Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Tại vùng đất Florence của nước Ý, nơi được gọi là Firenze* dưới ngòi bút của Từ Chí Ma.
 
*Tập thơ Một đêm ở Firenze - Từ Chí Ma.
 
Mặt trời chậm rãi ló rạng từ phía chân trời, trải ánh nắng ban mai xuống muôn nơi, vạn vật tỉnh giấc sau giấc mộng đẹp. Từng tia nắng len lỏi giữa các tầng mây trắng tinh khôi, dệt nên một tấm lưới khổng lồ cho cả thành phố. Vô vàn tòa nhà, công trình kiến trúc được xây dựng theo lối kiến trúc Phục Hưng như được dát vàng khi tắm mình dưới ánh dương vàng óng. Mỗi một viên gạch, mỗi một miếng ngói, từng tấc từng ly đều tỏa sáng lấp lánh khiến người ta chói mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ở ven sông Arno, dưới ánh ban mai rực rỡ, một người phụ nữ xinh đẹp với lối trang điểm tinh tế chầm chậm ngoảnh đầu lại, nhìn về đằng sau.
 
Một bóng người mảnh mai khác đang đứng trong tầm mắt của người phụ nữ mỹ miều ấy.
 
Đó là một cô gái. Một cô gái trẻ, để mặt mộc, toát lên nét đẹp thuần khiết.
 
Cô mặc áo măng tô lông cừu màu trắng làm tôn lên thân hình mảnh khảnh, đầu nhỏ, mặt nhỏ, đội chiếc mũ vành rộng kiểu Pháp. Dưới vành nón là cặp mắt trong veo, ngời sáng, long lanh ngấn lệ. Cô nhoẻn môi cười, vẫy tay, tạm biệt người phụ nữ xinh đẹp trong im lặng.
 
Mặt trời dần lên cao, ánh ban mai vươn đến, vừa vặn chiếu lên gương mặt cô gái. Làn da trắng như tuyết phối hợp với đường nét gương mặt sắc sảo, dẫu không cần tô vẽ bằng son phấn thì đã đủ tỏa sáng rạng ngời rồi.
 
"Cắt!"
 
Nhìn hình ảnh trên màn hình giám sát, đạo diễn gật đầu, cười tươi rói và reo lên: "Qua! Chị Viện vất vả rồi!"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong thoáng chốc, vẻ dịu dàng trên mặt Tần Viện - người diễn vai nữ chính - biến mất tăm. Cô ta không nhìn cô gái kia nữa, xoay cổ, trừng mắt một cách ngán ngẩm và bực bội, gọi trợ lý bằng giọng điệu mất kiên nhẫn: "Sao còn chưa qua cởi áo khoác cho tôi? Nóng chết đi được!"
 
Vào tháng bảy, nhiệt độ trung bình ở Florence luôn từ hai mươi lăm độ trở lên, đúng là quá nóng khi phải mặc trang phục mùa đông để quay phim.
 
Tần Viện vừa dứt lời, sáu, bảy người gồm trợ lý, thợ trang điểm chờ đợi ở bên cạnh nãy giờ đua nhau ùa tới như ong vỡ tổ. Người đưa nước, người cởi áo khoác, người bung dù, người lau mồ hôi cho cô ta. Mỗi người đều được phân công sẵn từ đầu, thoăn thoắt làm việc, trông chẳng khác gì hầu hạ Võ Tắc Thiên. Bởi lẽ họ sợ lỡ chểnh mảng chút thôi là lại bị mắng như tát nước ngay.
 
Trái ngược với cảnh tượng nhốn nháo bên này, cô gái trong vai phụ nhỏ kế bên cởi áo măng tô xuống, cười khúc khích cảm ơn các đồng nghiệp rồi một mình đi tới xe bảo mẫu.
 

Đột nhiên, một nhân viên sực nhớ tới một chuyện, anh ta bối rối kề vào tai đạo diễn: "Đạo diễn Trương, hôm nay là ngày đóng máy của Ân Tô Tô mà chúng tôi quên chuẩn bị hoa mất rồi. Làm sao bây giờ?"
 
Đạo diễn là một kẻ phân biệt đối xử, làm gì có chuyện xem một người không quan trọng ra gì? Anh ta không buồn để bụng đến điều mà nhân viên vừa nói, chỉ trả lời bâng quơ: "Quên thì quên thôi, kệ đi."
 
Bên xe bảo mẫu.
 
Trong xe bật điều hòa sẵn, làn gió mát dịu xua đi cái nóng bức của tiết trời, khỏi phải nói thoải mái biết bao nhiêu.
 
Ân Tô Tô đặt áo khoác sang bên cạnh, đá đôi ủng nhỏ ra khỏi chân mình, xỏ dép, đeo bịt mắt, nằm dựa vào ghế đánh một giấc.
 
Cảnh đóng máy hôm nay phải quay lúc bình minh, để có thể tiến vào trạng thái trong thời gian ngắn nhất, cô đã thức dậy chuẩn bị khi chưa đến sáu giờ, bởi vậy mà lúc này cô rất buồn ngủ.
 
Tuy nhiên, ngay một giây trước khi Ân Tô Tô ngủ, một loạt tiếng bước chân đến gần, truyền vào tai cô: Giày cao gót da dê đi trên đất phát ra những âm thanh trong trẻo và vang. Cộp cộp. Cộp cộp.
 
Ân Tô Tô biết đôi giày phát ra tiếng động này khi đi đường là mẫu giày mới nhất vừa được tung ra năm nay của JimmyChoo, tình mới trong tủ giày của chị Lương quản lý.
 
Cô vén bịt mắt lên, mở một mắt liếc trộm.
 
Chị Lương thật sự là một người có gu thời trang sành điệu chính hiệu: Bộ vest đen trung tính phối với chiếc áo cúp ngực màu trái thanh long ở trong, một sự kết hợp quá tài tình giữa ngọt ngào và cool ngầu mà vẫn không thiếu vẻ giàu kinh nghiệm. Tuy nhiên, so với cách phối đồ hợp mốt có tổng trị giá mấy chục ngàn của đồng chí Lương Tĩnh, cốc cà phê một đồng Euro mà cô ấy đang cầm trên tay thu hút sự chú ý của Ân Tô Tô hơn cả.
 
"Quào!"
 
Đôi mắt to tròn của Ân Tô Tô bừng sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn cũng tươi tắn như hoa vì quá vui. Cô kính cẩn vươn hai tay ra: "Cảm ơn chị Lương đã mua cà phê hộ em! Yêu chị mười ngàn năm ạ!"
 
"Yêu cái đầu em ấy!"
 
Lương Tĩnh đập tay Ân Tô Tô, quá là cạn lời: "Xin tiểu thư đấy, em là diễn viên, sao uống đồ uống có lượng calo cao thế này được hả? Đến Ý được bốn ngày thì hết tiramisu đến sườn chữ T bò Mỹ, bà tém lại giùm tôi, ăn uống vừa phải đi bà nội!"
 
Niềm vui mừng trước đó của Ân Tô Tô đã thành công cốc. Cô xoa mu bàn tay của mình, vai sụp xuống, lẩm bẩm than vãn: "Dạ, chị nói đúng, flop vẫn hoàn flop thôi."

 
Nghe thấy câu này, trong lòng Lương Tĩnh cũng ngổn ngang khôn kể.
 
Ân Tô Tô là diễn viên xuất thân từ trường đào tạo diễn xuất chính quy, kỹ năng diễn xuất khỏi phải bàn, ngoại hình xuất sắc, trang điểm theo kiểu đậm hay nhạt cũng cân tất, khí chất cũng thuộc kiểu đóa hoa thuần khiết, cổ điển hiếm có trong ngành. Đáng lý ra trong thời đại sắc đẹp bình bình tràn lan thế này, cô đã nổi như cồn với phần cứng tuyệt vời đó rồi.
 
Tiếc rằng, thế giới quá bất công.
 
Một cô gái không có người chống lưng, một thân một mình xông xáo giới giải trí mà muốn nổi tiếng thì chỉ có hai con đường, hoặc được trời cho vận may đổi đời, hoặc tìm người tài trợ.
 
Ân Tô Tô không may mắn, lại không chịu thỏa hiệp nên sau khi bước chân vào giới giải trí, diễn vai nữ chính thì bị nẫng tay trên, diễn vai nữ phụ thì bị tạt nước, sự nghiệp mấy năm nay vẫn chưa có khởi sắc đáng kể.
 
May mà Lương Tĩnh rất có thiện cảm với cô gái lạc quan, nhu mì này.
 
Sau khi biết phim mới [Hướng Sinh] của Tần Viện còn thiếu một vai phụ nhỏ, Lương Tĩnh đã cố gắng vận dụng tất cả các mối quan hệ của mình để tranh thủ nhận vai diễn này cho Ân Tô Tô.
 
Lương Tĩnh thầm nghĩ, năm ngoái Tần Viện mới chính thức trở thành Tam Kim Ảnh Hậu* và nhanh chóng trở thành trung tâm của sự chú ý. Nếu dựa hơi được Tần Viện thì Ân Tô Tô sẽ có thể được nhiều người cùng ngành và khán giả nhìn thấy hơn.
 
*Tam Kim Ảnh Hậu dùng để gọi nữ diễn viên chiến thắng hạng mục Nữ chính xuất sắc nhất ở cả ba lễ trao giải lớn là Kim Kê (Trung Quốc), Kim Tượng (Hồng Kông) và Kim Mã (Đài Loan).
 
"Đúng rồi, chị Lương."
 
Chất giọng ngọt ngào của Ân Tô Tô kéo Lương Tĩnh ra khỏi mạch suy nghĩ miên man, trở về hiện thực.
 
Lương Tĩnh hoàn hồn: "Hửm?"
 
Ân Tô Tô vặn nắp chai rồi đổ một ngụm lớn nước lọc vào miệng, làm hai má phình to trông như một chú cá vàng. Cô nuốt nước xuống bụng, hỏi: "Em đã đóng máy rồi, khi nào ta về nước được ạ?"
 
Đúng lúc này, "cộp cộp", một trận tiếng gõ cửa xe dồn dập vang lên.

 
Ân Tô Tô và Lương Tĩnh không hẹn mà cùng quay đầu lại, thấy là phó đạo diễn.
 
Lương Tĩnh lập tức nở nụ cười, khách sáo hỏi: "Chào phó đạo diễn Từ, cho hỏi có chuyện gì không ạ?"
 
Phó đạo diễn hơi nhíu mày, sắc mặt có phần khó xử. Anh ta tần ngần mấy giây mới dám hỏi: "À... Cảnh tạm biệt lúc nãy không ổn, có thể phải quay lại ấy mà."
 
"Quay lại?!"
 
Ân Tô Tô ngạc nhiên trợn to mắt: "Đạo diễn Trương nói qua rồi mà? Sao tự dưng phải quay lại vậy?"
 
Lương Tĩnh cũng thắc mắc: "Đúng đấy phó đạo diễn Từ. Có phải lối diễn của Tô Tô chúng tôi có vấn đề gì không?"
 
Phó đạo diễn mím môi. Anh ta nhìn Lương Tĩnh rồi lại nhìn Ân Tô Tô, mấy giây sau mới thở dài, nói nhỏ: "Nói thật với hai cô, do chị Viện thấy cảnh lúc nãy quay Ân Tô Tô trắng hơn, đẹp hơn cô ta, giật spotlight của cô ta. Tóm lại là cô ta nói thế này, hoặc là quay lại, hoặc là bỏ luôn cảnh của Ân Tô Tô."
 
Ân Tô Tô: "..."
 
Lương Tĩnh: "..."
 
Lương Tĩnh vừa tức giận vừa thấy nực cười: "Phó đạo diễn Từ à, diễn viên chúng tôi chỉ có hai cảnh diễn tất cả, không có lấy một câu thoại nào. Chị Viện không cho chúng tôi trang điểm nên chúng tôi đã diễn với mặt mộc rồi. Xin hỏi các anh còn muốn thế nào nữa? Phải làm gì nữa mới không giật spotlight hả?"
 
Thấy Lương Tĩnh nổi giận, phó đạo diễn không thể làm gì khác ngoài kéo cô ấy sang một bên, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Muốn trách thì phải trách diễn viên nhà cô xinh đẹp quá. Ngay từ lần đầu tiên thấy Ân Tô Tô, chị Viện đã phản đối cô ấy diễn nhân vật này rồi, tôi khuyên hết nước hết cái cả buổi thì chị ta mới chịu đồng ý đấy! Lương Tĩnh, chúng ta là bạn bè cũ nên tôi mới giúp cô. Cơ hội này hiếm gặp lại lắm, chịu đựng thì rồi cũng qua thôi."
 
Biết đạo lý châu chấu đá xe, Lương Tĩnh đành hỏi: "Vậy theo ý của chị Viện đi, chị ta muốn chúng tôi làm gì?"
 
Phó đạo diễn: "Đánh kem nền màu đen."
 
Yêu cầu quái đản này làm Lương Tĩnh tức giận đến mức cười khẩy. Cô ấy còn muốn cãi nhau thêm nữa, nhưng một bàn tay trắng nõn, thon dài đã níu tay áo cô ấy, ngăn cô ấy lại.
 
Lương Tĩnh quay đầu, đúng lúc chạm phải đôi mắt trong veo, sáng ngời ánh lên nét cười êm ái của Ân Tô Tô.
 
Cô gái trẻ nhìn thẳng vào mắt Lương Tĩnh, cất giọng dịu dàng mà hết sức kiên định: "Chẳng dễ gì chị mới kiếm được vai diễn này cho em. Em không sao đâu, có cảnh quay là được rồi."
 
*

 
Hôm sau, quả nhiên Ân Tô Tô bị thợ trang điểm bôi trét mặt thành một cục than đen thui.
 
Nhìn cảnh quay mới trên màn hình giám sát, Tần Viện hài lòng nhoẻn môi cười, vẫy tay tỏ ý cho qua cảnh này.
 
Trong xe bảo mẫu, Lương Tĩnh vừa tẩy trang cho Ân Tô Tô vừa lẩm bẩm trong bất mãn: "Từ lâu đã nghe nói Tần Viện này không phải kẻ hiền lành rồi, đúng là bắt nạt người ta mà!"
 
Ân Tô Tô nhếch môi cười: "Có một cảnh quay là may lắm rồi."
 
Lương Tĩnh chọt trán cô, khẽ giận dữ trách cứ: "Chỉ có em là nghĩ thoáng thôi!"
 
Những năm hoạt động trong giới giải trí, Ân Tô Tô đã thấu hết thói đời nóng lạnh vô thường ở chốn này. Cô biết phần lớn người trong ngành đều phân biệt đối xử, nhưng chị Lương đối xử tốt với cô thật.
 
Cô cầm cánh tay của Lương Tĩnh, nhẹ nhàng bảo: "Chị Lương, cảm ơn chị."
 
"Rồi rồi, đừng làm nũng với chị!" Lương Tĩnh ném bông tẩy trang vào thùng rác, sau đó lấy điện thoại đang rung trong túi ra nghe, chỉ nói dăm ba câu đã cúp máy.
 
Lương Tĩnh nói: "Váy đi tiệc chị mượn cho em được đem đến rồi, chút nữa về khách sạn thử nhé. Nếu không vừa người thì đổi lại."
 
Ân Tô Tô nghi ngờ: "Mượn váy đi tiệc cho em làm gì thế ạ?"
 
"Tối nay có tiệc." Lương Tĩnh cho biết: "Em phải tham gia."
 
Ân Tô Tô: "Tiệc gì thế ạ?"
 
Lương Tĩnh trả lời: "Tiệc tối của nhà Sephardia."
 
Nghe nói nhà Sephardia là hậu duệ của nhà Mecidi, đồng thời là gia đình quyền quý đứng trên đỉnh châu Âu cả về quyền thế lẫn tài chính. Bất cứ ai nhận được lời mời tham dự tiệc tối của nhà Sephardia đều là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, có tiếng nói và tầm ảnh hưởng lớn trên toàn cầu.
 
Đương nhiên một diễn viên nhỏ bé như Ân Tô Tô không đủ sức nặng để nhận được lời mời danh giá ấy.
 
Chính nhờ Bulgari đã trao thư mời cho cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận