Tuyết Lạc Trần Duyên

Nghê Lạc Trần nhìn tôi một chút, lạnh lùng hừ một tiếng nói:
“Là em, còn muốn bảo vệ người khác?”

“Không có, là em…em làm…” Tôi tự nhận đuối lý, cúi đầu,
không dám nhìn vào mắt anh.

Có lẽ anh cảm thấy được tôi phát run vì sợ hãi, liền kéo tôi
đến gần anh, dùng tay vỗ về tóc tôi một chút, “Anh biết em không thể làm như vậy,
dù em ngang bướng, nhưng vẫn rất ngoan, đừng sợ, coi như là em làm đi, anh cũng
sẽ không trách em.” Tay của anh vẫn mềm mại như trước, chỉ là rất lạnh buốt,
khiến tôi tìm không thấy một chút nào sự vuốt ve an ủi như trước kia.

Qua một hồi, anh thấy tôi ổn định được một chút, mới chậm
rãi buông tôi ra, một lần nữa đánh giá kỹ bức tranh kia, như là đang tự nhủ:
“Thế giới màu xám, ngay cả tình yêu cũng đều màu xám, biển lớn đó là người yêu
của ông ấy, cành củi trôi dạt kia là anh, ông ấy bởi vì tình yêu gặp phải khó
khăn mới buông thả tính mạng của mình…”

“Không, không phải…” Tôi không biết lấy dũng khí từ đâu tới,
sửa lại lời anh: “Biển lớn đó chính là ông ấy, cành củi trôi dạt kia là anh và
mẹ, ông ấy chỉ là không muốn để lộ ra sự hoang mang của chính mình mới buông thả…”

“Rất tốt, tiếp tục nói, em dường như hiểu ông ấy hơn anh thì
phải?” Nghê Lạc Trần không thể tưởng tượng
nổi nhìn tôi, đôi mắt tĩnh mịch tỏa ra khí thế hăm dạo.

“Không phải em hiểu ông ấy, em làm sao có thể hiểu ông ấy
đây, em chỉ cảm thấy khi yêu một người sẽ không có khả năng khiến có ý niệm chết
trong đầu…”

“Ồ?” Nghê Lạc Trần cười yếu ớt một chút, hỏi “Vậy, tình yêu
có thể khiến cho một người này sinh ý niệm gì? Sinh em bé?”

“…”

Trên mặt tôi dâng lên một trận nóng rực, theo phản xạ đem kết
quả kiểm tra ra sau lưng.

“Cầm lại đây anh xem thử.” Anh giống như dụ dỗ một đứa trẻ,
lôi cánh tay phía sau của tôi đến, cầm lấy báo cáo, lật xem cẩn thận. Một lát
sau, anh khua khua tờ giất kết quả nói: “Không tồi, rất khỏe mạnh, điều này
chính là biểu thị khả năng sinh con sao?” Anh nheo hai mắt cười, hôm nay, đây
là lần đầu tiên anh cười rạng rỡ như thế này, tôi không khỏi cũng bị lây nhiễm,
cười theo một chút.

Chỉ là trong nháy mắt, anh liền biến mất nụ cười đó, khẽ thở
dài: “Đồ ngốc, đi theo anh.” Vừa nói, anh cần lấy bức tranh liền đi đến trên lầu,
bóng lưng cô đơn khiến người khác thương hại.

Tôi cúi đầu, thật cẩn thận đi theo phía sau anh.

Đi đến thư phòng, Nghê Lạc Trần lại một lần nữa đem bức
tranh để lại vị trí cũ, vị trí vết ô màu vàng nhạt đó mạnh mẽ chiếu xuống, có vẻ
càng thêm rõ ràng, hàng mi của anh cũng nhăn lại chặt hơn, tôi biết anh đau
lòng cho bức tranh, bởi vì nó đã làm bạn với anh hai người năm rồi, không chút
nào khoa trương khi nói , Nghê Thiên Vũ đã dùng tình thương của một người cha
mà gửi gắm vào bức tranh đó, nhưng mà nó lại mang một loại tàn khốc lạnh lùng
hòa nhập vào trong sinh mệnh của Nghê Lạc Trần, chuyện này đã trở thành vật
giao tiếp vô hình đối với cha con hai người họ trong hai mươi năm qua,có không
chỉ là an ủi anh, cũng là cơn ác mộng của anh.

“Cho em xem thứ đồ này.” Nghê Lạc Trần hồi phục lại tinh thần,
vỗ vỗ một chút bụi trên tay, đi tới két sắt, mở ra, bên trong trống rỗng, chỉ
có một sấp văn kiện đặt ở nơi đó, anh thoáng do dự một chút, lấy tài liệu ra,
đưa tới trên tay tôi “Anh vẫn muốn nói cho em biết, chỉ là chưa có cơ hộ tốt.”

“Đây là cái gì?” Tập
tài liệu bị đưa tới trên tay, toàn tiếng Anh, thấy vậy tôi không hiểu ra sao.

“Báo cáo thắt ống dẫn tinh.”

Anh thấy tôi như bị kinh hãi, trừng lớn hai mắt lập tức nhìn
anh, liền mất tự nhiên đem mắt chuyển sang một bên, nhìn ngoài cử sổ nói: “Trước
lúc kết hôn anh có đi Mỹ một chuyến, làm cuộc giải phẫu này….”

“Tại sao?” tôi hỏi nhỏ,
trong nháy mắt trái tim như bị rơi xuống địa ngục, suốt một buổi chiều vui sướng,
thì ra là tự mình tôi đa tình, anh vốn không có ý định sinh con với tôi, ngay từ
đầu chỉ là tôi làm theo ý mình.

“Rất thất vọng sao?” Anh nhợt nhạc cười khổ, thong thả đi tới
trước cửa sổ, mở ra: “Thực ra đời này anh không có ý định kết hôn với ai, anh sẽ
không thể mang lại cho được một người phụ nữ nào hạnh phúc lâu dài, cho nên
cũng không muốn hại người hại mình, chỉ cần trong lòng có bóng dáng của em là đủ…anh
không nghĩ tới sau đó lại gặp lại em, hơn nữa lại cưới em…nhưng lúc đó người em
yêu là Giang Triều, hôn nhân của chúng ta thực ra chỉ là sắp đặt, vẫn trong gió
tuyết tung bay…Anh không muốn tương lai con của chúng ta lại là một Tiểu Bùn thứ
hai, chỉ có thể ở bên cạnh ông bà, hoặc là lớn lên với ông cố nội, còn có,
chính là…anh hận ông nội, khiến anh từ lúc bảy tuổi đã phải đối mặt với sinh li
tử biệt tàn khốc nhất thế gian này, vứt bỏ và bị vứt bỏ, cho nên anh không nên
có con, cũng là trả thù ông ấy…”

“Còn có nguyên nhân khác, đúng không…” Tôi trợn hai mắt,
không chuyển mắt nhìn anh: “Còn có, anh sợ tương lai con cũng bị di truyền bệnh
trầm cảm của anh, bởi vì chính mắt anh nhìn thấy thời khắc cuối cùng trong sinh
mạng mình, thống khổ dày vò, sau đó, chính anh cũng chịu bệnh trầm uất hành hạ,
anh sợ chính con của mình cũng …”

Trong giây lát, Nghê Lạc Trần quay đầu thống khổ nhìn tôi,
cho tới giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt u buồn như vậy, giống như có vật
gì đó dần dần nghiền nát, cơ thể của anh run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt
cũng có chút đáng sợ…

Bỗng nhiên tôi ý thức được sai lầm mình phạm phải không thể
tha thứ được.

“Xin lỗi, không phải em muốn nhắc tới chuyện đó.. chỉ là có
chút ngoài ý muốn…anh không sao chứ, đừng dọa em…” Tôi chầm chậm đến gần anh,
muốn vươn tay vỗ về anh, an ủi anh, nhưng anh lại như chạm vào một thứ gì đó
kinh khủng, theo tiềm thức lùi bước, đầu vô ý đập ở trên tường, nhưng lại không
biết.

“Em tra xét việc riêng của anh? Em có quyền gì mà làm như vậy? Đừng cho rằng
em là vợ của anh, anh yêu chiều em, thì có thể tùy ý chà đạp lên danh dự của
anh!” Giọng nói của anh cũng run rẩy không ngừng.

Lần đầu tiên tôi thừa nhận bản thân mình ngu ngốc khi về đến
nhà vậy mà không chú ý đến tâm trạng của anh, có con hay không thực sự quan trọng
như vậy sao? Nếu như không có Lạc Trần, cái gì còn có ý nghĩa nữa đây?

“Lạc Trần, cái gì em cũng không biết, em nói bậy, ngoan, anh
đừng như vậy nữa, em sợ…” Tôi nhào vào trong lòng anh, cơ thể cũng run nhẹ theo
anh, rõ ràng cảm nhận được sự bất lực của anh. “Lạc Trần, ngoan, đừng sợ, chuyện
gì cũng không phải là không thể cứu vãn, nếu như ngày nào đó anh muốn con, em sẽ
đi với anh làm giải phẫu thông lại, anh và em sẽ cùng yêu thương con của chúng
ta, sẽ không để con bị vứt bỏ…nếu như anh không muốn có con, cả đời này anh với em, chúng ta yêu thương lẫn nhau
cho đến già…đừng sợ, em vẫn luôn ở…”

“Em đi đi, anh không cần em giúp, không cần sự đồng tình của
em!”

Anh ngày thường ngoan như vậy giờ lại đột nhiên rống lên,
hai tròng mắt đỏ ngầu trừng lớn nhìn tôi, giống như một dã thú bị tổn thương,
người khác không dám tới gần, cũng khiến người khác thương tiếc.

Tôi cố gắng kiềm chế nỗi sợ của mình, ôm lặt lấu thắt lưng của
anh: “Lạc Trần, anh ngoan một chút có được không? Đây không phải là chuyện gì dọa
người, hơn nữa em cũng không phải là người khác, cho dù em có đau khổ và anh
khuyết điểm gì, em cũng đều ở bên cạnh anh, không để cho bản thân anh tự mình
chịu đựng…”

“Em im đi, biến đi…” Anh không lưu tình mà ngăn hai tay tôi
lại, đẩy tôi ra ngoài.

Phía sau vài tiếng động nhỏ, Nghê Lạc Trần mất khống chế, anh
có thể bắt được cái gì trong tay, thì đều đập lên trên tường và mặt đất, những
thứ này là đồ quý và đồ cổ, trong nháy mắt hương tiêu ngọc tổn, cả thư phòng một
trận bừa bãi, rất bừa bộn…

Tôi biết đây là điểm mẫu chốt cuối cùng của anh, giờ phút
này anh cũng chỉ có thể dùng phẫn nộ đẻ bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Có người nói, càng yêu một người, càng quan tâm hình tượng của mình trong lòng
cô ấy, một người quá mức theo đuổi sự hoàn mỹ, ở trong lòng anh tất cả nhất định
phải là hoàn mỹ duy nhất, anh không cho phép mình có bất kỳ tì vết nào xuất hiện
đe dọa tính mạng đối phương, cho nên anh vẫn giữ mình trong sạch, cuộc sống sạch
sẽ mà đơn giản. Nhưng trong cuộc sống có một số việc khiến cho người ta phải bất
lực, anh không có cách nào tự lựa chọn thân thế cho chính mình, trốn tránh
không được bóng ma trầm cảm…Những thứ này vẫn là bóng ma lớn nhất với anh, khiến
cho anh không thể hoàn toàn mở rộng lòng mình, cho nên so với ai anh cũng rất
thống khổ…

Căn phòng vẫn còn đang tiếp tục bị tàn phá, tôi không lo lắng
gì khác, chỉ sợ anh không cẩn thận làm tổn thương đến chính mình, trái tim đã
tan nát không chịu nổi rồi, cũng đừng làm cho cơ thể cũng bị cảnh khổ sở, đây
là yêu cầu duy nhất của tôi đối với anh bây giờ, nhưng tôi không dám nói tiếng
nào, bở vì tôi thực sự sợ chỉ càng khiến cho anh ghét bỏ bản thân mình bây giờ,
tôi sợ cuối cùng anh sẽ sụp đổ.

Thời gian sụp đổ như đang kề sát, trôi qua chậm chạp, trong
phòng phát ra chính là âm thanh nghiền nát tuyệt vọng, tôi không khỏi nhìn về
phía trời chiều ngoài cửa sổ, một màu đỏ thắm, đẹp cũng khiến người khác tuyệt
vọng, không biết qua bao lâu, tất cả đều dừng lại, trong phòng cũng an tĩnh lạ
lỳ.

Tôi nhìn thấy Nghê Lạc Trần dường như mất đi khí lực cuối
cùng, cơ thể thở hổn hển dựa trên tường, từng chút từngg chút trượt xuống…

Cuối cùng anh ngồi dưới đất, vô thần nhìn tôi: “Nhạc Tuyết,
anh có tổn thương đến em không?” Sắc mặt anh trắng bệch, trên trán bịn đầy mồ
hôi, thấy tôi liều mạng lắc đầu, mới yên tâm đem mặt chôn ở hai đầu gối, nói ra
âm thanh nức nở: “Em đi ra ngoài đi, đừng nhìn anh, anh không muốn để em nhìn
thấy anh trong bộ dạng nhếch nhác như thế này.”

Anh khóc giống như một đứa trẻ, không có chút giả dối, tôi
nghĩ như vậy cũng tốt, áp lực và buồn bực lâu như vậy cuối cùng cũng được phát
tiết ra. Tôi chậm chậm tới gần anh, từng chút từng chút vỗ về đầu của anh, giống
như an ủi ngày thường tôi bị kinh sợ, “Lạc Trần, anh là bảo bối của em, em yêu
anh còn không kịp, làm sao có thể chê cười anh được? Hơn nữa bộ dạng của anh một
chút cũng không nhếch nhác, anh ở trong lòng em chính là người đàn ông tốt nhất,
lúc trước em xấu hổ không nói với anh, thực ra em đặc biệt bị cuốn hút bởi bộ dạng của anh, thực đó…”

Anh nghi hoặc nhìn tôi một hồi, hiển nhiên lời tôi nói cũng
không có chút tác dụng nào, một lúc sau anh mới chậm rãi nói, “Nhạc Tuyết, em
đi ra ngoài đi, anh muốn suy nghĩ một lát, yên tâm đi, anh sẽ không làm chuyện
điên rồ gì đâu, bởi vì anh không muốn hù dọa em.” Nói đến câu cuối cùng giọng
nói của anh đã nghẹn ngào.

Ai nói đàn ông khóc không ngượng, giờ phút này nhìn anh,
trong lòng tôi toàn bộ đều là thương tiếc.”

“Em quét dọn phong một chút sau đó mới rời đi có được
không?”

Anh cố chấp lắc đầu: “Anh không gọi em đừng vào, để bản thân
anh yên lặng một chút…”

“Được, em ngồi ở cầu thang chờ anh, cần em, thì gọi em.”

Tôi vẫn kiên trì tin tưởng anh sẽ không làm chuyện điên rồ,
dọa tôi ít nhất bây giờ sẽ không thể.

Ánh tà dươi phía chân trời dần dần chìm vào đường chân trời
xa xôi, ánh tà dương cũng dần dần biến mất, tôi bỗng nhiên có chút kỳ quái, nghĩ
nhìn một chút ánh sáng hắc ám như thế nào, hai tròng mắt tôi không nháy mắt
nhìn ngoài cửa sổ, … không biết qua bao lâu, khi tôi không có bất cứ trạng thái
phòng bị nào, bầy trời đen trong nháy mắt, loại đen tối này như một lọai độc tố,
bá đạo chiếm đoạt mỗi một nơi trên thế giới này, hơn nữa uy hiếp ánh trăng và
ánh sáng đêm.

Tôi đi đến thư phòng, qua khẽ hở của cánh cửa nhìn bên
trong.

Ánh trăng nhàn nhạt cũng tràn vào, chỗ tối nhất, Nghê Lạc Trần
vẫn ngồi trên đất như cũ, đầu và lưng dựa vào tường, giống như đang ngủ. Tôi thở
phào nhẹ nhõm, cũng chậm chậm ngồi dưới đất, dựa vào tường của thư phòng, tưởng
tượng chính mình dựa vào trong ngực anh, cơn buồn ngủ cứ như mà vật kéo đến.
Trong hoảng hốt, tôi bị một người nhẹ nhàng ôm lấy, đặt ở trên giường lớn quen
thuộc, cở áo ngoài cùng nội ý, lõa thể bị
bỏ vào trong chăn. Trong gian phòng là mùi sữa tắm quen thuộc, còn có nhiệt độ
và cơ thể quen thuộc…

“Nghê Lạc Trần”

“Ngoan, anh ở đây, ngủ đi, anh vẫn ở bên cạnh em.”

“Nghê Lạc Trần, em rất nhớ anh.”

Tôi khom lưng tiến vào trong lòng anh khóc, vẻn vẹn chỉ vài
tiếng chia lìa, tôi liền có cảm giác như kiếp trước, kiếp này, tôi thực sự
không dám tưởng tượng nếu như mất đi anh, tôi sẽ như thế nào. Tôi ôm chặt anh,
dường như ngay cả không khí cũng không thể xuyên qua được.

Anh vẫn im lặng, chỉ là dùng mặt cọ cọ vào tóc tôi. Anh tắm
rồi, hình như lại còn uống một ít rượu đỏ, tôi có thể ngửi được một chút hương
rượu ngọt, tôi không biết anh điều chỉnh bản thân hay là che dấu sự yếu đuối, lại
cho tôi một biểu hiện giả dối.

Tôi đưa tay luồn vào trong áo ngủ anh, nhẹ nhàng vuốt vẻ cơ
thể anh, nhưng hô hấp anh đều đều nhè nhẹ, tay tôi lại dần dần đi xuống, anh chỉ
né tránh một chút, liền khiến cho tôi vô ý bắt được nơi đó…cảm giác lạnh lạnh mềm
mềm, không có sự sống…

“Nghê Lạc Trần, em muốn anh..,” Tôi lần đầu tiên không có
liêm sỉ mà yêu cầu với anh như thế, nhưng tôi một chút cũng không thấy thẹn
thùng, tôi có thể không rụt rè, thậm chí không cần tôn nghiêm, nhưng không thể
chịu được anh chán chường như thế.

“Hôm khác được không?” Anh dùng giọng nói thương lượng với
tôi.

“Bây giờ, em muốn bây giờ…”

Anh nhẹ thở dài một tiếng, đưa tay duỗi tới trong chăn, đầu
ngón tay lạnh như băng càng khiến lòng tôi thêm đau lòng và sợ hãi.

Anh vuốt ve tôi một chút, rồi cười: “Đồ ngốc, em cũng không
phải thực sự muốn, thật không biết trong đầu nhỏ của em muốn cái gì, nhanh ngủ
đi, nếu không anh thực sự sẽ tức giận.”

Thực ra cơ thể của anh từ đầu tới cuối đều chưa nóng lên,
tôi lo lắng có phải anh lại bị bệnh hay không, không phải cơ thể mà là trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui