Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất Chơi Xỏ Lá

Trưởng lão phụ trách ủy thác báo cáo việc các đệ tử tiếp nhận ủy thác lên trên. Khi nhận được tin, đám người Tần Phạn Phạn liếc nhìn nhau.

"Nơi đó tiềm tàng mối nguy hiểm không nhỏ." Trưởng lão Triệu hơi lo lắng: "Hơn nữa, Diệp Kiều mới chỉ là Trúc Cơ."

Thiên tài chết yểu giữa chừng ở giới tu chân cũng không phải ít. Nếu có thể, tốt nhất là để đám đệ tử ở yên trong tông môn cho an toàn. Nhưng hoa trong nhà kính thì không thể phát triển bền bỉ, dẻo dai, khỏe mạnh được.

Đoạn Dự vuốt râu: "Cứ xem như cho các trò ấy luyện tập. Dù sao sau này thứ bọn nhỏ đối mặt không chỉ là yêu thú."

Tần Phạn Phạn: "Lão chỉ hơi lo lắng..."

"Ông sợ con bé gặp nguy hiểm? "Đoạn Dự đề xuất: "Thế thì phái thêm người bảo vệ sắp nhỏ."

"Không." Tần Phạn Phạn nói: "Lão chỉ sợ Diệp Kiều lại bày thêm trò mới."

Có lý!

Nhưng bây giờ dù muốn ngăn cản cũng không còn kịp, đám báo con đang phấn khích bàn bạc nên đến nhà họ Tống bằng cách nào.

"Mấy tông khác đi ra ngoài đều ngồi tàu bay."

"Tàu bay mắc lắm." Mộc Trọng Hi ngẫm nghĩ: "Hay là ngự kiếm?"

Tàu bay tốn rất nhiều linh thạch và thật trùng hợp, thứ bọn họ thiếu nhất là linh thạch. Nếu bị trưởng lão Triệu nhìn thấy, thể nào cũng bị đuổi theo đòi tiền.

"Không được ngự kiếm." Minh Huyền cắt lời Mộc Trọng Hi: "Tám đại gia tộc có quy định, trong địa giới của bọn họ cấm ngự kiếm, nếu không làm theo chính là xem thường quy định của bọn họ."

Mỗi nơi đều có quy định riêng. Nhưng cấm người ta ngự kiếm thì đúng là hơi quá đáng.

Diệp Kiều cảm thán: "Tám đại gia tộc có quy định cổ hủ thế?"

Tiết Dư nâng mắt, ôn hòa nói: "Tám đại gia tộc nổi tiếng cổ hủ, phong kiến thế đấy." Thật ra thì, bọn họ cũng không thích các trưởng lão của nhà mình. Những người đó chỉ chăm chăm vào thiên phú và huyết mạch. Nếu thiên phú kém sẽ bị vứt bỏ, cô lập, có khi còn bị người khác ăn hiếp bắt nạt.

"Có kiếm mà không được ngự." Mộc Trọng Hi cười nhạo: "Không lẽ bắt chúng ta cưỡi lừa qua."

Đùa à?

"Hỏi nhỏ, phượng hoàng có cưỡi được không?" Được Mộc Trọng Hi khơi dậy linh cảm, Minh Huyền cầm KFC trong ngực lên.

KFC đã lớn hơn trước rất nhiều, không còn dáng vẻ chim non bé tí làm tổ trên đầu Diệp Kiều. Hiện tại nó đang được Minh Huyền ôm trong ngực, đuôi phượng xinh đẹp rủ dài xuống, trông rất bắt mắt.

Trải qua bí cảnh Hỏa Diệm Sơn, KFC đã khác xưa. Sức lực thần thú đương nhiên mạnh hơn tu sĩ, nếu bay được thì chở thêm một người cũng không có vấn đề gì.

"Tông môn chúng ta còn xích điểu và tiên hạc. Bốn người chúng ta mỗi người cưỡi một con. Diệp Kiều cưỡi phượng hoàng. Ước chừng trước khi mặt trời xuống núi, chúng ta sẽ đến nơi."

Mộc Trọng Hi giơ ngón cái: "Ý kiến hay!"

Lý tưởng tốt đẹp nhưng hiện thực phũ phàng. Trong năm người chỉ có Diệp Kiều có kinh nghiệm cưỡi chim, những người còn lại bị chim lạng lách đánh võng nghiêng ngả, không thể khống chế chúng.

Dọc đường đi có mấy lần bọn họ suýt tông vào kiếm tu đang ngự kiếm. Chật vật cả đoạn đường, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi trước khi trời tối.

"Cảm giác thế nào?" Diệp Kiều nhìn các sư huynh thi nhau gọi huệ, vui vẻ hỏi thăm.

Chu Hành Vân: "Kích thích!"

Quả nhiên đi theo đồng bọn kích thích hơn người khác nhiều. Bởi vì, bình thường chẳng ai ấm đầu cưỡi chim.

Ở giới tu chân, mỗi thế gia sẽ quản lý một thành trì lớn. Và hiển nhiên họ cũng có quyền lực và tiếng nói không thua gì các đại tông môn. Xét về phương diện bùa chú, trong tám đại gia tộc, nhà họ Minh và nhà họ Tống nổi tiếng không thua kém gì Nguyệt Thanh Tông.

Và có một sự thật là, thành trì do phù tu quản lý luôn náo nhiệt, tấp nập người mua kẻ bán hơn các thành trì khác.

Ngước mắt nhìn một vòng, các loại pháp khí, bùa chú, đan dược được bày bán đầy đường, chủng loại đa dạng, số lượng nhiều vô kể. Có những loại còn không được bày bán ở những thành trì khác hoặc nếu có thì cũng là hàng giả. Nhưng ở đây tất cả đều là hàng thật. Diệp Kiều nhìn lướt qua giá của chúng, Không ngoài dự đoán, cái nào cũng giá trên trời, nàng không mua nổi.

Diệp Kiều: "Muội đột nhiên thấu hiểu, tại sao Tống Hàn Thanh lại chảnh chọe như thế."

Người ta là thiếu gia, nhà giàu nứt đố đổ vách, không chảnh mới lạ!

"Thật là đồ sộ." Mấy tấm chiếu chưa trải mắt sáng rực như đèn pha.

Tiết Dư nhịn không được nhắc nhở: "Mọi người nhớ kỹ, đừng rút dây động rừng."

"Biết biết." Minh Huyền đáp qua loa.

Bọn họ còn cố ý đổi quần áo mà.

Bởi vì là lần đầu tiên đến đây, năm người nhiệt tình hơn bao giờ hết. Thấy đám đông vây quanh bảng treo thưởng bàn tán chỉ trò, Diệp Kiều tò mò chen vào hóng hớt. Nàng chọt chọt một tu sĩ hỏi thăm: "Trên bảng có gì thế?"

Tu sĩ kia mắt vẫn nhìn thẳng vào thông tin trên bảng, miệng nhiệt tình chia sẻ tin tức: "Đang treo thưởng, ai bắt được những người kia sẽ được thưởng linh thạch. Ai muốn kiếm linh thạch thì bắt đám người này là được."

Mắt Diệp Kiều sáng rực, nàng lập tức chen vào, nhóm chân xem bảng treo thưởng.

Chưa được một giây sau, nụ cười nàng tắt ngấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui