-“ Cố Lão Đại....!Cũng đã tối rồi cho cô ấy nghỉ chút”
-“ Mặc kệ.
Chưa có lệnh của tôi không ai cho cô ấy vào nhà”
Đan Đồng bất lực ném cây súng đi, bước vào nhà.
Tất nhiên sẽ bị Cố Nam Đình bắt lại.
-“ Sao không tập nữa?”
-“ Hức....!Tôi mệt quá rồi! Có tập thế nào cũng chả được!”
Đan Đồng bật khóc.
Trước giờ cứ cho mình là cao thủ Taekwondo thì là chị thiên hạ.
Hoá ra là ếch ngồi đáy giếng.
Luôn cao cao tại thượng giờ phải chịu thua trước bắn súng.
-“ Đan Đồng.
Tôi hiểu...!Nhưng trên đời không có chuyện đúng sai, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu.
Muốn tồn tại ở HẮC ĐẠO cô phải là kẻ mạnh!”
- “Hức....!Tôi....Cố Nam Đình Tôi...”
Đan Đồng cứ như đứa trẻ ngã người vào lòng Cố Nam Đình mà khóc.
Có lẽ người ngoài sẽ nói cô là yếu đuối.
Nhưng họ làm sao hiểu được cảm giác của cô khó chịu thế nào.
Cố Nam Đình không hề đẩy cô ra.
Còn nhẹ nhàng xoa đầu cô.
-“ Đan Đồng tôi sẽ không thể bảo vệ cô, nhưng tôi sẽ dạy cô cách bảo vệ bản thân”
...[ TRUNG QUỐC]...
Sau khi trở về Trung Quốc.
Đan Đồng càng ngày càng bắn súng rất giỏi.
Dần dần trở thành sở thích quái quỷ là đằng khác.
Cũng là nhờ có Cố Nam Đình bên cạnh.
Hắn rất khác những người đàn ông khác.Dần dần hắn khiến cô quên vì sao đến đây và sự ao ước tự do muốn trốn thoát của mình.
Cô luôn bất giác nghe theo lời hắn.
Buổi sáng ngày mới.
Đan Đồng dậy sớm làm ít đồ ăn rồi tập Taekwondo.
Tử Lẫm đến gọi cô:
- “Đan Đồng.
Ở ngoài có khách cô thay đồ đi”
Khách của Cố Nam Đình để hắn tiếp.
Còn phải thay đồ? Bà đây phục vụ hắn 24 giờ hắn không cho bà một đồng.
Đan Đồng bước đến sau lưng Cố Nam Đình.
Thấy cô vẫn chưa thay võ phục.
Như lúc trước với hắn trang phục là thể hiện sự kính trọng.
Hắn liền nhíu mày.
Đan Đồng vẫn đang khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt.
Mặc bộ vest sang trọng tay cầm điếu thuốc rồi phà ra một làn khói mù mịt khó ngửi khiến cô ho sặc sụa.
Cố Nam Đình để ý cô ho nên lạnh lùng nói.
- “Dragon chỗ tôi cấm hút thuốc”
Ra hắn tên là Dragon.
Cũng là nhất nhì sau Cố Nam Đình một hạng trong giới Hắc đạo.
Hắn nổi tiếng ở Hongkong về buôn bán thuốc lậu, cần sa, “ Bột mì” và cờ bạc.
Thường xuất hiện với bộ áo khoác măng tô đen và nón vành.
Tính sát nhân cũng không thua Cố Nam Đình.
Cố Nam Đình nói như vậy hắn chỉ cười trừ ném điếu thuốc xuống đất lấy chân đạp tắt.
Đan Đồng hơi kinh ngạc.
Vì ngoài cô ra không ngờ vẫn còn một người đồng đội dám không giữ ý tứ trước Cố Nam Đình.
Dragon cũng để ý đến cô.
Hắn hơi dừng lại đứng hình trước dáng người Đan Đồng.
Cố Nam Đình lạnh lùng giải thích.
-“ Đan Đồng.
Là người của tôi”
-“Cậu tuyển người thi hoa hậu à? Ha ha”
Cố Nam Đình không thay đổi dù chỉ một nét mặt.
Tử Hiên thì thầm vào tai Đan Đồng:
- “Dragon là bạn thân của Cố Lão Đại.
Yên tâm”
Đan Đồng gật đầu.
Mày hơi nhướng suy nghĩ: “Cố Nam Đình lạnh lùng tàn nhẫn.
Dragon lại hoà đồng.
Sao có thể là bạn thân?”
-“ Khục.
Xem ra là đôi bạn thân bán "Bột mì" và "ve chai" ”
Cố Nam Đình không thích những việc ngoài lệ.
Dùng ánh mắt đẩy Dragon vào vấn đề chính.
-“Pillow giờ đang thâu tóm quyền lực ở NGA.
Muốn soán ngôi với tôi.
Ông ta chặn xe hàng cướp của tôi không ít.
Cậu nghĩ sao?”
-“ Giết”
Câu trả lời ngắn gọn của Dragon làm Cố Nam Đình rất hài lòng mà cười nhạt.
Nhưng không phải chỉ giết.
Là cho ông ta biết thế nào là tôn ti trật tự.
-“ Nói cậu biết Cố Nam Đình.
Ông ta tuy vậy không phải dạng vừa đâu”
-“ Vì vậy tôi mới gọi cậu từ Hongkong về.
Ngày mai chúng ta xuất phát.
Tôi cho người vào kho hàng tra thám sau đó tôi và anh cướp hàng, cướp xong thì cho nổ tung chỗ đó.
Nếu có dấu hiệu bất thường người tra thám sẽ báo lại, chọn phương án khác”
“Bụp”
Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía Đan Đồng.
Cố Nam Đình quay ra sau, ánh mắt rực lửa nhìn Đan Đồng khiến cô sợ chết đứng.
Đang trong lúc bàn chuyện quan trọng, người đàn bà này dám ăn kẹo singum rồi thổi bong bóng nữa.
Ai cho cô ta lá gan to như vậy?
-“ Ngày mai cô vào kho hàng tra thám cho tôi”
-“ Không được, tôi có phải điệp viên chuyên nghiệp gì đâu chứ?”
Nhưng vừa dứt câu hắn đã quay mặt lại.
Hắn cho cô quyết định sao? Đó là mệnh lệnh không phải câu hỏi đâu mà trả lời.
...[ NGA ]...
Trực thăng dừng lại trước một biệt thự lớn theo phong cách châu âu.
Đan Đồng đứng ngây người bởi sự huy hoàng ở đây.
Một cái sân cỏ đã rộng bằng 1 sân đá bóng.
Chưa kể ở trên còn là hồ bơi và nơi đánh đàn piano.
-“ Nó cướp hồn cô rồi à?”
-“ À...”
Đan Đồng lúc này mới nhớ còn Cố Nam Đình mới bước sang bên cầm hành lý nhường đường cho hắn.
-“ Đây là nhà của bố tôi”.