Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Đối diện với ánh mắt dò xét của Phí Nghi Châu, Ân Tô Tô sững người, chợt nhận ra… Nếu cô đã xuất hiện trên máy bay với tư cách là bạn nữ đồng hành cùng cậu cả nhà họ Phí mà lại ngồi cách anh quá xa thì đúng là không được lịch sự cho lắm.
 
Không còn cách nào khác.
 
Ân Tô Tô không do dự quá lâu. Cô nhanh chóng đứng dậy ngoan ngoãn đi đến chiếc ghế bên cạnh Phí Nghi Châu, nở nụ cười chuyên nghiệp rồi khom lưng ngồi xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phí Nghi Châu vẫn duy trì dáng ngồi thảnh thơi và tao nhã đó, bình tĩnh dõi theo cô một cách chăm chú. Sau khi cô ngồi xuống anh mới lịch sự nhắc nhở: “Thắt chặt đai an toàn vào.”
 
“Vâng, cảm ơn anh.” Ân Tô Tô gật đầu. “Cạch”, đai an toàn đã được thắt chặt.
 
Sau đó, hai người không nói với nhau câu nào nữa.
 
Ân Tô Tô nghiêng đầu trông ra ngoài cửa sổ.
 
Bầu trời sau mười hai giờ trưa trong xanh vô cùng, vài đám mây màu trắng đang bay lượn lờ, khung cảnh trong trẻo như vậy cực kỳ hiếm thấy ở thủ đô, trông giống như một bức tranh vẽ bằng màu nước của một đứa trẻ. Chỉ một lát sau, một chiếc máy bay tư nhân loại nhỏ bay xuyên qua đám mây từ phía sau, hòa mình một cách hài hoà vào trong bức tranh tổng thể ấy.
 
Trung Quốc lắm kẻ có tiền, tất cả những người trong giới siêu giàu đều có máy bay tư nhân. Những nghệ sĩ hàng đầu trong giới giải trí cũng thích thuê máy bay riêng khi phải đi xa.
 
Trước kia Ân Tô Tô từng nghe Lương Tĩnh nói giá thuê một chiếc máy bay tư nhân cho một chuyến bay kéo dài một tiếng đồng hồ là khoảng hai trăm ngàn tệ, nếu muốn vượt biển hay bay qua nước ngoài thì giá cả có thể dễ dàng vượt qua bảy con số. Còn giá bán của những chiếc máy bay tư nhân này dao động từ vài triệu đến mấy trăm triệu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Lương Tĩnh nhắc đến chuyện này, Ân Tô Tô chỉ nghe với tâm thế tò mò với những chuyện kỳ lạ, không ngờ cũng có lúc mình được tận hưởng cảm giác ngồi trên chiếc máy bay tư nhân sang trọng như thế này.
 
Ân Tô Tô đắm chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ.
 
Trong lúc cô đang ngơ ngác, một tiếng bước chân vang lên từ xa rồi lại gần. Cô ngẩng đầu lên, nhận ra người đến là một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp trong bộ đồng phục.
 
Tiếp viên trưởng chắp hai tay trước bụng trong tư thế đứng tiêu chuẩn, nở nụ cười tươi cũng đúng chuẩn làm lộ ra tám cái răng trắng bóc thẳng hàng, có thể nói là người đẹp duyên dáng.
 
Cô ấy nhìn Phí Nghi Châu, cung kính hỏi: “Thưa anh Phí, có thể bay được chưa ạ?”
 
Phí Nghi Châu lạnh lùng gật đầu.
 
Tiếp viên trưởng đáp vâng rồi nhắc nhở hai người thắt chặt dây an toàn, sau đó cụp mắt cúi đầu rời khỏi khoang máy bay.

 
Không lâu sau, Ân Tô Tô nhận ra khung cảnh ngoài cửa sổ máy bay đang lùi lại, tốc độ từ chậm thành nhanh. Máy bay di chuyển vào đường băng rồi bắt đầu lăn bánh trước khi cất cánh.
 
Khi cảm giác không trọng lực ập tới, ngực Ân Tô Tô cũng nặng nề theo, cô vô thức đè mạnh lưng vào lưng ghế, co mười ngón tay lại nắm chặt vào tay vịn hai bên hông.
 
Phí Nghi Châu nhận ra động tác của cô, tuy vẻ mặt không thay đổi nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra chút lo lắng. Anh lên tiếng, cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ dịu dàng hơn để có thể trấn an cô một cách nhẹ nhàng: “Thả lỏng người, giảm căng cơ đồng thời điều chỉnh hơi thở, có thể hạ thấp cơ thể để giảm bớt cảm giác khó chịu.”
 
Ân Tô Tô nghe lời làm theo, cô hít vào thở ra, nghiêm túc hít thật sâu. Quả nhiên cảm giác choáng váng và hoảng sợ do tình trạng không trọng lực mang tới đã được giảm bớt.
 
Sau một lúc lâu, máy bay hoàn toàn hòa mình vào mây, cảm giác không ổn đó cũng biến mất theo.
 
“Xin lỗi…” Mặt Ân Tô Tô hơi nóng lên, cô vừa kiểm soát biểu cảm gương mặt vừa bối rối giải thích với anh: “Tôi vốn nhạy cảm với tình huống không trọng lực, để anh Phí chê cười rồi.”
 
Phí Nghi Châu im lặng, sau đó bất chợt nói: “Trong tất cả các phương tiện giao thông, tôi cũng ghét máy bay nhất.”
 
Ân Tô Tô ngẩn người một lúc, chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Tại sao vậy?”
 
Phí Nghi Châu bình thản nhìn cô, anh bị hấp dẫn bởi nét tinh nghịch đáng yêu của cô, ánh mắt cũng tăng thêm phần ấm áp, sau đó trả lời: “Ở độ cao chục ngàn mét, con người luôn rơi vào thế bị động, sẽ mất kiểm soát trong nhiều việc.”
 
Máy bay vẫn đang bay lên, tia cực tím càng lúc càng mạnh, tấm chắn sáng được kéo xuống ngăn cản ánh sáng mặt trời từ bên ngoài. Trong khoang máy bay rộng rãi, ánh đèn dìu dịu xua tan bóng tối, ngoài ra còn có một nguồn sáng khác, chính là đôi mắt bình tĩnh tựa biển sâu của Phí Nghi Châu.
 
Ân Tô Tô nghe anh nói xong, không biết là do bị ma quỷ xui khiến hay do thần tiên dẫn dắt mà đáp lại theo phản xạ: “Xem ra anh Phí không thích những thứ ngoài tầm kiểm soát, anh thích kiểm soát tất cả mọi chuyện.”
 
Phí Nghi Châu nhếch môi nở một nụ cười lười biếng với cô, không khẳng định mà cũng không phủ nhận.
 
Trước nụ cười tùy hứng của anh, Ân Tô Tô phải thầm xuýt xoa trong lòng.
 
Sự tiến hoá của loài người qua hàng chục ngàn năm qua đang cố gắng xoá bỏ sự phân biệt giai cấp, ủng hộ tư duy “Con người sinh ra đều bình đẳng" nhưng thật đáng tiếc, nơi duy nhất có thể chứng minh điều này lại là những cuốn sách. Đối mặt với hiện thực, dù không muốn thì cũng phải thừa nhận có những người quyền cao chức trọng nắm trong tay quyền hạn vô tận, cao quý đến mức có thể đứng trên những đám mây mà điều khiển thế giới.
 
Chủ đề này đã đi tới đây là được, nếu nói sâu hơn sẽ bị cho rằng mình đang vượt giới hạn. Người thông minh và biết điều sẽ lựa chọn dừng lại đúng lúc.
 
Ân Tô Tô không quá tò mò về Phí Nghi Châu, cũng không muốn kéo dài cuộc trò chuyện với anh, quan trọng hơn là cô cảm thấy mình là người thông minh.
 
Thế nên, cô nhoẻn miệng cười với anh, nhân lúc tiếp viên hàng không đưa trà và thức ăn nhẹ lên, cô bèn khéo léo thay đổi chủ đề.

 
Tiếp viên hàng không đưa lên hai món ăn được trang trí tinh xảo, gồm bánh ngọt truyền thống của thủ đô và đồ ăn nhẹ truyền thống do đầu bếp Michelin chế biến đi kèm với hai tách đựng lá trà bằng sứ Thanh Hoa chưa được tráng nước.
 
Tiếp viên hàng không sắp xếp trà cụ sang một bên rồi rót nước sôi vào tách trà.
 
Ân Tô Tô ngửi thấy mùi thơm của trà trong không khí, thật sảng khoái dễ chịu, đó là một mùi hương mà cô chưa bao giờ được ngửi thấy. Cô không khỏi khen ngợi: “Trà thơm quá.”
 
“Đây là vua của các loại nham trà*, đương nhiên là phải thơm rồi.” Cô tiếp viên hàng không trẻ tuổi đáp lại, thấy Ân Tô Tô vừa xinh đẹp vừa quen mắt nên nhịn không được nói thêm vài câu. Cô ấy nói thêm: “Đây là đồ quý mà anh Phí cất giữ, cô Ân có lộc uống thật đấy.”
 
*Nham trà: là tên một nhóm gồm nhiều loại trà Ô Long đến từ Vũ Di, một vùng trà Ô Long nổi tiếng của tỉnh Phúc Kiến.
 
Cô ấy dứt lời, tiếp viên trưởng hơi lớn tuổi ở bên cạnh nhăn mày lại ngay, mặt tỏ vẻ không vui, nhỏ giọng răn dạy: “Tôi đã dặn dò gì trong lúc đào tạo vậy hả? Cô nói nhiều quá rồi đấy.”
 
Cô tiếp viên trẻ tuổi bị dọa sợ, vội vàng ngậm chặt miệng, ngoan ngoan cúi đầu không dám nói gì nữa.
 
Sau khi pha trà xong, nhóm tiếp viên đi ra ngoài.
 
Đúng lúc Ân Tô Tô đang vừa khát vừa đói, cô nâng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó mắt sáng bừng lên, cao giọng nói ngọt ngào mà khen ngợi: “Trà này dễ uống thật đấy.”
 
Phí Nghi Châu nghe vậy, hơi quay đầu lại quan sát Ân Tô Tô với vẻ hứng thú.
 
Anh cảm thấy hứng thú là vì nhận ra cô gái nhỏ này thường xuyên có những hành vi khôn khéo mà vụng về và có nét đáng yêu của sự khôn ngoan.
 
Khi người bình thường khen trà ngon sẽ không thể có được giọng điệu ngọt ngào và kiểu cách như vậy. Chắc có lẽ là vì cô vừa mới nghe tiếp viên hàng không nói đây là đồ quý của anh nên mới dùng một cách khác, cụ thể là khen trà ngon để nịnh nọt anh đây mà.
 
Phí Nghi Châu chưa bao giờ tiếp xúc với giới giải trí nhưng từ xưa đến nay, giới thượng lưu đều có một sở thích chung, già trẻ trai gái gì cũng thích chọn chim hoàng yến* trong giới nghệ sĩ. Lý do cho đam mê này cũng dễ hiểu thôi, ngôi sao nào cũng vừa xinh vừa có dáng người đẹp, lại còn có đông đảo người theo đuổi. Từ xưa xã hội thượng lưu đã có cái thói này, dù có tìm một con chim để mua vui thì cũng phải chọn con nổi bật nhất.
 
*Chim hoàng yến: Từ để chỉ những người được bao nuôi.
 
Phí Nghi Châu ở trong hoàn cảnh này, anh không có nhận xét gì về tự do của những người xung quanh, nhưng ít nhiều cũng đã nghe được khá nhiều chuyện.
 
Giới giải trí là một mớ hỗn độn, cô gái này lại giống một con cá nhỏ lạc loài, vụng về muốn hòa mình vào đó nhưng lại không học được bản chất của nó.
 

Phí Nghi Châu ung dung thay đổi tư thế ngồi, đôi chân dài bắt chéo nhau, một tay gác lên trán, tiếp tục quan sát Ân Tô Tô.
 
Ân Tô Tô bên cạnh đã đặt tách trà xuống, gắp một bánh đậu vàng trên dĩa lên cắn một cái, đang ăn thì khoé mắt cô nhìn thấy Thái tử gia đang nhìn mình thì kinh ngạc, nuốt bánh đậu vàng vào khí quản rồi sặc luôn.
 
“Khụ khụ…” Cô ho sặc sụa, mặt cũng đỏ bừng, vội vàng đưa tay che miệng lại, một tay khác duỗi ra định rút khăn giấy. Đúng lúc này, một tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt cô.
 
Để bánh đậu vàng không trào ra khỏi miệng làm mất hết hình tượng, Ân Tô Tô không hơi đâu mà để ý tới những thứ khác nữa. Cô nhanh chóng nhận lấy tờ khăn giấy từ tay Phí Nghi Châu, luống cuống đưa lên sát miệng.
 
Phí Nghi Châu chứng kiến toàn bộ động tác của cô, nhàn nhã nhắc nhở: “Ăn từ từ thôi, ăn không đã thì vẫn còn nữa.”
 
“...” Ân Tô Tô xấu hổ, nghĩ thầm tôi đâu có bị sặc vì ăn nhanh, tôi bị ánh mắt của anh đây dọa sợ quá đó chứ.
 
Khó khăn lắm mới nuốt được miếng bánh đậu vàng xuống bụng, Ân Tô Tô vẫn có cảm giác cổ họng nghẹn ứ nên lại cầm tách trà lên uống từng ngụm to đến khi hết sạch trà trong tách.
 
Sau đó…
 
Thành công làm bụng mình no căng luôn.
 
Cô vuốt ve cái bụng tròn vo, ấn ngón tay vào các huyệt đạo để cố gắng ngăn cản những cơn ợ hơi sắp trào ra khỏi cổ họng, tiện thể nhếch môi nở một nụ cười dịu dàng với bố đường kiêm Thái tử gia ngồi bên cạnh.
 
“Anh Phí, có thể tiết lộ hôm nay tôi sẽ tham gia bữa tiệc nào với anh không?”
 
Ân Tô Tô đã xác định việc tham gia bữa tiệc với Phí Nghi Châu chỉ là vì “công việc”. Cô thật sự cảm thấy thay vì tiếp tục nói xằng nói bậy làm xấu mặt mình thì chi bằng nói về những chuyện quan trọng có liên quan tới công việc thì hơn.
 
“Tiệc gia đình.”
 
“...”
 
Khi nghe thấy chữ này, khoé miệng đang nhếch lên của Ân Tô Tô cứng đờ, nụ cười chuyên nghiệp đã đào tạo bài bản cũng bắt đầu run rẩy, suýt nữa thì tắt ngúm. Vài giây sau, cô mới tìm được giọng nói của mình, tiếp tục hỏi: “Tại sao anh lại cần tôi tham gia tiệc gia đình với anh?”
 
Phí Nghi Châu không trả lời ngay. Anh hơi rủ mắt, vẻ mặt vẫn thản nhiên lấy ra một chiếc hộp không biết đựng gì bên trong từ chiếc kệ phía trước ghế dựa. Toàn bộ chiếc hộp được làm bằng gỗ cây trinh nam vàng, mặt ngoài được chạm khắc hoa văn Triều Châu, tinh xảo cực kỳ.
 
Nắp hộp được mở ra, lúc này Ân Tô Tô mới thấy bên trong chiếc hộp trinh nam vàng kia toàn là… Kẹo?
 
Ân Tô Tô ngạc nhiên ngước mắt lên.
 
Bàn tay với những khớp tay như ngọc của Phí Nghi Châu đưa hộp kẹo tới trước mặt Ân Tô Tô, lịch sự hỏi: “Cô Ân có muốn ăn một viên không?
 
Mùi hương của bạc hà xộc vào mũi cô, Ân Tô Tô xua tay, nói với vẻ bối rối mà vẫn không mất đi phần lịch sự: “Cảm ơn anh nhưng tôi phải kiêng đường.”
 

Phí Nghi Châu không nói gì nữa, anh lấy ra một viên kẹo chậm rãi đưa vào miệng, động tác nào cũng cao quý và tao nhã không tả nổi.
 
Người đàn ông khó chạm tới như tuyết trắng trên núi cao lại mang kẹo bên mình. Hành vi có tính tương phản này khiến Ân Tô Tô phải tò mò hỏi: “Anh có thói quen mang kẹo bên người là vì thích ăn ngọt à?”
 
Phí Nghi Châu lắc đầu: “Đây là kẹo đặc biệt, có thể giảm cảm giác thèm thuốc lá.”
 
Ân Tô Tô sửng sốt một lúc rồi mới bừng tỉnh: “Bây giờ anh muốn hút thuốc nên mới ăn kẹo à?”
 
Phí Nghi Châu: “Đúng vậy.”
 
Ân Tô Tô khó hiểu: “Nhưng mà tôi nhớ là máy bay tư nhân đâu có cấm hút thuốc lá.”
 
Viên kẹo đặc biệt tan trong miệng Phí Nghi Châu, một vị ngọt xen lẫn với vị đắng thấm vào đầu lưỡi.
 
“Dù thuốc lá có cao cấp đến mấy thì chất tạo thành sau khi đốt cũng có hại có sức khoẻ.” Anh bình tĩnh nhìn cô, giọng điệu lười biếng mà tự nhiên như đang bàn luận về thị trường chứng khoán vậy. “Thế nên khi ở gần em, tôi sẽ cố gắng không hút thuốc.”
 
Chỉ với mấy chữ nhẹ nhàng bâng quơ đã khiến trái tim Ân Tô Tô thắt lại.
 
Máy bay đang di chuyển vững vàng trên lộ trình đã định, không bị luồng không khí nào cản trở cũng không có chuyện gì bất thường xảy ra. Thế mà cô lại có cảm giác bị ai đó ném vào vũ trụ mà không có bất cứ vật gì che chắn, trái tim bị một bàn tay vô hình nắm lấy, thả ra rồi lại bóp một cái rồi lại thả ra, ngay sau đó cô đã hít thở không thông.
 
Người đàn ông này quá phức tạp.
 
Có dành cả cuộc đời để tìm hiểu thì cô cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh.
 
Trong lúc rối bời, cô cảm giác lòng bàn tay mình cũng đã trơn trượt vì ướt đẫm mồ hôi. Ân Tô Tô cố gắng giữ bình tĩnh, vừa cúi đầu không dám đối mặt với anh vừa cố gắng đáp lại một cách thật tự nhiên: “Cảm ơn anh vì đã suy nghĩ cho người khác.”
 
Trong câu này, thật ra Ân Tô Tô đã lược bỏ nửa câu sau - cảm ơn anh vì đã suy nghĩ cho người khác, vì thật ra anh không cần phải làm vậy cho bất cứ một ai.
 
Ánh mắt Phí Nghi Châu vẫn thản nhiên vô cùng, anh bình thản ngắm nghía Ân Tô Tô, hiển nhiên là anh không định nhận lời cảm ơn mơ hồ này.
 
Phí Nghi Châu nói: “Xin lỗi, tôi cần phải sửa lại lời của em một chút.”
 
Ân Tô Tô khẽ giật mình.
 
Phí Nghi Châu: “Tôi không suy nghĩ cho ‘người khác'. Phạm vi của từ này quá rộng, không chính xác, em hiểu sai ý tôi rồi. Cô Ân, tôi chỉ suy nghĩ cho một mình em.”
 
Ân Tô Tô: “...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận