Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Gọi xong hai tiếng “ba Phí” kia, Ân Tô Tô hóa đá trong khoảng chục giây đồng hồ. Cô cầm điện thoại, ngồi yên tại chỗ, cánh môi hơi hé, vẻ mặt đờ đẫn như muốn nói “tôi là ai, đây là đâu, tôi vừa mới làm gì”.
 
Lương Tĩnh đang ngồi uống nước ngay bên cạnh cũng bị giật mình, sặc nước vào khí quản, ho khan khe khẽ.
 
Bên đầu bên kia, Phí Nghi Châu nghe thấy tiếng ho khan, anh nhẹ nhàng hỏi: “Em đang đi chung với bạn à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vâng...” Ân Tô Tô hoàn hồn, vỗ trán, khóc không ra nước mắt, hối hận chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình.
 
Trời ạ.
 
Vừa rồi dây thần kinh trong đầu cô bị chập mạch ư? Sao cô lại gọi nhầm “anh Phí” thành “ba Phí” cơ chứ.
 
Khác với cô, người bỗng dưng bị nâng cao lên một bối phận như Phí Nghi Châu lại tỏ ra hết sức lạnh nhạt. Giọng nói của anh vọng ra từ loa điện thoại, truyền thẳng vào tai Ân Tô Tô, êm ái, trong ngần, vì âm thanh vang lên ở khoảng cách quá gần nên có cảm tưởng như vô cùng thân mật, không có chút khoảng cách nào: “Vậy hiện tại em có tiện nghe điện thoại của tôi không?”
 
Nét mặt của Ân Tô Tô cứng đờ, nghe anh hỏi xong, cô không khỏi giật mình.
 
Xưa nay xung quanh các mỹ nhân luôn có nhiều ong bướm. Ân Tô Tô mặt đẹp dáng đẹp, kể từ ngày đầu tiên nhập học Học viện Điện ảnh và Truyền hình cho đến bây giờ, chưa bao giờ thiếu các ông chủ giàu có có ý với cô. Hầu hết những ông chủ có tiền tài lẫn địa vị này đều đã có vợ nhưng lại lén tòm tem sau lưng vợ mình, hôm nay nâng đỡ ngôi sao này, ngày mai chơi người mẫu trẻ kia.
 
Trong mắt bọn họ, một diễn viên nữ dựa vào nhan sắc để kiếm tiền, bán rẻ tiếng cười của mình như Ân Tô Tô chẳng khác nào gái tay vịn cao cấp ở hộp đêm. Bọn họ để mắt tới cô, sẵn sàng cho cô tiền đã là phước phần mà kiếp trước cô tu được, cô nên biết ơn bọn họ, nếu như cô dám từ chối bọn họ thì rõ là hạng không biết tốt xấu, đã giữ thể diện cho rồi còn không muốn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Tô Tô không phải mới nhận được cuộc gọi của cậu ấm nhà giàu lần đầu nhưng đây là lần đầu tiên cô được nghe có người hỏi ý cô một cách tự nhiên như thế, hỏi xem cô có tiện không.
 
Cho dù đây chỉ là một cuộc nói chuyện không hề có động chạm cơ thể.
 
Nhưng Ân Tô Tô hiểu.
 
Các phóng viên mảng giải trí và thợ săn ảnh rất thích rán sành ra mỡ. Cô không muốn quá nhiều người biết chuyện cô quen biết Phí Nghi Châu, sợ nảy sinh tin đồn, ảnh hưởng tới tiếng tăm của mình. Phí Nghi Châu thấu hiểu nỗi lo lắng của cô nên anh tôn trọng cô, phối hợp với cô.
 
Anh muốn xuất hiện ở gần nhà cô nên đã bí mật mua một chiếc xe mới.
 
Anh muốn nói chuyện điện thoại với cô cũng sẽ cân nhắc xem có người lạ ở cạnh cô hay không.
 
Một thứ cảm giác rất kỳ lạ lan tỏa từ nơi yếu mềm nhất của con tim ra xung quanh, tựa như hơi nóng bốc hơi, khiến nhịp tim vào những ngày cuối hè khô nóng vốn đã nhanh lại càng nhanh hơn. Ân Tô Tô không hề nhận ra khóe môi mình đang cong lên một chút xíu, nở nụ cười nhè nhẹ trên môi.
 
“Tôi đang ăn cơm trưa với chị quản lý của tôi.” Ân Tô Tô không hề tránh mặt Lương Tĩnh, cô hỏi anh: “Anh có chuyện gì không?”
 
Phí Nghi Châu im lặng vài giây rồi mới trả lời: “Không có chuyện gì đặc biệt cả. Tôi chỉ muốn hỏi cô Ân xem đồ trang sức của tôi thế nào rồi.”
 
Ân Tô Tô vỗ trán nhớ ra chuyện này: “À. Chúng đã về tới trong nước rồi. Để lát tôi hỏi ý phía thương hiệu rồi gọi lại cho anh sau nhé, được không?”
 

Phí Nghi Châu: “Được.”
 
“Dạ dạ.” Ân Tô Tô thoáng liếc thấy trợ lý Hứa Tiểu Phù đã ra khỏi nhà vệ sinh, đang quay lại đây, cô giật mình, kéo theo tốc độ nói cũng tăng nhanh hơn một chút: “Nếu như không còn chuyện khác thì tôi xin phép cúp máy trước nhé?”
 
“Được.” Phí Nghi Châu nghe ra đôi chút giật mình đầy dễ thương trong giọng nói của cô, anh mỉm cười thật nhẹ: “Tạm biệt.”
 
“Bye bye!” Giọng nữ trong trẻo vội vã kết thúc, sau đó cuộc điện thoại bị cúp máy, thế giới xung quanh chỉ còn lại tiếng âm báo bận.
 
Ở ngoại ô phía nam của thủ đô có một trại ngựa tư nhân rộng mười ngàn mét vuông nuôi mấy chục con ngựa quý.
 
Giữa trưa, mặt trời đương gắt, mây lững lờ trôi trên bầu trời, gió nhẹ hiu hiu thổi. Mấy con ngựa Ả Rập thuần chủng đang tản bộ, thong thả vẫy đuôi, thỉnh thoảng ăn vài miếng đồ ăn mà người chăn ngựa đút cho.
 
Trong khu nghỉ ngơi có mở điều hòa, nhiệt độ vừa phải.
 
Đôi chân dài của Phí Nghi Châu bắt chéo, ngồi đầy thư thái trên sofa. Sau khi cuộc gọi kết thúc, anh hờ hững ra mặt, chầm chậm bỏ chiếc điện thoại đang áp bên tai xuống.
 
“Ồ? Anh cả, sao anh vẫn chưa thay đồ?” Giọng nói to, trong và đồng thời cũng rất vang, truyền thẳng từ chỗ cửa phòng nghỉ lại đây.
 
Phí Nghi Châu ngẩng đầu lên. Một cô gái trẻ mặc đồ cưỡi ngựa mỉm cười, đi về phía anh.
 
Tất cả bảy anh chị em của nhà họ Phí đều rất cao to. Mặc dù cô sáu Phí Văn Mạn là con gái nhưng chiều cao cũng lên tới 1m76. Đôi bốt cưỡi ngựa cao cổ ôm lấy bắp chân thon dài, cân đối. Chiếc mũ bảo hiểm được cầm tùy ý trên tay. Mái tóc dài được cột đuôi ngựa thật cao ở sau đầu. Tổng thể trông vừa xinh vừa ngầu, tư thế hiên ngang.
 
Phí Nghi Châu: “Anh vừa mới gọi điện thoại xong, đang định đi thay đồ đây.”
 
Phí Văn Mạn khoanh hai tay trước ngực, kiêu căng, bất mãn nói: “Hà Kiến Cần đúng thật là, tối qua em đã dặn anh ta hôm nay không được phép lôi công việc ra quấy rầy anh rồi cơ mà. Anh ta coi lời em nói là gió thoảng qua tai đây mà.”
 
Phí Văn Mạn vừa nói xong thì Phí Văn Phạm mặc đồ cưỡi ngựa cũng thong thả đi vào đây. Anh ấy ôm vai Phí Văn Mạn: “Thôi được rồi, Tiểu Lục à, bình thường anh cả bận rộn như vậy, anh ấy có thể bớt chút thời gian tới đây một chuyến là đã tốt lắm rồi. Dù sao chuyện công việc cũng vẫn quan trọng hơn. Em đã lớn rồi, phải tinh tế lên.”
 
Phí Văn Mạn hất cao cằm lên: “Anh nói cứ như thể em cầu xin các anh tới đây vậy. Em mới nhập ba con ngựa thuần chủng về nên mới mời các anh tới cưỡi thử, các anh không thích thì em cũng không ép.”
 
Phí Văn Phạm biết Phí Văn Mạn thích cưỡi ngựa, cũng thích nuôi ngựa. Hai năm nay, số tiền Phí Văn Mạn đầu tư cho trại ngựa này đã vượt quá chín chữ số. Chỉ tính riêng ba con ngựa thuần chủng vừa được nhắc tới, giá bán của mỗi con đều từ 60 triệu đô la Mỹ trở lên. Phí Văn Mạn hết sức chú trọng chúng. Phí Văn Phạm sợ làm em gái mất vui nên nói ngay: “Ai không thích chứ? Em sáu vừa nói là anh và anh cả đã tới đây ngay, chẳng phải là muốn chị Mạn cho bọn anh được mở mang tầm mắt hay sao? Em đừng có mà quy chụp linh tinh cho anh.”
 
“Được thôi.” Cô sáu nghe vậy mới nở nụ cười hài lòng, chào hai anh trai xong bèn đi ra ngoài trước.
 
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, Phí Văn Mạn nhận lấy cương ngựa từ tay người huấn luyện ngựa, dắt con ngựa thuần chủng đi mấy bước, dồn lực vào chân sau, lưu loát trở mình lên lưng ngựa, động tác gọn gàng, liền mạch, nhìn là biết ngay dân chuyên nghiệp.
 
Trong phòng nghỉ, Phí Nghi Châu ung dung dựa người vào lưng ghế sofa, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất xem em gái leo lên lưng ngựa, sắc mặt không hề có chút thay đổi nào.
 
Phí Văn Phạm ngồi bên cạnh nhìn Phí Nghi Châu mấy lần, trong đầu hiện lên hình ảnh mấy phút trước, anh ấy nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của anh cả, trong lòng âm thầm có suy đoán.
 
Phí Văn Phạm tò mò hỏi nhỏ: “Anh cả, vừa rồi không phải là trợ lý Hà gọi đúng không?”
 

Phí Nghi Châu nghe vậy, lành lạnh liếc nhìn Phí Văn Phạm.
 
Phí Văn Phạm ho khan hai tiếng, sờ mũi một cái, cười gượng, nói: “Em cũng chỉ hỏi đại một chút thôi, không phải cố ý muốn nghe ngóng đâu.”
 
Phí Nghi Châu: “Người vừa nói chuyện điện thoại với anh chính là Ân Tô Tô.”
 
Phí Văn Phạm: “...”
 
Cậu tư hoàn toàn không ngờ Phí Nghi Châu lại trả lời thẳng thừng như vậy, hai mắt mở to, nhất thời không biết nên có phản ứng như thế nào.
 
Ánh mắt của Phí Nghi Châu cực kỳ hờ hững, anh không nhìn Phí Văn Phạm mà chỉ lơ đãng xem Tiểu Lục ghìm dây cương, thúc ngựa chạy đi, cả người lẫn ngựa bay lên không, phi mình vượt qua vượt rào đầy đẹp mắt. Anh còn hờ hững hỏi thêm: “Hôm qua anh tiến cử cô ấy tới thử vai, cậu tư thấy cô ấy thế nào?”
 
Phí Văn Phạm còn chưa kịp hết kinh ngạc đã lại phải kinh ngạc thêm một lần nữa.
 
Chỉ có điều lần này không giống kinh ngạc mà giống kinh hãi hơn.
 
Phí Nghi Châu lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, mãi tới khi học xong đại học mới chính thức về nước, thường trú ở thủ đô. Phí Văn Phạm rất ít khi nghe Phí Nghi Châu nói giọng thủ đô chính gốc nhưng suy cho cùng anh vẫn là con trai trưởng bên nhánh chính của nhà họ Phí, anh thuận miệng hỏi như vậy rất đậm chất người thủ đô, cách gọi “cậu tư” lại càng ẩn ý sâu xa, phối hợp với giọng điệu chậm rãi của anh làm tăng thêm lực uy hiếp.
 
Phí Văn Phạm không ngu, bị cảnh cáo một câu là lập tức gạt bỏ sạch sẽ hết những ý nghĩ khác.
 
Anh ấy cười, trả lời đầy chân thành: “Anh à, em thấy cô gái đó rất tốt, tốt cực kỳ. Ông Khương cũng đã nói rồi, tiền đồ của cô ấy là vô cùng, vai nữ chính được giao cho cô ấy.”
 
Phí Nghi Châu nghe vậy nhoẻn cười: “Con mắt nhìn người của cậu tư quả không tồi.”
 
...
 
Hứa Tiểu Phù, trợ lý của Ân Tô Tô, là nhân viên mới vào làm cho công ty từ năm nay, da dẻ trắng trẻo, vóc người nhỏ nhắn, bình thường rất kiệm lời, không am hiểu xã giao. Các nghệ sĩ nổi tiếng trong công ty đều chê Hứa Tiểu Phù lầm lì như khúc gỗ, đúng lúc trợ lý cũ của Ân Tô Tô xin nghỉ việc để đổi sang nghề khác, Lương Tĩnh bèn điều Hứa Tiểu Phù qua trở thành một thành viên của ekip.
 
Ân Tô Tô hài lòng với thái độ chăm chỉ, chịu khó của Hứa Tiểu Phù, cô tin rằng cô gái trẻ này không có ý đồ gì xấu nhưng do thời gian làm việc chung chưa lâu nên cô vẫn còn đề phòng, không nhắc tới chuyện liên quan tới Phí Nghi Châu trước mặt Hứa Tiểu Phù.
 
Ăn cơm trưa xong, ba cô gái lập tức tới địa điểm công việc tiếp theo.
 
Trên đường xe chạy tới chỗ chụp ảnh cho tạp chí, Lương Tĩnh bảo Hứa Tiểu Phù lái xe còn cô ấy thì liên lạc với thương hiệu, trình bày vắn tắt tình hình, sau đó cúp máy, nói với Ân Tô Tô: “Bên kia nói là đồ đã được chuyển tới rồi, hiện tại đang được tạm thời cất giữ ở concept store* của Bulgari trên đại lộ Quốc Tân, em có thể tới đó lấy đồ bất cứ lúc nào.”
 
*Concept store (cửa hàng của ý tưởng) là nơi biến trải nghiệm mua sắm thành một nghệ thuật, được xem là một trong những khái niệm tiến bộ nhất của nghệ thuật kinh doanh thời trang đương đại. Tại concept store, các thiết kế được tuyển chọn dựa trên một ý tưởng thống nhất và bày biện trong không gian tựa như một phòng tranh nghệ thuật. Bước vào cửa hàng, khách hàng sẽ lạc vào thế giới sắp đặt đầy sáng tạo tích hợp giữa thời trang, làm đẹp, mỹ thuật, nhiếp ảnh, âm nhạc, ẩm thực… Giới mộ điệu đến với concept store sẽ phải dừng lại để thưởng lãm từng thiết kế cùng những tổ hợp ý tưởng sáng tạo độc đáo. Chính vì vậy, concept store đã xóa bỏ quan niệm cửa hàng thời trang chỉ đơn thuần là nơi bán quần áo.
 
Ân Tô Tô mừng thầm, cười nói: “Dạ.”
 
Bốn rưỡi chiều, công việc chụp hình cho tạp chí kết thúc.
 

Ân Tô Tô đang tẩy trang, gỡ tóc thì nghe thấy tiếng giày cao gót của Lương Tĩnh đi lại đây. Lương Tĩnh tiện tay bỏ điện thoại xuống bàn, thở dài như thể hết sức mệt mỏi, ngồi xuống ghế, nói: “Vừa rồi tổng giám đốc Lý mới gọi điện cho chị báo là tối nay ông ấy có việc đột xuất, hẹn em hôm khác dùng bữa.”
 
Ân Tô Tô ghét nhất là tham gia các bữa tiệc của nhà sản xuất phim. Ngồi vào bàn, cô chỉ là một kẻ cười bồi, vừa phải mời rượu lại vừa phải nịnh bợ người khác. Nghe nói bữa tiệc đã được hủy bỏ, cô lập tức vui vẻ vỗ tay: “Cảm ơn trời đất!”
 
Lương Tĩnh nhìn Ân Tô Tô, nở nụ cười vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ, cô ấy nói: “Em xem em kìa, vẫn như một đứa trẻ vậy.”
 
Nói rồi, Lương Tĩnh quay đầu nhìn Hứa Tiểu Phù đang tẩy trang cho Ân Tô Tô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Phù, phiền em đi rót cho bọn chị hai cốc nước, cảm ơn em.”
 
“Vâng ạ.” Hứa Tiểu Phù gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
 
Đợi tiếng bước chân đi xa dần, Lương Tĩnh lập tức vỗ người Ân Tô Tô, nhắc nhở: “Chuyện đồ trang sức, em vẫn còn chưa gọi điện lại báo với người ta à?”
 
“À, phải rồi, chiều nay bận quá nên suýt thì em quên khuấy mất.”
 
Ân Tô Tô không dám chậm trễ, lấy điện thoại ra, mở danh bạ, tìm một dãy số, hít thở sâu rồi lại hít thở sâu một lần nữa, làm liên tục như vậy ba lượt mới gom góp đủ can đảm để bấm gọi cho số điện thoại kia.
 
Tiếng “tút tút” kéo dài trong veo và kỳ ảo tựa như cô đang gọi điện sang một chiều không gian khác cao hơn.
 
Không hiểu tại sao, trái tim Ân Tô Tô lại vọt lên tận cổ.
 
Sau khoảng chục giây, tiếng “tút tút” biến mất, thay vào đó là giọng một người đàn ông lạnh nhạt, trong trẻo, êm tai, tựa như dòng sông băng lững lờ chảy trong đêm tối, ôn hòa, lịch sự nói: “Xin chào, cô Ân.”
 
Ân Tô Tô càng căng thẳng hơn.
 
Điều khó khăn nhất khi xã giao với người có địa vị cao hơn mình chính là cần phải vượt qua cảm xúc phức tạp trong lòng, vượt qua sự sợ hãi đối với quyền lực, sự trốn tránh đối với người có địa vị cao, sự bài xích đối với người hơn mình quá nhiều, sự tự ti trong tiềm thức… Tim cô thắt lại như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, ngay cả hít thở thôi cũng thấy nhọc nhằn.
 
Một lúc sau, cô mới có thể cất giọng nói lúc nào cũng ngọt ngào của mình lên, nhẹ nhàng hỏi: “Anh Phí, đồ trang sức của anh đang được bảo quản ở concept store trên đại lộ Quốc Tân, anh có cần tôi đích thân mang nó tới cho anh không?”
 
Phí Nghi Châu im lặng giây lát rồi hỏi cô: “Hiện tại em đang ở đâu?”
 
“Đường Hải Giang.” Ân Tô Tô cười nói: “Chỗ này cách đại lộ Quốc Tân chỉ mười lăm phút đi xe, gần lắm.”
 
“Được.” Phí Nghi Châu hờ hững đáp: “Một tiếng nữa tôi tới, chúng ta gặp nhau ở cửa hàng.”
 
...
 
Concept store là nơi áp dụng mô hình bán hàng tư vấn toàn bộ, chủ yếu nhắm tới nhu cầu của khách hàng, tạo ra sản phẩm tùy chỉnh tương ứng cho mỗi người.
 
Concept store của Bulgari trên đại lộ Quốc Tân có diện tích khoảng hai ngàn mét vuông, có hình một chiếc “vỏ trứng” cỡ lớn, thân vỏ là những tấm kính trong suốt, tô điểm những đường vân màu vàng kim phục cổ tối giản. Khi đứng trong “vỏ trứng”, khách hàng có cảm giác mình đã du hành xuyên không gian, thời gian, thỏa thích cảm thụ lịch sử của những món đồ trang sức của một thương hiệu cổ xưa.
 
Hàng xa xỉ là thứ tối thiểu mà các ngôi sao nữ cần phải có. Để giữ thể diện, Ân Tô Tô cũng từng cắn răng mua không ít túi hàng hiệu, trang sức hàng hiệu nhưng cô chưa từng đặt chân tới concept store này lần nào.
 
Một tiếng sau, Ân Tô Tô đúng giờ có mặt tại concept store trên đại lộ Quốc Tân.
 
Đậu xe xong, cô đeo kính râm đi vào trong cửa hàng, nhìn trái nhìn phải không thấy xe của Phí Nghi Châu đâu. Cô lấy điện thoại ra, đang định gọi điện thì một anh chàng đẹp trai người châu Âu mặc bộ vét được là lượt phẳng phiu bước ra từ trong cửa hàng, đi thẳng tới chỗ cô, nói tiếng Trung hết sức lưu loát: “Xin hỏi cô có phải là cô Ân không?”
 
Ân Tô Tô cứng người, bất giác gật đầu.
 
Anh chàng đẹp trai người châu Âu cười nói: “Chào cô, tôi là cửa hàng trưởng ở đây, cô có thể gọi tôi là Steven. Anh Phí đang chờ cô ở bên trong. Mời cô đi theo tôi.”

 
Hóa ra… Anh đã tới rồi ư?
 
Ân Tô Tô không dám để cậu cả nhà họ Phí phải chờ lâu hơn nữa, không hỏi thêm câu nào, lập tức đi theo sau lưng Steven đi vào trong cửa hàng.
 
Trong không khí tràn ngập các phân tử mang mùi thơm thấm vào ruột gan. Ở trong góc vắng giữa sảnh lớn tầng một, một người đàn ông mặc áo đuôi tôm đang chơi dương cầm. Cửa hàng đóng cửa để tiếp đãi khách quý.
 
Ân Tô Tô đi theo cửa hàng trưởng leo lên cầu thang xoắn ốc. Lúc sắp lên tới tầng hai, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.
 
“Anh Phí, thật xin lỗi. Trước đó, chúng tôi không biết người đặt hàng bộ trang sức này là anh. Nếu biết thì nhất định tôi sẽ đích thân mang nó tới tư gia cho anh rồi. Phiền anh phải đích thân tới đây một chuyến, tôi thật sự cảm thấy có lỗi.”
 
“Tổng giám đốc Nghiêm nói quá lời rồi.”
 
Steven ra hiệu mời Ân Tô Tô đi tiếp, nói: “Cô Ân, mời cô đi bên này.”
 
Ân Tô Tô lên tới tầng hai, ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái là thấy ngay người đàn ông đang ngồi chính giữa chiếc ghế sofa da.
 
Phí Nghi Châu ngồi rất thoải mái. Không biết anh mới từ đâu tới đây mà quần áo trên người là trang phục thoải mái, chiếc áo đơn sắc giản dị phối với chiếc quần dài sẫm màu. So với khi mặc đồ vét, hiện tại trông anh bớt lạnh lùng, uy hiếp người khác hơn, nhiều thêm mấy phần lười biếng, hòa nhã.
 
Người nói chuyện với anh đang đứng trước mặt anh, tuổi tác khoảng ngoài bốn mươi, nho nhã, lịch thiệp, mặc Âu phục đi giày da, vóc dáng cực kỳ ưu tú nhưng sắc mặt lại lộ rõ sự câu nệ.
 
Ân Tô Tô cảm thấy người đàn ông trung niên này khá quen mắt, không nhịn được nhìn thêm đôi lần.
 
Sau đó, cô nhớ ra người này là ai.
 
Đây là tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa* của Bulgari, Nghiêm Lực Khiêm. Ân Tô Tô từng gặp ông ấy ở một sự kiện. Lúc đó, tổng giám đốc Nghiêm được vô số ngôi sao hàng đầu vây quanh, khi chụp ảnh cũng được đứng ở vị trí chính giữa khung hình.
 
*Khu vực Đại Trung Hoa (Greater China) là một khái niệm có nhiều cách hiểu khác nhau tùy theo từng tình huống. Về mặt địa lý, nó được dùng để chỉ khu vực bao gồm Trung Quốc đại lục, Hong Kong, Ma Cao, Đài Loan và các đảo trực thuộc của chúng. Về mặt kinh tế - văn hóa, nó thường được dùng để gọi Trung Quốc và các khu vực chịu ảnh hưởng lớn của văn hóa Trung Quốc, bao gồm các khu vực nói tiếng Trung Quốc như Singapore, Malaysia, Philipine, đảo Giáng Sinh của Úc, đặc khu hành chính Bắc Myanmar và các khu vực thuộc các quốc gia không nói tiếng Trung như Úc, Việt Nam, Nhật Bản, Thái Lan, Indonesia, Hàn Quốc.
 
Cửa hàng trưởng Steven đi tới trước mặt hai người đàn ông, cúi đầu, kính cẩn nói: “Thưa anh Phí, thưa tổng giám đốc Nghiêm, cô Ân đã tới rồi.”
 
Ân Tô Tô bỏ khẩu trang và kính râm ra, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào anh Phí, chào tổng giám đốc Nghiêm.”
 
Thực ra kể từ khoảnh khắc đầu tiên Ân Tô Tô xuất hiện ở cửa hàng, Phí Nghi Châu đã nhìn thấy cô rồi. Ánh mắt anh lặng lẽ nhìn cô, quan sát cô vài giây, sau đó chau mày, dường như không mấy hài lòng vì cô mặc quần dài, áo cộc tay.
 
Phí Nghi Châu nói: “Chọn giúp cho cô Ân một bộ váy dự tiệc để cô ấy thay.”
 
“Vâng.” Cửa hàng trưởng và Nghiêm Lực Khiêm đồng thanh vâng dạ, cùng nhau đi xuống dưới tầng, tới khu vực lễ phục cao cấp.
 
Ân Tô Tô ngơ ngác nháy mắt, không hiểu: “Tại sao tôi lại cần thay váy? Đồ tôi đang mặc có vấn đề gì ư?”
 
Phí Nghi Châu: “Đồ em đang mặc không có vấn đề gì hết, chỉ có điều nó không hợp với bộ trang sức kia.”
 
“Bộ trang sức ư?” Ân Tô Tô không nhịn được cười, ngạc nhiên hỏi: “Anh Phí, xin hỏi bộ trang sức mà anh đặt mua thì có liên quan gì với tôi?”
 
Phí Nghi Châu nhìn cô, lười biếng trả lời: “Tôi mua bộ trang sức này vốn chỉ là vì muốn nhìn thấy chúng được đeo trên người em.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận