Thoáng cái đã đến tiết thanh minh
Lăng Hoài cưỡi ngựa đầu đội ô sa, áo gấm thiêu hạt trắng có đoàn người hộ tống phía sau.
Bá tánh trên phố không ngừng xì xào bàn tán: "Là tân trạng nguyên năm nay sao thật oai phong."
Lăng hoài đã giữ đúng lời hứa, hắn đã đề tên bảng vàng vào triều làm quan, hắn trở về làm rạng danh Tây Đệ, hắn đi đến gặp cha mẹ mình, tỏ vẻ sẽ tìm người mai mối đến nhà dạm hỏi cô nương hắn yêu, sẽ cho nàng làm Lăng phu nhân cùng hắn hồi kinh nắm tay đến già.
Trước cửa lớn Tần Gia lồng đèn trắng vẫn còn treo, hắn trộm nghĩ trong nhà nàng phải chăng có tang sự? Nhưng không sao chỉ cần đợi nàng để tang xong ba năm, sẽ kiệu lớn tám người khiêng rước nàng về.
Gõ cửa lớn nhà nàng người bước ra là lão Thất phu đánh xe ngựa hay đi phía sau nàng nhưng chẳng bao giờ nói lời nào, lúc nào cũng lặng lẽ đứng từ xa trông chừng nàng như một vị trưởng bối.
Lăng Hoài lớn giọng hỏi: "Ta muốn gặp Tần Lão Gia, Tần Phu Nhân họ có ở phủ không."
Lão Thất lắc đầu nói: "Phu nhân lão gia đang ở mộ tiểu thư." Hắn thở dài lại không gặp được nàng rồi, giọng lão thất khàn đặc hắn không nghe rõ chữ cuối Lão Thất nói.
Ngay lúc đó một tiểu thiếu niên bước vào cửa lớn, nhìn thấy hắn liền hỏi hỏi: "Ngươi là ai?"
Nó không quan tâm cái chữ "Trạng Nguyên gia" mà quan tâm cái tên Lăng Hoài.
Nó hớt ha hớt hải nắm lấy cánh tay Lăng Hoài mà chạy về hướng Nam.
Sức Tần Tinh Thụy làm sao có thể kéo được Lăng Hoài, do hắn thấy nó mặc áo gấm gương mặt có đôi chút giống nàng, có thể là đệ đệ ruột của nàng nên mới đi theo.
Tới trước cửa phòng nàng nó bỏ tay Lăng Hoài ra, vào trong ôm lấy một chồng thư đi ra.
Lăng Hoài hỏi: "Đây là đâu, ngươi là kéo ta đến đây dạy ngươi học cách làm trạng nguyên à?"
Tần Tinh Thụy phát cáu hét toáng lên: "Đây là phòng của tỷ tỷ ta!"
Lăng Hoài nghe đây là phòng nàng liền thích thú không muốn nghe Tinh Thụy nói tiếp, hắn chạy đến mở cửa phòng.
Tính hắn vẫn thế dù có đậu bảng vàng vẫn rất tùy tiện vô phép, huống chi đây là phòng cô nương hắn yêu.
Khi bước qua cửa hắn gọi to tên nàng thì nha đầu A Minh đi tới từ sân sau: "Tiểu thư người mất rồi, người mất cách đây sáu ngày."
Nụ cười trên mặt Lăng Hoài biến mất tức thì, chuyển từ vui mừng sang tức giận mà gằng giọng: "Ta không quản sự bất kính của ngươi, nhưng ngươi dám đặt điều nói về nàng như thế ta liền cho người đánh gãy chân ngươi."
Hắn bước ra khỏi cửa nhìn gương mặt đang khóc lóc đến khó coi của A Minh và Tinh Thụy, chân hắn run rẩy tiến lên nắm chặt lấy vai A Minh mà hỏi như chất vấn, hắn không tin lời của A Minh.
Tần Tinh Thụy đang lau nước mắt sụt sùi nói: "Tỷ tỷ ta để lại rất nhiều thư cho ngươi."
Hắn quỳ xuống giật lấy thư trên tay Tần Tinh Thụy, xé bỏ từng phong bì đựng thư vướng víu, mặt hắn tái nhợt lại, tay hắn run run bất kể ai lúc này nhìn vào điều nhận ra hắn đang sợ hãi tới mức nào.
Hắn đọc từng bức thư của nàng, những bức thư nàng nhờ đệ đệ viết.
Hắn bật cười run rẩy cho rằng tất cả điều đang lừa hắn, nàng chỉ đang lừa hắn.
Nhưng tới bức thư chữ viết xiêu vẹo mực và máu đã khô lem lúa nhưng hắn vẫn đọc ra được.
Nước mắt hắn không kiềm được mà chảy xuống.
Hắn hét lên từng tiếng tuyệt vọng, chạy ra khỏi Tần gia chạy tới cây đào già, chạy tới cây Tuyết Mai trong lòng vẫn luôn hy vọng nàng vẫn đứng đó đợi hắn.
Từng nỗi hy vọng rồi là tuyệt vọng hắn đã đi đến bãi tha ma, hắn đi tìm từng cái tên trên các ngôi mộ.
Tìm đến tận chiều tà Tần Lão Gia bước đến sau lưng hắn nói rằng nàng không ở đây nàng ở khu mộ Tần Gia.
Hắn thất thần từng bước, từng bước lê người đi phía sau Tần Lão Gia đến nơi nàng đang an nghỉ.
Đến nơi, đập vào mắt hắn là ngôi mộ vừa được xây nhìn từng chữ lạnh lẽo khắc trên bia mộ.
Nhìn cái tên quen thuộc mà ngày đêm hắn lun nhớ mong.
Ánh mắt hắn tắt đi tia sáng cuối cùng, hắn không còn tha thiết sống nữa.
Cứ như thế hắn đã quỳ ở đó suốt đêm.
Ngày hôm sau A Minh có tới, thấy trước mắt là Lăng Hoài nhưng không giống Lăng Hoài, mà như cái xác biết đi thì đúng hơn.
A Minh thắp cho tiểu thư nén nhang rồi kể cho hắn nghe từ khi quen hắn Tần Tinh Bích đã vượt qua được mặc cảm bệnh tật và đã vui vẻ hạnh phúc như thế nào, những điều mà các cô nương bình thường đều được nếm trải, những thứ mà nàng chưa từng nghĩ tới..
Lăng Hoài nhận lấy cái hầu bao nàng đã thêu, trên hầu bao là hoa Tuyết Mai nhưng nét thêu lại giống với khăn tay có cành hoa Lê trắng lúc trước hắn đã lấy của nàng.
Sau đó hắn hồi kinh vào triều làm quan được hai mươi năm thì từ quan về lại Tây Đệ.
Hắn không thành thân, cũng không con cái, dù hắn luôn được rất nhiều đồng lưu mai mối hôn sự rất tốt.
Nói cho cùng hắn vừa có tài lại có ngoại hình anh tuấn phóng khoáng.
Hắn lun nhẹ nhàng gạt bỏ những lời đề thân rằng: "Thê tử đang ở dưới quê, không thích hắn tam thê tứ thiếp."
Hắn đã mua lại mảnh đất có cây đào già, mua thêm mảnh đất có cây Tuyết Mai.
Hắn ngày nào cũng đến quét mộ cho nàng, trồng cho nàng một cây đào nhỏ.
Tuyết rơi rồi, nhưng bóng hình trung niêm cao lớn lẽ loi bên khu mộ vẫn thật cô đơn.
Có lẽ chấp niệm cả đời của hắn chỉ là muốn làm cành tuyết mai mãi ở cạnh nàng đến khi nhắm mắt cuối đời.
Hoàn Chính Văn- Vẫn Còn Ngoại Truyện...