Ngày hôm sau, tất cả binh lính ma tộc khởi hành đến thành Vân Thủy. So với năm đại tông môn, ma tộc đại gia hơn nhiều. Đi đánh nhau nhưng dàn hàng rất phô trương, thiếu điều khiêng thêm một cái kiệu xa hoa xung quanh có các tiên nữ rải hoa lãng mạn như phim truyền hình.
"Chúng ta có yêu thú đã được thuần hóa."
"Nếu Thánh Nữ không thích, chúng ta có thể đi tàu bay."
Đương nhiên Diệp Kiều chọn tàu bay.
Lần này có Tống Hàn Thanh và Diệp Thanh Hàn hỗ trợ, Diệp Kiều rảnh tay liên hệ với đám Minh Huyền qua ngọc giản. Vừa mở ngọc giản đã thấy một đống tin gửi đến nàng. Phần lớn đều quan tâm hỏi han nàng có ổn không.
Diệp Kiều cảm động. Nàng rất ổn, chỉ là lát nữa người không ổn sẽ là các sư huynh của nàng.
Minh Huyền hỏi: <Tình hình bên muội sao rồi? Có ổn không?>
Diệp Kiều: <Khá ổn.>
Đâu chỉ khá ổn, hiện tại muội còn dẫn đàn em ma tộc lên đường san bằng năm đại tông môn của các huynh nè~
<Muội có thể về thành không> Minh Huyền vẫn cảm thấy lo lắng: <Huynh nhờ đại sư huynh đi giúp muội nhé?>
Diệp Kiều: <Đừng>
Ở đây có quá nhiều Kim Đan, nàng sợ Chu Hành Vân chưa đến gần đã bị bắt.
Diệp Kiều không kể cho Minh Huyền chuyện mình đã trở thành Thánh Nữ. Đồng râm của nàng đều từ một lò luyện diễn xuất mà ra, đang nhập vai giữa chừng, phía bên kia nhịn cười không được là toang cả lũ.
Nàng chỉ nhắc nhở: "Ma tộc có khoảng hai mươi Kim Đan, tình hình bên thành Vân Thủy thế nào thì muội không rõ, các huynh nên chuẩn bị kỹ càng."
Hai mươi Kim Đan?
Minh Huyền vội vàng đứng dậy chạy đi thông báo các đệ tử chân truyền khác.
Minh Huyền không cần hỏi Diệp Kiều biết được tin này từ đâu. Hắn tin tưởng, với bản lĩnh chiến thần ngoại giao của tiểu sư muội, muội ấy sẽ sống khỏe ở ma tộc, không cần bọn họ lo lắng. Người cần lo lắng lúc này phải là bọn họ!
"Tiểu sư muội báo, bên ma tộc có khoảng hai mươi Kim Đan."
"Không ấy bây giờ chúng ta tranh thủ sủi sớm?" Mộc Trọng Hi kêu lên.
Đằng nào thì người được thưởng ngọc châu Hỗn Độn chắc gì đã là bọn họ, cần gì phải hăng hái khô máu như thế?
Trường Minh Tông đã không còn là Trường Minh Tông của ngày xưa. Lúc trước, bọn họ là những người thấy khó không lùi bước, còn hiện lại thì thấy khó là sủi trước.
"Khoan đã." Tiết Dư bình tĩnh nói: "Các trưởng lão để chúng ta tiếp nhận ủy thác này, tức là các lão đã đảm bảo chúng ta chắc chắn an toàn."
Hiển nhiên sẽ có ăn hành, nhưng không đến mức bán muối.
Cuối cùng, Minh Huyền thương lượng với Đoạn Hoành Đao, sau đó nhờ đại sư huynh nhà mình thăm dò tình hình bên ma tộc.
"Đệ có đan Tàng Hình, mọi người chỉ cần quan sát kiểm tra tình hình bọn họ là được."
Diệp Thanh Hàn đi lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức gửi về, chín phần mười là được một vé bị bắt nhốt. Thế nên bọn họ càng phải cẩn thận hơn.
Chu Hành Vân và Tần Hoài bất đắc dĩ phải hợp tác với nhau. Chu Hành Vân cảm thấy phấn khích trước nhiệm vụ thăm dò kẻ địch. Hai người nuốt đan Tàng Hình lén lút lại gần đoàn quân ma tộc đang tiến về phía thành Vân Thủy.
Chỉ cần nhìn sơ qua, Chu Hành Vân đã nhận ra có mười mấy ma tu kỳ Kim Đan, và hai người hậu kỳ Kim Đan.
Và còn một người hắn không thể thăm dò được thực lực...
Chu Hành Vân híp mắt, suy tư nhìn thiếu nữ ăn vận thần bí được đám ma tộc vây quanh.
Tu vi Nguyên Anh sao?
Nghe nói Thánh Nữ của ma tộc có tu vi Nguyên Anh. Không ngờ bọn họ lại chơi lớn như vậy, phái cả Thánh Nữ đến bắt đệ tử của năm đại tông môn.
Bởi vì ma tộc đột ngột hành động khiến tất cả mọi người chưa kịp chuẩn bị gì. Chu Hành Vân lặng lẽ niệm kiếm quyết muốn tặng Thánh Nữ ma tộc một kiếm để kiểm tra thực lực của nàng ta.
Diệp Kiều bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng.
Nàng không biết rằng đại sư huynh đang nhăm nhe tặng nàng một kiếm.
May mắn vẫn còn Tần Hoài có lý trí ngăn cản lại: "Nếu tin tức của chúng ta không sai, Thánh Nữ ma tộc đã đột phá Nguyên Anh, mi đừng làm liều đâm đầu vào chỗ chết."
Chu Hành Vân bị ngăn cản, thoáng nhìn qua hướng Diệp Kiều. Sau đó không cam lòng thu kiếm lại, ủ rũ quay về báo tin cho các sư đệ.
Mộc Trọng Hi nghe được, hâm mộ xỉu: "Tu vi Nguyên Anh sướng vậy hả? Có thể dắt hai giai đi theo?"
Khi nói, hắn nhấn mạnh chữ "hai".
Tiết Dư nhẹ nhàng bình luận: "Hai gã kia đều là hậu kỳ Kim Đan, một trái một phải, chắc là kép nhí của nàng ta?"
Thực lực ma tộc đáng sợ vậy à? Ngay cả nghề kép nhí cũng yêu cầu tu vi hậu kỳ Kim Đan?
Hiện tại, bên phe bọn họ chỉ có hai người là đánh đấm được: Tần Hoài và Chu Hành Vân.
Cha mẹ ơi, đây không phải là rèn luyện, đây gọi là chuyển sinh!
"Đánh không lại!" Tư Diệu Ngôn đỡ trán: "Nếu có Tống Hàn Thanh, chúng ta cũng không đến mức bị động thế này."
"Nhưng hắn lại mất tích cùng với Diệp Thanh Hàn."
Vậy còn cách nào khác đâu? Bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hai người mất tích khiến nhân số bên bọn họ giảm đi đáng kể. Muốn hoàn thành nhiệm vụ này, e rằng xác suất thành công gần như bằng không.
Trừ khi có kỳ tích xuất hiện.
"Hay là..." Tiết Dư trầm ngâm: "Ta đi thử thực lực của Thánh Nữ kia?"
Nói rồi, hắn quơ quyển trục trong tay: "Ta có Sơn Hà Đồ."
Chu Hành Vân nghe vậy, không ngăn cản.
Sơn Hà đồ xếp thứ ba trong bảng xếp hạng linh khí cũng có cái lý của nó. Chỉ cần nằm trong phạm vi an toàn, người nắm giữ nó có thể nhốt bất kỳ ai vào ảo cảnh. Dù dùng để tiêu hao linh lực hay thăm dò thực lực của kẻ địch đều thích hợp.
Chu Hành Vân vẫn luôn cảm thấy Thánh Nữ kia rất quen mắt, nên mới muốn chém một phát để kiểm tra xem nàng ta là người hay quỷ. Nếu không phải có Tần Hoài ngăn cản, lúc này hắn đã thấy được khuôn mặt thật của nàng ta.
Tiết Dư muốn thử thì để cho đệ ấy đi. Chu Hành Vân cũng tò mò kỳ Nguyên Anh có thực lực như thế nào.
Chàng trai mở quyển trục, linh lực bên trong được giải ấn. Cuộn tranh được mở ra, màu sắc đậm nhạt thay đổi từng chút một, sau đó dần trở nên chân thật.
Chà, khúc này quen lắm à nha...
Diệp Kiều nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc trước mắt, hít sâu một hơi, dáng vẻ suy sụp: "Lại nữa."
Thương xót cho nô lệ tư bản một chút đi!
Ở thế giới hiện đại, Diệp Kiều không có hồi ức nào đẹp cả. Tam sư huynh có dùng Sơn Hà Đồ thử nàng cũng vô ích.
Đứng trong ảo cảnh, nhìn tên quản lý đang to tiếng xỉa xói và bắt làm lại bản thảo trước mắt, Diệp Kiều vỗ tay tung chân đá mạnh vào người hắn. Sau đó nhảy lên ghế của hắn, sung sướng nhảy cha cha cha.
Chưa được mấy giây, Sơn Hà Đồ không nhịn được sự sỉ nhục này nữa, chủ động đóng ảo cảnh lại.
Hu hu hu, ức hiếp bóe quá đáng!!!
Tiết Dư đứng hình: "..." Gì vậy trời?
Minh Huyền nhìn Sơn Hà Đồ chưa trụ được một phút đã rơi xuống đất, ánh mắt không tin nổi, tay chọt chọt Tiết Dư: "Linh khí các đệ lấy về sao phế quá vậy?"
Có phải Sơn Hà Đồ hàng thật không vậy? Này lạ lắm à nha!
Tiết Dư cảm thấy tình huống này rất quen thuộc. Hắn cắn môi, phản bác: "Sao huynh không nghĩ là Thánh Nữ quá mạnh? Nên nàng ta có thể dễ dàng thoát được Sơn Hà Đồ?"
Lúc trước, mới mấy giây tiểu sư muội đã thoát được ảo cảnh, Tiết Dư đã rất sốc. Hắn lại tìm người thử lại, và kết quả không ai thoát khỏi ảo cảnh của Sơn Hà Đồ nhanh như Diệp Kiều cả.
Mộc Trọng Hi: "Nếu thế thì khả năng tu vi của nàng ta không chỉ dừng lại ở sơ kỳ Nguyên Anh?"
Có thể nhanh chóng thoát khỏi ảo cảnh thì tu vi phải tầm cỡ!
Cả đám tự mình dọa mình, tự mình đổ mồ hôi hột.
Chỉ là một cuộc gặp mặt ngắn ngủi, các đệ tử chân truyền đã cảm nhận được sự thần bí và ác ý mạnh mẽ đến từ ma tộc.
Má ơi, khủng bố quá vậy!
"Không..." Chu Hành Vân nhìn các sư đệ tự nghĩ nhiều tự lo sợ: "Các đệ không thấy có chỗ nào sai sai à?"