Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Phí Nghi Châu im lặng nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười nhạt, hiển nhiên tâm trạng đang rất vui. Làm sao anh lại không hiểu cô đang nghĩ gì chứ, cô gái nhỏ này thật đáng yêu, tự cho rằng mình đang giả vờ tốt lắm nhưng sự thật lại đang hiện rõ trước mắt anh, chỉ cần nhìn là anh biết ngay tất cả những suy nghĩ trong đầu cô.
 
“Cô Ân chủ động suy nghĩ cho tôi, tôi vui lắm.”
 
“...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nhưng mà, tôi mong em hiểu rõ một chuyện.” Phí Nghi Châu nói. “Chuyện này không liên quan gì đến nghề nghiệp, độ nổi tiếng hay xuất thân của em, em chính là em mà em cũng chỉ có thể là em. Trên thế giới này chỉ có duy nhất một Ân Tô Tô, độc nhất vô nhị.”
 

 
Chạng vạng, chiếc Legacy 750 vững vàng hạ cánh trông ánh hoàng hôn.
 
Sân bay khổng lồ được chia thành mấy phòng chờ lớn độc lập, chuyên dùng để các vị khách quý của các máy bay tư nhân nghỉ ngơi, được trang bị đầy đủ tất cả phương tiện cần thiết. Ngoài khu vực phòng khách có sô pha, tivi và loa còn có một phòng xem phim nhor, phòng gym nhỏ và một phòng trang điểm nhỏ.
 
Ân Tô Tô đi theo Phí Nghi Châu và những người khác, họ đang được nhân viên sân bay hướng dẫn tiến vào khu vực chờ chuyến bay.
 
Cô vốn tò mò nên định lên hỏi trợ lý Hà tại sao vừa mới xuống máy bay rồi mà vẫn phải vào khu vực chờ bay nữa, nhưng còn chưa kịp hỏi ra miệng thì câu trả lời đã được vén màn ngay khi cô ngước đầu lên.
 
Một nhóm người gồm bốn nhà tạo mẫu hạng nhất đã chờ ở đây từ lâu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thầy Tử An.” Trợ lý Hà và nhà tạo mẫu dẫn đầu có quen biết, anh ấy mỉm cười với đối phương, nói bằng tiếng Quảng Đông: “Thời gian hơi gấp gáp, làm phiền mọi người rồi.”
 
Ân Tô Tô đã đoán ra được phần nào, cô mở to mắt, khó tin quay sang Phí Nghi Châu hỏi: “Anh Phí, chúng ta sắp làm gì vậy?”
 
Khi Ân Tô Tô thốt ra câu này, cậu cả nhà họ Phí đã ung dung ngồi xuống sofa, đôi chân dài bắt chéo nhau, sống lưng thoải mái dựa ra sau, chỉ là một động tác bình thường nhưng cũng được anh thực hiện một cách cao ngạo.
 
“Những nhà tạo mẫu này là do tôi mời đến.” Phí Nghi Châu bình tĩnh nói. “Bọn họ sẽ phụ trách phần trang điểm và tạo kiểu tóc tối nay cho em.”
 
Ân Tô Tô chỉ ngón tay về phía mình: “Tôi đã tự uốn tóc và trang điểm rồi mà.” Khựng lại một lúc, sau đó không cam lòng mà nói to rõ hơn: “Trang điểm xong hết rồi. Anh không thấy à?”
 
Cô bỗng cảm thấy hơi vui vui.
 
Thì ra ánh trăng lạnh lùng cao quý cũng chỉ một tên đàn ông vụng về mà thôi.
 
Phí Nghi Châu không đáp lại câu hỏi của cô, chỉ hơi nghiêng đầu nhướng mày, đưa ngón tay trỏ ấn lên trán hai lần, trong ánh mặt hiện rõ vẻ bất lực.

 
Trợ lý Hà đúng là người hoà giải tâm lý và chuyên nghiệp nhất, cũng là người thích hợp để lên tiếng nhất, anh ấy nói với Ân Tô Tô: “Cô Ân, những chuyện này nên giao cho người có chuyên môn làm thì hơn. Thầy Dư Tử An là nhà tạo mẫu cực kỳ tài giỏi, chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng đâu.”
 
Ân Tô Tô cảm thấy Phí Nghi Châu đang vẽ chuyện, vốn định tiết kiệm tiền cho anh nhưng khi nghe Hà Kiến Cần nói xong thì cô cũng mặc kệ.
 
Cậu cả nhiều tiền không có chỗ tiêu, thích dùng như thế nào là chuyện của anh, anh muốn làm đẹp mặt anh thì cô chỉ cần phối hợp là được.
 
Lát sau, Ân Tô Tô thoải mái đi theo nhóm nhà tạo mẫu bước vào phòng trang điểm.
 
Nhà tạo mẫu tóc cầm bình xịt trên tay, bắt đầu xịt lên tóc cô.
 
“Cô Ân trang điểm đẹp lắm.” Người nói chuyện là Dư Tử An. Người tạo mẫu tóc này có một gương mặt nhìn không ra tuổi thật. Anh ấy quan sát lớp trang điểm của Ân Tô Tô, đưa ra đề nghị: “Nhưng màu mắt bây giờ hơi nhạt nên tôi sẽ thay đổi một chút dựa trên lớp trang điểm hiện tại của cô nhé?”
 
Ân Tô Tô gật đầu: “Phiền anh rồi.”
 

 
Cách đó một cánh cửa, Phí Nghi Châu đeo một cặp kính gọng vàng, châm lửa cho điếu thuốc thứ hai của ngày hôm nay, vừa hút thuốc vừa rủ mắt lật xem bản đề xuất cho dự án đặt trên gối với vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
 
Hà Kiến Cần và Trần Chí Sinh đứng bên cạnh, biết Phí Nghi Châu cực kỳ tập trung khi làm việc, yêu cầu môi trường xung quanh phải im lặng tuyệt đối nên hai người đều giữ trật tự không phát ra một tiếng động nào.
 
Cuối cùng, một tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ sự yên tĩnh này.
 
Phí Nghi Châu có ba chiếc điện thoại, một chiếc dành cho việc riêng được mang theo bên người, hai chiếc dành cho công việc được đưa cho trợ lý Hà giữ. Chiếc đang phát ra tiếng chuông là chiếc mà Phí Nghi Châu đang giữ trong người.
 
Anh cầm nó lên, tiện tay xua đi khói thuốc, trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng lễ phép: “Ông nội ạ.”
 
“Hạ cánh chưa?” Mấy năm nay sức khỏe của ông cụ không tốt, không còn đủ sức để nói chuyện, vừa mới hỏi xong đã ho khan.
 
“Đã tới rồi ạ.” Phí Nghi Châu cười nói.
 
Ông cháu hai người chưa nói chuyện bao lâu thì cửa phòng trang điểm đã mở ra.
 
Phí Nghi Châu dập tắt điếu thuốc, đóng bản dự án trên đầu gối lại, vừa nghe ông cụ nói chuyện vừa vô thức ngước lên.
 
Ân Tô Tô mặc bộ lễ phục chậm rãi bước ra.
 

Phục trang lộng lẫy, xinh đẹp tuyệt trần.
 
Cô Ân không biết Dư Tử An, cũng không biết nhà tạo mẫu kỳ cựu này từng khuấy đảo thời đại của những ngôi sao trong giới giải trí ở Hồng Kông vào những năm chín mươi, ông ấy là người giỏi nhất trong việc trang điểm cho người đẹp, có thể làm mờ đi những khuyết điểm đồng thời làm nổi bật những ưu điểm của họ.
 
Về phần Ân Tô Tô, người vốn đã có được một gương mặt xinh tựa thiên tiên, sau khi được ông ấy chỉnh sửa lớp trang điểm thì nhan sắc của cô đã đạt tới đỉnh cao.
 
Vừa xuất hiện trở lại, cô đã khiến mọi người phải mê mẩn.
 
Phí Nghi Châu cũng đang quan sát Ân Tô Tô, đôi mắt trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh đã bắt đầu trở nên ngơ ngẩn.
 
Trong đầu anh bất chợt nhớ đến hai câu thơ cổ, một là “Tịnh trang diễm thái, kiều ba lưu phán, song diệp hoành qua bán tiếu”*, một là “Mỹ nhân vi tiếu chuyển tinh mâu, nguyệt hoa tu, phủng kim âu”**.
 
*Câu thơ trong bài thơ Thước Kiều Tiên của nhà thơ Trương Nguyên Càn (1091-1161)
 
**Câu thơ trong bài thơ “Giang Thành Tử Mặc Vân Kéo Mưa Qua Tháp Tây” của nhà thơ Tô Thức (1037-1101).
 
Ở đầu dây bên kia, ông cụ đã nói xong mà chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy cháu trai đáp lại thì nhận ra có gì khác thường bèn nói: “A Châu?”
 
Phí Nghi Châu chưa đáp lại.
 
Phí Dự Chân hơi ngạc nhiên, sau đó chợt hiểu ra gì đó, khẽ cười thành tiếng.
 
Phí Nghi Châu hoàn hồn, nhận ra mình đã mất tập trung, anh nhăn mày lại, không biết là đang rầu rĩ vì đã không để tâm đến ông nội hay là đang rầu rĩ vì chính mình vì đã thường xuyên trở nên rối bời vì cô gái kia.
 
“Ông nội, ông nói tiếp đi, cháu đang nghe đây.” Giọng nói đã khôi phục được vẻ bình tĩnh như bình thường.
 
“Ông Chu của cháu nhớ cháu, lúc nào cũng hỏi khi nào cháu mới đến, cứ nhắc mãi thôi.” Dường như ông cụ đang vui lắm, nói xong còn dặn dò thêm: “Buổi tối gió trên núi lớn lắm, con gái người ta yếu đuối, phải nhớ mang theo quần áo để thay đấy.”
 
Phí Nghi Châu: “Vâng ạ.”
 

 
Núi Thái Bình được mệnh danh là ánh sáng của Hương Giang, nhưng cảnh đẹp chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất là nơi đây được biết đến là nơi tập trung của giới nhà giàu. Hầu như tất cả những nhân vật giàu có và nổi tiếng hàng đầu, được các tạp chí kinh tế và tài chính đưa tin ở Hồng Kông đều có bất động sản ở núi Thái Bình.
 
Trước kia, Ân Tô Tô cũng đã đến Hồng Kông vài lần vì yêu cầu của công việc nhưng lịch trình gấp gáp nên cô chỉ mới ăn món cá viên ở Vượng Giác, ngồi phà ở cảng Victoria với Lương Tĩnh chứ chưa bao giờ bước đến núi Thái Bình nổi danh này.

 
Giữa màn sương chiều âm u, một chiếc Bentley màu trắng mang biển số của Hồng Kông lặng lẽ lướt qua con đường núi quanh co.
 
Trong xe cực kỳ yên tĩnh.
 
Ân Tô Tô ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Bentley, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua chiếc cửa sổ. Càng lên cao, cảnh tượng càng trở nên hùng vĩ và rộng lớn hơn.
 
Có lẽ là vì phong cảnh hữu tình nên tâm trạng của cô cũng được thả lỏng hơn, cô không quay đầu lại, bất chợt hỏi ra suy nghĩ trong đầu: “Anh Phí có hay bay đến Hồng Kông không?”
 
Phí Nghi Châu đang đọc bản đề xuất dự án nãy giờ nên rõ ràng đã hơi mệt, nghe cô hỏi, anh đã có lý do để trở nên lười biếng. Anh tháo kính xuống, nhắm mắt rồi xoa nhẹ trán, uể oải trả lời: “Không thường xuyên lắm, mấy tháng một lần, lần nào cũng đi cùng ông nội.”
 
Ân Tô Tô mỉm cười, không biết tại sao lại có hứng nói chuyện phiếm: “Tôi thích Hồng Kông lắm. Lúc nhỏ xem phim Hồng Kông, tôi hay bắt chước cách diễn của các diễn viên nên vẫn luôn muốn đến thăm thú nơi này. Cũng coi như là có tình cảm.”
 
Phí Nghi Châu điềm tĩnh quan sát cô, thấy cô mỉm cười, anh cũng vô thức cười theo: “Em đã từng tới Shek O chưa?”
 
Ân Tô Tô nghe vậy, thích thú quay đầu lại nhìn anh, hai mắt sáng bừng lên: “Đi rồi. Anh cũng biết Shek O là địa điểm quay phim của [Vua hài kịch] à?”
 
Phí Nghi Châu không trả lời mà chỉ hỏi tiếp: “Đã chụp ảnh với cái cây đó chưa?”
 
“Rồi.” Ân Tô Tô gật đầu: “SheK O đẹp lắm, còn đẹp hơn trong phim nữa.”
 
Hai người trò chuyện vu vơ một lúc.
 
Tuy thân xe của chiếc Bentley này không to bằng Rolls-Royce nhưng cũng đã rộng hơn những thương hiệu xe xa xỉ khác rồi. Ân Tô Tô gác tay trái lên tay vịn, cầm tách trà nóng đặt trên đó lên, thổi hai cái rồi nhấp một ngụm, chợt nhớ tới “ông nội" mà Phí Nghi Châu hay nhắc tới bèn hỏi: “Đúng rồi. Anh nói anh sẽ đi cùng ông nội anh tới bữa tiệc gia đình này, vậy tại sao ông cụ không đi cùng chúng ta?”
 
“Ông nội muốn ôn chuyện với ông Chu nên tối hôm qua đã đến trước rồi.”
 
“Ồ.”
 
Diễn viên lúc nào cũng cảm tính và mơ mộng. Ân Tô Tô đã tưởng tượng ra hình ảnh hai ông cụ tay cầm tay rồi bị chính tưởng tượng của mình làm cho buồn cười.
 
Sau mười lăm phút, một trang viên biệt thự cao cấp mang phong cách Trung Quốc đã dần xuất hiện trong bóng tối. Giống như một câu tục ngữ nào đã nói về phong cách trang trí, phong cách của Mỹ thể hiện sự xa hoa, phong cách của Trung Quốc lai thể hiện sự quyền lực. Ở độ cao này, ngọn núi xanh này cũng phải cúi đầu trước nó, cực kỳ hoành tráng, không thể dùng hai chữ “rộng lớn” tầm thường để miêu tả.
 
Nhận ra xe đang thả chậm tốc độ, Ân Tô Tô ngó xuống hỏi: “Tới rồi à?”
 
Trợ lý Hà đang ngồi ở ghế phục nhẹ nhàng đáp: “Toà nhà này và toà nhà để trống vừa đi qua lúc nãy đều là bất động sản của sếp ở núi Thái Bình. Nhà họ Chu ở sát bên cạnh, còn năm phút đi xe nữa.”
 
Đôi môi đỏ của Ân Tô Tô hơi mở ra, ngạc nhiên hỏi: “Đâu có ở đây thường xuyên, mua nhiều nhà như vậy làm gì?”
 
Trợ lý Hà mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: “Sếp không thích ở khách sạn.”
 
Ân Tô Tô: “...”

 
Không thích ở khách sạn nên đi đến đâu lại mua nhà ở đó à, đây là sức mạnh đồng tiền của Thái tử gia vô nhân đạo sao?
 
Ân Tô Tô xấu hổ, im lặng một lúc lâu.
 
Không lâu sau, chiếc Bentley màu trắng đã chạy tới nhà họ Chu ở số 97 gần đó, cánh cổng lớn làm bằng sắt đã được mở rộng từ trước, chờ đợi khách quý tới thăm.
 
Khi tới nhà người khác làm khách, phải xuống xe trước cửa rồi đi bộ vào trong là quy định mà ông cụ Phí Dự Chân đã đặt ra, cũng là quy định mà tất cả con cháu nhà họ Phí phải làm theo.
 
Trợ lý Hà mở cửa sau xe, Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu lần lượt xuống xe, cô đưa mắt nhìn xung quanh, giữa màn đêm rộng lớn, những ngọn đèn của căn biệt thự đã được bật sáng.
 
Lá cây đong đưa, gió đêm bất ngờ thổi tới.
 
Dù sao cũng đã vào cuối hè, dù chưa đến mùa thu nhưng cái lạnh của nó đã xuất hiện. Ân Tô Tô mặc bộ lễ phục dạ hội trên người, thướt tha đứng trong gió nên đã thấy se lạnh.
 
Cô đang định quay lưng tránh gió thì cơn gió lại bất chợt biến mất.
 
Ân Tô Tô sửng sốt, quay đầu lại mới biết gió vốn không dừng mà có có người đang lẳng lặng đứng trong bóng tối, nhẹ nhàng giúp cô ngăn cản khí lạnh.
 
“Anh Phí, anh đi trước đi.” Cô khẽ gật đầu, dáng vẻ đoan trang thục nữ, ý bảo mình sẽ đi sau anh.
 
Không ngờ, Phí Nghi Châu lại vươn tay ra, không nói lời nào mà ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
 
Ân Tô Tô ngẩn người.
 
Cánh tay đang ôm eo cô tuy mảnh khảnh nhưng lại mạnh mẽ. Anh chỉ đẩy nhẹ một cái mà chỉ trong nháy mắt, cô đã như một ngọn lửa bị gió thổi nghiêng ngả, không thể kháng cực cũng không có đường thoát, chỉ có thể để mặc anh kéo đi.
 
Bộ lễ phục ôm sát người, đường cong mềm mại của cô cực kỳ hợp với bộ âu phục màu đen trên người Phí Nghi Châu.
 
“...” Hành động này diễn ra quá bất ngờ, Ân Tô Tô không kịp chuẩn bị, mặt cô đỏ bừng lên còn đôi mắt thì mở to vì ngạc nhiên.
 
Từ trước đến nay người đàn ông này vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách, nhưng ngay lúc này, Ân Tô Tô lại có thể nhìn thấy những xao động mạnh mẽ bên trong mắt anh.
 
Nhưng chỉ một lát mà thôi.
 
Lực trên eo đã thả lỏng hơn, không khí mờ ám làm cô khó thở cũng đã vơi đi, lúc này mới có thể thở gấp giữa cơn sóng thần. Khi nhìn về phía anh một lần nữa, đối phương đã trở về một chính nhân quân tử chính trực.
 
“Xin lỗi đã làm cô Ân sợ.”
 
Phí Nghi Châu rủ mắt nhìn người trong ngực mình, tuy tỏ ra khiêm tốn lịch sự nhưng mạch nước ngầm trong mắt lại đang dâng trào, đen không thấy đáy. Anh cúi đầu ghé sát vào vành tai có chiếc khuyên tai nhỏ đính kim cương lạnh lẽo của cô, nói khẽ: “Nhưng cô Ân phải biết rằng, vợ chồng sắp cưới thì phải tỏ ra thân mật mới phải.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận