Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Ân Tô Tô phải thừa nhận rằng cậu cả nhà họ Phí là một người khá lịch sự và ân cần. Sau khi ăn ở nhà Kaiseki xong, dù cô đã khéo léo từ chối nhiều lần nhưng anh vẫn đích thân đưa cô về ngõ Chương Thụ.
 
Công việc cả buổi chiều đã mệt mỏi, thậm chí đến tối còn phải “tăng ca” đi ăn với sếp lớn. Lúc về đến nhà, cảm giác kiệt sức lập tức lan khắp cơ thể.
 
Cô chẳng muốn thay giày và cũng lười bật đèn, cô phồng má, tiện tay ném túi xách sang một bên rồi nặng nề ngã xuống chiếc sofa vải mềm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bắc Kinh là đô thị hàng đầu của Trung Quốc, nơi đây tấc đất tấc vàng, giá nhà ở rất cao, nhiều khu vực lên tới sáu con số một mét vuông. Ân Tô Tô thường đóng phim truyền hình và nhận quảng cáo, thỉnh thoảng nhận livestream. Trong vài năm qua, cô đã dành dụm một khoản và mua trả góp căn hộ nhỏ rộng khoảng 70 mét vuông này.
 
Khoản trả góp hàng tháng là một khoản chi phí khó khăn, đôi khi khiến Ân Tô Tô chán nản nhưng cô chưa bao giờ hối hận.
 
Một cô gái một thân một mình dốc sức làm việc ở nơi đất khách quê người, đã có nhà riêng của mình cũng có nghĩa là có một chỗ ở ổn định, một cái cảng nhỏ tránh bão.
 
Ngoài cửa sổ, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, thổi tan đi lớp mây mù, hé lộ vầng trăng sáng.
 
Ân Tô Tô vùi đầu vào chiếc gối sofa êm ái, đang lúc ngẩn người mơ màng thì chiếc túi xách bên cạnh đột nhiên rung lên.
 
Cô vớ túi xách và lấy điện thoại di động ra.
 
Camera nhận diện khuôn mặt chủ nhân trước, màn hình tự động sáng lên báo hiệu có tin nhắn mới trong hộp thư.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người gửi là: Anh Phí (trọn bộ sản phẩm mới cho mùa xuân hè)
 
"..." Ân Tô Tô chớp chớp hai mắt, cô do dự khoảng hai giây, rồi ngón tay trắng nõn xinh đẹp ấn vào hộp thoại.
 
Tin nhắn đối phương gửi như sau: [Nghỉ ngơi sớm nhé.]
 
Nhìn dòng chữ này trên màn hình điện thoại, Ân Tô Tô cắn răng vào môi dưới, ký ức trong đầu cô bắt đầu quay trở lại hơn một tiếng trước, khi cô và Phí Nghi Châu đang ăn trong nhà Kaiseki.
 
Sau khi lấy hết can đảm để hỏi câu: “Anh Phí đã săn sóc tôi nhiều lần như vậy, rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?", cô vẫn im lặng và lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của đối phương.
 
Ân Tô Tô nhớ rõ rằng vài giây ngắn ngủi đó dường như dài hàng thế kỷ.
 
Cô dường như không chờ đợi một câu trả lời mà đang mang tội lỗi tày trời và chờ đợi sự phán xét của Thượng đế.
 
Đồng thời, cô cũng nhớ rõ phản ứng của Phí Nghi Châu.
 
Người đó sinh ra đã thuộc dòng dõi quý tộc, có lẽ sinh ra đã có cuộc sống yên ổn bất di bất dịch. Nghe xong câu hỏi của cô, anh không trả lời ngay mà chỉ hơi cụp mắt xuống, cầm chiếc muôi bên cạnh lên, từ từ múc nước sôi trong ấm vào tách trà trước mặt cô.
 
Văn hóa trà đạo của Nhật Bản luôn coi trọng nghi lễ nhất, và các bộ trà được sử dụng đều rất tinh tế. Chiếc muôi có tay cầm bằng gỗ và đôi bàn tay như vàng như ngọc của Phí Nghi Châu có thể nói là vô cùng thích mắt.
 
Phí Nghi Châu mời cô uống trà, thản nhiên hỏi: "Cô Ân có biết trà đạo của Nhật Bản có nguồn gốc từ đâu không?"
 
Được người đàn ông này đích thân rót trà phục vụ, Ân Tô Tô cầm tách trà nhấp một ngụm, đầu cô tê dại, suy nghĩ của cô loạn xạ, vô thức ngoan ngoãn trả lời anh: "Chắc là nước mình nhỉ?"
 
Phí Nghi Châu: “Nó có nguồn gốc từ vùng Triều Châu của Quảng Đông.”
 
Ân Tô Tô chấp nhận lời chỉ dạy và gật đầu với anh: "Thì ra là thế."
 
"Những người lớn trong gia đình tôi đều thích văn hóa trà. Ba tôi đã xây dựng một bảo tàng dụng cụ pha trà riêng để sưu tầm những dụng cụ pha trà mà ông ấy yêu thích." Giọng điệu của anh rất bình thản, lời nói không nhanh cũng không chậm, như thể chỉ đang trò chuyện với cô: "Trong tất cả những bộ sưu tập, ông ấy thích nhất là một tách trà tráng men màu xanh lam từ thời Bắc Tống. Nó được cất giữ trong một phòng triển lãm riêng biệt, ngày nào cũng có người chuyên quét dọn đốt hương."
 
Lúc đó Ân Tô Tô chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Là người trong giới giải trí, cô đã từng nghe nhiều câu chuyện về sự “giàu có vô nhân tính” của những doanh nhân và gia đình giàu có. Hành động này của ông Phí cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên.
 
Anh tự dưng nói với cô điều này là để khoe khoang sao?
 
Ân Tô Tô không đoán được Thái tử gia này đang nghĩ gì, nên im lặng một lúc, chỉ có thể lịch sự trả lời một cách lúng túng: "Ông Phí thật biết thưởng thức."
 
Vừa nói xong, Phí Nghi Châu dừng lại một chút, cuối cùng ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn cô, hỏi: “Cô Ân cho rằng ba tôi muốn gì ở tách trà đó?"
 
Khuôn mặt Ân Tô Tô thoáng hiện lên vẻ mù mờ.
 
Phí Nghi Châu nói thêm: "Tôi giới thiệu cho em đóng vai chính phim điện ảnh, cũng giống như ba tôi đối xử với tách trà đó, về cơ bản không có gì khác nhau."
 
"?"
 
"Muốn làm gì thì cứ làm thôi. Không cần cái gọi là lý do chính đáng."
 

 
Những lời Phí Nghi Châu nói là thật lòng. Người bình thường làm việc gì đó, thường lo trước lo sau cân nhắc lợi hại, phải tìm được lý do chính đáng, nhưng khi có được cuộc sống như anh, làm thì cứ làm thôi, làm theo những gì mình muốn.
 
Ân Tô Tô ngước mắt nhìn vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Ngón tay cái của cô lơ lửng phía trên màn hình, sau đó ngập ngừng gõ một dòng chữ và trả lời: [Cảm ơn anh Phí, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon.]
 
Chẳng bao lâu, vầng trăng lạnh lùng đối diện đã trả lời cô: [Ngủ ngon.]
 
Ân Tô Tô tắt màn hình điện thoại một tiếng "tách", lắc đầu để xua tan những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, thu dọn đồ đạc, đi tắm rồi đi ngủ.
 
*
 
Ngày hôm sau, Ân Tô Tô dành thời gian chăm sóc da buổi sáng để quay video trên Xiaohongshu và cài cắm quảng cáo mặt nạ mà Lương Tĩnh đã đưa cho cô.
 
Ân Tô Tô luôn rất chú ý đến việc quảng bá sản phẩm. Với tất cả sản phẩm mà cô nhận quảng cáo, cô sẽ liên tục kiểm tra lý lịch của công ty đó và có những yêu cầu nghiêm ngặt về thành phần cũng như hiệu quả của sản phẩm.
 
Ân Tô Tô đã dùng thử mặt nạ này được nửa tháng và hiệu quả dưỡng ẩm thực sự nhanh chóng, nó còn có thành phần an toàn và giá cả phải chăng, đúng là một sản phẩm tốt.
 
Sau khi quay video, Ân Tô Tô gửi tài liệu vào hộp thư của biên tập viên rồi vội vã ra ngoài.
 
Buổi sáng, Ân Tô Tô có buổi quay chụp làm người đại diện cho một nhãn hàng đồ ăn vặt. Ngay khi đỗ xe ở bãi đậu xe, cô nhận được cuộc gọi từ Lương Tĩnh hỏi cô đi đến đâu rồi.
 
Cô vội vã chạy vào phòng thay đồ, các nhà tạo mẫu nhanh chóng bắt đầu trang điểm và tạo kiểu cho Ân Tô Tô.
 
Lương Tĩnh nhận lấy ly cà phê đen từ tay Hứa Tiểu Phù, đưa cho cô và cau mày nói: "Sao hôm nay quầng thâm dưới mắt em đậm vậy? Tối qua lén làm cái gì hả?"
 
"..." Ân Tô Tô câm nín. Tối hôm qua ăn cơm với Phí Nghi Châu xong, cô trằn trọc trên giường đến hai giờ mà không ngủ được.
 
Nhưng cô không định kể lại sự thật cho chị Lương.
 
Ân Tô Tô nói dối: "Em chơi game hơi muộn."
 
“Hôm nay buổi sáng em phải quay quảng cáo, buổi chiều phải quay tạp chí, buổi tối phải đi ăn tối với sếp Lý, thế mà lại không biết giữ tinh thần gì cả.” Lương Tĩnh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mắng cô: "Mấy đứa con gái các em bây giờ ngày nào cũng thức khuya đến mức mệt người, phải già thêm mấy tuổi nữa mới biết tốt xấu thế nào."
 
Ân Tô Tô biết Lương Tĩnh quan tâm đến cô, nên cô nũng nịu nói vài lời nhẹ nhàng, cái cau mày của chị Lương mới dần dần giãn ra.
 
Lương Tĩnh nghĩ tới điều gì đó, lại nói: "Đúng rồi. Hôm qua em định nói gì đó lại thôi, bảo là hôm nay gặp rồi nói. Có chuyện gì hả?"
 
Thợ trang điểm đang tô phấn mắt cho Ân Tô Tô, Ân Tô Tô cụp mi xuống, nhìn chằm chằm vào chân bàn, do dự một lúc rồi nói: “Ở đây nhiều người, trưa nay ăn cơm em sẽ từ từ kể cho chị nghe.”
 
Lương Tĩnh gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
 
Đạo diễn quảng cáo đồ ăn vặt họ Lam, lần này làm việc với Ân Tô Tô là lần thứ hai, ông ấy có ấn tượng tốt về cô và hết lời khen ngợi cô.
 
Lúc 12 giờ 45 phút, quá trình quay chụp kết thúc thành công tốt đẹp, Lương Tĩnh đưa Ân Tô Tô và trợ lý Hứa Tiểu Phù đến một cửa hàng gần đó ăn cơm.
 
2 giờ 30 chiều còn có việc khác nên ba người tìm một quán ăn nhỏ ngồi xuống và gọi vài món ăn thường ngày.
 
Nhân lúc Hứa Tiểu Phù đang đi vệ sinh, Lương Tĩnh ghé sát vào Ân Tô Tô và thì thầm: "Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, em nói được rồi chứ?"
 
Ân Tô Tô có mối quan hệ thân thiết với Lương Tĩnh, cô hiểu tính cách của Lương Tĩnh và tin tưởng người bạn này như chị gái. Vì vậy, khi Lương Tĩnh hỏi đến lần thứ ba, Ân Tô Tô không còn lựa chọn giấu giếm nữa.
 
Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nói: "Chị Lương, hôm qua em đi thử vai cho bộ phim mới [Phàm Độ] của Khương Thành Văn."
 
"Hả?" Lương Tĩnh miễn cưỡng đè nén sự chấn động trong lòng mình, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Bên đó tự tìm đến em sao?"
 
"Đúng vậy."
 
"Thử vai diễn nào?"
 
"Nữ chính."
 
"..." Lương Tĩnh vẫn đang cố gắng tiêu hóa và hấp thụ tin này, nhưng khi nghe thấy hai chữ "nữ chính", cô ấy hoàn toàn bị sốc. Ban đầu cô ấy im lặng, sau đó lại cau mày, rồi lại nhìn Ân Tô Tô với ánh mắt khó tả.
 
Vẻ mặt Lương Tĩnh vô cùng phức tạp, cô ấy ngập ngừng nói: "Tô Tô, không lẽ em bị lừa rồi?"
 
Phản ứng của Lương Tĩnh hoàn toàn nằm trong dự đoán của Ân Tô Tô. Với trình độ hiện tại của cô, việc được chọn tham gia một bộ phim do đạo diễn nổi tiếng như Khương Thành Văn chỉ đạo là điều hoàn toàn viển vông. Hơn nữa, cô còn thử vai nữ chính trong [Phàm Độ].
 
Ân Tô Tô thở dài và lúng túng nói: “Lúc mới nhận được cuộc gọi, em còn nghĩ giống hệt chị. Em còn tưởng rằng đó là một kiểu lừa đảo mới nào đó."
 
Lương Tĩnh: “Chị thực sự nghĩ đây là một kiểu lừa đảo mới.”
 
"Không, không phải lừa đảo." Ân Tô Tô nhìn thẳng vào Lương Tĩnh, ánh mắt và vẻ mặt cô vô cùng kiên quyết: "Chị Lương, em đã gặp Khương Thành Văn trong buổi thử vai ngày hôm qua, em đã bắt tay và nói chuyện với Khương Thành Văn thật, ông ấy còn khen khả năng diễn xuất của em.”
 
"Nhưng bộ phim này có tỷ lệ cạnh tranh rất cao, nghe nói bên Hướng Vũ Lâm đã đưa hồ sơ mà còn không cả gặp mặt được bên đó. Sao Khương Thành Văn lại đột nhiên tìm đến em?" Lương Tĩnh vô cùng hoang mang, cô ấy suy đoán: "Chẳng lẽ ông ấy đã xem một tác phẩm nào đó của em và phát hiện em rất thích hợp với vai diễn này?"
 
Ân Tô Tô lắc đầu: "Không, có người giới thiệu em."
 
Lương Tĩnh: “Ai?”
 
Ân Tô Tô: "Phí Nghi Châu."
 
"..."
 
Ngay khi cô nói ra những chữ này, quản lý Lương tự xưng là đã gặp qua biết bao sóng to gió lớn đã hoàn toàn chấn động. Cô ấy tròn mắt ngạc nhiên, dường như không chắc cái tên mình nghe được có chính xác hay không, lắp bắp hỏi: "Ý em là Phí Nghi Châu nào?"
 
Ân Tô Tô bất lực: "Chị Lương yêu quý, cả Trung Quốc này, người có thể tùy tiện hô to gọi nhỏ Khương Thành Văn còn có Phí Nghi Châu thứ hai nữa sao?"
 
Lương Tĩnh ngậm miệng lại.
 
Chính xác là vậy.
 
Cả Trung Quốc chỉ có một Phí Nghi Châu, cậu cả nhà họ Phí, người cầm quyền đương nhiệm của tập đoàn Phí thị. Anh có thể làm đảo lộn toàn bộ ngành giải trí chỉ bằng vài cú búng tay.
 
Dù sao Lương Tĩnh cũng là một người thông minh, cô ấy nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ của mình và kết nối tất cả các sự kiện xảy ra với Ân Tô Tô trong giai đoạn này. Ngay khi cô ấy nghĩ đến đây, toàn bộ câu chuyện bắt đầu hình thành.
 
Lương Tĩnh: “Vậy sau bữa tối ở Florence, đối tượng mà em bắt chuyện là Phí Nghi Châu?”
 
Ân Tô Tô chậm rãi gật đầu.
 
“Người đặt mua nguyên một bộ trang sức Bvlgari Super Season cho em cũng là anh ấy?"
 
Ân Tô Tô tiếp tục gật đầu.
 
"Ôi trời ơi." Lương Tĩnh sốc đến mức thốt lên: "Em yêu của chị, chị đã đánh giá thấp em rồi. Bình thường em im hơi lặng tiếng, tham gia các bữa tiệc nâng ly kính rượu các sếp lớn cũng ngại lên tiếng, mà lại có bản lĩnh lớn như vậy sao?"
 
Ân Tô Tô ôm trán, biết chị Lương đã hiểu lầm: "Không phải như chị nghĩ đâu."
 
Ánh mắt Lương Tĩnh rất mơ hồ: “Một cậu ấm nhà giàu lấy lòng một ngôi sao nữ đến mức độ này, còn không phải sao?”
 
Mặt Ân Tô Tô đột nhiên nóng bừng. Cô nhấp một ngụm nước chanh, khẽ phản bác: “Em không biết anh ấy nghĩ gì. Tóm lại, em chưa bao giờ chủ động, hơn nữa hiện tại mối quan hệ của bọn em cũng không phải như vậy."
 
Lương Tĩnh nắm bắt được điểm mấu chốt trong câu nói: "Hiện tại thì không, nhưng sau này thì có thể."
 
"..." Ân Tô Tô dở khóc dở cười, đang định phản bác thì điện thoại di động trên bàn đột nhiên reo lên.
 
Màn hình điện thoại hiện lên vài chữ to: Anh Phí (trọn bộ sản phẩm mới cho mùa xuân hè).
 
Trái tim của Ân Tô Tô run lên, và những ngón tay cô siết chặt vào điện thoại.
 
Nhìn thấy vẻ mặt không bình thường của cô, Lương Tĩnh cụp mắt xuống, liếc nhìn điện thoại di động, cô ấy đột nhiên hiểu ra, trêu đùa: “Sugar daddy gọi kìa, còn không mau trả lời?”
 
Các cơ quan trong lồng ngực lúc này đang phập phồng điên cuồng, giờ phút này Ân Tô Tô giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị giáo viên bắt được, ngón tay hoảng loạn và căng thẳng.
 
Đầu ngón tay trượt mở nút trả lời, tay phải vô thức áp điện thoại lên tai, trong cơn hoảng loạn và dưới sự tác động của Lương Tĩnh, cô thực sự nói: "Chào ba Phí."
 
Bên kia điện thoại: "..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui