Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

...
 
Nữ chính của [Phàm Độ] đã được xác định là Ân Tô Tô.
 
Dù sao cô cũng là người do cậu cả nhà họ Phí đích thân tiến cử, mối quan hệ lợi và hại trong chuyện này không cần nói cũng biết. Mọi người trong đoàn làm phim không ai dám thất lễ với diễn viên nữ chính này, ngay cả người gọi điện cho Ân Tô Tô cũng là đích thân Khương Thành Văn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc đó, Ân Tô Tô đang trang điểm trong phòng hóa trang, chuẩn bị làm khách quý bất ngờ, tới tham gia ghi hình một chương trình giải trí quay ở ngoại cảnh.
 
Chuông điện thoại di động vang lên, cô nhìn số điện thoại lạ hiển thị trên màn hình, ngẫm nghĩ vài giây rồi quẹt tay bấm trả lời: “Alo, xin chào.”
 
“Chào cô Ân Tô Tô, tôi là Khương Thành Văn.” Trong ống nghe vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên cực kỳ quen tai, vừa thân thuộc lại vừa khách sáo: “Hiện tại cô có tiện nói chuyện không?”
 
Ân Tô Tô lập tức ngẩn người.
 
Lương Tĩnh ngồi bên cạnh nhạy cảm phát hiện ra, đánh mắt nhìn chuyên gia trang điểm, hỏi Ân Tô Tô bằng khẩu hình miệng: “Ai vậy?”
 
Ân Tô Tô che ống nói của điện thoại lại, cũng đáp lại bằng khẩu hình miệng: “Khương Thành Văn.”
 
“...”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù Lương Tĩnh cũng ngạc nhiên nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy mỉm cười với chuyên gia trang điểm, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai người này: “Xin phép cô Cindy, có thể đợi chúng tôi nhận một cuộc điện thoại trước đã được không?”
 
Chuyên gia trang điểm đã quá quen với chuyện này, không hề tỏ ra tò mò, gật đầu đồng ý, để cọ trang điểm xuống, cầm cốc trà sữa lên, đi sang bàn bên cạnh hỗ trợ.
 
Với địa vị hiện tại của Ân Tô Tô, cả trang điểm lẫn thay đồ đều sử dụng phòng chung. Cho nên trong phòng này ngoài cô ra còn có hai nghệ sĩ trẻ khách mời nữa.
 

May mà lúc này trong phòng hóa trang đang rất ồn ào, ai cũng bận lo việc của mình, không ai để ý tới Ân Tô Tô.
 
Ân Tô Tô lấy lại bình tĩnh, nói nhỏ: “Dạ tiện ạ, ông nói đi.”
 
“Là thế này.” Giọng điệu của Khương Thành Văn ôn hòa, không nói vòng vo mà đi thẳng luôn vào vấn đề: “Lần trước cô có tới thử vai, chúng tôi đã đánh giá tổng hợp, cảm thấy cô phù hợp với vai nữ chính này, cho nên muốn chính thức mời cô diễn. Không biết ý bên cô thế nào?”
 
Nghe vậy, Ân Tô Tô lập tức mở to mắt, che miệng lại, mười ngón tay run rẩy, suýt nữa không cầm chắc được điện thoại.
 
Khương Thành Văn đợi hai giây, không nhận được câu trả lời bèn hỏi lại: “Cô Ân?”
 
“Ông Khương...” Trong lòng Ân Tô Tô dậy sóng, cô cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh lại, giọng hơi nghẹn ngào: “Tôi rất vui khi nhận được sự công nhận của ông.”
 
Đầu bên kia bật cười hiền hòa: “Vậy chuyện này cứ chốt thế nhé.”
 
“Dạ!”
 
Ân Tô Tô để loa nhỏ, hơn nữa xung quanh lại nói to, ồn ào nên Lương Tĩnh không nghe được nửa chữ, đứng nhìn sốt ruột gần chết.
 
Ân Tô Tô vừa cúp máy, cô ấy lập tức xích lại gần, hỏi nhỏ: “Ông Khương nói gì thế?”
 
Ân Tô Tô quay đầu nhìn Lương Tĩnh, đôi mắt trong veo sáng tựa tô điểm đầy những vì sao, lại tựa như đong đầy nước mắt, sáng lấp lánh.
 
Cô chỉ nói hai chữ: “Qua rồi.”
 
Mới đầu Lương Tĩnh không kịp hiểu ngay, còn định hỏi xem “qua cái gì” nhưng cánh môi mấp máy đôi lần, cô ấy bỗng sực hiểu ra. Lương Tĩnh hưng phấn nắm chặt vai Ân Tô Tô: “Thật sao? Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”
 
Hai cô gái kích động thì mặc kích động, công việc vẫn phải tiếp tục như thường lệ.
 

Suốt quá trình ghi hình cho chương trình giải trí, hễ nghĩ tới cuộc điện thoại của ông Khương là Ân Tô Tô lại thấy vui vẻ, cô hào hứng, phấn chấn, chơi trò chơi cũng nghiêm túc lạ thường.
 
Đồng đội chung đội với cô tên là Cận Lộ Dương, năm nay hai mươi tư tuổi, xuất thân là idol của nhóm nhạc nam, từ khi debut tới nay, tuy không nổi tiếng nhưng cũng không tới mức chìm nghỉm, có phần tương tự với những gì Ân Tô Tô đã trải qua.
 
Cận Lộ Dương dìu Ân Tô Tô dậy khỏi vũng bùn, ân cần hỏi: “Chị Tô Tô, chị không sao chứ?”
 
Kết thúc một ván trò chơi, mặt, người và dây an toàn trên người Ân Tô Tô lấm lem bùn đất, chẳng khác gì một pho tượng bùn bẩn thỉu. Thế nhưng cô hoàn toàn không hề để tâm, vẫn nở nụ cười với cậu em chung đội, khoát tay đáp: “Không sao.”
 
“Em đã quay rất nhiều chương trình, kết hợp với nhiều cộng sự nhưng chị Tô Tô là cô gái ít câu nệ hình tượng nhất mà em từng biết.” Ánh mắt của Cận Lộ Dương lộ vẻ khâm phục, anh ta giơ ngón tay cái lên nói: “Chị kính nghiệp, em bội phục.”
 
Lúc trời sắp tối, chương trình đã đạt được mục tiêu đề ra, cuối cùng việc ghi hình cũng kết thúc.
 
Ân Tô Tô chào mọi người, trở lại phòng khách sạn nằm gần địa điểm quay ngoại cảnh, tắm vòi sen gội đầu.
 
Lương Tĩnh cầm quần áo sạch đứng chờ bên ngoài phòng tắm, nghe tiếng nước chảy róc rách ở bên trong, không nhịn nhíu mày xót xa, nhắc nhở cô: “Chúng ta không phải là khách mời chính, sau khâu biên tập, có lẽ tổng cộng thời lượng lên hình của em chỉ được vài chục giây, sao em phải mất công như vậy làm gì?”
 
Trong phòng tắm, Ân Tô Tô đang rất vui vẻ, cô ngâm nga hát: “Chỉ là chơi trò chơi thôi mà, đương nhiên là phải chơi thật vui vẻ rồi.”
 
Lương Tĩnh cạn lời, trợn ngược mắt, im lặng mấy giây rồi nhớ ra chuyện gì đó, hỏi thêm: “Bên phía [Phàm Độ] định bao giờ ký hợp đồng?”
 
“Ông Khương không nói với em.” Xối sạch bọt xong, Ân Tô Tô tắt vòi hoa sen đi, cầm khăn tắm xoa tóc.
 
“Thế còn cát-sê thì sao? Họ trả cho em bao nhiêu?”
 
“...” Ân Tô Tô ngây người, chau mày thò đầu ra nhìn Lương Tĩnh: “Chị à, em quên hỏi mất rồi.”
 
“Chị cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Được tham gia vào một bộ phim lớn như thế này thì cát-sê bao nhiêu cũng không quá quan trọng.” Lương Tĩnh cố ý nhấn mạnh, biểu cảm khoa trương kết hợp với ngôn ngữ cơ thể: “Quan trọng là em sắp một bước lên mây rồi cưng ơi! Em sẽ trở nên nổi tiếng, phi thăng thành thần, tương lai sẽ là diễn viên điện ảnh hàng đầu!”

 
“Có nổi tiếng hay không chỉ là thứ yếu.” Ân Tô Tô lại rất lý trí, chải mái tóc dài, mỉm cười dịu dàng: “Được quay phim cùng với ông Khương chắc chắn kỹ năng diễn xuất sẽ được tôi rèn, học được rất nhiều điều.”
 
“Ra tay một cái là giúp em giành được vai nữ chính trong phim của ông Khương ngay, một bố đường hào phóng, đáng tin cậy như vậy chắc có lẽ trên đời này không có người thứ hai.” Lương Tĩnh khoanh hai tay trước ngực, tựa người vào khung cửa nhìn cô rồi chợt nhíu mày, trêu ghẹo: “Chẳng phải em nên cảm ơn người ta thật đàng hoàng hay sao?”
 
Ân Tô Tô ngừng chải tóc.
 
Cô nghiêng đầu, hỏi: “Chị Lương, ngày kia em nhớ là em chỉ có một sự kiện công khai vào buổi sáng thôi phải không?”
 
Lương Tĩnh: “Ừm. Sao vậy?”
 
Ân Tô Tô không nói nhiều: “Không có gì.”
 
Lúc này, Hứa Tiểu Phù đứng chờ ở bên ngoài nãy giờ cầm máy sấy đi lại đây. Cô ấy không hiểu gì, vừa đưa đồ cho Ân Tô Tô vừa ngơ ngác gãi đầu: “Chị Lương, chị Tô Tô, vừa rồi em đứng ngoài nghe hai chị nói chuyện một lúc lâu mà không hiểu lắm. Chị Tô Tô sắp đóng phim điện ảnh mới của Khương Thành Văn phải không ạ? Chuyện này từ bao giờ sao em không biết gì hết? Với lại, “bố đường” của chúng ta là ai vậy ạ?”
 
Không rõ là do vừa tắm xong quá nóng hay là do điều hòa trong phòng không đủ mát mà Ân Tô Tô lại thấy tim mình nóng bừng, kéo theo hai má cô cũng nóng rực.
 
Cô hắng giọng, ra vẻ bình tĩnh nhận lấy máy sấy từ tay Hứa Tiểu Phù, nghiêm túc nói: “Chuyện người lớn, trẻ con đừng quan tâm.”
 
...
 
Kết thúc một ngày làm việc, Ân Tô Tô về nhà lúc nửa đêm.
 
Cô vào nhà thay giày, liếc nhìn lịch điện tử, không khỏi giật mình. Một ngày đã kết thúc, điều này có nghĩa là cô lại tới gần “cuộc hẹn ba ngày sau” kia gần thêm một ngày.
 
Lương Tĩnh đã lên lịch sẵn, lịch trình công việc của Ân Tô Tô ngày hôm sau kín mít suốt cả ngày. Cô phải nhận phỏng vấn của tạp chí, phải quay một video ngắn với blogger để quảng cáo cho một sản phẩm dưỡng da nào đó. Rửa mặt xong, cô lập tức đắp mặt nạ dưỡng da rồi leo lên giường nằm ngủ, chuẩn bị cho ngày mai dậy sớm đi làm.
 
Trước khi ngủ, cô nằm nghịch điện thoại, tình cờ nhấp vào hộp tin nhắn, phát hiện ra có một tin nhắn được gửi từ lâu bị cô bỏ quên chưa đọc.
 
Nó được gửi từ năm tiếng trước.
 
Cô liếc nhìn hai chữ “anh Phí” ở cột ghi chú, tim thót lại, ngừng đập một nhịp, chần chừ giây lát, cuối cùng cô vẫn nhấp vào tin nhắn.

 
[Giấy thông hành tới Hong Kong* của em có còn hạn không?]
 
*Do Hong Kong là một đặc khu hành chính nên ngay cả người Trung Quốc đại lục tới đây cũng cần phải xin giấy thông hành giống người nước ngoài.
 
Đọc được dòng chữ này, Ân Tô Tô không khỏi cảm thấy bối rối nhưng cô vẫn lịch sự trả lời: [Vẫn đang còn hạn.]
 
Nhấn nút gửi đi.
 
Hiện tại đã hơn một giờ sáng, Ân Tô Tô vốn cho rằng anh đã đi ngủ rồi, không ngờ tin nhắn chỉ mới gửi đi được một lát đã nhận được hồi âm.
 
Chỉ một chữ gọn gàng, đơn giản: [Tốt.]
 
Ân Tô Tô chớp mắt, không khỏi kinh ngạc nhắn lại: [Đã khuya vậy rồi anh Phí vẫn chưa ngủ à? Anh vẫn còn đang tăng ca bận rộn công việc ạ?]
 
Phí Nghi Châu tiếp tục nhắn lại trong tích tắc: [Tôi đang chờ tin nhắn hồi âm của em.]
 
“...” Ân Tô Tô nghẹn lời, trong lòng vừa lúng túng vừa thấy gì đó là lạ. Cô nhắn lại: [Ngại quá, hôm nay tôi đi ghi hình cho chương trình, vừa rồi mới đọc được tin nhắn của anh.]
 
Phí Nghi Châu: [Trưa ngày kia tôi sẽ cho xe tới đón em. Khoảng mấy giờ thì em rảnh?]
 
Ân Tô Tô: [Sau một giờ chiều là tôi sẽ có mặt ở nhà.]
 
Phí Nghi Châu: [Nhớ mang theo giấy thông hành. Đi nghỉ sớm đi nhé.]
 
Mặc dù Ân Tô Tô không hiểu mang theo để làm gì nhưng cô không hỏi, chỉ nhắn lại: [Vâng, chúc anh ngủ ngon.]
 
Phí Nghi Châu: [Ngủ ngon.]
 
...

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận