Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Kể từ giây phút hoàng hôn buông xuống, cảnh vật Florence về đêm hệt thước phim cổ điển của những năm chín mươi. Nhìn về bất cứ nơi đâu, nơi đó cũng phản ánh nét đẹp đặc trưng của di sản văn hóa quý tộc thời Phục Hưng còn sót lại.
 
Tại sảnh tiệc trên tầng cao nhất của khách sạn Cung điện Kramaghi nằm ở khu vực trung tâm thành phố, nhiều nhân vật nổi tiếng tụ hội về đây, một cảnh tượng ngợp trong vàng son.
 
Lối vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lương Tĩnh cẩn thận kiểm tra trang sức kim cương mà Ân Tô Tô đang đeo, không quên dặn dò: "Mấy tiệc tối sang trọng cỡ này là nơi bán hàng chủ yếu của các công ty vàng bạc, đá quý lớn nào giờ. Chỉ tiêu của em tối nay là bảy trăm ngàn Euro, nhớ nhé, cố lên!"
 
Ân Tô Tô căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô nói nhỏ: "Chị Lương, mấy trang sức này đắt quá, lỡ em bất cẩn làm rơi một viên kim cương là tàn đời! Vả lại em chẳng biết ai trong đó cả, sao mà chào hàng cho họ được..."
 
Trong lúc hai cô nàng thì thầm to nhỏ với nhau, một bóng người quen thuộc nhanh nhẹn bước tới.
 
Cô ta có mái tóc xoăn dày, bờ môi đỏ mọng được tô vẽ công phụ, thân hình đồng hồ cát quyến rũ được bao bọc trong chiếc váy dự tiệc đuôi cá.
 
Ân Tô Tô chớp mắt, nhận ra đây là Tần Viện.
 
Tần Viện ở bên kia vừa xuất trình thư mời. Khi liếc mắt trông sang, cô ta cũng nhìn thấy Ân Tô Tô.
 
Tần Viện sửng sốt. Ngay sau đó, đôi phần khinh miệt hiện lên nơi đáy mắt, cô ta cười giễu, châm chọc: "Dựa hơi nhờ phim, ké fame bằng đi thảm đỏ đã đành, còn dám vác mặt tới tiệc tối cấp bậc này luôn à? Cô không tự ước lượng bản thân được mấy cân mấy lượng sao?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Tĩnh mấp máy môi, đang định nói gì thì Ân Tô Tô ở kế bên đã lên tiếng trước.
 
Nụ cười trên khóe môi Ân Tô Tô vẫn trước sau như một, không mảy may nao núng, cô ôn tồn hỏi: "Chào chị Viện. Không biết chỉ tiêu doanh số của chị Viện tối nay là bao nhiêu ạ?"
 
"..." Sắc mặt Tần Viện bỗng chốc sượng trân, cô ta ngay lập tức trợn trắng mắt, hậm hực bỏ đi.
 
Lương Tĩnh giơ ngón cái với Ân Tô Tô, khen ngợi bằng khẩu hình: "Đỉnh!"
 
Ân Tô Tô chỉ mỉm cười, không đáp.
 
Thực tế vốn là vậy.
 
Dù là nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hay kẻ vô danh tiểu tốt thì cũng chẳng khác gì nhau trong mắt quý tộc chân chính. Âu cũng chỉ là cái giá treo trang sức hình người, người đồng hành đi cùng với ngoại hình xinh đẹp, đắt giá nhằm tiêu khiển mà thôi.
 
*
 
Tiệc tối đã bắt đầu, Lương Tĩnh không thể không rời đi, để lại một mình Ân Tô Tô dự tiệc.

 
Thành thật mà nói, mặc dù Ân Tô Tô là một ngôi sao nhỏ, từng đi thảm đỏ, trải đời nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cô tham dự buổi dạ tiệc sang trọng thế này.
 
Sảnh tiệc rộng rãi, nguy nga với ánh đèn lộng lẫy, trần nhà mái vòm to lớn trong suốt, thấp thoáng thấy được biển sao lấp lánh trên trời. Đài phun nước Đức Mẹ bằng đá nằm ở chính giữa đại sảnh, tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng đàn violin du dương tạo nên một khúc nhạc song tấu. Từng chi tiết đều toát lên sự xa hoa, quý giá.
 
Đủ thứ ngôn ngữ vang lên bên tai, từ tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Ý cho đến tiếng Tây Ban Nha. Những người tai to mặt lớn trong ngành giơ ly rượu vang, trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
 
Tất cả mọi thứ xung quanh đều khiến Ân Tô Tô không hòa nhập nổi.
 
Cô vòng qua những con người ăn diện lộng lẫy, đỏm dáng bên cạnh một cách dè dặt và cẩn trọng, co mình vào góc hẻo lánh nhất của phòng tiệc, lặng lẽ uống rượu trái cây.
 
Đột nhiên cô thấy mình cực khổ quá trời quá đất.
 
Nếu không có gì bất ngờ, thể nào cô cũng không thể hoàn thành mức doanh số bảy trăm ngàn Euro mà thương hiệu trang sức đưa ra cho mà xem.
 
Có trời mới biết một người hướng ngoại part-time như cô mà chủ động bắt chuyện với người lạ thôi là đã khó lắm rồi, huống gì là chào hàng.
 
Nhưng nếu quay về với hai bàn tay trắng thì sẽ phụ lòng sự vất vả của chị Lương rồi còn gì?
 
Ân Tô Tô rầu rĩ nắm tóc.
 
Mối băn khoăn làm cô quên hết mọi thứ, uống cạn ly rượu trái cây từ lúc nào không hay, Ân Tô Tô lại cầm ly thứ hai lên. Sau khi uống hết ly thứ tư, cô hít thở thật sâu. Cuối cùng, khi Ân Tô Tô định lấy hết can đảm để bắt chuyện với ông cụ người châu Âu bên cạnh, một trận xôn xao truyền đến từ lối vào sảnh tiệc.
 
Ân Tô Tô tò mò nhìn lại, thấy một người đang đi tới trong sự vây quanh của mọi người.
 
Chỉ với cái nhìn đầu tiên thôi đã làm đôi mắt cô sáng bừng.
 
Trong ấn tượng của Ân Tô Tô, com-lê đen thường khiến người ta trông cứng nhắc, căng thẳng, com-lê càng cầu kỳ thì càng thêm phần nặng nề. Nhưng người đó thì khác, mặc dù vẫn mặc com-lê, đi giày da, lưng thẳng tắp như tranh vẽ nhưng vẫn đem lại cho người ta cảm giác cao quý mà thong dong.
 
Dáng người cao lớn, đĩnh đạc, bờ vai rộng rãi, eo thon, chịu vô vàn ánh nhìn chăm chú nhưng vẫn thản nhiên như đi dạo giữa sân vắng. Gần như chẳng có từ ngữ trần tục nào miêu tả nổi sự sang trọng, khí chất, xa cách, lạnh lùng ấy.
 
Thật bất công biết bao, anh còn có một gương mặt đẹp như tiên giáng trần.
 
Quai hàm góc cạnh, bờ môi mỏng đầy tự phụ, sống mũi cao thẳng, hàng lông mày sắc như kiếm. Đẹp nhất là đôi mắt khiến người ta hễ gặp là khó quên. Sâu thẳm, trong veo và tĩnh lặng tựa cặp giếng cổ, không có chút gợn sóng nào.
 
Đây là người châu Á!
 
Người đàn ông chỉ có mặt trong phòng tiệc một khoảng thời gian ngắn ngủi. Bởi vì không lâu sau đó, người của nhà Sephardia đã vồn vã tiến lên, tự mình đón anh đi lên cầu thang dài xoắn ốc.

 
Cũng chính lúc này, Ân Tô Tô mới chú ý hóa ra sảnh tiệc ở tầng cao nhất này có một chốn "bồng lai" riêng biệt: Phòng ngắm cảnh dành riêng cho một người ở phía trên cầu thang dài xoắn ốc!
 
Đó là nơi cao nhất cả Cung điện Kramaghi và cũng là nơi cao nhất toàn Florence. Chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn xuống chúng sinh dễ như trở bàn tay.
 
Phòng ngắm cảnh riêng ở trên cao, chủ nhà niềm nở đi theo dẫn đường.
 
Không nghi ngờ gì nữa, thân phận của người này còn cao quý hơn tất cả danh môn vọng tộc còn lại.
 
Ân Tô Tô ngẩng đầu, thẩn thơ dõi theo.
 
Cửa sổ sát đất của căn phòng riêng ấy được làm từ kính chống đạn, người ta phải từ dưới ngước lên, chỉ được nhìn chứ không được phép chạm vào.
 
*
 
Bữa tiệc linh đình tiếp tục diễn ra, người người nô nức đi cầu thang xoắn ốc lên căn phòng ngắm cảnh riêng để mời rượu, gợi chuyện.
 
Ân Tô Tô để ý thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ tọa cầm điếu thuốc lá trên đầu ngón tay, khẽ cụp mắt. Thậm chí anh không cần ngước lên để nhìn họ, chỉ gõ nhẹ hai cái lên bàn thôi là đã xem như lời đáp lại đầy nể nang rồi.
 
Cô uống rượu trái cây, thôi không nhìn lên trên nữa, hào hứng quá phải lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lương Tĩnh.
 
Ân Tô Tô: [Trùm tới trùm tới.]
 
Lương Tĩnh trả lời ngay lập tức: [Ai?]
 
Ân Tô Tô: [Em không biết, nhưng là người châu Á.]
 
Lương Tĩnh: [Bán được mấy món trang sức rồi?]
 
Ân Tô Tô: [... Còn chưa khai trương nữa =.=]
 
Lương Tĩnh: [... Ân! Tô! Tô!]
 
Tiếng "tách" vang lên, Ân Tô Tô nhanh tay tắt màn hình điện thoại, không dám đọc những tin nhắn gầm thét oanh tạc đại bác sau đó của chị Lương nữa.
 
Cuối cùng, thành tựu của Ân Tô Tô ít đến đáng thương, từ đầu đến cuối dạ tiệc, cô chỉ bán được một chiếc nhẫn kim cương trị giá hai mươi ngàn Euro.

 
Gần mười giờ tối, cơn mưa phùn rơi từ bầu trời đêm Florence xuống.
 
Lương Tĩnh mót quá nên đi vệ sinh, còn Ân Tô Tô thì đợi một mình ở cửa khách sạn. Trời đổ mưa thì gió cũng nổi lên, bốn bề vắng lặng đến nỗi tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Cô thấy hơi rét, không khỏi xoa cánh tay, quay đầu lại. Đúng lúc đó, Ân Tô Tô nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce đen tuyền dừng ở ven đường.
 
Bốn góc của thân xe đều có một người đàn ông cao to, vạm vỡ mặc vest đen đứng canh giữ. Họ cao trung bình một mét tám mươi lăm trở lên, màu da khác nhau, có người là người châu Âu, có người là người gốc Mỹ, nhưng điểm chung là cả bốn người họ đều có khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc như dao.
 
Không rõ họ đến từ đâu, nhưng ai nhìn vào cũng sợ cả.
 
Cửa kính xe ở băng ghế sau hạ xuống một nửa, để lộ góc nghiêng được bao phủ bởi bóng tối vô biên của màn đêm tĩnh mịch. Điển trai, lạnh lùng. Đoan chính, cao quý.
 
Là người đàn ông được dành riêng căn phòng cao nhất!
 
Đối phương đang nhắm mắt thư giãn, tư thế đầy tao nhã.
 
Không hiểu sao trái tim Ân Tô Tô hẫng một nhịp.
 
Lúc nãy uống khá nhiều rượu nên bây giờ cô hơi chóng mặt.
 
Trong thoáng chốc, chẳng biết điều gì thôi thúc, những gì đã trải qua trong quá khứ bất chợt ùn ùn tràn về tâm trí như cơn sóng thần dữ dội.
 
Những lúc hụt hẫng, tức giận khi bị phỗng tay trên. Nỗi đau và nhục nhã khi bị tát, bị tạt nước. Sự cô đơn, bất lực khi bị cười nhạo.
 
Nhiều năm bôn ba vất vả của chị Lương, sự đấu tranh trong đau khổ của cô.
 
Cả chỉ tiêu sáu trăm tám mươi ngàn Euro còn thiếu tối nay nữa.
 
Sự không cam tâm, những muộn phiền, chán nản hòa cùng men say, đồng loạt chiếm trọn tâm trí cô. Ngay kế đó, như trời xui đất khiến, Ân Tô Tô làm ra hành động vĩ đại mà cả đời cô cũng không tài nào quên được:
 
Đi thẳng một mạch về hướng đó.
 
Trên thực tế, bốn tên vệ sĩ đã chú ý đến sự hiện diện của Ân Tô Tô từ lâu. Lúc này thấy cô tiến lên, ai cũng ngạc nhiên.
 
Một cô gái với gương mặt thiện lành, xinh đẹp, mặc trang phục Trung Quốc, trông cực kỳ vô hại. Điều đó làm cho phản ứng đầu tiên của họ là nghi hoặc, sau đó mới cảnh giác.
 
Một người giơ tay lên cản Ân Tô Tô, lạnh lùng nói bằng tiếng Anh: "Mời cô dừng bước. Cô có chuyện gì không?"
 
Cơn say làm tâm trí hỗn loạn, ngũ giác cũng trở nên chậm chạp, nhưng chính men say đã tiếp thêm dũng khí chưa từng có cho Ân Tô Tô. Cô cố gắng uốn lưỡi, cao giọng hỏi người ngồi sau chiếc Rolls-Royce bằng tiếng Anh: "Chào anh, tôi tên Ân Tô Tô. Chúng ta có thể kết bạn được không?"
 
Cả tài xế lẫn trợ lý ngồi ở ghế trước buồng xe không hẹn mà cùng lộ vẻ bất ngờ.
 
Mấy dặm xung quanh đây bỗng chốc chìm vào im lặng.
 
Vài giây sau.

 
Cuối cùng người đàn ông ngồi ghế sau cũng mở mắt, hơi nghiêng đầu nhìn Ân Tô Tô.
 
Sương mù làm bóng đêm thêm phần mờ ảo, những giọt mưa hệt những sợi tơ đan xen vào nhau. Cô gái khoác trên mình chiếc sườn xám màu xanh lam với họa tiết hoa văn mây, thân hình uyển chuyển, mảnh mai càng khiến thế giới trở nên hư ảo, vô thực. Cơn mưa đêm làm ướt tóc, hàng mi và đôi môi cô. Một hạt mưa tròn trịa, trong suốt đọng trên lông mi cô, một cái chớp mắt đã tí tách rơi xuống, vẽ màu nước hoa diên vĩ nở trên nền hoa văn mây.
 
Chốc lát sau, anh phất tay. Một động tác đầy lười biếng và thản nhiên. Những người còn lại lập tức lùi sang một bên.
 
Trái tim Ân Tô Tô đập bình bịch như trống bỏi.
 
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt trầm lắng chứa đựng vài phần nghiền ngẫm. Không lâu sau, anh cất lời, bằng tiếng Trung: "Em là người Trung Quốc nhỉ?"
 
Ân Tô Tô trố mắt.
 
Đúng là bất ngờ mà!
 
Từ ánh mắt cho đến ngữ điệu của người này đều không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ có sự cao quý và thong dong là hiện rõ mồn một. Anh là người lãnh đạm, đó là điều không thể chối cãi, nhưng sự hờ hững ấy không hề làm người ta khó chịu. Như thể từ khi sinh ra anh đã như vậy. Xa vời, không thể nào với tới.
 
Ân Tô Tô gật đầu, rồi nhanh chóng chìa cổ tay về phía anh, để lộ nhẫn kim cương và vòng tay đang đeo.
 
Sợ việc tốn nhiều thời gian sẽ làm anh mất kiên nhẫn, cộng thêm cô vốn đã căng thẳng, tốc độ nói của Ân Tô Tô nhanh hơn hẳn bình thường: "Thưa anh, đây là siêu phẩm sẽ được Bulgari ra mắt vào mùa xuân - hạ năm sau, xin hỏi anh có hứng thú với trang sức không ạ?"
 
Nghe cô nói xong, người đàn ông cụp mắt. Cổ tay trắng như tuyết lọt vào tầm mắt anh, nổi bật hơn cả kim cương.
 
Nhưng vào lúc này, trợ lý ngồi ghế trước nhìn đồng hồ đeo tay, ngập ngừng nhắc nhở, tuy vậy nhưng vẫn không thiếu đi sự kính cẩn: "Sếp, hai mươi lăm phút anh có một cuộc họp video ạ."
 
Người đàn ông không nhìn cổ tay Ân Tô Tô, bình thản ra lệnh: "Đưa danh thiếp của tôi cho cô Ân."
 
Trợ lý trong trang phục gọn gàng đáp "vâng", mở cửa xuống xe, lấy danh thiếp ra đưa cho Ân Tô Tô.
 
"Ngấm mưa đêm có hại cho sức khỏe, để lại một người đưa cô ấy về nơi ở."
 
Lời chỉ thị được thốt ra bằng giọng điệu hết sức hờ hững, trợ lý tuân lệnh làm theo. Cửa kính xe nâng lên, chiếc xe Rolls-Royce màu đen cũng rời đi.
 
Ân Tô Tô đứng một mình tại chỗ, hơi sững sờ, mãi vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
 
Một chiếc dù bung ra trên đầu cô, bảo vệ cô khỏi cơn mưa nhỏ nhưng dày hạt. Ngay sau đó, một giọng nói đầy nhã nhặn và lịch thiệp cất lên bên tai, là người đàn ông nước Anh được để lại. Anh ấy khách sáo dò hỏi: "Thưa cô, anh Phí lệnh cho tôi đưa cô về nơi ở. Xin hỏi địa chỉ của cô là?"
 
Cơn gió lạnh tê tái chợt từ mặt đất dâng lên. Mãi cho đến lúc này, Ân Tô Tô mới bừng tỉnh khỏi sự thẩn thơ.
 
Cô siết chặt tay, cúi đầu nhìn tấm danh thiếp mà mình đang cầm: Nền trắng, chữ đen, đơn giản mà khó gần. Một cái tên tiếng Trung nằm chính giữa tấm danh thiếp lọt vào mắt cô:
 
Phí Nghi Châu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận