Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Buổi chiều hai ngày sau, ánh nắng ấm áp, gió thổi lá lay, chiếc Maybach màu đen đúng giờ xuất hiện gần ngõ Chương Thụ.
 
Ân Tô Tô đã trang điểm xinh đẹp sẵn sàng, xách túi đựng váy dự tiệc và giày cao gót rời khỏi chung cư. Người tới đây đón cô là trợ lý Hà Kiến Cần, còn cậu cả nhà họ Phí thì không thấy bóng dáng đâu.
 
Lên xe, Ân Tô Tô ngồi một mình ở hàng ghế sau rộng rãi, nhìn giờ trên điện thoại, nhíu mày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không phải là đi tiệc tối với anh hay sao?
 
Giờ mới hai giờ chiều, có phải là hơi sớm quá không?
 
Rồi cô lại nhanh chóng hoàn hồn – chẳng trách đêm qua Phí Nghi Châu lại nhắc cô mang theo giấy thông hành tới Hong Kong, xem ra là phải bay đi Hong Kong hoặc Macao rồi.
 
Chỉ có điều không biết đích đến là đâu.
 
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô nhìn người ngồi ở ghế lái. Trợ lý Hà im lặng lái xe. Cô muốn hỏi nhưng lại ngại, xoắn xuýt một lát cuối cùng cho qua, lấy gương trong túi xách tay ra trang điểm lại, liên tục kiểm tra lại lớp trang điểm của mình.
 
Sự việc đúng như Ân Tô Tô dự đoán nhưng cũng có phần ngoài dự đoán của cô. Một tiếng sau, cô được trợ lý Hà chở tới sân bay quốc tế, đi theo Hà Kiến Cần và nhân viên sân bay, đi vào bằng lối đi VIP riêng tư, lên một chiếc máy bay tư nhân.
 

Ở cuối cầu thang dẫn tới cửa máy bay có mấy tiếp viên hàng không cao gầy xinh đẹp thuộc phi hành đoàn chuyên nghiệp nhất. Họ mỉm cười, ra dấu tay “mời”, ra hiệu Ân Tô Tô đi theo họ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Tô Tô lạ lẫm nhìn quanh.
 
Đi xuyên qua một lối đi không biết có tính là hành lang hay không, thế giới trước mắt trở nên rộng mở, sáng sủa, yên tĩnh, xa hoa.
 
Lúc này, bên trong khoang hành khách có đủ chỗ cho mười mấy hành khách chỉ có một người duy nhất.
 
Người đàn ông mặc đồ vest phẳng phiu ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ, đôi chân dài bắt chéo đầy tao nhã, đốm sáng ở đầu điếu thuốc lá kẹp ở ngón tay sáng lấp lóe.
 
Nghe thấy tiếng bước chân, anh nghiêng đầu qua nhìn cô, tiện thể dụi tắt điếu thuốc lá vào khay gạt tàn làm bằng ngọc Hòa Điền.
 
“Cô Ân, chúc em một buổi chiều tốt lành.” Phí Nghi Châu bình thản, lịch lãm gật nhẹ đầu chào cô.
 
“... Chào buổi chiều.” Ân Tô Tô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng rất nhẹ trong không khí.
 
Khác với mùi nicotin nhức mũi, mùi hương này mát lạnh, thoảng mùi đàn hương lâu năm, cực kỳ đặc biệt.
 
Do vừa mới hút thuốc nên hơi thở của Phí Nghi Châu phả ra một chút làn khói mỏng. Sau làn khói mờ, khuôn mặt như ngọc của anh càng thêm trong trẻo, lạnh lùng, như thể một người không nên tồn tại ở trần thế mà thuộc về thế giới thứ ba trừu tượng.
 
Anh mỉm cười với cô rồi nói: “Địa điểm của buổi dạ tiệc nằm trên núi Thái Bình* ở Hong Kong, đi máy bay mất khoảng ba tiếng rưỡi. Em đi cùng tôi chuyến này quả là vất vả.”
 
*Núi Thái Bình hay Thái Bình Sơn, tên khác là Victoria Peak (Đỉnh Victoria), The Peak, Mount Austin, là một ngọn núi ở Hong Kong. Đây là ngọn núi cao nhất của đảo Hồng Kông, có giá đất đắt nhất thế giới với nhiều gia đình giàu có sinh sống ở đây.
 
Núi Thái Bình của Hong Kong ư? Ân Tô Tô biết nơi này.
 
Nó được ca ngợi là ánh sáng của Hong Kong, những gia tộc có thể xây nhà trên núi Thái Bình không giàu thì cũng sang.
 
Cô đang đoán như vậy thì lại nghe Phí Nghi Châu nhẹ nhàng mời cô: “Ngồi đi.”
 
Ân Tô Tô hoàn hồn, đảo mắt nhìn quanh một vòng, bất giác chọn chiếc ghế gần mình nhất để ngồi xuống.

 
Phí Nghi Châu ngắm nhìn khuôn mặt đỏ hồng xinh đẹp của cô.
 
Anh nhận ra, có lẽ là do căng thẳng, đôi mắt cô có thói quen nhìn xuống đất, hàng mi dày tựa nha cánh bướm màu đen, thỉnh thoảng lại chớp cánh đôi lần, nhẹ nhàng như giấc mộng, khiến anh thất thần.
 
Anh tiếp tục nhìn xuống dưới, trông thấy đôi môi vô thức hé mở của cô, bờ môi khẽ cắn hờ. Răng của cô nhỏ, nhọn và trắng ngần kết hợp với màu son môi dịu dàng tạo nên một bộ đôi màu sắc đẹp mắt.
 
Ngón trỏ của Phí Nghi Châu kín đáo nháy một cái.
 
Một suy nghĩ tựa như ngọn giáo đội dòng sông băng mà lên, sắc bén không gì cản nổi, hung hăng xâm chiếm tâm trí của anh.
 
Anh muốn cảm nhận cánh môi mềm của cô, cảm nhận làn da ấm áp của cơ thể cô, muốn hiểu rõ toàn bộ quá khứ của cô, muốn có mặt trong toàn bộ tương lai của cô, muốn biến cô thành của anh, một mình anh.
 
Anh muốn có được cô.
 
Sự yên tĩnh lan tràn trong khoang máy bay.
 
Một lát sau, Phí Nghi Châu thản nhiên cất lời, giọng nói vẫn luôn lười biếng hững hờ như trước giờ vẫn vậy: “Lần này nhân viên đi cùng chỉ có mình A Sinh và trợ lý Hà, bọn họ và tiếp viên hàng không đều có khu vực riêng, không qua đây.”
 
Bên đầu bên kia, Ân Tô Tô hoàn toàn không biết tại sao bỗng nhiên anh lại nói vậy, cô chỉ còn biết bối rối gật đầu: “Ồ.”
 
Phí Nghi Châu: “Nơi này chỉ có tôi và em.”

 
“Ồ...”
 
“Không có người thứ ba.”
 
“Ồ...”
 
“Mười mấy ghế ngồi này tha hồ cho em chọn.”
 
“Ồ...”
 
“Trước sau bên trái tôi đều là ghế trống.” Phí Nghi Châu nhướng nhẹ hàng mày: “Cô Ân sợ tôi có ý đồ xấu với em ư?”
 
“...” Ân Tô Tô sặc, sợ Thái tử gia không vui, cô đỏ mặt vội phủ nhận: “Đâu có, anh Phí là người quân tử.”
 
Phí Nghi Châu nhìn xoáy vào cô, ánh mắt sâu như vùng biển phía bắc Iceland. Anh hỏi: “Vậy tại sao em lại ngồi cách xa tôi như vậy?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận