Ta tên là Tiểu Lục, cha mẹ ta sinh tận sáu người con gái.
Vì nhà đông con nên gọi bừa cho ta một cái tên ta như thế, năm ta tám tuổi đã bị cha mẹ bán vào Tần phủ làm nha hoàn.
Ta lần đầu được nhìn thấy khu trang viên rộng lớn, tường trắng mái đỏ, xung quanh còn trồng rất nhiều hoa chi cúc đủ màu sắc đang nở rộ.
Ngày đầu tiên ta đã bị đưa tới phòng bếp, được Lương Hòa cô cô dạy rất nhìu quy tắc lễ nghĩa cần thiết.
Ngày thứ mười ta được dẫn đến thư phòng tiểu thư, người này ta sẽ phải theo hầu hạ cả đời Lương Hòa cô cô từng nói qua với ta.
Đó là diện mạo đời này ta sẽ không quên được, một tiểu cô nương ngồi trên chiếc ghế móng ngựa, thân mặc lam y, đuôi váy thêu những lá trúc xanh thẫm.
Tiểu cô nương đó đang yên tĩnh ngồi trên ghế tay trái chống cằm, tay phải cầm thẻ tre chăm chú mắt không rời.
Lương Hòa cô cô cấu vào cánh tay ta đau điếng, bà lại ấn đầu ta xuống xong cất lười: "Nha đầu này đã được dạy dỗ, từ mai sẽ ở lại Nam Viện chăm sóc cho tiểu thư."
Vị tiểu cô nương đó nghe xong chớp đôi mắt hạnh gật đầu nhẹ, ta thấy Lương Hòa cô cô đã bước ra ngoài.
Tiểu cô nương cuối cùng đã cất lời, chất giọng trẻ con nhưng có phần trầm ổn hơn lứa tuổi.
Nàng nói: "Tên ta là Tần Tinh Bích, từ nay ngươi sẽ sống ở đây, vậy ngươi tên gọi là gì?"
Ta không kiêng dè mà mở miệng đáp: "Ta tên là Tiểu Lục ta đã hơn tám tuổi rồi."
Nàng cắt ngang lời ta: "Ngươi không được ngước đầu nói chuyện như vậy, Hòa cô cô sẽ khẽ vào tay ngươi, và ngươi nên gọi ta là tiểu thư cho phải phép."
Từ đó ta lun gọi nàng là tiểu thư, nàng dạy ta thêu, dạy ta viết chữ.
Hôm đó ta hỏi nàng tên ta viết như thế nào, nàng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi đặt bút xuống "A Minh." đã được viết ra.
Nàng không đợi ta hỏi mà nói trước: "Ngươi là nha đầu của ta, từ nay tên của ngươi gọi là A Minh, Chữ Minh thể hiện sự tươi sáng, tương lai sáng lạn, minh bạch."
Nàng nói: "Chữ Lục của trong tên ta không hay, vận khí không tốt vẫn nên là nhũ danh thì hơn."
Hôm nay ta cùng tiểu thư đến thư phòng gặp Tần Phu Nhân, bà là nữ nhân tao nhã, cử chỉ nhã nhặn toát lên khí chất con nhà gia giáo.
Khi còn trẻ Tần phu nhân chính là tài nữ số một Tây Đệ, ngăm thơ đánh đàn điều sở trường.
Lão gia nhà ta đã phải mất hơn hai năm mới hỏi cưới được người về làm nương tử.
Phu nhân đang kiểm tra Tứ Thư Trung Dung của tiểu thư, ta nghe mãi cũng chẳng thể hiểu cái thứ mà tiểu thư đang đọc.
"Mệnh mà trời ban riêng cho từng người thì gọi là tính.
Thuận theo tính mà đối nhân xử thế, làm mọi việc thì gọi là đạo.
Tu dưỡng theo nguyên tắc của đạo để đối nhân xử thế, làm mọi việc thì gọi là giáo.
Đạo là điều mà con người không được xa dù chỉ trong giây phút." (trích_TrungDung)
Ta vừa ngáp dài một cái Tần phu nhân liền cau mày: "Nhu mỹ phiêu dật mới là cô nương tốt, A Minh hôm nay ngươi xuống bếp gặp Lương Hòa đi."
Ta bị Lương Hòa cô cô dùng roi nhỏ đánh vào lòng bàn tay rất đau.
Đên tận giờ tuất Lương Hòa cô cô mới không răn dạy nữa, mà cho ta về.
Ta tủi thân vừa đi vừa lau nước mắt, nhưng tới gần thư phòng, nhìn thấy ánh nến đang chiếu rọi bóng nàng trên cửa.
Nàng là đang chép phạt cho sự thiếu sót của ta sáng nay.
Vì ta thất lễ nên phu nhân cũng phạt tiểu thư, tội dạy dỗ không nghiêm.
Ta cảm thấy có hơi có lỗi với nàng, liền quay lại nhà bếp xin Lương Hòa cô cô chén canh bổ mang đến cho nàng.
Ta thấy sức khỏe tiểu thư không tốt chút nào cứ mấy ngày là lại cảm mạo, sau đó ta nghe mọi người bảo rằng nàng bị bệnh, là bệnh không chữa được.
Sau này ta bắt đầu cẩn thận chăm sóc nàng hơn.
* * *
Đã hơn bốn năm kể từ khi ta đến Tần gia, ta đã cao hơn trước khá nhìu, ngắm nhìn mình trong gương đồng ta thấy bản thân cũng là một tiểu cô nương xinh đẹp, phải nói sao nhỉ gọi là: "Yên nhiên xảo tiếu." Ý là xinh đẹp khéo léo mới đúng với ta.
Ta vui vẻ nhảy chân sáo tay cầm cái ô giấy dầu, chạy tới mái đình trong sân phía đông.
Tiểu thư nhà ta rất giỏi đánh cờ, dù có là bằng hữu của lão gia thì vẫn không ai có thể thắng nổi tiểu thư.
Phu nhân từng nói đùa ở đất Tây Đệ nếu gặp được kỳ thủ, thì chắc chỉ có thể là phu quân tương lai của nàng.
Lão gia nghe vậy tất nhiên không vui, đó lần đầu ta thấy lão gia làm mặt lạnh với phu nhân.
Tất nhiên ta biết tiểu thư là kim chi ngọc diệp lão gia hận không thể cho nàng thứ tốt nhất chứ nói gì đến gã nàng đi.
Tiểu thư có một người đệ đệ, tên hắn là Tần Tinh Thụy.
Ôi thật là đau đầu ta không biết phải nói làm sao với tiểu thiếu gia này nữa.
Ngài ấy chẳng giống tiểu thư hay phu nhân chút nào, ngài ấy rất nghịch ngợm lại hay gây chuyện.
Cứ vài ngày rảnh rỗi lại chạy tới Nam Viện vặt sạch hết lá trên cây, lần này là cây hoa mẫu đơn lão gia vừa cho người đem tới.
"Tiểu thư còn chưa kịp ngắm cơ mà." Ta đứng ra tranh cãi với đứa trẻ mới hơn bảy tuổi.
"Nhà của ta thì thích làm gì tùy ta, ngươi là cái thá gì cơ chứ.": Tiểu thiếu gia khoanh tay hất mặt lên trời mà nhìn ta.
Kể cũng lạ tiểu thiếu gia luôn kiếm cớ chọc giận tiểu thư, nhưng đừng nói đến giận ngay cả đồ thiếu gia làm hỏng nàng cũng nhận là do mình làm, sợ hắn bị lão gia đánh..