triệu lần phải chú ý chút.” Bà Năm nhìn thân hình mảnh khảnh của Tiết Diệu Dẫn, thật sự rất sợ cô bị lăn bị đè hư thân.
Ban đầu Tiết Diệu Dẫn không hề nghĩ đến những chuyện này, bây giờ lại không dám chắc chắn, “Chắc là không đến mức ấy đâu, anh ấy nhịn bao năm rồi cơ mà, một khoảng thời gian ngắn thế này chẳng là gì.” So sánh ra thì có khi cô còn gấp hơn ấy chứ.
“Trước kia không tiếp xúc với chuyện này, xúc động tí rồi thôi, bây giờ các em cứ chung đụng với nhau, lúc nào cũng lau súng cướp cò, hết nhẫn đến nhịn thì còn không nghẹn một bụng đầy à.”
Tiết Diệu Dẫn nhớ đến những lúc Thẩm Đạc nhẫn nhịn dục vọng không thu lại được, trong lòng khẽ run lên, cái cắn môi cũng ướm đượm thẹn thùng, đè nén cơn xao động trong lòng sang một bên, khi nhìn thấy Thẩm Đạc trong bộ quân phục xuất hiện ở cổng lớn, lần thứ hai vứt bỏ thói quen thường ngày của mình, hai ba bước đã bay nhảy về hướng anh.
Tiết Chính Dương nhìn ai kia như một làn gió lướt qua mặt mình, khóe môi co rút nhìn đứa em gái ruột sắp sửa nhào vào lòng Thẩm Đạc, ôi sao mà mất mặt quá đi.
Nào có nhà ai, chú rể còn chưa vào cửa mà cô dâu đã phi thân dâng mình đến đâu chứ!
Các bà vợ cũng âm thầm bật cười, nhìn đôi người xinh đẹp trước mắt, vui vẻ tự đáy lòng.


Thẩm Đạc nhìn thấy Tiết Diệu Dẫn đang chạy đến bên mình, đôi mắt đen nhánh dần ánh lên dịu dàng.

Anh duỗi tay vuốt thẳng tơ lụa trắng bị rối sau lưng cô, khẽ khàng nói: “Sao không đợi anh ôm em ra?”
Tiết Diệu Dẫn nhếch môi, nở nụ cười thoải mái và đáng yêu: “Vì em chờ không kịp đấy thây.”
Thẩm Đạc cũng cong môi, giữ người cô rồi ôm ngang cô lên, “Đoạn đường còn lại, để anh chủ động nhé.”
Tiết Diệu Dẫn quàng qua cổ anh, gật đầu rồi cười.
Trong tiếng chúc mừng, đoàn xe đón dâu từ cổng lớn chạy ra đường cái theo trật tự, những dải lụa rực rỡ bay tán loạn rồi rũ xuống, sặc sỡ như hoa.
Hôn lễ được tổ chức theo ý của Tiết Diệu Dẫn, Trung Tây kết hợp.

Giữa trưa sẽ cử hành nghi thức ở lễ đường, đến tối là tiệc rượu.

Vì lúc đính hôn không làm lớn nên hôn lễ không thể nào gọn ghẽ được, những ông lớn trừ quá bận bịu không dứt việc ra được thì còn lại đều nể mặt đến tham dự.

Trước khi Tiết Chính Dương dẫn Tiết Diệu Dẫn bước trên thảm đỏ, hắn nhìn lối đi nhỏ trước mắt, hai bên những người là người, không khỏi căng thẳng.

“Sao người đông quá, anh cứ có cảm giác như hội duyệt binh chứ chẳng phải hôn lễ.” Tiết Chính Dương vỗ ngực, lại quay sang hỏi các bà vợ lẽ xem bản thân có oai hay không oai thêm lần nữa.

Bà Cả sửa sang lại cho hắn cho có lệ, bảo: “Đây không phải là thời khắc anh mãi nhớ về đấy sao, hẳn là chuẩn bị từ lâu rồi chứ.”
Nói thì nói thế, nhưng đối diện với nhiều ông lớn thế này, kẻ dày dặn tình đời như Tiết Chính Dương vẫn rất áp lực.

Hắn với tay nắm tay Tiết Diệu Dẫn, không rõ là đang trấn an cô hay là tự cổ vũ cho chính mình nữa: “Thả lỏng nào, thả lỏng nào….”
Tiết Diệu Dẫn thấy hắn nom còn căng thẳng hơn cả mình, cười khẽ lật tay lại nắm tay hắn, nói: “Anh là gả em gái cho người ta chứ nào phải cưới vợ đâu, sao lại căng thẳng thế này.”
Tiết Chính Dương trừng mắt nhìn Tiết Diệu Dẫn, “Không phải anh căng thẳng thay phần em đấy ư!”
Tiết Diệu Dẫn nghĩ bụng cô nào có căng thẳng như hắn đâu, lại bắt gặp hai mắt như hạch đào của hắn, khẽ kinh ngạc, hỏi: “Mắt anh sao thế này?”

Bà Tư lanh mồm, không chờ Tiết Chính Dương nghĩ lời nói dối đã thành thật: “Em không biết đâu, sáng nay lúc em bị người ta đón đi, anh em khóc tận hai tiếng liền, nên mắt mới sưng húp lên đấy.”
Tiết Chính Dương bị nói trắng ra, nét mặt ngập tràn xấu hổ, ra vẻ hung dữ trừng bà Tư, “Sao miệng em không biết giữ cửa thế!”
“Nhưng anh có khóa cửa lại đâu.”
“…”
Tiết Diệu Dẫn cười không ngớt được, cười xong thì hốc mắt lại dần đỏ lên, “Anh ơi….”
Tiết Chính Dương vội nói: “Em đừng khóc chứ, khóc xấu xí người ta thấy thì phải làm sao!”
Tiết Diệu Dẫn ủ được một bụng cảm xúc biệt ly, lại bị hắn chọc một câu liền cười khúc khích, véo hắn một cái.
Tiết Chính Dương nhe răng trợn mắt, “Nhớ cho kỹ cái lực đánh này, sau này mà bị ăn hiếp thì nhớ đừng nương tay.”
“Ai dám ăn hiếp em chứ.” Tiết Diệu Dẫn kéo tay hắn, khẽ xoa lên nơi vừa bị cô véo.
Tiết Chính Dương lớn hơn Thẩm Đạc nhiều, về tình về lý phải cao hơn Thẩm Đạc cả cái đầu, nhưng vì khí chất của Thẩm Đạc tự lúc sinh ra đã rất mạnh mẽ, vậy nên ngày thường cũng không làm gì quá phận.
Nhưng hôm nay là trường hợp long trọng, Tiết Chính Dương hiếm khi đứng đắn một lần, lúc giao Tiết Diệu Dẫn cho Thẩm Đạc thì nghiêm túc nói: “So với gia tộc họ Thẩm thì nhà họ Tiết nhỏ bé không sánh được, nhưng Diệu Diệu là bảo vật của nhà họ Tiết tôi, mong Thẩm Thiếu soái hãy trân trọng con bé.”
Thẩm Đạc đứng rất thẳng thóm, bấy giờ khom người xuống trước mặt Tiết Chính Dương, thái độ vô cùng tôn trọng và nghiêm túc, “Cuộc đời này, thề không phụ lòng.”
Tiết Chính Dương cũng thả lỏng hơn, đặt tay Tiết Diệu Dẫn vào lòng bàn tay của Thẩm Đạc, siết chặt.

Mục sư đọc lời tựa dài dòng và rườm rà, Tiết Diệu Dẫn nghe không hiểu được trọng điểm trong ấy, chỉ là khi nhìn đến ánh mắt của Thẩm Đạc, tất thảy đều rõ ràng.

Mãi đến lúc mục sư tuyên bố có thể hôn cô dâu, hai người hẵng còn đắm chìm trong ánh nhìn đôi ta, trong đám đông, không biết ai đã la thật to một câu ‘hôn đi’, bầu không khí tăng vọt lên, âm thanh ồn ào từng đợt.
Đôi trẻ ôm hôn nhau trong sự ồn ào đông đúc, tiếng vỗ tay và huýt sáo đan xen vào nhau, phủ sóng toàn bộ lễ đường.

Trong tiếng ồn ào chúc phúc, lần thứ hai Tiết Chính Dương khóc đến bù lu bù loa.

Ý cười đượm trên gương mặt Thẩm Đốc quân, tiếng Tiết Chính Dương vỗ tay bôm bốp ở sau lưng, ‘Người có tình ắt sẽ về một nhà, chuyện tốt, chuyện tốt.’
Tiết Chính Dương vừa khóc vừa gật gù, thầm nghĩ vì nhà ông có được em gái tôi, đương nhiên ông sẽ nói thế rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận