Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Những lời Phí Nghi Châu nói vừa dịu dàng lịch sự, vừa bất đắc dĩ, xen lẫn trong đó còn có một chút dung túng chiều chuộng nữa, từng câu từng chữ đều thong dong, thản nhiên nhưng lại giống như vài cái bạt tai, đánh mạnh vào mặt hai cô chủ nhà họ Chu.
 
Hai cô chiêu kia nhìn nhau.
 
Người đẹp trong giới giải trí cũng chỉ là đồ chơi trong mắt người thuộc tầng lớp thượng lưu, Phí Nghi Châu là nhân vật tầm cỡ mà lại thần hồn điên đảo, khom lưng chùng gối vì một diễn viên nhỏ? Nếu như không phải tai nghe mắt thất, tám đời nhà các cô cũng chẳng tin.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rốt cuộc Ân Tô Tô này có lai lịch gì, có quan hệ gì với Phí Nghi Châu?
 
Sắc mặt hai người càng lúc càng khó coi, lòng ngổn ngang trăm mối, nghĩ thế nào cũng không rõ. Đúng vào lúc này, cậu cả im lặng một lúc lâu đột nhiên cất lời.
 
Anh không nhìn họ, giọng điệu lạnh như băng: “Lời tôi vừa nói, các người nghe rõ chưa?”
 
Rõ ràng hai cô chủ kia rất sợ anh, họ khúm núm trả lời: “Nghe rõ rồi.”
 
Phí Nghi Châu: “Nghe rõ rồi thì qua xin lỗi đi.”
 
Hai người sửng sốt, tưởng mình nghe lầm, khi hoàn hồn lại, họ không khỏi giận đến nghiến răng... Thân phận, địa vị của họ còn đó, sau lưng là danh gia vọng tộc Hương Giang, vô cùng cao quý, sao có thể cúi đầu xin lỗi một con hát?
 
Nhưng dù cho không muốn thế nào, không cam lòng ra sao thì họ cũng chẳng dám làm trái ý Phí Nghi Châu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau, họ tái mặt lên tiếng, dáng vẻ không hề tình nguyện, nói bằng tiếng Quảng Đông xen lẫn tiếng Anh: “Sorry nha.”
 
Ân Tô Tô biết hai người này không thật lòng xin lỗi mà chỉ là bị cậu cả Phí bắt ép thôi nhưng cô cũng hiểu đạo lý dừng tay đúng lúc. Cô đang định chấp nhận để chuyện này lắng xuống nhưng không ngờ người bên cạnh lại không cho qua.
 
“Xin lỗi ai?” Phí Nghi Châu cũng dùng tiếng Quảng Đông đáp lại hai người, giọng điệu trầm và lạnh.
 
Ân Tô Tô sững sờ.
 
Cánh tay vòng quanh eo cô đang dần siết chặt lại, cô có thể cảm nhận được người đàn ông trước nay đều bình tĩnh, cái người bề trên mặt lúc nào cũng lạnh tanh này thực sự tức giận rồi.
 
Anh đang giận.
 

Tại sao chứ?
 
Không vui khi người ngoài nói xấu cô hay là không vui vì ánh mắt chế giễu anh của mọi người?
 
Vài giây thôi, trong đầu Ân Tô Tô lóe lên đủ loại suy đoán.
 
Phía đối diện, hai cô chiêu nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám cãi lại. Cuối cùng họ nhìn Ân Tô Tô, bực bội đổi sang dùng tiếng phổ thông, nói một đằng nghĩ một nẻo: “Cô Ân Tô Tô, xin lỗi cô. Mong cô không chấp nhặt, tha thứ cho chúng tôi.”
 
Chỉ có trời mới biết bây giờ Ân Tô Tô xấu hổ cỡ nào.
 
Cô là một nhân vật nhỏ bé được lôi ra làm bình hoa, tạm thời chắn trước đại lão thôi. Ăn ké bữa tối xa hoa, đắc tội hai cô chủ lớn, cuộc mua bán này nhìn kiểu gì cũng không thấy có lời.
 
Bó tay.
 
Chuyện đã đến nước này, hoàn toàn đắc tội người ta rồi, chỉ có thể kiên trì diễn cho xong tiết mục “cậy sủng mà kiêu” này thôi.
 
Ân Tô Tô nghĩ sau đó nhanh chóng nở nụ cười chẳng dễ coi hơn khóc là bao: “Không sao đâu.”
 
Hai cô gái lắm chuyện kia ôm một bụng tức rời đi.
 
Đi được mấy mét, một người trong đó thực sự bực đến sắp phát điên, cô ta giậm chân, lẩm bẩm: “Nhục chết mất, thế mà lại bắt tôi phải xin lỗi một diễn viên đại lục? Cô ta có tư cách gì chứ, còn chẳng xứng xách giày cho người giúp việc Philippine nhà tôi.”
 
Người còn lại có vẻ bất đắc dĩ, vừa vỗ vai cô ta vừa nhỏ tiếng an ủi: “Đừng giận, giận lại hại thân. Cái loại xuất thân như thế đâu đáng để chúng ta hao tâm tổn trí.”
 
“Không được! Tôi nuốt không trôi cục tức này, tôi phải gọi cho anh trai tôi để cô ta không lăn lộn nổi trong Hồng Kông nữa!”
 
“Này!” Cô ba nhà họ Chu biến sắc, trầm giọng trách cứ bằng tiếng Quảng Đông: “Cô đần à! Cô không thấy Phí Nghi Châu bị cô ta mê hoặc đến mất hồn mất vía, xem cô ta như báu vật sao, cô dám động vào cô ta à?”
 
Nghe thế, đối phương cân nhắc một lúc, cuối cùng không làm gì được cô gái đại lục bám được vào cành cao kia, cô ta đành từ bỏ.
 
Phía sau.
 
Tiếng giày cao gót cộp cộp xa dần, cuối cùng bị gió đêm thổi tan, núi đá giả lại trở về yên lặng.

 
Thấy hai người kia đi xa rồi, Ân Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, định lùi lại mấy bước nhưng lại phát hiện ra cánh tay người đàn ông vẫn còn ôm cô, cô sửng sốt, hai má lập tức nóng bừng lên.
 
“Anh Phí.” Mặt cô ửng hồng, gọi một tiếng để lịch sự nhắc nhở.
 
Nghe thế, Phí Nghi Châu thu tay về, lịch sự nói hai chữ: “Xin lỗi.”
 
Thẳng thắn mà nói, dáng vẻ ung dung, nho nhã này của đối phương với dáng vẻ lạnh lẽo, u ám trước đó giống như không phải cùng một người.
 
Ân Tô Tô nhìn khuôn mặt như ngọc của Phí Nghi Châu, cô quan sát tỉ mỉ đến thất thần, vẻ mặt khó nói nên lời.
 
Anh thì bình tĩnh nhìn vào mắt cô, hờ hững hỏi: “Vẻ mặt này của em là sao?”
 
Ân Tô Tô hoàn hồn, giọng nói dí dỏm mang theo sự khen ngợi: “Anh Phí, anh làm nhà tài trợ chuyên nghiệp ra phết.”
 
“Sao lại nói thế?”
 
“Vì để trút giận giúp tôi, anh có thể nói ra nhiều lời chân tình như thế, quan trọng nhất là kỹ năng diễn xuất của anh rất tốt, không hề thua nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất giải Kim Mã trong giới bọn tôi.”
 
Phí Nghi Châu mỉm cười, thong dong nói: “Tôi có nên cảm ơn lời khen của em không?”
 
Vẻ ngoài của anh thực sự rất được, lúc không cười thì lạnh lùng, lúc giãn mày lại toát lên vẻ rộng lượng. Đại khái là bị nụ cười này làm ảnh hưởng, Ân Tô Tô cũng cười theo, cô thật lòng nói: “Tóm lại chuyện vừa rồi vẫn phải cảm ơn anh.”
 
Phí Nghi Châu nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý: “Hình như lúc nào em cũng cảm ơn tôi.”
 
Ân Tô Tô không chú ý tới ánh mắt anh nhìn cô có ý gì, cô thuận miệng trả lời đầy nghịch ngợm: “Bởi vì tôi là con nhà gia giáo, là người lễ phép.”
 
Dẫm lên ánh trăng và gió nhẹ, hai người cứ vừa tán gẫu chuyện này đến chuyện khác, vừa quay về sảnh tiệc.
 
Đi qua chỗ phun nước, Ân Tô Tô nhớ tới gì đó, cô đột nhiên quay qua nhìn anh: “Đúng rồi, sao ông nội anh lại biết tôi?”
 
Vẻ mặt Phí Nghi Châu không chút sơ hở, anh bình tĩnh nói: “Tôi kể cho ông nội nghe về em.”

 
“Kể về tôi?” Ân Tô Tô ngạc nhiên: “Kể cái gì?”
 
Phí Nghi Châu quay qua, nghiêm túc nhìn cô: “Tôi nói tôi có người trong lòng, duyên phận của bọn tôi sâu đậm, cô ấy là diễn viên chăm chỉ, mạnh mẽ, ưu tú, xinh đẹp, tên Ân Tô Tô. Tôi muốn cưới cô ấy.”
 
Ân Tô Tô: “...”
 
Ân Tô Tô trừng mắt: “Anh lừa ông nội anh như thế có phải hơi quá đáng rồi không?”
 
Chỉ trong nháy mắt, sự u ám trong mắt Phí Nghi Châu biến mất sạch, anh nhướn mày, kiêu ngạo, tùy hứng, thong dong như công tử bất kham bước ra từ tranh báo thời dân quốc.
 
Anh đáp: “Ông nội vẫn luôn lo cho chuyện cưới xin của tôi. Người già rồi, lời nói dối thiện ý giúp ông cụ an lòng thôi. Có gì quá đáng chứ?”
 
Ân Tô Tô nghe cậu cả nói nguyên nhân xong, không biết nghĩ tới gì đó, cô đột nhiên hoảng hốt đến thất thần.
 
Phí Nghi Châu thấy tâm trạng cô thay đổi thì không nói nữa, anh chỉ yên lặng nhìn cô.
 
Một lát sau, Ân Tô Tô phá vỡ im lặng, cô gật đầu: “Cũng đúng.”
 
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen thẳm, bồi hồi nhớ lại đoạn ký ức xa xưa: “Tôi có thể hiểu. Hồi bà nội tôi còn sống cũng hay giục tôi kiếm bạn trai. Tiếc là tôi bất tài, đến lúc bà nội qua đời rồi tôi cũng không dẫn được bạn trai về cho bà gặp mặt.”
 
Phí Nghi Châu im lặng.
 
Ân Tô Tô: “Nhìn ông cụ Phí chắc cũng phải tám mươi rồi nhỉ?”
 
Phí Nghi Châu: “Năm nay ông nội tôi tám mươi.”
 
“Người già qua tám mươi tuổi, sức khỏe sẽ ngày càng yếu đi...” Ân Tô Tô tự mình lầm bẩm rồi đột nhiên im bặt, cô sợ anh hiểu lầm ý cô nên vội bổ sung, giải thích: “Bà nội tôi bảy chín tuổi còn có thể tự mình tới siêu thị vác gạo nhưng vừa qua sinh nhật tám mươi, tình hình sức khỏe của bà nội đột nhiên đi xuống. Tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy anh hiếu thuận như thế nên không hy vọng anh giống tôi, để lại tiếc nuối gì đó cho sau này.”
 
Phí Nghi Châu chăm chú nghe cô nói, ánh mắt lạnh lùng bỗng chốc dịu đi: “Ừm.”
 
“... Được rồi, không nói chuyện này nữa.”
 
Ân Tô Tô không muốn tiếp tục câu chuyện thương cảm, nặng nề này nữa, cô chủ động chuyển chủ đề: “Có chuyện này tôi rất tò mò, tại sao ông Chu lại gọi anh là “A Ngưng”?”
 
Phí Nghi Châu im lặng một lát rồi đáp: “Nghi Châu là tên khai sinh, Ngưng là tên mụ của tôi.”
 
Ân Tô Tô kinh ngạc: “Tôi còn tưởng chỉ có người cổ đại mới đặt tên như thế.”

 
Phí Nghi Châu chẳng hề bất ngờ khi thấy cô kinh ngạc, anh chậm rãi nói tiếp: “Nghi cổ thông ngưng nghĩa là dừng lại, yên ổn, không nhiều người biết ý nghĩa này, chữ “Ngưng” này bổ sung ý nghĩa và nói rõ cho chữ “Nghi”.”
 
Ân Tô Tô hiểu ra, cô lẩm bẩm, vô thức đọc: “A Ngưng, A Ngưng... Hay thật.”
 
Phí Nghi Châu nhướn mày: “Thật không?”
 
“Ừm.” Trước nay Ân Tô Tô đều không keo kiệt khen ngợi người khác. Cô quay qua nhìn anh, giọng điệu vừa chân thành vừa nghiêm túc: “Cái tên A Ngưng mang lại cho người ta cảm giác thân thiết.”
 
Nói tới đây, cô dừng lại, thì thầm bổ sung: “Chỉ là không hợp với khí chất của anh lắm.”
 
Phí Nghi Châu hiếm khi tò mò: “Khí chất của tôi thế nào?”
 
“Khí chất của anh rất...” Ân Tô Tô cân nhắc một lát, trong đầu lóe lên: “Cao không với tới được.”
 
Anh không biết nên hài lòng với câu trả lời này hay không. Anh cụp mắt, giọng nói hòa vào gió đêm mang theo hơi lạnh khiến người ta không phân biệt được cảm xúc: “Tôi cứ nghĩ ở trước mặt em tôi đã đủ hiền lành rồi.”
 
Ân Tô Tô bất giác mỉm cười: “Anh Phí, anh không hiểu những người bình thường nhỏ bé bình thường như chúng tôi rồi, không phải anh cứ tươi cười, hòa nhã, lịch sự là hiền lành đâu.”
 
Sự lạnh lùng, cao quý của người đàn ông này không thể che đậy, cũng chẳng thể gỡ bỏ. Giống như quý tộc ăn mặc rách rưới, bị ném vào đống người ăn xin cũng không thể giống người ăn xin.
 
Nói đến đây rồi, còn muốn tiếp tục nữa thì câu chuyện sẽ có khả năng kéo dài vô hạn. Ân Tô Tô tự nhiên nói tiếp: “Sau này nếu như có cơ hội...”
 
Phí Nghi Châu quay đầu nhìn cô: “Có cơ hội thì sao?”
 
Trong núi thời tiết thay đổi nhanh, nói mưa là mưa ngay được, có lẽ chỉ khi đối mặt với thiên nhiên, quý tộc thượng lưu và người bình thường mới được đối xử bình đẳng.
 
Phí Nghi Châu nói xong, trả lời anh không phải cô gái lanh lợi, chân chất bên cạnh mà là vài hạt mưa từ trên trời rơi xuống.
 
Mưa đến vội vã, giọt mưa rơi xuống thái dương Ân Tô Tô, cảm giác ươn ướt, dinh dính khiến cô giật mình, đồng thời cũng nuốt lại những lời chưa nói hết.
 
“Không có gì.” Ân Tô Tô lắc đầu, giơ tay che ngang mày, đuôi lông mi bị nước mưa tạt rủ xuống: “Trời mưa rồi, chúng ta mau về phòng thôi.”
 
Phí Nghi Châu gật đầu.
 
Lúc này anh không cho Ân Tô Tô cơ hội từ chối nữa, anh cởi áo vest, khoác lên bờ vai mong manh trắng như tuyết của cô rồi ôm cô rời đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận