Thoáng cái lại qua thêm một năm ta đã được mười bốn tuổi.
Tiểu thư nhà ta dạo này cứ hay đánh cờ một mình, là không có kỳ thủ nên nàng tự đánh với mình sao thật không thể hiểu được mà.
Ta nhìn tiểu thư qua góc nghiêng chính là cái gì mà Tần phu nhân hay nói: "Hoa nhan nguyệt mạo, mi thanh mục tú."
(Dung mạo tựa hoa, tựa trăng thanh thoát xinh đẹp)
Trời bên ngoài bắt đầu mưa nhẹ hạt, ấm
Trà trên bàn cũng đã nguội.
Ta che ô xuống bếp lấy chút điểm tâm cho tiểu thư, vừa đi tới trước phòng bếp mùi thức ăn đã chui vào mũi ta.
Mở cửa bước vào từng làn khói bếp như sương khói mờ ảo che đi hết thẩy mọi thứ.
Lương Hòa cô cô đang nấu món thịt heo hun khói, ta đến trước bàn lấy ít bánh phù dung lúc sáng Tiểu Mai con gái cô cô đi mua rồi mang về.
Mở cửa phòng, ta thấy tiểu thư đang thêu chắc người đã chán chơi cờ một mình.
Ta tiến lại nhìn, tiểu thư là đang thêu một cành hoa lê trắng nhìn có vẻ rất cô đơn.
Rồi mùa đông cũng tới, ta rất ghét cái giá lạnh thấu xương này.
Tiểu thư nhà ta bị bệnh, cơ thể không tốt rất dễ nhiễm phong hàn.
Trời còn sáng mà nến đã được thắp đầy trong phòng, thêm cả chậu than đỏ đang ti tách tiếng cháy.
Tiểu thư đang ngồi trước gương đồng điểm trang cho bản thân thêm sắc tươi tắn, nàng mặc chiếc áo khoác lông rất dày, là của lão gia đặc biệt mang từ nơi khác về cho nàng.
Tiểu thư đang định mở cửa, chắc là lại muốn đi đến gốc đào già kia.
Ta thở dài trong lòng, tuy tiểu thư nhà ta "Tri thư, đạt lễ." nhưng lại rất cố chấp, chỉ cần nàng muốn đi thì ngoài phu nhân lão gia ra chẳng ai cản được nàng.
Ta vẫn là nhịn không được lên tiếng sợ nàng lại ốm: "Tiểu thư người đợi tuyết ngừng rơi rồi chúng ta đi, cây đào sợ rằng bây giờ chỉ là cái thân xù xì không lấy nổi một phiến lá đâu."
Quả nhiên ta chẳng thể khuyên nàng, thấy tiểu thư không sợ lạnh đưa tay bắt lấy bông tuyết đang rơi.
Nàng lại nói những lời xúi quẩy đáng sợ đó, lúc đặt cho cái cái tên A Minh còn mang cả nghĩa vui vẻ như nắng dù trời có tối thì ngày mai vẫn xuất hiện.
Nhưng mà nàng lại lun miệng nói ra những lời không hay với bản thân, ta sợ lão gia phu nhân nghe được, cũng sợ nó trở thành sự thật.
Tuyết rơi không ngừng, tay ta cọ xát vào nhau hy vọng có thêm một chút ấm áp.
Nhìn qua tiểu thư đang thất thần nhìn tuyết, đúng lúc đó xe ngựa đi tới, ta cáu gắt với lão phu xe.
Trên Đường đi ta xoa xoa cái bụng đang đói của mình, ta vẫn chưa được ăn trưa.
Nhìn những món ăn nóng hổi trên các sạp hàng ta rất thèm, nếu không có tiểu thư ở đây nhất định ta sẽ mua vài cái bánh bao mà bỏ vào cái bụng đang đói đến cồn cào.
Xe ngựa dừng lại, ta che ô dìu tiểu thư đi xuống, cây đào này tiểu thư rất thích có lẽ vì lúc nhỏ trước khi bị bệnh nàng vẫn hay đến đây chơi.
Một đám trẻ con ồn ào và một nam nhân rất không có điểm nào đứng đắn đang làm chỗ này bắt đầu trở nên ồn ào..
Một nắm tuyết bay trúng vào áo khoác của tiểu thư.
Ta chỉ chỉ tay, gọi lão gia đinh bắt bọn chúng lại, nhưng chỉ đem về được tên không có điểm nào đứng đắn kia.
Hắn rất làm càn lại dám bảo là đền áo khoác, không một câu tạ lỗi, mà đã chạy đi mất.
Ta giậm chân bực bôi cắn răng nhìn cái áo choàng này, ta nghĩ tiểu thư sẽ không bao giờ gặp lại được nam nhân không ra gì kia.
Nhưng không ta đã sai, hắn từ từ bước chân vào trái tim tiểu thư mất rồi.
Giữa trời đông không biết hắn tìm đâu ra một cây tuyết mai vẫn đang nở rộ.
Trên xe ngựa ta nghe một tràng dài những câu hắn cố gắng nói với tiểu thư, cái gì mà quán trà, cái gì mà kinh kịch những lời muốn chửi đã bật ra khỏi miệng.
Nhưng nhìn tiểu thư đang mỉm cười ta đành khó nhọc nuốt lại không nói ra.
Tối hôm đó tiểu thư rất hay hỏi ta cách lẻn ra khỏi nhà, ta không nghĩ là nàng dám mua chuộc cả xe phu.
Lúc cùng nàng bước lên xe ngựa ta vẫn còn đang trố mắt nhìn người tiểu thư hiền thục ngoan ngoãn mà phu nhân luôn mỉm cười tự hào.
Tiểu thư cùng Lăng Hoài đi phía trước, ta hỏi thúc xe phu: "Sao thúc lại dám đưa tiêu thư ra ngoài giờ này, nếu phu nhân lão gia biết được sẽ đánh chết chúng ta cho xem."
Tiểu thư và tên vô liêm sĩ kia đang cười nhìn nhìn chỉ chỉ chiếc mặt nạ chắc là đang nói gì đó rất vui.
Ngậm cơm chó chán, ta cũng chẳng quan tâm nữa giờ bụng trống rỗng chỉ muốn mua điểm tâm.
Hôm nay lại cùng tiểu thư xuất phủ, ta phá lệ nhìn sâu kẹo hồ lô hắn đưa cho ta.
Ta không nhìn nổi đôi uyên ương chơi trò đỏ mặt, ta cùng đại thúc quay người qua hướng sông vui vẻ mà ăn kẹo.
Lâu rồi ta mới lại được ngồi thuyền đúng là trên thuyền rất vui, nhưng hắn bảo đi câu cá.
Đừng nói tới cá, ngay con tôm còn không thấy ta tức giận ném vụn bánh bao xuống nước.
Sau lần lên thuyền cùng Lăng Hoài đi câu cá về, tiểu thư cư xử rất lạ, dạo gần đây nàng bắt đầu nhìn bàn cờ nhiều nước cầm lên quân đen suy nghĩ mất nửa ngày rồi lại đặt lại vị trí cũ.
Sau khi đi gặp Lăng Hoài về đêm đó nàng bắt đầu lên cơn sốt.
Mọi thứ trong phủ đã rối mù lên khi tiểu thư ho ra máu, phu nhân khóc đến độ ngất đi, lão gia phải trở về.
Ta bị đánh rất mạnh vào mặt, bị phạt quỳ trên đất ba canh giờ, rồi bị sai đến phòng giặt y phục.
Lòng ta nóng như lửa đốt lo lắng cho tiểu thư nhưng lại không nghe được tin tức gì.
Hôm đó trời âm ưu tưởng chừng sắp mưa không thể phơi y phục.
Lương Hòa cô cô gấp gáp chạy đến tìm ta, tiểu thư đã tỉnh rồi nàng muốn gặp ta.
Khi ta tới nơi thì nàng đã ngủ, phu nhân gương mặt xanh xao tiều tụy hỏi ta người được gọi là Lăng Hoài.
Ta gật đầu kể hết từ lúc gặp gỡ và lời hẹn ước của hai người, ta đã lén nghe được.
Phu phân lại khóc: "Ngay cả nữ nhi của mình có người trong lòng cũng không nói cho bà."
Tiểu thư đã tỉnh lại, ta giúp nàng uống thuốc, giúp nàng viết thư cho Lăng Hoài đến lúc Tiểu thư không còn tỉnh nữa, ta đến chỗ phu nhân.
Từ khi tiểu thư đổ bệnh đến khi người mất, phu nhân càng lúc càng tiều tụy, ta phát hiện cái tính sợ thầy giấu bệnh của tiểu thư từ đâu rồi.
Phu nhân không muốn lão gia lo lắng, chỉ kêu người đi bóc vài thang thuốc rồi đưa ta sắc.
Lăng Hoài trở về rồi, đây là lần đầu ta nhìn thấy thiếu niên phóng thoáng tiêu sái ấy khóc, khóc như một tên điên dại quỳ trước mộ nàng.
Ta không kiềm lòng nổi đưa hắn hầu bao kể lại câu chuyện của nàng.
Ta nghe nói tân khoa trạng nguyên gia đã hồi triều làm quan.
Năm năm sau ta được gả cho Tiết Phong con trai một ông chủ quán trà nhỏ, phu nhân đích thân chọn mối hôn sự này cho ta, người còn chuẩn bị cho ta rất nhiều của hồi môn.
Tới cả Tần Tinh Thụy cũng mang tới một túi vàng nói rằng thay tỷ tỷ tặng cho ta.
Rất nhiều năm sau khi ta đến thăm mộ tiểu thư, ở đó xuất hiện thêm một cây đào, ta biết hắn quay lại rồi.
"Chấp niệm là gì vậy?
Yêu mà không có được
Buông thì không nỡ
Cầu mà không được
Mất đi mà không cam"
Hết Ngoại Truyện.
Đôi lời tác giả: Cả
m ơn mọi người đã đọc chương cuối nha ạ mãi yêu và hẹn gặp lại..