Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

...
 
Khoảnh khắc Phí Nghi Châu nói câu này ra, ánh mắt Ân Tô Tô lộ vẻ sửng sốt. Cô không hiểu anh nói vậy là sao, không hiểu câu anh nói có ẩn ý gì.
 
Cô muốn hỏi là tại sao nhưng môi mấp máy một lúc, lời ra tới miệng lại nuốt trở về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thực ra cô có thể đoán ra đại khái câu trả lời của anh.
 
Trong trí nhớ của cô, cô đã từng hỏi anh “tại sao” hai lần, một lần là hỏi tại sao anh muốn gặp cô, còn lần khác là hỏi tại sao anh lại chiếu cố cô, câu trả lời đại khái đều là “không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là thích làm như vậy mà thôi”.
 
Ân Tô Tô nghĩ, chắc hẳn lý do của lần này cũng là như vậy.
 
Đối với cậu ấm cao quý này, anh muốn làm gì thì sẽ làm như vậy, không cần phải có lý do.
 
Hai bên im lặng. Không gian tráng lệ trên tầng hai cực kỳ tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức Ân Tô Tô gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở có phần dồn dập của mình và tiếng tim đập rõ ràng đã loạn nhịp của bản thân.
 
Cộc cộc, cộc cộc.
 
Lúc này, tiếng bước chân đã đi xa lại quay lại, vọng lên từ phía cầu thang dài xoắn ốc. Nghiêm Lực Khiêm và cửa hàng trưởng Steven đi đằng trước, sau lưng họ là bốn SA*, hai nam hai nữ, tất cả đều ăn mặc chỉn chu, mặc đồng phục thống nhất, đeo găng tay sạch sẽ không dính một hạt bụi nào. Trong đó, hai cô gái đi sau cùng, hai chàng trai nâng một giá treo đồ tinh xảo, bước đi chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*SA: viết tắt của service assistant, chuyên viên dịch vụ, chịu trách nhiệm tư vấn và giới thiệu sản phẩm cho khách hàng. 
 
Trên giá treo đồ có ba bộ váy dự tiệc loá mắt, một chiếc màu trắng, một chiếc màu xanh lá sẫm, một chiếc màu đen.
 
Bọn họ cung kính đi tới trước mặt Phí Nghi Châu thì dừng lại, đặt giá treo đồ xuống.
 
Tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa Nghiêm Lực Khiêm nở nụ cười ôn hòa, nho nhã, giới thiệu: “Thưa anh Phí, ba chiếc váy dự tiệc cao cấp này đều được nhà thiết kế sử dụng yếu tố Trung Hoa làm cảm hứng thiết kế, chuẩn bị ra mắt trong bộ sưu tập Thu – Đông, hiện tại đang cất tạm ở đây. Anh xem cô Ân mặc bộ nào thì hợp ạ? Nếu như cả ba chiếc anh đều không thích thì chúng tôi sẽ chọn lại cho anh.”
 
Phí Nghi Châu nhìn lướt qua ba chiếc váy, quan sát sơ qua mấy lượt rồi lại nhìn sang Ân Tô Tô. Anh hỏi cô: “Em có thích chiếc nào trong mấy chiếc này không?”
 
Thiết kế mới còn chưa được công bố trên sàn diễn thời trang quả là báu vật đắt giá của giới thời trang. Với địa vị của mình, đừng nói là mượn mặc một lần, dù chỉ nhìn thôi Ân Tô Tô cũng chưa từng được nhìn, có lý nào lại kén cá chọn canh.
 
Lúc này, thực lòng cô rất căng thẳng nhưng lại sợ người trong cửa hàng nhìn ra, đành phải bất chấp tất cả giả vờ bình tĩnh. Cô giơ tay lên, chỉ đại vào chiếc váy màu xanh lá sẫm, nói: “Vậy tôi muốn mặc thử chiếc này.”
 

“Vâng.” Steven cười tươi, tự tay lấy chiếc váy màu xanh sẫm đó đưa cho hai cô nàng SA, nói bằng tiếng Anh: “Đi giúp cô Ân thử váy.”
 
Hai cô nhân viên SA gật đầu, mỉm cười dẫn Ân Tô Tô vào phòng thử đồ.
 
Diện tích của các phòng thử đồ thông thường của cửa hàng Bulgari vốn đã không nhỏ, ở concept store lại càng rộng hơn. Bởi vì đối tượng phục vụ của bọn họ toàn là giai tầng thượng lưu đích thực nên tất cả mọi chi tiết đều được làm tối ưu nhất có thể, từ lọ tinh dầu tự khuếch tán, bàn trang điểm bày hoa tươi thay mới mỗi ngày cho tới mặt gương sát đất có thể nhìn đủ cả ba mặt.
 
SA giúp Ân Tô Tô cởi bỏ đồ mặc trên người, chiếc váy dự tiệc có giá ngang ngửa một căn biệt thự hạng sang ở thành phố hạng ba được SA trải dưới chân cô.
 
Ân Tô Tô xỏ chân vào, SA nhẹ nhàng kéo chiếc váy lên, vòng eo được ôm lấy, thắt chặt lại.
 
“Cô Ân thật xinh đẹp. Chiếc váy này rất hợp với cô đấy ạ.” Cô nhân viên SA nói năng ngọt xớt, luôn miệng nhìn vào gương khen Ân Tô Tô: “Da cô trắng, màu này rất tôn nước da của cô.”
 
Ân Tô Tô cũng đang nhìn mình trong gương.
 
Trong gương, cô trắng trẻo, duyên dáng nhưng không phải dạng củi khô, đường cong ở cánh tay thấp thoáng cho thấy cô có tập luyện thường xuyên. Mái tóc dài vấn gọn sau đầu, khuôn mặt tranng điểm nhẹ, đúng là đẹp mắt.
 
Nhưng hầu hết các mỹ nhân đích thực đều không tự ý thức được vẻ đẹp của mình. Thú thực, Ân Tô Tô chưa từng cảm thấy mình đẹp cỡ nào. Cho dù từ nhỏ tới lớn, lúc nào mọi người xung quanh cũng khen ngợi nhan sắc của cô.
 
Ân Tô Tô không băn khoăn về ngoại hình của mình, cũng không thấy mình có chỗ nào không đẹp nhưng giới giải trí thực sự có quá nhiều mỹ nhân.
 
Khuôn mặt của cô đủ đẹp để lên màn ảnh nhưng không đẹp đến mức khiến hoa ghen liễu hờn.
 
Lại càng không đến mức có thể khiến một vầng trăng lạnh lùng ở trên cao cúi mình trước cô…
 
Trong lúc cô ngẩn người, thất thần, bên tai lại vang lên tiếng của SA. Người này nhẹ nhàng nói khẽ với cô: “Thưa cô Ân, anh Phí là khách quý của chúng tôi. Nếu như anh chị muốn mua chiếc váy này thì chúng tôi có cung cấp dịch vụ chăm sóc phục trang tận nhà trọn đời. Hơn nữa, một khi chiếc váy này đã được mua, nó sẽ không xuất hiện trên sàn diễn thời trang nữa. Nói cách khác, cô sẽ là người duy nhất sở hữu mẫu thiết kế này.”
 
Ân Tô Tô hoàn hồn, không trả lời thẳng SA, chỉ mỉm cười nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước đã.”
 
“Vâng.”
 
Chiếc váy dự tiệc này rất dài, SA phải đi theo đằng sau nâng đuôi váy cho cô. Từ phòng thử đồ ra tới bên ngoài chỉ có vài chục mét nhưng  Ân Tô Tô đi đứng hết sức thận trọng, sợ mình sơ ý giẫm hỏng chiếc váy đắt đỏ này.
 
Ở khu ghế sofa ngồi chờ, Phí Nghi Châu đang cúi đầu, lạnh nhạt trả lời tin nhắn công việc.
 
Nghe thấy tiếng bước chân, không cần người khác nhắc nhở, anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

 
Chiếc váy được may bằng lụa gấm chống phản quang, trên nền vải xanh sẫm có thêu chìm họa tiết bát tiên*, đuôi váy điểm xuyết lông công, tổng thể phức tạp nhưng vẫn phóng khoáng. Dáng váy đuôi cá ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong chữ S hoàn hảo của cô, khiến chiếc cổ cao thon của cô càng thêm nổi bật, đường nét từ gáy xuống vai càng thêm nuột nà, duyên dáng.
 
*Họa tiết bát tiên là họa tiết vẽ các pháp khí của Bát Tiên (một nhóm thần tiên trong thần thoại Trung Quốc) như sáo ngọc, bông sen, phất trần, quạt ba tiêu.
 
Không cần phải trang điểm đậm, chỉ cần thả hai lọn tóc đen nho nhỏ buông xuống bên má, khóe môi dịu dàng hơi cong lên thôi là đã đẹp tuyệt vời rồi.
 
Thiết kế lấy yếu tố Trung Hoa làm cảm hứng đương nhiên phải chú trọng sự kín đáo, chiếc váy được cắt may vừa vặn, ngực không xẻ quá sâu nhưng rãnh sâu trắng như tuyết trập trùng nhấp nhô kia vẫn thấp thoáng như ẩn như hiện, bất ngờ đập vào mắt Phí Nghi Châu.
 
Các thế hệ nhà họ Phí luôn giáo dục con trai trưởng hết sức nghiêm khắc, sự tự chủ của anh xưa nay luôn rất tuyệt đối.
 
Đây là lần đầu tiên anh vô duyên vô cớ cảm thấy một ngọn lửa khô nóng bốc lên trong lòng, kéo theo ngón tay trỏ để trên đầu gối cũng vô thức giần giật khẽ một cái.
 
Ân Tô Tô biết Phí Nghi Châu đang nhìn mình, cô cúi đầu, không hiểu sao lại không dám nhìn thẳng vào anh.
 
May mà ánh mắt thẳng thừng đầy rõ ràng ấy nhanh chóng bị một giọng nói xen ngang.
 
Steven hỏi: “Anh Phí thấy cô Ân mặc chiếc váy này có được không ạ?”
 
Phí Nghi Châu kín đáo chuyển mắt nhìn đi nơi khác, gật đầu, dặn dò: “Mang bộ trang sức kia ra đây.” Nói xong, anh cúi người cầm cốc cà phê đá để trên bàn lên nhấp một ngụm.
 
Chất lỏng mát lạnh trôi xuống theo thực quản, dội tắt ngọn lửa thoáng bùng lên trong người.
 
Một lát sau, một chiếc hộp gỗ được đưa tới trước mặt Ân Tô Tô.
 
Nhân viên SA nữ cúi người, kiểm tra lại găng tay của mình rồi mới chậm rãi mở hộp ra.
 
Trong nháy mắt, hào quang sáng chói bắn ra, hòa vào với ánh chiều ta hắt qua cửa sổ vào trong phòng, những tia sáng đan xen vào nhau tựa như khởi đầu của một giấc mộng đẹp.
 
SA cẩn thận hết sức có thể cầm một chiếc hoa tai kim cương lên. Đúng lúc này, Phí Nghi Châu lại đứng dậy khỏi ghế sô pha, hờ hững nói: “Để tôi làm cho.”
 
Nghe vậy, nhân viên SA nữ dừng động tác, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sững sờ.
 

“Vâng ạ.” SA hoàn hồn qua cơn kinh ngạc, vội vàng đưa chiếc hoa tai cho Phí Nghi Châu bằng cả hai tay.
 
Anh nhận lấy, đi tới bên cạnh Ân Tô Tô, cúi đầu bình thản nhìn cô chăm chú.
 
Sống lưng trắng trẻo của Ân Tô Tô ưỡn thẳng tắp, giữ nguyên dáng đứng tự nhiên phóng khoáng không nhúc nhích, cô gắng che giấu cảm xúc rối bời trong lòng.
 
Rất gần.
 
Quá gần.
 
Gần đến mức trong hơi thở của cô có hòa lẫn mùi hương thuộc về người đàn ông này, hơi thở vốn lạnh lẽo, xa xôi, lúc này lại gần gũi như vậy, hòa quyện với hơi thở của cô.
 
Huống hồ, thân hình của anh còn cao lớn, thẳng tắp, vai rộng chân dài, bình thường anh cách cô khá xa nên không cảm thấy cảm giác áp lực quá mạnh nhưng hiện tại, anh đứng gần trong gang tấc, cô cảm thấy không thở nổi.
 
Cô hoàn toàn bị bóng anh bao phủ.
 
Đôi tay thon dài của Phí Nghi Châu giơ lên, một tay cầm chiếc hoa tai kim cương, tay còn lại chậm rãi, dịu dàng giữ cằm Ân Tô Tô lại cho chắc.
 
Khuôn mặt này trời sinh vốn đã cực kỳ đẹp, Anh cao một mét chín, đương nhiên bàn tay anh cũng lớn. Anh và cô đặt chung một chỗ tạo nên sự tương phản trái ngược. Ân Tô Tô dường như càng yếu ớt hơn, mặt, cổ và cả vận mệnh của cô đều nằm trong năm ngón tay của anh.
 
Bàn tay cô để xuôi bên hông, móng tay cắm vào lòng bàn tay, vừa sợ hãi, vừa bất an.
 
Ân Tô Tô âm thầm hít thở sâu, ép bản thân phải bình tĩnh như dòng nước lặng.
 
Phí Nghi Châu phát hiện ra cô đang căng thẳng, anh dừng động tác đeo hoa tai cho cô lại, khẽ nói với cô bằng âm lượng chỉ đủ hai người họ nghe với nhau: “Em để ý lắm ư?”
 
Ánh mắt Ân Tô Tô đột ngột lóe lên, theo bản năng, cô quay mặt lại nhìn anh.
 
Ở khoảng cách này, cô để ý thấy lông mi của anh đen và dày, màu mắt hơi nhạt, trong trẻo như khe nước nông chảy giữa núi rừng không nhiễm bụi bặm. Khác với cảm giác áp lực, lạnh lùng mà anh mang lại khi đứng nhìn từ xa, khi nhìn anh ở khoảng cách gần, cô mới phát hiện ra anh đẹp ngoài sức tưởng tượng.
 
Ân Tô Tô cũng vô thức nói nhỏ lại: “Để ý gì cơ?”
 
Phí Nghi Châu: “Để ý tôi chạm vào em.”
 
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả khuôn mặt của Ân Tô Tô như vừa bị đảo qua chảo nhuộm, ngay cả vành tai cũng đỏ lựng lên. Xung quanh rõ ràng đang có người, bọn họ nói thì thầm vào tai nhau như thể đã rơi vào một chiều không gian khác, ngăn cách với mọi thứ xung quanh.
 
Ân Tô Tô cảm thấy cổ họng nghẹt lại, cô hắng giọng, mất một lúc mới bật ra được thứ âm thanh rất khẽ: “Tôi chỉ cảm thấy anh không cần phải tự tay làm chuyện này mà thôi.”
 
Ẩn ý của cô là cô không dám nhận đãi ngộ này.
 
“Cô Ân không thấy phiền là được rồi.” Phí Nghi Châu nghe vậy, nét mặt thoáng dịu dàng hơn, anh khẽ nói: “Được phục vụ cho cô gái xinh đẹp là em chính là vinh hạnh của tôi.”

 
Giọng điệu anh lạnh nhạt, khiến người ta không biết anh nói thật lòng hay chỉ là khách sáo.
 
Ân Tô Tô ngoảnh mặt nhìn thẳng về phía trước, mím hờ môi, không nói tiếp nữa, đành chấp nhận sự phục vụ cao cấp chưa từng có này.
 
Có thể nhận ra cậu cả nhà họ Phí không mấy khi làm chuyện này, bởi vì động tác đeo hoa tai cho cô của anh khá lúng túng. Trong lúc anh thao tác, lớp kén mỏng ở bụng ngón tay đã như có như không lướt qua vành tai mềm mại của cô mấy lần khiến cô run rẩy khe khẽ.
 
Đeo hoa tai xong là tới vòng tay, nhẫn, vòng cổ.
 
Chỉ thoáng chốc, bộ trang sức đã đúng như ý muốn của Phí Nghi Châu, được đeo lên người Ân Tô Tô.
 
Cô thở phào nhẹ nhõm như được tha bổng, lùi lại mấy bước, mượn cớ là để cho anh có thể ngắm nhìn được bộ trang sức, không ngừng nới rộng khoảng cách với người đàn ông, ngoan ngoãn làm giá treo trang sức hình người.
 
Steven cẩn thận quan sát sắc mặt của Phí Nghi Châu, hỏi: “Anh Phí, xin hỏi anh muốn cầm bộ trang sức này đi luôn hay là muốn lát nữa chúng tôi sẽ gửi tới tư gia cho anh?”
 
Phí Nghi Châu nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt, giây lát sau anh mới trả lời: “Trang sức và váy dự tiệc đều là quà tôi tặng cho cô Ân, đưa chúng tới nhà cô Ân là được.”
 
Cửa hàng trưởng: “Vâng.”
 
Cửa hàng trưởng nhanh chóng chuyển khuôn mặt tươi cười sang nhìn Ân Tô Tô, hỏi cô: “Cô Ân có tiện để lại địa chỉ không?”
 
Ân Tô Tô: “...”
 
Trước mặt nhiều người như vậy, nếu cô nói thẳng là không muốn nhận quà thì rõ là không nể mặt Phí Nghi Châu. EQ của Ân Tô Tô không thấp tới mức ấy. Cô mỉm cười với Nghiêm Lực Khiêm và Steven, nhẹ nhàng đáp: “Tôi có thể nói riêng với anh Phí vài câu được không?”
 
Hai người này đều là những người khôn khéo, cực kỳ nhạy bén, nghe vậy không hỏi thêm một lời, đánh mắt hỏi ý Phí Nghi Châu, được anh cho phép bèn lập tức đi xuống dưới tầng, không nán lại dù chỉ nửa giây.
 
Họ đi rồi, cuối cùng Ân Tô Tô cũng không kiềm chế nổi. Cô quay đầu nhìn về phía Phí Nghi Châu, nói thẳng: “Anh Phí, cảm ơn ý tốt của anh. Tôi không thể nhận váy và số trang sức này được.”
 
Lúc này, chẳng mấy khi Phí Nghi Châu mới cảm thấy khó hiểu, anh nhướng mày hỏi cô: “Tại sao?”
 
Tình huống hiện tại quả thực sấm sét đầy trời. Ân Tô Tô vỗ trán, không kiểm soát nổi nét mặt, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ trả lời: “Các sự kiện tôi thường tham gia không cần dùng tới trang phục và trang sức quý giá như vậy. Anh tặng tôi những thứ này thật lãng phí. Hơn nữa, tôi không hề thấy mình có lý do gì hợp lý để thuyết phục bản thân nhận quà của anh.”
 
“Vậy để tôi cho em một lý do.”
 
“Là gì vậy?”
 
“Ba hôm nữa tôi phải tham gia một bữa tiệc.” Phí Nghi Châu bình thản ung dung nói: “Không biết liệu tôi có vinh hạnh lần thứ hai được mời cô Ân làm bạn cặp của tôi, cùng tôi tới dự hay không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận