Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Trong sảnh tiệc, yến tiệc và biểu diễn ánh sáng đều được tiến hành như thường lệ.
 
Chu Nho Lâm uống một ngụm trà, ánh mắt liếc qua hai vị trí chống trong bữa tiệc mấy lần, lo lắng nhíu mày, dùng tiếng Quảng hỏi Phí Dự Chân: “A Ngưng với cô bé kia đâu rồi? Lâu thế rồi mà không thấy người đâu hết.”
 
Ông cụ Phí xua tay cười, thản nhiên đáp: “Thanh niên đều thích thế giới hai người, kệ bọn nó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bà Chu bên cạnh nghe thấy tiếng mưa thì lo lắng nhìn qua ngoài. Sau đó bà ấy vẫy tay gọi con trai thứ hai lại rồi thì thầm dặn: “Đột nhiên đổ mưa to, con dẫn người ta ngoài tìm cậu cả Phí đi. Thời tiết này mà dính mưa dễ cảm lạnh, đừng để bị bệnh.”
 
Chu Triều Khởi đứng dậy, lấy ô từ tay quản gia định ra ngoài tìm người.
 
Đúng lúc này một trận gió lạnh mang theo mưa bụi lùa vào cửa lớn.
 
Thấy hai khách quý trở về, bà Chu khẽ hô lên, vội vàng đứng dậy: “Dự báo thời tiết cũng không bảo có mưa. Cậu cả, cô Ân, hai người đều bị ướt rồi phải không? Nếu như không chê, tôi đi tìm quần áo sạch cho hai người thay nhé.”
 
Đài phun nước cách đâu không xa, Ân Tô Tô lại được Phí Nghi Châu che chắn, từ đầu đến cuối đều rúc trong lòng anh nên chỉ có vạt váy dính chút nước. Áo vest Phí Nghi Châu khoác trên người Ân Tô Tô, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi sẫm màu cùng màu với áo vest, hai vai áo và phần lưng đậm màu hơn, là dấu vết do mưa làm ướt.
 
Phí Nghi Châu cởi áo vest trên người Ân Tô Tô xuống, cẩn thận chỉnh lại mái tóc hơi rối cho cô rồi uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu bác gái. Cháu mang quần áo theo, đợi lát nữa tự về xe thay là được.”
 
Bà Chu biết cậu cả Phí có tật thích sạch sẽ nên không thuyết phục thêm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ấy lại ngồi xuống.
 
Quản gia cung kính mang khăn lông sạch sẽ đã được khử độc lên, Phí Nghi Châu nhận lấy, tay vén lọn tóc mềm mại ẩm ướt của Ân Tô Tô, anh cụp mắt, tỉ mỉ lau giúp cô, vẻ mặt bình tĩnh, chăm chú, động tác tự nhiên, thành thục.
 
Ân Tô Tô hơi ngượng, cô đỏ mặt từ chối: “Được rồi mà, chỉ ướt có một chút, đừng lau nữa.”
 
Phí Nghi Châu: “Vậy dùng máy sấy nhé?”
 
“Không cần.”
 
Thân mật như thể xung quanh không có người khiến Ân Tô Tô hoảng hốt. Má cô nóng bừng, cô múc một thìa canh nóng đưa lên miệng hòng che giấu.
 
Phí Nghi Châu nhìn vành tai xinh xắn đỏ hồng của cô gái thì lặng lẽ mỉm cười.
 
Hai ông cụ nhìn thấy cảnh tình tứ của đôi vợ chồng son đều tươi cười.
 
Chu Nho Lâm trêu ghẹo: “Lão Phí, cháu trai út của tôi cũng gọi tôi là cụ rồi, A Ngưng phải cố gắng thêm chút nữa, nhanh chóng thêm con thêm cháu cho nhà họ Phí.”
 
Phí Dự Chân cười sang sảng: “Người trẻ tuổi có suy nghĩ riêng. Đợi kết hôn rồi, con cái đương nhiên sẽ có, phải không Tô Tô?”
 
Vừa mới dứt lời, bởi vì chữ “Tô Tô” mà ông cụ Phí hòa ái, thân mật gọi, ánh mắt mọi người trên sân đều tập trung hướng về nữ minh tinh xinh đẹp động lòng người cạnh Phí Nghi Châu.
 
Đủ loại ánh nhìn chăm chú, Ân Tô Tô cực kỳ lo lắng, mặt nóng như sắp mất đi tri giác, cô chỉ cảm thấy quẫn bách và luống cuống.
 
Cô cũng chỉ là kẻ giả mạo, vì báo đáp ân tình của nhà tài trợ nên mới tới giải làm vợ chưa cưới của anh ấy, lúc này ông cụ Phí chuyển đề tài về phía cô, cô không biết làm thế nào nên hoảng loạn. Khí thế lúc trước giả vờ dựng lên đều bị rút cạn, cô không biết nên đáp thế nào.
 
Thế nhưng khi cô không biết phải làm sao, cô cảm nhận được năm ngón tay thon dài, mạnh mẽ nắm lấy tay cô bên dưới bàn, truyền cho cô hơi ấm và sức mạnh kiên cường nào đó.
 
“...” Ân Tô Tô giật mình, ngước mắt nhìn người bên cạnh theo bản năng.
 
Phí Nghi Châu chăm chú, bình thản nhìn cô, ánh mắt tối lại, khóe miệng cong lên, nở nụ cười dịu dàng để trấn an.
 
Ân Tô Tô nhìn anh, mặt cô còn đỏ, trái tim đột nhiên lỡ mất nửa nhịp.
 
Sau đó cô nghe thấy Phí Nghi Châu trả lời thay cô: “Ông nội yên tâm đi, tình cảm của bọn cháu rất tốt, con cái đương nhiên sẽ có thôi.”
 
...
 
Bị ảnh hưởng bởi giông bão, Legacy 750 không thể cất cánh bay về thủ đô theo kế hoạch.
 
Trong tòa nhà chờ máy bay tư nhân ở sân bay, Ân Tô Tô cởi bỏ bộ quần áo hoa lệ, mặc lại đồ lúc đến. Nhìn ra ngoài qua tấm kính sát đất, sấm chớp và gió bão gào thét, bầu trời như bị xé toạc ra một lỗ thủng lớn, từng chậu nước mưa trút xuống.
 
Ân Tô Tô ảo não vò đầu.
 
Sáng sớm mai cô còn có việc, mưa lớn thế này, không biết bao giờ mới có thể cất cánh. Đợi khi hạ cánh xuống thủ đô, không chừng trời đã sáng rồi...
 
Ân Tô Tô thở dài.
 
Phí Nghi Châu đeo kính gọng vàng, ngồi cạnh im lặng đọc văn kiện. Sau khi nghe cô thở dài lần thứ tám, cuối cùng anh cũng ngước mắt nhìn cô.
 
Phí Nghi Châu nhíu mày: “Em có việc gấp lắm sao?”
 
“Tám rưỡi sáng mai tôi có việc, cũng không gấp lắm.” Ân Tô Tô đỡ trán: “Chỉ sợ sau khi về, đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có đã phải vội vàng làm việc rồi.”
 
Phí Nghi Châu: “Trên máy bay có phòng nghỉ, bình thường lúc tôi bay chuyến dài cũng sẽ nghỉ ngơi bên trong, rất yên tĩnh, chỉ có tôi từng sử dụng. Nếu em không ngại, sau khi lên máy bay có thể nghỉ trong đó.”
 
Có thể ngủ trên Legacy 750 một lần, nếu là các minh tinh, các KOL khác, đảm bảo họ có thể đăng hơn mười tin trên vòng bạn bè. Nhưng Ân Tô Tô không ham hư vinh, cô chỉ đơn thuần muốn ngủ.
 
Cô dao động nhưng vẫn còn hơi băn khoăn, vì thế ngập ngừng nói: “Tôi ngủ trong phòng ngủ của anh thì chẳng phải anh sẽ không có chỗ ngủ sao?”
 
Phí Nghi Châu thản nhiên nói: “Em cần đi làm đúng giờ nhưng tôi không cần. Công ty của tôi, chẳng ai có thể quản chuyện mấy giờ ông chủ đến.”
 
“...” Ân Tô Tô nghẹn lời, cô thầm nghĩ anh là sếp tổng, anh nói gì thì là như thế.
 
Suy nghĩ một lát, cô gật đầu, đồng ý lời đề nghị của anh.
 
Cuối cùng máy bay tư nhân của Phí Nghi Châu cất cánh lúc một giờ năm mươi phút sáng.
 
Sau khi lên máy bay, Ân Tô Tô được tiếp viên hàng không dẫn vào phòng ngủ riêng của Phí Nghi Châu.
 
Phòng ngủ hai mươi mét vuông, ở dưới đất thì không đáng là bao nhưng đây là trên trời, vì thế không gian này cực kỳ xa hoa. Phòng được trang hoàng màu xám trắng sạch sẽ, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương man mát, mùi hương xa xôi, trong lành, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới vũ trụ mênh mông vô tận.
 
Và cả đôi mắt sâu thẳm, xa xăm của Phí Nghi Châu.
 
Chiếc Legacy 750 được cải tạo lại rất độc đạo, đích thân Phí Nghi Châu tham gia thiết kế, nếu như người quan sát có lòng thì sẽ phát hiện ra rất nhiều chi tiết đáng để nghiên cứu. Tiếc là lúc này cô Ân Tô Tô vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, đừng nói là tham quan, đi lại chút thôi cũng mệt muốn chết rồi, cô chỉ muốn ngủ khò khò rồi hẹn hò với Chu Công thôi.
 
Tổ trưởng tiếp viên hàng không xinh đẹp mỉm cười với cô rồi dịu dàng nói: “Cô Tô, bên trái phòng ngủ là phòng tắm và nhà vệ sinh, chúc cô ngủ ngon. Cần gì cô cứ nhấn chuông phục vụ ở đầu giường, tôi sẵn sàng chờ đợi.
 
Cảm ơn tiếp viên hàng không xong, Ân Tô Tô đóng cửa, dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng tắm tắm rửa, sau đó vùi mình vào giữa chiếc giường lớn màu đen, chìm vào giấc ngủ.
 
Một giấc ngủ không biết đã qua bao lâu.
 
Trên toàn bộ Legacy 750 đều được phủ sóng wifi trên không, bởi vậy cuộc gọi wechat của Lương Tĩnh đã đánh thức cô từ mộng đẹp.
 
“Này Tô Tô! Gọi điện cho em cũng không được, em đang làm gì thế?”
 
“Ngủ ạ.” Ân Tô Tô ngủ mơ mơ màng màng, ẩn trong chăn tối đen như mực, bọc cả người thành cái bánh chưng, cô vừa ngáp vừa ậm ờ nói: “Sao thế ạ?”
 
Lương Tĩnh đột nhiên cao giọng như sắp bùng nổ: “Em vẫn còn tâm trạng mà ngủ à! Mau mở weibo xem đi, em lên hotsearch rồi!”

Ân Tô Tô ngẩn ra: “Lên hotsearch á? Em nổi tiếng rồi à?”
 
Đầu bên kia điện thoại, Lương Tĩnh trợn ngược mắt, mắng cô: “Nổi cái gì mà nổi! Em bị người ta mắng lên cả hotsearch đấy!”
 
Ân Tô Tô: “...”
 
Ân Tô Tô mở loa ngoài, nhanh chóng mở app hình mắt to ra, đăng nhập vào. Quả nhiên hotsearch thứ năm có tên cô: Ân Tô Tô – hành hung đánh người.
 
Nhấn vào, tất cả nội dung bên trong đều là một số trích đoạn trước đây cô tham gia diễn phim chiếu mạng, hiển nhiên là bị người ta cắt ghép ác ý, cắt đoạn cô đánh diễn với diễn viên ra, nói cô xấu tính, chèn ép người mới trong đoàn làm phim.
 
Một đống blogger chia sẻ dẫn dắt dư luận, mắng cô bắt nạt, hành hung đánh người trong đoàn phim.
 
Ân Tô Tô càng xem càng sửng sốt, cô tiện tay ấn vào một bài đăng, mở khu bình luận, chỉ thấy top comment có nội dung như sau:
 
[Trời cao có mắt! Cuối cùng cũng có người phốt chị ta rồi! Chị ta là khách mời trong bộ phim điện ảnh mới Tần Viện, nghe nhân viên công tác trong đoàn làm phim tiết lộ, chị ta cố ý trang điểm mình cực kỳ xinh đẹp hòng cướp danh tiếng của nữ chính, phì! Cũng không biết tiểu ra mà soi lại mình xem! Không nổi tiếng đều có nguyên nhân cả!]
 
Bình luận 2: [? Ai đây, chả nhận ra nổi. Có phải bây giờ mấy người flop đều làm xằng làm bậy thế này à?]
 
Bình luận 3: [Tin nóng là thật, bạn tôi là biên kịch đoàn làm phim, hàng thật giá thật.]
 
Bình luận 4: [Mặt mũi thì xinh đấy, không ngờ nhân phẩm lại thối nát thế.]
 
Bình luận 5: [Chỉ mình mị tò mò flop thế này mà vẫn có người bóc phốt sao?]
 
...
 
Ân Tô Tô vừa tỉnh ngủ, đại não trì độn còn phải load một lúc mới giật mình: “Em bị người ta mua hotsearch bôi nhọ?”
 
Bên kia điện thoại: “Rõ ràng thế rồi còn cần hỏi à?”
 
Ân Tô Tô buồn bực.
 
Mấy năm trở lại đây, giới giải trí ngày càng tệ. Khi thời đại internet bùng nổ, top hotsearch trở thành chiến trường tranh đấu để hại người lợi mình cho các minh tinh, nghệ sĩ. Một hotsearch có tác dụng quảng cáo cũng có thể dẫn dắt dư luận đi công kích đối thủ.
 
Cô vào nghề mấy năm nay, làm gì cũng cẩn thận, để ý, rất ít khi gây thù chuốc oán với người ta, ai lại mua hotsearch hòng bôi nhọ cô nhỉ?
 
Ân Tô Tô nhìn top comment trên màn hình điện thoại.
 
Cô đoán: “Lẽ nào là Tần Viện?”
 
Lương Tĩnh: “Chị cũng đoán là cô ta, lúc trước khi quay phim ở Ý, em với cô ta từng cãi nhau nhưng lúc sau lại thấy không giống... Bộ phim đó của em đã đóng máy lâu rồi, cô ta đột nhiên mua hotsearch để bôi nhọ em, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à?”
 
Ân Tô Tô vắt óc suy nghĩ, trong đầu xuất hiện một động cơ hợp lý mới: “Lẽ nào là vì [Phàm Độ] à?”
 
Qua lời nhắc nhở này, Lương Tĩnh cũng nghĩ thông suốt, cô ấy vỗ trán: “Lúc trước chị nghe nói Tần Viện cũng đang tranh bộ phim này, tám phần là nghe được tin đồn nữ chính nhất định là em nên mới tự dưng phát điên.”
 
Ân Tô Tô học theo sâu lông, bi thương nhúc nhích trong chăn: “Chị Lương, có phải nên nghĩ cách kéo cái hotsearch này xuống không?”
 
“Nói nhảm! Không kéo xuống thì để đấy ăn Tết à.”
 
“Vậy phải đi liên lạc với bên nền tảng...”
 
“Liên lạc với nền tảng phải đưa tiền đấy. Cục cưng của chị ạ, em không có kinh phí quan hệ xã hội ở công ty đâu.” Lương Tĩnh đỡ trán: “Chị gọi cho em là muốn hỏi xem em có tiện tìm nhà tài trợ của chúng ta, nhờ anh ấy giúp em giải quyết chuyện này không?”
 
Ân Tô Tô xấu hổ: “Chị để em cân nhắc chút đã.”
 
“Chết đến nơi rồi còn cân nhắc gì nữa? Cái hotsearch này ở đấy thêm vài tiếng nữa thôi là mấy mống fan của em sẽ chạy sạch đó! Mặc dù khả năng phía ông Khương thay đổi quyết định không lớn lắm nhưng không phải hoàn toàn không có, một cuộc điện thoại, vài câu nói thôi mà, xin em đấy, đầu óc linh hoạt lên chút đi, có núi không dựa là đồ ngốc đấy!”
 
Ân Tô Tô nhắm mắt, day ấn đường: “Biết rồi, biết rồi, em chỉ nghĩ ba phút thôi. Để em nghĩ nào.”
 
Cúp máy, Ân Tô Tô nghĩ cách, trong chăn ngột ngạt nên cô dứt khoát lật chăn ra.
 
Không ngờ vừa ngẩng đầu lên, ánh sáng xung quanh lờ mờ, một bóng người cao lớn, đĩnh đạc đập vào mắt cô.
 
Ân Tô Tô bất ngờ, bị dọa đánh rơi cả điện thoại, cô ôm chăn nhảy lên, nghẹn họng nhìn trân trối: “Anh, anh, anh, sao anh lại ở đây?”
 
Tướng ngủ của cô gái này thực sự không hề ngay ngắn, tóc tai rối tung, cúc áo mở ra vài cái, dưới cần cổ thon dài tinh tế là xương quai xanh cong cong xinh đẹp, có lẽ do nóng mà gương mặt bị hun đỏ hồng, làn da trắng như sứ thêm chút hồng nhàn nhạt, khe rãnh như ẩn như hiện đẹp nao lòng người.
 
Phí Nghi Châu nhìn, hơi thở trở nên nặng nề, sau đó anh quay mặt đi, bình tĩnh đáp: “Tôi nghe thấy tiếng em hoảng loạn kêu lên, tưởng em gặp ác mộng nên qua xem thử.”
 
“...?”
 
Ân Tô Tô nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới nhớ ra mình đang ở máy bay tư nhân của anh trên trời cao chục nghìn mét. Cô ủ rũ, quanh co bào chữa cho mình: “Xin lỗi, vừa rồi tôi chưa tỉnh ngủ.”
 
“Ngủ tiếp đi.” Phí Nghi Châu dùng toàn bộ sự tự chủ để không nhìn cô nữa, anh xoay người chuẩn bị rời đi.
 
Bất ngờ là cô gái sau lưng đột nhiên mở miệng, thử gọi anh lại: “A Ngưng, anh có thể giúp tôi một chuyện không?”
 
Phí Nghi Châu đứng sững lại, quay đầu hỏi: “Em nói gì cơ?”
 
Ân Tô Tô thực sự khó lòng mở miệng, cô hít sâu một hơi rồi mới nói: “Tôi hỏi anh có thể giúp tôi một việc không, tôi bị người ta mua hotsearch hắt nước bẩn, bây giờ...”
 
Phí Nghi Châu: “Không phải cái này.”
 
Ân Tô Tô ngẩn ra: “Hả?”
 
Phí Nghi Châu đi tới bên giường, nâng cằm Ân Tô Tô lên, anh khom lưng, cúi đầu, ghé sát cô, ánh mắt tối lại, nhẹ nhàng khàn giọng hỏi: “Vừa rồi có phải em gọi tên mụ của tôi không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui