Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

...
 
Ân Tô Tô lớn lên trong một gia đình làm công ăn lương bình thường, ba mẹ cô dạy dỗ cô rất nghiêm khắc, từ trước tới nay họ luôn dạy cô rằng “Không công mà hưởng lộc, ắt sẽ gặp tai vạ” – nghĩa là trong tình huống đối phương không hề nhận được lợi lộc gì mà mình lại nhận được ưu đãi hay quà tặng của người ta thì cuối cùng nhất định sẽ dẫn tới tai vạ.
 
Hành vi đã lặp đi lặp lại nhiều lần này của Phí Nghi Châu khiến Ân Tô Tô đánh hơi thấy mùi nguy hiểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ở trước mặt anh, cô luôn luôn vô duyên vô cớ cảm thấy sợ hãi, như thể mình là một con linh dương bị dụ rơi vào bẫy. Ở nơi mà cô không nhìn thấy, có thú dữ đang thong thả ẩn núp, chờ đợi con mồi, luôn sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, giáng cho cô một đòn trí mạng.
 
Mà cô thì hoàn toàn không hề có đường tháo chạy.
 
Ân Tô Tô không dám nhận món quà quá lớn này nên nói đầy nghiêm túc và chân thành: “Anh Phí, về chuyện thử vai lần trước, tôi thật sự vô cùng cảm ơn anh đã tiến cử tôi với ông Khương. Anh có ơn với tôi, nếu như anh muốn tôi làm bạn cặp đi cùng anh thì tôi không phản đối nhưng những thứ này thì tôi thực sự không nhận được.”
 
Ân Tô Tô kiên quyết không thay đổi quan điểm, khăng khăng không chịu nhận số quà này.
 
Phí Nghi Châu bình tĩnh nhìn cô, ít giây sau, anh nói: “Vậy là cô Ân đồng ý làm bạn cặp đi cùng tôi phải không?”
 
Ân Tô Tô ngẩn người. Mặc dù cô biết với địa vị và thân phận của người đàn ông này thì không đời nào có chuyện anh lại thiếu bạn bắt cặp đi cùng với mình nhưng anh đã nói tới mức này rồi, cô không thể kiên quyết từ chối được.
 
Ân Tô Tô chỉ còn nước gật đầu với anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì tôi mong rằng hôm diễn ra buổi tiệc, cô Ân sẽ mặc bộ váy này, đeo bộ trang sức này đứng bên cạnh tôi.” Đôi mắt lạnh nhạt của Phí Nghi Châu không thể hiện chút cảm xúc nào, cứ thể nhìn thẳng vào cô: “Ý em thế nào?”
 
Ân Tô Tô thoáng khựng lại, sau đó là khoảng lặng ngượng ngùng giữa hai người. Cô thầm nghĩ: Lẽ nào sở thích đặc biệt của Thái tử gia là làm đẹp cho bạn nữ đi cùng mình như một cô nàng búp bê Barbie người thật hay sao?
 
Kỳ tích Tô Tô*?
 
*Có một game thời trang tên là “Kỳ tích Noãn Noãn”, nhân vật chính trong game là một cô gái tên là Noãn Noãn – nữ hoàng của Vương quốc Lilith (chú thích của tác giả). Tác giả chế thành tên nữ chính.
 
Cô trả lời anh bằng giọng điệu có phần bất đắc dĩ: “Được thôi. Vậy thì tôi sẽ tạm cất giữ váy và đồ trang sức cho anh, bao giờ buổi tiệc kết thúc tôi sẽ trả lại.”
 
Phí Nghi Châu quan sát thật kĩ biểu cảm của cô gái trước mặt, ánh mắt anh lóe lên đôi chút hứng thú và tò mò, anh nói đầy tùy ý: “Theo như tôi được biết, hầu hết các cô gái đều yêu thích váy áo và đồ trang sức. Tôi tò mò không biết nếu như cô Ân không thích những thứ này thì em thấy hứng thú với thứ gì?”
 
Ân Tô Tô đứng trước khung cửa kính sát đất, trông thấy bóng mình mặc trang phục cầu kỳ, đẹp mắt in trên mặt kính, khiến toàn thân như tỏa sáng lấp lánh.
 
Một lát sau, cô nhìn vào bóng khuôn mặt của cô gái in trên kính rồi quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông vẫn luôn bễ nghễ đứng bên cạnh cô, cười đáp: “Tôi chỉ là một người bình thường, các cô gái bình thường thích gì thì tôi cũng thích thứ đó. Tôi không nhận quà anh tặng không phải vì tôi thanh cao hơn người mà là vì tôi sợ mình không đáp lễ nổi.”
 
Đối mặt với Phí Nghi Châu, hầu như lúc nào Ân Tô Tô cũng giả vờ cười lấy lòng theo thói quen. Đây là nguyên tắc sinh tồn mà cô đã đúc rút được trong năm năm qua, mặt nạ gần như đã ăn vào máu thịt của cô.
 
Nhưng câu này là lời rất chân tình của cô.
 

Trong giới có vô số luật bất thành văn, không phải Ân Tô Tô không biết, chỉ là cô không muốn thỏa hiệp. Cô sợ mình dính dáng với người đàn ông này quá nhiều thì cuối cùng sẽ rơi vào cảnh “thân bất do kỷ”*…
 
*Thân bất do kỷ nghĩa là không thể tự định đoạt theo nguyện vọng của bản thân
 
Phí Nghi Châu đứng cách cô hai bước, cúi đầu, bình thản nhìn Ân Tô Tô, chỉ trong nháy mắt, anh đã nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
 
Phí Nghi Châu mỉm cười, ánh mắt cũng cười nhưng rất kín đáo: “Xem ra không phải em không thích những món quà này mà là em không thích người tặng quà cho em là tôi.”
 
Ân Tô Tô: “...”
 
Hỏng bét.
 
Không phải cô đã làm ông lớn đây mất vui rồi đấy chứ?
 
Trong cuộc sống thường ngày, Ân Tô Tô là một người chậm chạp về mặt cảm xúc, ít khi cô có những cảm xúc mâu thuẫn, cũng rất ít khi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người khác nhưng lúc này đây, cô vẫn phải giật mình sợ hãi trước sự thay đổi thái độ của cậu cả nhà họ Phí.
 
Cô đứng nguyên tại chỗ, mất mấy giây mới soạn xong những gì mình định nói, dùng chất giọng dịu dàng, hiền hòa, vui tươi, êm tai nhất để nói: “Anh Phí hiểu lầm rồi, sao tôi lại không thích anh chứ. Tôi chỉ nghĩ là chuyện thử vai lần trước tôi còn chưa cảm ơn anh, giờ lại nhận thêm quà của anh thì thật không biết phải giấu mặt vào đâu.”
 
Do chênh lệch về chiều cao nên tư thế người đàn ông đứng thẳng người, cúi đầu suy nghĩ trông cứ như thể anh đang ở trên cao nhìn cô ở bên dưới. Anh chợt mở miệng, hỏi cô: “Em thật sự muốn cảm ơn tôi à?”
 
... Thật ra cô không muốn cho lắm.
 
Ân Tô Tô sượng người nhưng vẫn phải trả lời bất chấp: “Đương nhiên rồi.”
 
Phí Nghi Châu bình tĩnh và nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi xin nhờ cô Ân nhận lời làm giúp tôi ba chuyện này.”
 
Ân Tô Tô: “?”
 
Khoảnh khắc Thái tử gia mở miệng vàng miệng bạc, đôi mắt long lanh của Ân Tô Tô lộ vẻ bối rối – anh nói cứ như thể anh đang quay phim “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” phiên bản hoán đổi giới tính vậy.
 
Ân Tô Tô chau mày, tim đập như nổi trống, ma xui quỷ khiến tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh kỳ lạ cực kỳ nóng bỏng.
 
Cô cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình, nụ cười có phần gượng gạo: “Cụ thể phải xem là chuyện gì mới được.”
 
Phí Nghi Châu: “Chuyện thứ nhất, ba hôm nữa, em đi dự tiệc với tôi.”
 
Ân Tô Tô rất cảnh giác, trả lời theo bản năng: “Chuyện này thì không thành vấn đề, ban nãy tôi đã đồng ý rồi. Còn gì nữa không?”
 
Phí Nghi Châu: “Chuyện thứ hai, em mời tôi một bữa cơm.”
 
“...” Ân Tô Tô ngẩn người.
 

Trong giới này, giao dịch tình – quyền là chuyện bình thường. Ân Tô Tô vốn cho rằng chuyện cảm ơn mà Phí Nghi Châu nói ít nhiều gì cũng có ý kia, không ngờ lại là cô nghĩ xấu cho anh.
 
Vì bản thân đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử nên Ân Tô Tô không khỏi cảm thấy lúng túng và áy náy, hai má nóng bừng.
 
Cô gật đầu, nói: “Không thành vấn đề. Còn chuyện thứ ba là gì?”
 
Phí Nghi Châu im lặng một lúc lâu, khẽ nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra chuyện thứ ba là gì, bao giờ nghĩ ra tôi sẽ nói cho em biết.”
 
“... Ồ, được.” Ân Tô Tô tằng hắng một tiếng như thể muốn che giấu điều gì đó, cô nói: “Tối nay tôi mời anh dùng bữa. Anh muốn ăn gì?”
 
Phí Nghi Châu vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao quý, thong dong, không nhuốm bụi trần.
 
Chẳng biết từ lúc nào anh đã tới gần sát cô, gần tới mức hai người có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Anh nhìn thẳng vào mặt cô, quan sát, nghiền ngẫm, cười nhếch mép.
 
Thông thường, kiểu cười nhếch mép này rất dễ trông quá tùy tiện nhưng anh thì không.
 
Trái lại, cô chỉ cảm thấy biểu cảm này của Phí Nghi Châu khiến anh trông ôn hòa hơn, có sức sống hơn thường ngày.
 
Phí Nghi Châu nhìn cô chăm chú rồi chợt hỏi: “Cô Ân cho rằng tôi muốn em làm gì?”
 
Ân Tô Tô không kịp chuẩn bị, không khỏi cứng họng: “... Gì cơ?”
 
Phí Nghi Châu nhoẻn cười, ánh mắt mập mờ của anh khiến nụ cười cũng trở nên đầy ẩn ý sâu xa. Anh lịch sự cúi người xuống, kề gần lại tai cô, hững hờ khẽ nhắc nhở cô: “Mặt của em rất đỏ.”
 
Tiếng nhạc dương cầm vang vọng trong không gian đã đàn qua mấy bài, những nốt nhạt tựa như những chú nai con tinh nghịch bất ngờ va vào trái tim Ân Tô Tô.
 
Trong vòng nửa giây ngắn ngủi, cả khuôn mặt của Ân Tô Tô đỏ lựng, cô hoàn toàn không dám nhìn anh, vô thức lùi lại mấy bước để trốn tránh, gục đầu xuống thật thấp.
 
Trong hơi thở loáng thoáng có mùi hương mát lạnh của anh như có như không, chúng hóa thành một chiếc lưới vô hình ngang ngược chiếm hữu, bao phủ, trói buộc cô.
 
Nhịp tim của Ân Tô Tô nhanh như thể vừa mới chạy một nửa chặng marathon*.
 
*Cự ly chạy marathon theo chuẩn Olympic là 42,195km.
 
Đầu ngón tay cô run run nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc của mình, cúi đầu, điềm nhiên hỏi: “Vậy ăn cơm Trung nhé?”
 
Phí Nghi Châu ngắm nghía đôi tai nhỏ xinh đỏ bừng của cô, ngạc nhiên phát hiện ra, hóa ra trên thế giới này có một thứ có thể dễ dàng thao túng suy nghĩ của anh.
 
Chỉ vì cô nói vài câu mà anh bỗng thấy buồn phiền, không vui nhưng cũng chỉ vì cô đỏ mặt mà tâm trạng anh lại tốt đẹp trở lại.
 

Phí Nghi Châu chợt thất thần.
 
Ân Tô Tô chờ một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, cảm thấy khó hiểu, tưởng rằng đối phương không nghe thấy câu hỏi của mình nên bất giác ngước mắt lên nhìn, hỏi lại: “Anh Phí, bữa tối tôi mời anh ăn cơm Trung được không?”
 
Cô vừa ngước mắt lên thì đã thình lình đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của anh.
 
Phí Nghi Châu đáp: “Được.”
 
...
 
Đương nhiên mời cậu cả nhà họ Phí ăn cơm không thể xuề xòa được. Cuối cùng Ân Tô Tô dẫn anh tới một nhà hàng chuyên món Trung thuộc top 10 ở thủ đô trong danh sách Ngọc Trai Đen*.
 
*Danh sách Ngọc Trai Đen là một danh sách tương tự như danh sách Michelin do trang Meituan lập ra với mục tiêu tạo nên một bản đồ ẩm thực riêng của người Trung Quốc. Hiện tại danh sách Ngọc Trai Đen đã có cho 22 thành phố của Trung Quốc và 5 thành phố ở các nước khác.
 
Họ ăn tối xong lúc tám giờ.
 
Ở trong phòng ăn riêng, sau khi tính tiền xong, Ân Tô Tô cầm khăn lau tay, lấy kính râm, khẩu trang và mũ ra, đeo hết lên người, che chắn bản thân kín mít theo thói quen.
 
Phí Nghi Châu ngồi bên cạnh, ung dung xem cô gái này tự quấn mình kín như xác ướp.
 
Không bao lâu sau, dường như “xác ướp” chợt nhớ ra gì đó, cô nghiêng đầu nhìn anh, tháo khẩu trang ra, đẩy kính râm lên, cười híp mắt hỏi: “Anh Phí, buổi dạ tiệc ba hôm nữa được tổ chức ở đâu? Khoảng chừng mấy giờ?”
 
Nét mặt của Phí Nghi Châu hết sức điềm nhiên: “Đến lúc đó tôi sẽ tới sớm đón em, em cứ chờ điện thoại của tôi là được.”
 
“Vâng, được thôi.”
 
Đêm đó, khi Ân Tô Tô trở về căn chung cư trong ngõ Chương Thụ, cô vừa mới đặt chân về tới nhà thì trời lập tức đổ mưa to.
 
Cô phồng má thở hắt ra một hơi, thầm thấy thật may mắn vì mình về nhà kịp lúc.
 
Ngoài cửa sổ, sấm sét rền vang, tiếng mưa rơi rào rào.
 
Ân Tô Tô tắm rửa xong, thay áo ngủ, rửa táo, cắn “rộp” một tiếng, sau đó ngồi xuống bên chiếc bàn tròn nhỏ kê trước khung cửa sổ sát đất, cầm giấy bút lên, chuẩn bị viết thư.
 
Cô đang vừa gặm táo vừa định đặt bút viết thì chiếc điện thoại để bên cạnh rung lên.
 
Ân Tô Tô bật sáng màn hình điện thoại, trông thấy tin nhắn WeChat mẹ cô vừa gửi: [Đản Đản, nhớ viết thư cảm ơn, con nhé.]
 
[Dạ, con đang viết đây ạ.]
 
Trả lời tin nhắn xong, Ân Tô Tô lại tập trung nhìn trang giấy, viết mấy chữ thật lớn: Kính gửi nhà tài trợ của Quỹ Kế hoạch Viên Mộng*: Xin chào…
 
*Viên Mộng nghĩa là biến ước mơ thành sự thật.
 
Quê hương của Ân Tô Tô là một thành phố nhỏ của một huyện thuộc miền Tây Bắc không hề có hoạt động sản xuất công nghiệp trụ cột nào, GDP bình quân đầu người thấp thảm hại. Hoàn cảnh như vậy gần như không cho phép tồn tại thứ được gọi là “ước mơ”.
 
Từ nhỏ Ân Tô Tô đã yêu thích diễn xuất, mơ ước sau này sẽ trở thành diễn viên nên không có gì bất ngờ khi cô trở thành một kẻ lạc loài ở nơi này.
 
Bạn bè, người thân bàn tán ầm ĩ, hàng xóm cũng xôn xao. Đương lúc ba mẹ cô không chịu nổi áp lực, định bụng khuyên con gái từ bỏ ước mơ thì giáo viên chủ nhiệm lại mang tới cho họ niềm hi vọng mới.

 
Giáo viên chủ nhiệm nói với cả nhà cô rằng: “Em Ân Tô Tô thực sự rất có thiên phú diễn xuất. Trong vở kịch [Dông Tố] mà em ấy đã biểu diễn trong cuộc thi kịch nói của trường năm ngoái, em ấy đã có một màn thể hiện rất tuyệt vời. Trước đó, Sở Giáo dục của thành phố chúng ta đã lập một quỹ tên là “Kế hoạch Viên Mộng” do một doanh nhân thành đạt tài trợ, chuyên hỗ trợ các học sinh có thành tích xuất sắc. Thế này nhé, tôi sẽ nộp hồ sơ cho em ấy trước, thử xem có thể xin được tài trợ của quỹ hay không. Nếu xin được thì nhà mình không còn phải lo lắng về toàn bộ chi phí học đại học của em ấy nữa.”
 
Ân Tô Tô được quỹ này hỗ trợ, thuận lợi hoàn thành việc học.
 
Sau khi ra trường đi làm, cô đã quyên góp lại đầy đủ toàn bộ số tiền học phí của mình cho Quỹ Kế hoạch Viên Mộng, hơn nữa hằng năm đều tự tay viết một lá thư cảm ơn gửi cho nhà tài trợ.
 
Vừa mới hơn tám giờ, sáng hôm sau, Ân Tô Tô đã đúng giờ có mặt tại bưu điện, gửi thư cảm ơn và món quà thủ công do mình làm đi.
 
Ra khỏi bưu điện, Ân Tô Tô không chần chừ nửa phút, lấy ngay điện thoại ra nhắn WeChat cho mẹ:
 
[Mẹ ơi, con đã gửi thư năm nay đi rồi.]
 
...
 
Xế chiều hôm đó, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy ra ngoại ô phía nam thủ đô, tiến về một ngôi biệt thự trang viên* biệt lập rộng mười ngàn mét vuông nằm cuối con đường rợp bóng cây.
 
*Biệt thự trang viên (tiếng Anh: manor house) là biệt thự có trang viên lớn ở miền quê.
 
Mấy nhân viên của dịch vụ bảo an đứng giám sát bên ngoài cánh cổng sắt chạm trổ 24/24. Thấy có xe tới, một nhân viên người nước ngoài cao lớn vạm vỡ giơ tay ra ngăn lại, nói bằng tiếng Trung: “Xin chào.”
 
Xe dừng lại.
 
Một thanh niên mặc âu phục bước xuống xe, cầm thư, bước tới, nói rõ mục đích tới đây.
 
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông lớn tuổi mặc áo Tôn Trung Sơn đi từ trong trang viên ra, nhận lấy thư, lịch sự nói cảm ơn rồi đi vào trong nhà.
 
Bước vào phòng trà.
 
Chú Thận là quản gia ở nhà tổ của nhà họ Phí, kính cẩn cúi người, đưa thư qua, cung kính nói: “Thưa ông.”
 
Ông cụ đang nằm trên ghế thái sư chính là ông cụ của nhà họ Phí, tên là Phí Dự Chân. Ông cụ đã ngoài tám mươi, nhắm mắt nghỉ ngơi hỏi: “Cô bé kia lại gửi thư à?”
 
Chú Thận: “Đúng vậy, tổng giám đốc Lữ thay mặt nhận thư, sau đó lập tức đưa tới đây. Ngoài thư ra còn có một món quà do cô ấy tự làm.”
 
“Nhiều năm vậy rồi nhưng chưa năm nào con bé quên viết thư. Đúng là một đứa bé ngoan.” Ông cụ cười tươi, chậm rãi gật đầu rồi dừng lại, mở mắt ra nhìn sang bên cạnh, hiền từ bảo: “Cháu định bao giờ mới để cho ông gặp mặt cô bé này?”
 
Bên cạnh chiếc lư hương đồng xanh có phần tai lư đắp nổi hình động vật, một người đàn ông trẻ tuổi vừa đưa bàn tay với những khớp xương rõ ràng ra cầm lấy một que hương, anh cúi đầu xuống, thong thả châm long diên hương* rồi đậy nắp lư hương lại.
 
*Long diên hương là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước đây, long diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền.
 
Trong phòng trà lập tức lượn lờ làn khói mờ mờ.
 
Vẻ mặt của Phí Nghi Châu tĩnh lặng như lớp sương mù trên Nam Sơn*, câu trả lời của anh mang đầy ẩn ý: “Ông sẽ sớm được gặp cô ấy thôi.”
 
*Nam Sơn: một ngọn núi ở Trùng Khánh thường xuyên có sương mù.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận