Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào mắt cô, nói tiếp: “Nếu em chân thành muốn cảm ơn tôi thì có lẽ em nên nói lại một lần nữa.”
 
Anh đã ở trên cao trong khoảng thời gian dài, rõ ràng khí chất cực kỳ cao ngạo và lạnh lùng. Ân Tô Tô nhớ mãi lần ở bên ngoài Cung điện Kramaghi, anh lặng lẽ ngồi ngay ngắn bên trong chiếc xe Thanh Ảnh, không cần phải nói từ nào nhưng cảm giác áp bức vẫn mạnh mẽ tới nỗi cô không thể nào trốn thoát.
 
Sau vài lần ở gần nhau, bao gồm cả ngày hôm nay từ khi gặp mặt tới giờ, cô có thể cảm nhận được anh đang cố gắng tỏ ra hoà nhã, làm dịu khí chất của mình, làm dịu cảm giác cao không với tới của bản thân mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng bây giờ, giọng điệu của Phí Nghi Châu vẫn bình thản như vậy, khí chất vẫn ôn hòa nhưng ánh mắt lại nặng nề tựa ngàn cân, vô tình chèn ép người ta không thở nổi.
 
Tuy anh đưa ra yêu cầu một cách lịch sự nho nhã nhưng ẩn sâu trong đó vẫn là mệnh lệnh không cho phép làm trái.
 
Ân Tô Tô bị chèn ép, thanh quản nhanh hơn não, tự động sửa lại câu vừa nãy: “Cảm ơn anh vì đã suy nghĩ cho một mình tôi.”
 
Dáng vẻ ngơ ngác ngoan ngoãn, sự ngây thơ xinh đẹp này thật sự đáng yêu vô cùng.
 
Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào Ân Tô Tô.
 
Vốn dĩ anh đang quan sát gương mặt cô nhưng chợt nhận ra có một thứ gì đó màu vàng nhạt đang dính lên cần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết của cô gái.
 
Phí Nghi Châu dời tầm mắt xuống dưới, nhận ra đó là phần vụn của chiếc bánh ngọt, chắc là lúc nãy cô không cẩn thận làm rớt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Để tiện thay lễ phục, Ân Tô Tô mặc một chiếc váy dài cổ vuông dạng cài nút, đường viền cổ áo to rộng để đảm bảo lớp trang điểm và kiểu tóc sẽ không bị rối khi thay quần áo. Tuy nhiên, việc nào cũng có ưu và khuyết điểm.
 
Nhìn từ trên xuống, cổ áo rộng hơi hở ra, phong cảnh yêu kiều xinh đẹp lọt vào mắt Phí Nghi Châu, không dừng lại ở cổ…
 
Chỉ vài giây ngắn ngủi, con ngươi co lại, ánh mắt bắt đầu tối xuống.
 
“Cổ em dính gì đó kìa.” Phí Nghi Châu quay sang chỗ khác, tốt bụng nhắc nhở, giọng nói trở nên trầm đục.
 
Anh cầm tách trà lên uống nhưng lại quên mất trong tách là trà nóng, dòng nước với nhiệt độ cao hơn khoang miệng tràn vào trong người, không những không giúp giảm nóng mà còn làm những nôn nao trong lòng càng thêm phần dữ dội.
 
Phí Nghi Châu đặt chiếc tách lại trên bàn, viên kẹo giảm cảm giác thèm thuốc vẫn còn đang ở trong miệng, cơn thèm nicotine lại một lần dâng trào như sông cuộn biển gầm.
 
Bên trong cơ thể cũng có một loại thèm khát khác cũng mãi không dập tắt được.
 
Ân Tô Tô ngồi bên cạnh không hề cảm nhận được sự khác thường của người đàn ông. Sau khi nghe anh nói, cô cúi đầu đưa mắt xuống theo phản xạ, vì cổ là điểm mù của mắt, cô nhìn không được nên phải dùng tay phủi loạn xạ.
 
Vài giây sau, Ân Tô Tô lại ngẩng đầu lên hỏi Phí Nghi Châu: “Bây giờ còn không?”
 
Phí Nghi Châu hơi bất đắc dĩ quay đầu lại.
 
Phần vụn của chiếc bánh ngọt vẫn ở đó, cô gái này phủi lung tung nãy giờ, chẳng biết phủi được cái gì rồi nữa.
 
Từ nhỏ đến lớn, Phí Nghi Châu không thích tất cả những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát. Nhưng vào giây phút này, lý trí của anh đang phát cảnh báo rằng trong người anh đang có thứ gì đó đang vùng vẫy sắp thoát khỏi sự khống chế.
 
Cơ thể cũng có ý thức riêng của mình, đến khi Phí Nghi Châu hoàn hồn thì anh đã cúi người tiến lại gần cô hơn.
 
Đầu ngón tay thon dài, lạnh như băng không thuộc về mùa hè nhẹ nhàng chạm vào cổ Ân Tô Tô.
 
Ân Tô Tô quên cả việc tránh né, cơ thể vô thức run lên, cô chỉ cảm thấy sợ hãi.
 
Không chỉ lạnh, đầu ngón tay của người đàn ông còn hơi cứng chứ không mềm mại chút nào cả, hoàn toàn trái ngược với phần da cổ trơn láng xinh đẹp của cô.
 
Vụn bánh bị lấy đi rồi ném vào thùng rác.
 
Cho đến khi ngón tay của Phí Nghi Châu rời đi, trái tim của Ân Tô Tô vẫn đập dồn dập tựa như một con ngựa hoang vừa thoát khỏi dây cương.
 
Mặt cô đỏ lựng, vành tai cũng nóng ran, một lúc lâu sau mới ủ rũ cúi đầu xuống, nói: “Cảm ơn anh.”
 
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Phí Nghi Châu bình thản trả lời.
 
Hai người ngồi cạnh nhau, không nói câu nào một lúc lâu.
 
Tình huống này có phần xấu hổ.
 
Một lát sau, Ân Tô Tô chợt nhớ ra gì đó, lại lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, anh còn chưa trả lời tôi, tại sao anh lại đưa tôi tham gia bữa tiệc gia đình?”
 
Phí Nghi Châu nói: “Từa tựa tiệc gia đình, nhưng không hẳn là vậy.”
 
Ân Tô Tô: “Là sao?”
 
Phí Nghi Châu bình thản nói: “Ông Chu Anh Hoa của nhà họ Chu ở Hồng Kông là bạn cũ của ông nội của tôi. Gần đây ông ấy tìm được bốn món đồ sứ từ ba thế hệ nhà vua lớn nhất nhà Thanh* nên tổ chức tiệc gia đình và mời ông nội tôi để đích thân tặng đồ sứ cho ông ấy. Ông nội yêu cầu tôi đi cùng.”
 
*Ba thế hệ nhà vua lớn nhất nhà Thanh bao gồm Khang Hy, Ung Chính và Càn Long.
 
“Ồ.” Ân Tô Tô nghe mà hoang mang, hiểu mà cũng như không hiểu. Cô nhìn Phí Nghi Châu, chút bối rối còn sót lại vẫn còn xuất hiện trên gương mặt: “Vậy xin hỏi, tôi đi theo để làm gì vậy?”
 
Phí Nghi Châu trả lời: “Vợ của cháu đích tôn của ông Chu vừa mới mang thai đứa con thứ ba, ông cụ nhà tôi cảm thấy mình không bằng ông Chu nên không vui, ông ấy bắt hôm nay tôi phải dẫn bạn gái đi cùng.”
 
Anh tỏ ra điềm tĩnh, chất giọng thủ đô hiếm thấy giúp giọng nói của anh tăng thêm phần nhàn nhã.
 
Ân Tô Tô: “...”
 
Khoan đã, từ từ!
 
Cô nghe lầm à? Bạn gái là cái quỷ gì?
 
Ân Tô Tô sợ tới mức suýt thì nhảy dựng khỏi ghế, quên mất phải dùng kính ngữ với anh, trố mắt thốt lên: “Cái gì vậy? Anh muốn tôi giả vờ làm bạn gái của anh á?”
 
Gương mặt đẹp như tranh của Phí Nghi Châu lắc qua lắc lại: “Nói đúng thì không phải là bạn gái.”
 
Ân Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: “Làm tôi sợ muốn chết, không phải là được rồi không phải là được rồi.”
 
Ai ngờ, Thái tử gia còn bình thản chêm thêm một câu ngay sau đó: “Là vợ sắp cưới.”
 
Ân Tô Tô: “...”
 
Bây giờ cô  nhảy khỏi máy bay còn kịp không?
 
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Phí Nghi Châu, Ân Tô Tô cứng đờ ngồi trên ghế, cạn lời, chỉ có thể nhìn anh bằng biểu cảm không nói nên lời.
 
Đôi khi cô thật sự không hiểu.
 
Cuối cùng trong đầu anh lớn này chứa gì vậy? Tại sao lại nghĩ đến việc bắt cô phải giả làm vợ sắp cưới của anh để giữ mặt mũi cho ông nội của anh chứ? Đây là cốt truyện máu chó quỷ quái gì vậy? Xem phim thần tượng nhiều quá rồi à?
 
Phải một lúc lâu sau, Ân Tô Tô mới có thể tiếp nhận xong thông tin này một cách khó khăn, hỏi Phí Nghi Châu: “Anh Phí nghiêm túc đấy à?”
 
Phí Nghi Châu cũng đang nhìn Ân Tô Tô, anh đang ngồi trong tư thế thả lỏng và thư giãn vô cùng.
 
Trong cuộc sống hằng ngày của Phí Nghi Châu, khi mọi người tiếp xúc với anh đều tỏ ra cung kính, kính ngữ là từ mà anh được nghe nhiều nhất. 
 
Lúc này, chắc là vẫn chưa hết khiếp sợ nên cô đã hoàn toàn quên mất phải cảnh giác, điều này khiến cho Phí Nghi Châu có thêm một phát hiện mới lạ.
 
Thì ra một câu nói không có chữ “anh” lại sống động, làm tâm trạng thoải mái đến thế.
 
Phí Nghi Châu không trả lời trực tiếp của cô, chỉ hững hờ hỏi lại: “Em nói thử xem?
 
… Tôi nói anh đừng có mà làm quá!
 
Ân Tô Tô xoa xoa hai bên trán một cách yếu ớt. Nếu người đưa ra yêu cầu này là người khác thì cô đã từ chối dứt khoát mà không cần suy nghĩ, không cần do dự. Nhưng người trước mặt cô là ai? Là cậu cả nhà họ Phí, là người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn Phí thị, là người mà cả đời này cô cũng không dám đắc tội.
 
Bây giờ thì cô đã hiểu rồi.
 
Chẳng trách trước đây anh đưa lễ phục cao cấp được may đo riêng và trang sức siêu đắt cho cô, đâu phải cậu cả muốn làm đẹp cho cô, rõ ràng là đang làm đẹp mặt anh đấy chứ.
 
Ân Tô Tô bối rối suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn có một việc mà cô nghĩ mãi vẫn không ra. Cô nhăn mày, tò mò hỏi: “Tại sao anh lại tìm tới tôi để giả làm vợ sắp cưới của anh? Xung quanh anh không có người khác giới nào đang độc thân sao?”
 
Phí Nghi Châu cụp mắt uống một hớp trà, bình thản trả lời cô: “Tính cách của tôi khá hướng nội, bình thường cũng không thích đi chơi với người khác, cũng không có bạn khác giới. Đương nhiên, có một điều còn quan trọng hơn.”
 
Ân Tô Tô biết được điểm mấu chốt sắp được bật mí rồi, hai lỗ tai vô thức dỏng lên nghe ngóng.
 
“Người quen thì dễ làm việc hơn.” Cậu cả cúi người, tao nhã đặt tách trà lên trên bàn, nghiêng đầu ngó sang cô, chậm rãi nói: “Tôi và cô Ân đây khá hiểu nhau còn gì?”
 
Ân Tô Tô: “...”
 
Nói thật, cô cực kỳ muốn đáp lại rằng: “Muốn xỉu luôn, mới gặp có vài lần, ai hiểu anh vậy hả?”
 
Ân Tô Tô dở khóc dở cười, không ngờ ông chủ cao ngạo này lại là một người tự cảm thấy thân thiết, tự cảm thấy tốt đẹp như vậy đấy.
 
“Được rồi.” Sau vài giây rối rắm, Ân Tô Tô đành phải nhắm mắt lùi một bước, khẳng khái đáp lại: “Trước đây anh Phí có ân với tôi, tôi nên báo đáp mới hợp lẽ. Tôi đồng ý giả vờ làm vợ sắp cưới của anh.”
 
Phí Nghi Châu đoán cô chỉ mới nói một nửa, nhưng khi thấy biểu cảm nghiêm túc như sắp anh dũng hy sinh trên gương mặt cô thì thầm thấy buồn cười, anh mỉm cười lịch sự hỏi: “Vậy điều kiện để cô Ân đồng ý là gì vậy? Tôi xin chăm chú lắng nghe.”
 
Đúng là Ân Tô Tô đang có kế hoạch của riêng mình. Cô đồng ý tham gia bữa tiệc này với Phí Nghi Châu là vì hai người họ đã có hẹn từ trước, nếu đã không thể đổi ý, cô phải cố gắng suy nghĩ thật cẩn thận để bảo vệ quyền lợi của mình.
 
Ân Tô Tô nghiêm túc trả lời: “Tôi mong rằng sau tối nay, trên mạng sẽ không có bất cứ hình ảnh hay bài báo nào về tôi và anh Phí đây.”
 
Phí Nghi Châu thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, tối nay chỉ là tiệc gia đình của hai gia đình Phí và Chu, ở đó sẽ không có bất cứ phóng viên nào cả. Tôi bảo đảm với cô Ân, chắc chắn chuyện mà em lo lắng sẽ không xảy ra.”
 
Lời cậu cả nhà họ Phí đã nói thì chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi.
 
“Được, tôi tin anh.” Ân Tô Tô gật đầu, lại nói thêm: “Ngoài ra, sáng ngày mai tôi có công việc phải làm, thế nên sau khi bữa tiệc kết thúc, có thể sẽ phải phiền anh đưa tôi về thủ đô.”
 
“Không thành vấn đề.”
 
Trên máy bay được trang bị hệ thống âm thanh AVANCE tân tiến nhất và đặc biệt dành riêng cho máy bay, tiếng nhạc violin êm dịu phát ra từ chiếc loa khiến mọi người có cảm giác mình đang ở trong một nhà hát opera nào đó.
 
Một người đàn ông và một cô gái bình tĩnh nói chuyện với nhau, một người đưa ra yêu cầu, một người đồng ý tất cả yêu cầu đó. Cứ trao đổi qua lại như vậy mấy lần, bầu không khí giữa hai người cũng đã phần nào bớt đi sự lạnh lẽo.
 
Ánh mắt trong trẻo tập trung của Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào mắt của Ân Tô Tô, anh lên tiếng, giọng nói cũng lạnh lùng như khe suối: “Cô Ân còn yêu cầu nào khác không?”
 
Ân Tô Tô mỉm cười với anh: “Không còn nữa.” Nói xong, cô chợt nhớ ra gì đó, dừng lại một chút rồi hỏi: “Anh Phí này, nếu có người hỏi thì tôi cần phải giới thiệu mình như thế nào đây?”
 
Thẳng thắn mà nói, khi đặt ra câu hỏi này, trong lòng Ân Tô Tô không được thoải mái cho lắm. Hoặc nói đúng hơn, chỉ cần xuất hiện trước mặt anh là cô đã thường xuyên cảm thấy bất an rồi.
 
Cô nghĩ, nếu cậu cả nhà họ Phí đã muốn cô giả vờ làm vợ sắp cưới của mình thì tất nhiên sẽ sắp xếp cho cô một thân phận môn đăng hộ đối nào đó, hoặc là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có, hoặc là thiên tài vừa trở về từ phố Walls, tóm lại không thể là một diễn viên webdrama nho nhỏ  không có chút danh tiếng nào.
 
Cách đó không xa, Phí Nghi Châu nghe vậy thì khẽ nhướng mày, trên gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu khó nhận ra.
 
Phí Nghi Châu cho rằng cô gặp phải chuyện gì khó xử, bèn dò hỏi: “Em không muốn để họ biết tên của em à?”
 
Ân Tô Tô: “Không phải, tôi đang nghĩ cho anh đấy chứ?”
 
“Suy nghĩ cho tôi?” Anh nhìn cô đăm đăm, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn như đang suy ngẫm lời nói của cô.
 
“Phải.” Đó là một hành động trong vô thức, bàn tay với những ngón tay trắng nõn của cô nắm lấy gấu váy cổ vuông, che giấu lòng tự trọng kiên cường mà cô không muốn bộc lộ, ra vẻ bình tĩnh nói: “Tôi không nổi tiếng trong giới lắm, nếu nói ra chắc những người lớn trong nhà anh chưa bao giờ nghe tới tên tôi đâu.”
 
Vừa dứt lời, Ân Tô Tô nghe thấy một tiếng cười vang lên gần mình.
 
Tiếng cười đó cực kỳ nhẹ, nhẹ đến mức không nghe rõ khiến cô không biết được đây là thật hay là ảo giác.
 
Ân Tô Tô khó hiểu quay đầu qua.
 
Sau đó, cô bất chợt đối mắt với người đàn ông đó.
 
Ân Tô Tô ngẩn người.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui