Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Ánh mắt của Nam Cung Hành cho tới hiện tại, trong bi thương vẫn mang theo yêu thương, Lễ phu nhân oán hận mà nói: “Thuở nhỏ ta cùng Bất Ngôn là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt! Thật vất vả mới thuyết phục được phụ mẫu. Hai mươi mốt năm trước, cõi lòng ta đầy vui sướng, ngồi trên kiệu hoa. Nguyên tưởng rằng, từ nay về sau có thể cùng Bất Ngôn dắt tay nhau cả đời, ân ái cho đến già. Thật sự không nghĩ rằng, trên đường đi lại gặp đạo phỉ, gặp gỡ ngươi! Ngươi cứu ta từ trong tay cường đạo, tất nhiên ta đối với ngươi vô cùng cảm kích, khờ dại tin ngươi sẽ đem ta đưa đến Kế gia......”

Nói tới đây, Lễ phu nhân đã xúc động phẫn nộ khó ngừng.

Lễ phu nhân dừng một chút, bình ổn tình tự phẫn hận trong lồng ngực, thoáng thở hổn hển, nói tiếp: “Ai ngờ ngươi rắp tâm bất lương, cư nhiên đối ta nổi lên tà ý —— một mặt hư tình giả ý giả tạo khuyên can nguyện vọng bất chấp cả đêm muốn đến Kế gia của ta, ta coi ngươi là ân nhân, tất nhiên nói gì nghe nấy. Không nghĩ rằng, ngươi cư nhiên lại âm thầm phái người suốt đêm tới tập kích Kế gia, đem cả một nhà của Bất Ngôn, hơn một trăm nhân khẩu, từ người già đến trẻ nhỏ, đuổi tận giết tuyệt!”

Nam Cung Hành chấn động, nguyên tưởng rằng Lễ phu nhân bất quá chỉ là oán hận mình cưỡng chế mang nàng đến Tuyệt Cốc, hơn hai mươi năm qua, cũng không chịu đáp ứng để nàng về nhà thăm người thân. Nếu làm như vậy, chỉ sợ nàng sẽ biết chân tướng, sẽ càng thêm oán hận mình, thật sự không nghĩ rằng, Lễ phu nhân cư nhiên đã sớm biết chân tướng......

Lồng ngực Lễ phu nhân phập phồng kịch liệt, bi thương khó kiềm chế mà nói: “Ngươi đem hết thảy bố trí thỏa đáng, đến ngày thứ hai mới mang ta đi Kế gia. Đem ta do không rõ chân tướng, bi thương muốn chết, ngất tại chỗ mà lặng lẽ mang về Tuyệt Cốc. Khi ta tỉnh lại, ngươi lại lời ngon tiếng ngọt, xảo ngôn khuyên giải, nói sẽ vì Kế gia mà báo thù, lừa gạt dỗ dành, khiến cho ta làm thiếp thất của ngươi!”

“Thiên lý tuần hoàn, thiện ác đến cuối cùng cũng có báo ứng! Nam Cung Hành, ngươi cho là ngươi làm ra huyết án bực này mà thật sự không có người nào biết được sao? Ngươi giết hết mọi người trong Kế gia, lại không biết, Bất Ngôn lại không ở trong nhà! Nếu không phải Bất Ngôn vì thấy ta chưa tới, lo lắng khó an, ra ngoài tìm kiếm, chỉ sợ giờ phút này đã sớm trở thành một bộ xương khô! Ngươi lại vẫn gạt ta, nói là do đám dư phỉ kia làm ra chuyện ác này! Bất Ngôn lại tận mắt thấy ảnh vệ thủ hạ của ngươi giết người phóng hỏa. Mà ta, lại vẫn ngây ngốc mà đối với ngươi cảm kích vạn phần, dốc hết lòng đối đãi! Cũng may trời xanh có mắt! Cuối cùng Bất Ngôn cũng tìm đến được Tuyệt Cốc, ta mới hiểu được rằng, chính mình cư nhiên suốt ba năm thân cận kẻ thù, lại còn đối kẻ thù cảm kích vạn phần! Nam Cung Hành! Ta đã làm cái gì? Mà ngươi lại phải đối với ta như vậy? Ta cư nhiên lại làm hại Kế gia chịu họa diệt môn! Qua nhiều năm như vậy, tánh mạng hơn một trăm ba mươi người của Kế gia, giờ giờ khắc khắc đè ép trong tâm, làm cho ta đêm không thể ngủ, ngày không thể an......”

Tâm của Nam Cung Hành, từng chút từng chút mà trầm xuống, không nghĩ tới Kế Bất Ngôn kia lại vẫn còn sống...... Cư nhiên còn trà trộn vào Tuyệt Cốc! Khó trách những năm gần đây, Lễ phu nhân đối chính mình lãnh đạm vạn phần, mà chính mình, lại vẫn tưởng rằng bởi vì chuyện của Nam Cung Thiên Mạc......

Ánh mắt chuyển động trên người Thiên Hành, người trước mắt, cũng chỉ có người này mới có thể là Kế Bất Ngôn kia! Nhưng chuyện quan trọng trước mắt không phải là diệt trừ người này, mà là......

※※※

Dạ Thất ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, lại cúi đầu nhìn nhìn Dạ Bát sắc mặt tái nhợt trên giường, không tự giác lo lắng mà đi lại trong phòng......

Ống tay áo đột nhiên bị căng ra, Dạ Thất vội vàng quay đầu lại, đối diện ánh mắt phức tạp mười phần của Dạ Bát.

“Ngươi tỉnh? Mau, mau nói cho ta biết, là ai đả thương ngươi? Công tử để ngươi điều tra chuyện gì?” Dạ Thất vội giọng hỏi.

Dạ Bát nhắm mắt, buông lỏng bàn tay lôi kéo ống tay áo của Dạ Thất ra, gian nan mà nói: “Nhanh đi tìm điện chủ. Tổng quản Thiên Hành Trác Tiêu Cung, nguyên là dư nghiệt của Quảng Tây Vĩnh Châu Phủ Kế phủ hơn hai mươi năm trước, bị Tuyệt Cốc diệt môn, là vị hôn phu đã đính hôn từ thuở nhỏ của Lễ phu nhân. Hai vị huynh trưởng của Lễ phu nhân, đều ở trong nhà, vẫn chưa ra ngoài! Hôm nay ta mới hồi cốc, liền bị tổng quản Thiên Hành dẫn người phục kích, võ công của bọn họ phi thường cao......”

Dạ Bát nói tới đây, lại ho khan mãnh liệt.

Dạ Thất thở sâu, nói: “Ta hiểu, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta lập tức đi tìm điện chủ......”

※※※

“Trúc nhi, hết thảy đều đã là quá khứ, là bổn tọa không đúng, nhưng chuyện này cũng là do bổn tọa quá mức yêu ngươi, từ lúc cứu ngươi từ trong tay đạo phỉ, bổn tọa liền yêu ngươi không thể ngừng, nhưng ngươi lại sắp xuất giá. Bổn tọa thật sự không thể trơ mắt nhìn ngươi trở thành kiều thê của người khác! Huống chi, bổn tọa thân là người đứng đầu Tuyệt Cốc, tất nhiên so với Kế phủ nho nhỏ kia, có thể cho ngươi cuộc sống khoái hoạt hơn. Hiện tại Mạc nhi đã trưởng thành, Trúc nhi, ngươi tội gì còn nhớ đến chuyện sớm đã là quá khứ?” Nam Cung Hành chịu đựng sự đau xót, run giọng nói.

Nam Cung Hành không đề cập đến Nam Cung Thiên Mạc thì hoàn hảo, vừa mới nhắc tới, sự bi phẫn của Lễ phu nhân vừa mới bình ổn xuống lại bị kích động lên......

Lễ phu nhân đảo mắt nhìn vào trong phòng liếc mắt một cái, quát lui đám người Lý Thụ. Nhìn Nam Cung Thiên Mạc được Liễu Như Phong đỡ lên, chậm rãi đứng dậy, ra khỏi cửa phòng.

Lễ phu nhân bi thống không thể khống chế mà nói: “Không hổ là đứa con của Nam Cung Hành ngươi! Âm ngoan ác độc, vô sỉ dâm tiện!”

Trên gương mặt của Lễ phu nhân lúc này, trong ánh mắt làm sao còn có nửa phần ôn nhu từ ái, trên gương mặt đau khổ, không còn vẻ kiều mỵ, chỉ còn lại vẻ oán độc điên cuồng.

Tất nhiên Nam Cung Thiên Mạc đã nghe được cuộc đối thoại của Lễ phu nhân cùng Nam Cung Hành ở trong viện, nhưng không thể tưởng tượng được Lễ phu nhân cư nhiên lại chán ghét mình như thế. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm rung động, đối đám người Lý Thụ cầm lưỡi đao sắc bén trong tay vây quanh ở bốn phía như không thấy, chỉ nhìn đến dung nhan bi thương oán hận của Lễ phu nhân, cao giọng nói: “Nương, ngươi nói cái gì? Ngươi......”

“Câm miệng! Ta chỉ hận không thể không sinh ra ngươi!” Thanh âm sắc nhọn của Lễ phu nhân quát lên: “Mỗi một lần, ta nhìn đến ngươi, tựa như thấy được phụ thân đê tiện vô sỉ của ngươi kia! Nhưng sau đó, trong tâm ta vẫn còn ý nghĩ hư ảo, ngươi thủy chung vẫn là đứa con của ta, là cốt nhục mà ta hoài thai mười tháng sinh ra. Chỉ là ngươi...... Ngươi đã làm cái gì? Năm ấy Lan nhi bất quá chỉ mới mười hai tuổi! Ngươi cư nhiên câu dẫn muội muội cùng mẹ khác cha của chính mình?! Ngươi cư nhiên lại loạn luân huynh muội, ôm ấp cốt nhục duy nhất của ta cùng Bất Ngôn —— Lan nhi! Ngươi cư nhiên còn giết chết nữ nhân của ta, muội muội duy nhất của ngươi......”

Thân hình Nam Cung Thiên Mạc đang đứng nhoáng lên một cái, cơ hồ muốn ngã xuống! Mẫu thân đang nói cái gì? Liễu Như Phong bên cạnh bất động thanh sắc bước nghiêng lên trước một bước, áp sát sau lưng Nam Cung Thiên Mạc, yên lặng mà chống đỡ thân thể của Nam Cung Thiên Mạc.

“Tự ngươi nói xem, ngươi vẫn còn là người sao? Ngươi so với súc sinh còn không bằng!” Nước mắt chảy ra trong mắt của Lễ phu nhân, kích động bi phẫn vô vàn, thân mình run rẩy không ngừng, không thể tự kiềm chế, vô lực mà dựa vào trên người người phía sau —— Thiên Hành —— Kế Bất Ngôn.

Kế Bất Ngôn nhẹ nhàng mà nắm lấy thắt lưng của Lễ phu nhân, ôn nhu mà thay nàng lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ giọng nói: “Tâm Trúc, Tâm Trúc! Được rồi, đừng nói nữa, đều đã là quá khứ......”

“Nói! Như thế nào lại không nói? Bất Ngôn, ta rốt cuộc không thể thay ngươi sinh hạ nữ nhân, nếu không phải năm đó khi hoài thai đứa con của kẻ thù này, trúng độc, lúc ta sinh hạ Lan nhi phát tác, ta như thế nào lại không thể sinh cốt nhục lần nữa?! Năm đó, nếu không phải ta mềm lòng, nếu không phải ngươi nhân nhượng vì hắn là thân sinh cốt nhục của ta, như thế nào chỉ dùng đến Huyễn hương chỉ có thể làm loạn thần trí người kia?! Hắn như thế nào có thể sống đến tận bây giờ?!” Lễ phu nhân một bên khóc, một bên tiếp tục nói: “Chỉ là, ngươi xem xem, ngươi xem xem, súc sinh này! Mới vừa tỉnh lại, thì làm cái gì? Hắn cư nhiên đi ôm một người nam nhân! Hắn cư nhiên còn che chở nam nhân này......”

Lễ phu nhân rốt cuộc không thể nói được nữa, chỉ còn lại thanh âm rên rỉ khóc......

Cả người Nam Cung Thiên Mạc run rẩy, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, một ngụm khí nghẹn ở cổ họng. Lan nhi...... cư nhiên là muội muội của mình? Trong ý nghĩ luôn luôn thanh tỉnh, giờ phút này đến đến đi đi, lặp lại tiếng vọng thanh âm tràn ngập oán độc của Lễ phu nhân. Tựa hồ máu toàn thân đều ở trong một câu nói này mà đông thành băng......

Nam Cung Hành tuyệt vọng mà nhìn Lễ phu nhân, tự biết tình thế này khó có thể vãn hồi. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, võ công gì? Địa vị gì? Ân ái gì? Tới nông nỗi như vậy rồi, nhìn Lễ phu nhân trước mắt tuyệt tình oán hận, toàn bộ đều hóa thành mây khói, lập lờ bay xa, không lưu lại một dấu vết nhỏ......

“Kế Bất Ngôn!” Nam Cung Hành hét lớn một tiếng, Kế Bất Ngôn bên người Lễ phu nhân nghe tiếng mà ngẩng đầu.

Nam Cung Hành bi thống gầm thét một tiếng, không muốn đào tẩu nữa, từ nóc nhà nhảy xuống, hắc bào vung lên, song chưởng đánh về phía Kế Bất Ngôn.

Kế Bất Ngôn cười lạnh một tiếng, một phen đẩy Lễ phu nhân ra. Nếu Nam Cung Hành đang lúc còn toàn bộ sức lực, hắn còn cố kỵ vài phần, nhưng trước mắt, thân Nam Cung Hành đã trúng hiệu lực của Nhuyễn Cân Tán, phần bụng lại bị Lễ phu nhân đâm một kiếm, Kế Bất Ngôn thập phần nắm chắc có thể giết chết cừu địch đã như nỏ mạnh hết đà này —— sự chờ đợi hai mươi năm qua, sự ẩn nhẫn hai mươi năm qua! Mối hận diệt gia đoạt thê, chỉ trông vào ngày hôm nay!

Trường kiếm trong tay Kế Bất Ngôn vung lên, hai chân mạnh dùng sức, phóng người lên, tiếp đón Nam Cung Hành.

“Phanh” Một tiếng, Nam Cung Hành tránh trường kiếm ra, cùng Kế Bất Ngôn đối một chưởng, xoay người hạ xuống, lùi lại mấy bước, kinh hãi nhìn Kế Bất Ngôn như gió nhẹ lui về phía sau!

“Tuyệt Thiên thần công! Ngươi như thế nào lại biết?” Nam Cung Hành gầm lên.

Kế Bất Ngôn không trả lời, trường kiếm nhẹ nhàng trong tay, lần thứ hai tấn công lên.

“Bất Ngôn biết Tuyệt Thiên thần công, tất nhiên là do đứa con bảo bối của ngươi dạy cho hắn!” Lễ phu nhân âm trầm mà ở một bên bỏ thêm một câu.

Nam Cung Hành kinh sợ giật nảy, nhưng không rảnh mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc một bên. Đề khí công lực toàn thân, một mặt trốn tránh kiếm chiêu sắc bén của Kế Bất Ngôn, một mặt tìm cơ hội phản kích —— dù chết, cũng muốn giết chết nam nhân đã đoạt đi người yêu nhất của mình này! (Ai đoạt của ai ta!?)

Một câu không thể tưởng tượng được này của Lễ phu nhân, nghe vào trong tai của Nam Cung Thiên Mạc, kinh hãi, nhưng ngược lại đem một ngụm khí bế tắc cùng máu tươi phun ra. Tuy rằng vừa rồi cùng thị vệ của Lễ phu nhân giao thủ, trong lòng liền ẩn ẩn có chút cảm giác quen thuộc, lúc này nghe thấy chính miệng Lễ phu nhân nói ra, trong lòng cảm giác đã hiểu được rõ ràng —— cơn đau rõ ràng như đao cắt kiếm xoắn.....

Kích thích cực đại của từng việc từng việc hợp lại, ngược lại khiến Nam Cung Thiên Mạc vì việc của Lan nhi, trở tay không kịp, thần trí hoảng sợ thất thố trong tê liệt thống khổ mà thanh tỉnh lại. Như vậy xem ra, thế cục hôm nay, sắp xếp nhân thủ, cư nhiên đều là mẫu thân! Khó trách vừa rồi mẫu thân lại hỏi phụ thân về vị trí của nhóm ảnh vệ......

Nam Cung Thiên Mạc định thần lại, dựa lưng vào Liễu Như Phong, một mặt âm thầm điều chỉnh nội lực, đem dược tính lúc trước vì thất thần, phá tan sự áp chế của nội lực mà gom về một chỗ. Một mặt thần tình vẫn kinh hãi cùng do dự......

“Mẫu thân, ngươi, ngươi nói Lan nhi...... là, là muội muội cùng mẹ khác cha của ta?” Nam Cung Thiên Mạc dùng thanh âm không dám tin nổi, run rẩy hỏi. Thân thể hơi hơi lay động, dồn dập mà thở dốc, che giấu sự chuyển động nội lực mạnh mẽ, đối thân thể mềm nhũn tạo thành thống khổ.

Khó trách từ nhỏ, Lễ phu nhân đối với Lan nhi yêu thương có thừa, cơ hồ còn hơn cả mình......

“Không sai!” Lễ phu nhân oán hận mà nhìn chằm chằm Nam Cung Hành đang trốn tránh thế công của Kế Bất Ngôn, không quay đầu lại mà nói.

“Huyễn hương kia...... là nương để cho...... mang đến mật thất hãm hại ta?” Nam Cung Thiên Mạc cảm giác hô hấp có chút khó khăn hơn, hai chữ vô cùng đơn giản, lúc này lại như nặng ngàn cân, không thể ra khỏi miệng, cũng không nguyện ra khỏi.

Trong lòng thanh tỉnh vô cùng! Nghĩ lại là bởi vì chính mình trở thành Tuyệt Cốc Đệ Tứ công tử, khiến cho mẫu thân thấy được hy vọng hủy diệt phụ thân cùng Tuyệt Cốc......

Để cho Lan nhi thân cận nhất với chính mình, mang theo Huyễn hương nhiễu loạn tâm thần, đi vào mật thất, có thể làm mình nổi điên, hoặc là tẩu hỏa nhập ma, mới có thể danh chính ngôn thuận mà vào chủ trì Trác Tiêu Cung, đợi đến cuối cùng, lại làm cho mình tỉnh táo lại, đoạt được vị trí cốc chủ, nếu phụ thân chết, mình sẽ lại nổi điên, mẫu thân tự nhiên có thể thuận tình đạt lý mà thay thế chấp chưởng Tuyệt Cốc......

Chỉ là —— mẫu thân...... Chẳng lẽ ngươi đối với ta không có một tia tình cảm mẫu tử nào sao?

Tâm thần phân tán, dược tính lần thứ hai lại phá tan sự phong bế của nội lực, thanh thế hùng hổ mà đánh ngược lại toàn thân. Thân thể giống như không hề thuộc về chính mình, cảm giác bủn rủn lan khắp toàn thân, như tâm tình u ám không xương của Nam Cung Thiên Mạc giờ phút này......

Một cánh tay nắm chặt bên hông, chống đỡ thân thể yếu đuối mà dần dần trượt xuống của Nam Cung Thiên Mạc, một đạo nội lực ấm áp sau lưng vận chuyển qua, gia nhập nội lực bên trong bị dược tính làm cho tan tác thành từng đoạn, ngăn chặn đường đi của dược tính. Nội lực kia lại đột nhiên tăng cường, hung hãn tuyệt nhiên đem dược tính đánh ngược lại mà gom vào một chỗ —— Liễu Như Phong. Nhưng lúc này, dĩ nhiên Nam Cung Thiên Mạc không để ý đến......

“Không sai!” Lễ phu nhân vẫn không quay đầu lại.

“Thiên Hành...... Kế...... Tuyệt Thiên thần công, ta khi nào thì nói cho hắn?” Nam Cung Thiên Mạc dựa vào Liễu Như Phong, chậm rãi mà làm cho thân thể đứng thẳng, một lần nữa bắt đầu ngưng tụ lại nội lực tán loạn.

Tâm, đau tới cực hạn, sẽ thành chết lặng. Nhưng chuyện tiết lộ Tuyệt Thiên thần công, vẫn là một nỗi băn khoăn nặng nhất trong lòng Nam Cung Thiên Mạc.....

“......” Rốt cục Lễ phu nhân cũng quay đầu, nhìn đứa con của chính mình liếc mắt một cái, nói: “Tới hiện giờ rồi, ngươi còn có tâm tư mà hỏi chuyện này?”

Nam Cung Thiên Mạc cười thảm một tiếng, nói: “Đúng là tới hiện giờ rồi, mẫu thân còn có gì mà không thể nói?”

Lễ phu nhân cười lạnh, thấy thần sắc buồn bã, uể oải của Nam Cung Thiên Mạc, trong mắt hiện lên một tia thống khoái, nói: “Vài năm nay, dùng Huyễn hương kết hợp với một loại dược vật khác, có thể làm cho người ta hoàn toàn tin tưởng người thân nhất của mình, bí mật gì cũng sẽ thổ lộ! Huống chi ta vốn là người thân nhất của ngươi!”

Thì ra là thế, Huyễn hương này cư nhiên vừa có thể làm loạn thần trí người, vừa có năng lực khiến kẻ khác phun ra bí mật, có lẽ từ sớm mẫu thân đã không có tính toán từ bỏ Tuyệt Thiên thần công...... Khó trách ở trong Trác Tiêu Cung, bốn năm mập mờ giữa bờ điên dại, vẫn ngửi thấy Huyễn hương khi có khi không! Có lẽ khi đó mẫu thân đang hỏi mình về Tuyệt Thiên thần công......

“Như vậy, mấy lần Huyễn hương trong Lạc Dương Cung, còn có Huyễn hương trong mật thất của đại ca?” Nam Cung Thiên Mạc thật sâu, thật sâu mà hít vào một hơi, hỏi.

“Tất nhiên cũng là do Bất Ngôn an bài người để vào! Có thể đem sự hoài nghi của ngươi đổ lên trên đầu Nam Cung Thiên Tà, lại có thể làm cho ngươi nói ra phần cuối cùng của Tuyệt Thiên thần công!” Lễ phu nhân oán hận mà trừng mắt nhìn Liễu Như Phong phía sau Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Cuối cùng chuyện tốt lại bị hắn phá hủy!”

Lại? Nam Cung Thiên Mạc quay đầu lại, nhìn nhìn Liễu Như Phong phía sau vì áp chế dược tính của mình, mà lại không dám để Lễ phu nhân phát giác, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, địa phương tiếp xúc với lưng, đã lạnh ngắt ướt đẫm......

Nói như vậy, mẫu thân muốn giết Liễu Như Phong, không phải là bởi vì mình muốn y, mà là...... Khi ở Trác Tiêu Cung, vốn vì sự tồn tại của Liễu Như Phong, mẫu thân mất đi cơ hội biết được phần cuối cùng của Tuyệt Thiên thần công. Mà khi tới Lạc Dương Cung, có thể thực hiện mà không làm cho mình hoài nghi, hiển nhiên cũng chỉ có một lần trúng Huyễn hương kia, cuối cùng lại bị Liễu Như Phong trong đêm khuya tìm đến, phá hủy kế hoạch của mẫu thân —— Tuyệt Thiên thần công trong tay mẫu thân cùng Kế Bất Ngôn không phải là hoàn toàn!

“Như vậy cái chết của Cơ Thanh......” Nam Cung Thiên Mạc quay đầu, sắc mặt u ám mà nhìn Lễ phu nhân. Tuy rằng trong lòng đã hiểu rõ, nhưng vẫn nhịn không được mà có một tia chờ đợi đối mẫu thân......

“Hừ hừ! Ngươi không nghĩ rằng võ công của Cơ Thanh như vậy, có thể qua lại tự nhiên trong Trác Tiêu Cung, mà không bị ta phát giác chứ? Vậy ngươi như thế nào có thể sống đến tận bây giờ?!” Lễ phu nhân lại quay đầu lại, cười lạnh nói: “Thôi đi, hôm nay sẽ nói cho ngươi hiểu rõ! Cơ Thanh bị Bất Ngôn bắt, cái gì cũng đều khai ra! Thời gian ngươi thanh tỉnh, so với ta đoán trước sớm hơn nhiều, hiển nhiên ngươi đã đối ta nổi lên lòng nghi ngờ, ngươi đã giả ngây giả dại, ta cũng đành phối hợp với ngươi diễn vở diễn này! Vì muốn xóa bỏ lòng nghi ngờ của ngươi, ta để cho Cơ Thanh cầm Huyễn hương đưa cho ngươi, cũng chỉ ra là đại ca ngươi Nam Cung Thiên Tà gây nên! Quả nhiên, sau đó ngươi liền thẳng thắn thành khẩn nói ra việc đã thanh tỉnh, ta vốn tưởng rằng từ nay về sau ngươi sẽ không còn hoài nghi nữa. Không nghĩ tới khi trở lại trong Tuyệt Thiên Cung, phụ thân của ngươi kia lại nói cho ta biết, ngươi có hai ảnh vệ! Ha hả, con ta, Mạc nhi của ta! Ngươi lừa dối vi nương thật khổ! Ta ở trong Tuyệt Thiên Cung, tra ra ảnh vệ kia đã sớm ly khai Tuyệt Cốc, liền biết ngươi lệnh hắn đi tra tìm việc của Bất Ngôn! Ta ngày ngày lo lắng đề phòng, chỉ sợ ảnh vệ của ngươi kia trở về trước, không thể không hối thúc phụ thân ngươi mau chóng an bài đại điển nhậm chức cho ngươi, rồi động thủ, trừ bỏ hai mối hận lớn trong tâm! Thế nào? Mạc nhi, hương vị Nhuyễn Cân Tán do Thủy Liên làm ra như thế nào? Lại ngửi được Huyễn hương, cảm giác như thế nào?”

Mẫu thân, cho nên ngươi không thể không phát động trước? Tâm niệm Nam Cung Thiên Mạc thay đổi thật nhanh, nháy mắt đã hiểu ra, nếu sau khi mình nhậm chức cốc chủ, đột nhiên lại nổi điên, phụ thân chưa tiến vào cấm địa, tất nhiên sẽ đến thăm hỏi, lợi dụng mình khi điên đối phó phụ thân, rồi lại âm thầm xuống tay, giết chết phụ thân...... Tuyệt Cốc này, tự nhiên sẽ rơi vào trong tay Lễ phu nhân cùng Kế Bất Ngôn......

Nam Cung Thiên Mạc nhìn Lễ phu nhân lạnh lùng mà chuyển đầu qua, tiếp tục quan sát Kế Bất Ngôn cùng Nam Cung Hành, hận ý không khỏi dâng lên trong lòng. Mẫu thân, ngươi cư nhiên lại tuyệt tình như thế! Cư nhiên lại muốn trừ bỏ mình cùng phụ thân!

Ý niệm trong lòng Nam Cung Thiên Mạc xoay chuyển, hết thảy trước mắt, hiển nhiên đã không còn ngờ vực! Nếu mẫu thân thật sự e ngại Dạ Bát quay về cốc, vạch trần hết thảy, việc hôm nay, tất nhiên mẫu thân không thể không trước tiên mà thực hiện, vội vã bố trí......

Mẫu thân! Nếu tính đến cuối cùng thì hết thảy kế hoạch do ngươi bố trí hoàn mĩ không sứt mẻ! Nhưng vội vã thực hiện như thế, thị vệ Tuyệt Thiên Cung vẫn còn ở trong tay phụ thân......

Nhưng điều kiện tiên quyết là như thế nào mới có thể lao ra khỏi viện này...... suy nghĩ trong lòng Nam Cung Thiên Mạc xoay chuyển trăm lần trong nháy mắt, đột nhiên phản thủ, một phen đoạt lấy trường kiếm của Liễu Như Phong, phi thân đánh về phía Lễ phu nhân, hét lớn: “Mẫu thân! Tâm địa ngươi thật ngoan độc!”

Thanh âm lạnh như băng mà trống rỗng, như dã thú sắp chết, tuyệt vọng, bất lực, bi thống mà gào thét......

Nhưng chỉ có Liễu Như Phong biết, vừa rồi tay phải của Nam Cung Thiên Mạc ở sau lưng, vẽ xuống hàng chữ: Ngăn chặn! Ta bắt nương.

Ngăn chặn đám người Lý Thụ! Nam Cung Thiên Mạc muốn bắt giữ Lễ phu nhân, uy hiếp Kế Bất Ngôn! Trước mắt cốc chủ cùng lão cốc chủ đều trúng độc, mà hạ cấp trong cốc có thể tin được lại bị nghiêm cấm không được tới gần viện này, chỉ có như vậy, ba người mới có được đường sống duy nhất......

Liễu Như Phong yên lặng mà nghĩ, thân hình nhoáng lên một cái, chắn trước mặt đám người Lý Thụ muốn nhảy qua.

Lý Thụ cười lạnh một tiếng, đám người phía sau phân ra hai mươi người, đánh về phía Nam Cung Thiên Mạc, chỉ để lại mười người vây quanh Liễu Như Phong.

Liễu Như Phong yên lặng mà nhìn, nhưng không ra tay ngăn chặn, lúc trước vận khí thay Nam Cung Thiên Mạc áp chế dược tính, nội lực đã hao hết, Liễu Như Phong lúc này, bất quá chỉ còn lại một cái thùng rỗng mà thôi......

Nguyên bản nghĩ rằng lập tức sẽ có một hồi chém giết, không nghĩ tới Lý Thụ lại vung tay lên, năng lại đám thị vệ phía sau.

Lý Thụ nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc bị hai mươi người vây quanh, thân hình Lễ phu nhân như gió nhẹ, đã tránh ra khỏi vòng chiến. Mở miệng, nói: “Liễu Như Phong, việc gì phải bán mạng vì Nam Cung Thiên Mạc? Ngươi cho là hôm nay ngươi nghe được việc này, nếu Nam Cung Thiên Mạc có thể còn sống mà ra ngoài, hắn như thế nào có thể buông tha ngươi? Huống chi như thế nào thì ngươi cùng ta coi như cũng có một phần tình cảm trong một đoạn thời gian ở chung! Ta biết nam nhân như ngươi, căn bản không muốn, cũng không cam tâm giống như nữ tử, thị cơ bị Nam Cung Thiên Mạc đặt ở dưới thân...... Trước mắt chính là cơ hội duy nhất giết chết Nam Cung Thiên Mạc! Phu nhân vì vậy mà đã tìm cách nhiều năm, Liễu Như Phong, ngươi cần phải nhìn rõ tình huống!”

Liễu Như Phong một mặt âm thầm yên lặng vận khí điều tức, cố gắng nỗ lực hết mức, khôi phục nội lực, một mặt thản nhiên mà nói: “Nếu giết hai vị cốc chủ, chỉ có một con đường chết, các ngươi —— căn bản trốn không thoát khỏi Tuyệt Cốc!”

Có thời cơ kéo dài như vậy coi như cũng không tồi, có lẽ Dạ Bát đã có thể mở miệng nói chuyện, chỉ cần Dạ Thất biết được, báo lên Ảnh Điện...... Về phần sau này, Nam Cung Thiên Mạc sẽ xử trí mình do biết được chân tướng như thế nào...... Liễu Như Phong cười khổ, không muốn nghĩ tới nữa.

Lý Thụ mỉm cười, nói: “Chuyện này ngươi có thể yên tâm! Phu nhân đã an bài thỏa đáng, nói rằng lão cốc chủ không đành lòng để cho nhóm thị tòng đi theo bên cạnh nhiều năm tiến vào cấm địa chịu khổ, một mình vào cấm địa. Mà tân nhậm cốc chủ Nam Cung Thiên Mạc bế quan luyện công! Chỉ cần hiện tại ngươi trợ giúp phu nhân, chuyện ngươi thị tẩm Nam Cung Thiên Mạc, cũng là bất đắc dĩ, phu nhân minh xét, sẽ không truy cứu ngươi!”

Liễu Như Phong lắc đầu, nói: “Không thể nào, ba ngày sau, Đoạn Hồn Cốc sẽ tới cầu thân, ngày cốc chủ thành thân, nếu không có mặt, chỉ sợ mọi người trong cốc sẽ hoài nghi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui