Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Legacy bay ở độ cao mười nghìn mét gần hai tiếng đồng hồ, bây giờ đã hơn ba giờ sáng.
 
Người ta thường nói bầu trời trước bình minh là tối tăm nhất, lúc này, máy bay tư nhân đang di chuyển trong bóng đêm, bên ngoài cửa sổ buồng lái tối đen như mực, trong phòng nghỉ của buồng lái cũng không bật đèn, chỉ có một luồng ánh sáng từ bên ngoài cửa hắt vào miễn cưỡng có thể chiếu sáng.
 
Ân Tô Tô không có chút phòng bị nào, đột nhiên bị người đàn ông bắt lấy, giam cầm trong không gian của mình, quả thực khiến cô hơi sợ hãi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh ở rất gần cô.
 
Gần hơn bao giờ hết...
 
Nhịp tim giống như tiếng sấm, Ân Tô Tô vô thức nín thở.
 
Từ khoảng cách này, cô có thể nhìn thấy rõ ràng làn da trắng không tì vết, ngũ quan lập thể, đôi mắt mông lung phủ đầy sương mù của anh, còn cả bản thân cô đang hoang mang, lòng dạ rối bời, cũng chính là thứ duy nhất đang phản chiếu trong đôi mắt anh.
 
Lông mi khẽ chớp hai lần, gò má Ân Tô Tô nóng bừng, cô hoảng hốt muốn tránh ra.
 
Sự việc phát triển hoàn toàn bất ngờ.
 
Trong ấn tượng của cô, từ khi cô quen biết Phí Nghi Châu tới giờ, đối với cô anh vẫn luôn khiêm tốn lễ độ tôn trọng có thừa, mấy lần tiếp xúc chân tay ít ỏi cũng đều là trong hoàn cảnh đặc thù, có nguyên nhân đặc biệt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng bây giờ, cô nam quả nữ trong lúc tối lửa tắt đèn, anh giam cầm cô trên giường một cách bá đạo lại đường hoàng như vậy, đầu óc cô cũng bối rối.
 
"Anh Phí..." Ân Tô Tô thử lên tiếng thăm dò. Mặc dù cô nhiều lần ép mình phải bình tĩnh nhưng âm cuối hơi run rẩy của cô đã để lộ nỗi sợ hãi và bất an của cô.
 
Cô đang ở trên trời, trên máy bay tư nhân của người đàn ông này, thậm chí nằm trên giường trong phòng ngủ của anh, trong tình huống lên trời không có lối, xuống đất không có đường này, nếu anh muốn làm gì cô, cô hoàn toàn không có cách nào phản kháng.
 
Ân Tô Tô nghĩ, suy cho cùng cũng tại cô ngây thơ, lại cho rằng trên đời này tồn tại bữa trưa miễn phí... Một cậu chủ quyền cao chức trọng ba lần bốn lượt ban ơn giúp đỡ sao có thể không đòi báo đáp được chứ?
 
Chỉ trong vài giây, cảm giác ảo não, hối hận đều ùa tới.
 
Kề sát bên cạnh nhưng dường như Phí Nghi Châu không nghe thấy tiếng gọi của Ân Tô Tô. Anh cúi thấp đầu, nhìn chăm chú vào cô gái trong lòng như cũ, đôi mắt sâu như biển, cố chấp yêu cầu cô lặp lại: "Tôi đang hỏi em đấy, vừa rồi có phải em gọi tên mụ của tôi?"
 
Vừa rồi cô gọi anh là gì?
 
Ân Tô Tô hơi khựng lại, trí nhớ của cô trôi ngược về vài giây trước, cô nhớ ra rồi. Sau đó nhiệt độ hai má tăng vọt, cô mở miệng giải thích, vừa xấu hổ vừa áy náy: "... Quả thật tôi đã gọi anh là "A Ngưng." Thật sự xin lỗi, chỉ là tôi thấy cái tên này rất êm tai nên mới thuận miệng nói ra. Nếu có chỗ nào mạo phạm, mong anh Phí hãy tha thứ."
 
Phí Nghi Châu nhìn Ân Tô Tô chăm chú, im lặng không nói gì.
 
Tâm trạng của anh lúc này thật ra hơi vi diệu.
 
Rất ít người biết đến tên mụ A Ngưng này, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có ông bà các bác thân thiết mới gọi anh như vậy.
 
Gia sản Phí thị khổng lồ, trải qua nhiều thế hệ, con trai trưởng đều phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, ông nội đặt cái tên Nghi Châu cho anh, cũng đã gửi gắm vào đó tình yêu thương của thế hệ đi trước đối với con cháu của mình, hy vọng anh có thể trở thành người lèo lái đạt tiêu chuẩn, dẫn dắt gia tộc tiếp tục tiến về phía trước, đồng thời cũng có một cảng tránh gió, bến đỗ cho thể xác và tâm hồn của riêng mình.
 
Trong đám người cùng trang lứa cùng thế hệ không có mấy ai biết tên mụ của anh là Ngưng, càng chưa từng có ai gọi anh là "A Ngưng".
 
Cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn xù và đôi mắt vẫn lim dim buồn ngủ này là người đầu tiên gọi cái tên đó một cách êm tai như vậy.
 
Như thể hai chữ này sinh ra là để rửa tội bằng răng môi của cô.

 
Trong phòng nghỉ tối tăm yên lặng như tờ, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.
 
Phí Nghi Châu từ bên trên nhìn xuống, ánh mắt trầm tĩnh rơi vào gương mặt của Ân Tô Tô, giống như đang phác họa công bút*, lần lượt miêu tả vầng trán trơn bóng, đôi mắt sáng và chiếc mũi cao nhưng lại nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
 
*Công bút là một kỹ thuật vẽ phác thảo.
 
Tất cả lớp trang điểm đều đã được tẩy đi, dáng vẻ thuần khiết nhất của cô lộ ra trước mắt anh.
 
Làn da của cô vẫn trắng như tuyết nhưng vì đặc thù nghề nghiệp là nữ nghệ sĩ, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, điên đảo ngày đêm trong thời gian dài khiến trên cằm cô có mọc vài cái mụn nhỏ nhỏ, tròn tròn, trông khá rõ nhưng không hề khó coi, ngược lại giống như hai đóa hoa nhỏ màu đỏ nở rộ trên trang giấy Tuyên Thành trắng hồng, càng tăng thêm vẻ quyến rũ cho cô.
 
Cuối cùng, Phí Nghi Châu nhìn vào đôi môi của Ân Tô Tô.
 
Đôi môi của cô rất đầy đặn, cho dù không tô son, màu môi của cô cũng là màu hồng nhạt khỏe mạnh, xinh đẹp ướt át. Cũng chính là vì đôi môi này, có thể nói đây là nét bút của thần, khiến nét mặt vốn đã nổi bật của cô lại càng thêm phần quyến rũ.
 
Trong lúc nhất thời, ma xui quỷ khiến thế nào, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Phí Nghi Châu.
 
Bỗng nhiên anh muốn biết hôn lên đôi môi này là cảm giác gì.
 
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong mắt Phí Nghi Châu dâng trào một cơn sóng ngầm. Vọng tưởng vượt khỏi tầm kiểm soát, lan tràn, hội tụ, khuấy động, cuối cùng tạo thành một đôi vực thẳm sâu không lường được.
 
Người ta vẫn hay nói rằng thành thần hay thành ma chỉ trong một suy nghĩ của con người.
 
Đôi mắt của Phí Nghi Châu tối tăm đến đáng sợ. Gương mặt chỉ lớn chừng lòng bàn tay của cô gái bị anh kìm chặt giữa những ngón tay, anh thậm chí không cần cúi đầu thấp xuống, chỉ cần đầu ngón tay hơi cong lên là có thể dễ dàng ngửi thấy hơi thở của cô.
 
Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau.
 
Hơi thở của anh lành lạnh sâu thẳm, của cô ngọt ngào hỗn loạn, một bên tham lam, một bên hốt hoảng, tâm tư khác biệt đối lập nhau.
 
Có trời mới biết, lúc này Ân Tô Tô sợ hãi đến mức suýt nữa hai mắt đen ngòm, hôn mê bất tỉnh.
 
Theo lời Lương Tĩnh nói, chuyến đi này của bọn họ, tùy tiện quăng lưới trên thảm đỏ, trai xinh gái đẹp vớt được, mười người thì đến chín người đều là chim hoàng yến của các ông lớn nuôi. Nghệ sĩ có nhan sắc, người giàu có quyền lực và tiền tài, loại quan hệ này nói trắng ra là một vụ giao dịch mà bên nào cũng có được thứ mình muốn, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, bên nào cũng không thiệt.
 
Mấy năm qua Ân Tô Tô nhớ kỹ lời dặn dò của ba mẹ, kiên định với lý tưởng ban đầu là yêu thích diễn xuất, chưa từng thỏa hiệp.
 
Nhưng Ân Tô Tô biết rất rõ rằng nếu cậu cả nhà họ Phí thật sự định muốn cô ở đây, cô chỉ có thể nghe theo.
 
Tim đập loạn xạ, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
 
Ân Tô Tô biết mình trốn không thoát, mười ngón tay nắm chặt lại thành nắm đấm, nhắm mắt lại cam chịu số phận.
 
Nhưng nụ hôn cưỡng ép như dự đoán không ập tới, hình ảnh đáng sợ như trong tưởng tượng của cô cũng không xảy ra, chỉ có một ngón tay trỏ thon dài dính lấy cái hơi lạnh ban đêm đầu thu, cuốn lấy mấy sợi tóc rối, vuốt chúng ra sau tai cô.
 
Ân Tô Tô: "..."
 
Ân Tô Tô mở to mắt, nhìn chằm chằm Phí Nghi Châu, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc.
 
Vực thẳm dục vọng trong mắt người đàn ông đã biến mất, mây mù cũng tiêu tan, như thể con mãnh thú muốn nuốt chửng người ta vừa rồi chỉ là ảo giác vì chưa tỉnh ngủ của cô. Anh chạm mắt với cô, ánh mắt bình tĩnh và tự chủ, thậm chí không hề có một chút dấu vết ngụy trang nào.
 
"Em không mạo phạm tôi." Phí Nghi Châu vừa bình tĩnh nói vừa buông ngón tay khỏi cằm Ân Tô Tô và đứng thẳng dậy.
 

"À..." Ân Tô Tô vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi mấy giây trước, cô chưa kịp định thần lại, ngơ ngác gật đầu trả lời.
 
Phí Nghi Châu lạnh nhạt nói: "Giọng nói của em trong trẻo lảnh lót, cái tên này được em gọi ra nghe rất êm tai."
 
Ân Tô Tô vốn tưởng rằng tối nay mình sẽ phải lên giường với anh, ai mà ngờ tình tiết đột nhiên thay đổi, Thái tử gia chẳng những không nổi giận với cô, ngược lại còn bất ngờ khen ngợi cô.
 
Cô hơi sửng sốt, một lúc sau mới thấp giọng lắp bắp nói: "Tôi còn tưởng anh không thích người ta gọi mình là A Ngưng nên mới tức giận."
 
Phí Nghi Châu: "Không phải."
 
Anh dừng lại nửa giây, lúc lên tiếng một lần nữa, giọng điệu ôn hòa hơn trước mấy phần: "Tôi không giận em, em đừng hiểu lầm."
 
Ân Tô Tô mím môi, trong lòng vẫn rất khó hiểu về những hành động vừa rồi của anh. Suy nghĩ một hồi, ma xui quỷ khiến, giây tiếp theo cô lại buột miệng hỏi ra điều mình đang nghĩ trong lòng: "Vậy sao đột nhiên lại anh lao tới giữ chặt tôi không buông?"
 
Vừa dứt lời, Ân Tô Tô đã hối hận đến xanh ruột... mình lại làm ra hành vi ngu ngốc rồi. Chuyện đã qua rồi, cô lại đã truy hỏi đến cùng làm gì chứ!
 
Cậu cả nhà họ Phí ở cách đó vài bước vẫn rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc trả lời: "Bởi vì vừa rồi tôi đột nhiên muốn hôn em."
 
Ân Tô Tô: "..."
 
Thứ lỗi cho Ân Tô Tô vì là một kẻ ngốc nghếch chưa trải sự đời, kiến thức hạn hẹp, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp cảnh này... Nhìn dáng vẻ cao quý và vẻ mặt điềm tình của cậu chủ Phí, lại nghe những lời thẳng thắn không chút vòng vo này của anh.
 
Bội phục, thực sự bội phục.
 
Cô thầm nghĩ trong lòng: Đây là xã hội thượng lưu thực sự sao, đùa giỡn lưu manh cũng có thể trong sạch thoát tục như vậy?
 
Đúng là trâu bò.
 
Ân Tô Tô vừa suy nghĩ vẩn vơ như vậy, vừa ôm chăn ngây người như phỗng.
 
Cô không biết nên phải tiếp lời thế nào, không biết nên bày ra biểu cảm gì, chỉ có thể im lặng.
 
Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
 
May mắn thay, tiếng gõ cửa đã nhanh chóng phá vỡ sự yên tĩnh này.
 
“Cốc cốc." Hai tiếng cung kính mà lễ độ, tiết tấu vững vàng.
 
Ân Tô Tô bị âm thanh đó làm giật mình, sợ đối phương vào phòng nên vô thức rụt lại vào bên trong giường.
 
Phí Nghi Châu nhìn ngôi sao nữ mặt đỏ bừng, tóc xõa tung, vẻ mặt yêu kiều lười biếng nằm trên giường, khẽ cau mày. Dù biết nếu không có sự cho phép của anh thì sẽ không ai dám tự tiện đi vào nhưng anh vẫn tiến lên mấy bước, lặng lẽ che Ân Tô Tô ở phía sau mình, ngăn cản mọi tầm mắt có thể nhìn về phía cô.
 
"Có chuyện gì?" Phí Nghi Châu trầm giọng trả lời.
 
"Thưa anh, năm phút nữa máy bay sẽ bắt đầu hạ cánh." Giọng tiếp viên trưởng vang lên bên ngoài cánh cửa, chuyên nghiệp mà cung kính: "Trong quá trình hạ cánh có thể gặp phải khí lưu không ổn định, xin anh và cô Ân dời bước đến ghế ngồi an toàn, thắt chặt dây an toàn."
 
"Biết rồi."
 

"Nếu cần gì, vui lòng nhấn chuông bất cứ lúc nào." Nói xong, tiếp viên trưởng rời đi, tiếng giày cao gót xa dần.
 
Bị chuyện này cắt ngang, Ân Tô Tô cảm thấy bớt xấu hổ hơn nhiều. Cô buông chiếc chăn bông đang nắm chặt trên tay xuống, hắng giọng, vuốt tóc, đứng dậy khỏi giường, đi đến ghế an toàn rồi cúi người ngồi xuống.
 
Sau khi thắt dây an toàn, khóe mắt cô nhìn thấy Phí Nghi Châu bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh mình.
 
Cả hai bên đều im lặng.
 
Ân Tô Tô nắm lấy tay vịn và ngồi thẳng dậy, Phí Nghi Châu thì cụp mắt và bật màn hình điện thoại di động.
 
Chẳng bao lâu sau, Legacy 750 gặp phải luồng khí lưu không ổn định đầu tiên.
 
Toàn bộ máy bay rung chuyển dữ dội.
 
Một cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ xâm chiếm trái tim Ân Tô Tô, cô nhắm mắt lại, nhớ lại phương pháp Phí Nghi Châu đã dạy cô lúc trước, cố gắng hết sức để điều chỉnh hô hấp. Để di dời sự chú ý, cô dứt khoát cắn răng, mặt dày nói: "Vừa rồi tôi nói muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện, cụ thể là giúp tôi xóa hot search trên Weibo kia."
 
"Ừ." Phí Nghi Châu vẻ mặt bình tĩnh, chỉ đáp lại cô một chữ.
 
Ân Tô Tô không hiểu ý chữ "Ừ" của cậu chủ Phí là gì, bối rối cao giọng tỏ ra nghi vấn: "Hả?"
 
Phí Nghi Châu tắt màn hình điện thoại, giọng điệu có hơi lạnh lùng: "Tôi đã nói với trợ lý Hà, cậu ấy sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, em cứ yên tâm."
 
"..." Ân Tô Tô kinh sợ: "Anh không muốn biết rõ đầu đuôi câu chuyện này sao?"
 
"Tôi giải quyết phiền toái cho em trước, sau đó tìm hiểu cũng không muộn." Phí Nghi Châu liếc mắt nhìn sang, đoan chính lại lạnh nhạt nói: "Nếu em muốn nói thì bây giờ có thể từ từ kể cho tôi nghe."
 
*
 
Cấp trên thế nào thì cấp dưới thế đó.
 
Trợ lý Hạ là tâm phúc đắc lực nhất của Thái tử gia nhà họ Phí, đi theo anh đã được mấy năm, phong cách hành sự cũng mạnh mẽ vang dội giống hệt chủ của mình. Phút trước Phí Nghi Châu vừa mới hạ lệnh xuống, giây sau Hà Kiến Cần đã xử lý mọi chuyện êm xuôi.
 
Được nhà đầu tư ra tay giúp đỡ, đương nhiên Ân Tô Tô cảm ơn rối rít rồi, cũng hứa hẹn có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.
 
Trời sáng, Ân Tô Tô cuối cùng cũng trở về căn hộ ở ngõ Chương Thụ.
 
Lúc cô đang nằm chợp mắt trên sô pha, chuông cửa đột nhiên vang lên, đinh đinh đinh, đinh đinh đinh, nhấn đến đầu óc cô ong ong.
 
Ân Tô Tô buồn ngủ đến nỗi mắt hoa đom đóm, thấp giọng dùng tiếng địa phương chửi thề một câu, bất đắc dĩ đứng dậy mở cửa.
 
Là chị Lương quản lý và trợ lý Hứa Tiểu Phù.
 
"Bà cô của tôi ơi, tạo hình này của em là sao? Mặt giời đã chiếu đến mông ra đấy rồi còn chưa tỉnh ngủ nữa?" Lương Tĩnh không ngừng càm ràm với cô.
 
Cụm từ "mặt giời" là một từ tiếng địa phương ở Bắc Kinh, có nghĩa là mặt trời.
 
Ân Tô Tô gãi cái đầu ổ gà của mình, lại uể oải nằm xuống ghế sô pha, mí mắt cũng không mở ra được, hơi thở mong manh: "Cho em ngủ thêm năm phút nữa, chỉ năm phút nữa thôi."
 
"Nhìn em héo hon thành cái bộ dạng này, tối qua lại đi trộm gà trộm chó ở đâu?" Lương Tĩnh dẫn theo Hứa Tiểu Phù đi vào trong nhà, vừa đóng cửa đã ngồi xuống bên cạnh Ân Tô Tô lay cô, hào hứng nói: "Đừng vội ngủ, mau kể cho bọn chị nghe em đã thổi gió bên gối bố đường thế nào đi?"
 
Mặt Ân Tô Tô đen xì, liếc cô ấy: "Bên gối cái đầu chị ấy."
 
"Gió thoảng bên tai, gió thoảng bên tai." Lương Tĩnh cười ha ha: "Lỡ lời."
 
Ân Tô Tô giả vờ ngáy, không lên tiếng.
 
Ngay cả hũ nút như Hứa Tiểu Phù cũng không nhịn được mà tháng phục: "Chị Tô Tô chị biết không, nửa đêm nhìn thấy hot search đó, chị Lương và em bị dọa đến nhũn cả chân, rất sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bộ phim "Phàm Độ" của chị. Kết quả chị Lương vừa mới gửi tin nhắn thoại cho chị, mấy phút sau hot search kia đã biến mất không thấy tăm hơi, tốc độ này đúng là đỉnh thật!"
 
"Còn không nhìn xem bố đường của chúng ta là ai, ai dám không nể mặt vị đó." Lương Tĩnh thật sự cảm thấy rất hãnh diện.

 
Xét về ngoại hình và kỹ năng diễn xuất, Ân Tô Tô nhà cô ấy không hề thua kém của cô không hề thua kém những diễn viên hạng nhất kia, trước kia so hậu đài so bối cảnh, nhà cô ấy không nói được gì, bây giờ mọi chuyện khác rồi. Có Phí thị trấn giữ phía sau, tiền đồ của Ân Tô Tô vô cùng rộng mở.
 
Ân Tô Tô nghe hai người chị một câu em một câu, tựa vào gối ôm không nói gì, trong lòng đang loạn cào cào.
 
Thấy Ân Tô Tô im lặng, Lương Tĩnh lại vỗ vai cô hỏi thăm: "Trước kia em không tin, chuyện gì cũng muốn dựa vào chính mình, bây giờ đã biết "núi dựa" quan trọng đến mức nào chưa? Nếu không phải nhờ có Phí Nghi Châu, nước bọt của cư dân mạng bây giờ đã nhấn chìm em rồi."
 
Ân Tô Tô buồn bực gật đầu: "Vâng."
 
Lương Tĩnh: "Được rồi, nghĩ thoáng một chút mọi chuyện sẽ khác, dựa vào ông lớn, mới mẻ làm sao."
 
Hứa Tiểu Phù mới đến thủ đô chưa lâu, có nhiều câu nghe còn chưa hiểu, nghe thấy thế nhíu mày, ngơ ngác hỏi: "Chị Lương, có rất nhiều nữ ngôi sao đều có nhà tài trợ, có gì đâu mà mới mẻ?"
 
Lương Tĩnh cạn lời, phổ cập kiến thức cho người bạn nhỏ: ""Mới mẻ làm sao" có nghĩa là "có gì lạ đâu"."
 
Hứa Tiểu Phù ngây thơ gật đầu: "Ồ, em hiểu rồi."
 
Ân Tô Tô bị bọn họ ồn ào đến đau đầu, ôm đầu: "Các chị em, hai người có thể yên tĩnh một lát được không, cho em nghỉ ngơi thêm một lúc nữa thôi."
 
"Ân Tô Tô, em nhìn bộ dạng của em kìa, bây giờ chị rất hoài nghi tối qua em đã thức trắng đêm không ngủ." Lương Tĩnh nhìn cô bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, bỗng nheo mắt lại, nảy sinh một suy đoán: "Không phải tối qua em ở cùng nhà đầu tư đấy chứ?"
 
Ân Tô Tô bị sặc, chột dạ nhỏ giọng nói: "... Đâu có."
 
"Không có mới là lạ. Mệt mỏi như vậy, hầu hạ rồi đúng không?"
 
"..." Ân Tô Tô lười nói chuyện với người chị em tinh ranh nhạy bén này, giơ hai tay ra hiệu đầu hàng: "Vâng vâng đúng đúng đúng, chị nói sao thì chính là như vậy, em thừa nhận hết, được chưa?"
 
Lúc này Lương Tĩnh lại chậm rãi thở hắt ra một hơi, im lặng, chân thành nhắc nhở cô: "Em gặp thì cứ cười cười diễn trò với người ta là được, đừng coi là thật. Nhân lúc người ta còn đang có hứng thú với em thì vơ vét nhiều tài nguyên vào, xung quanh những nhân vật lớn như thế này đầy người đẹp, nhất định đừng có giao trái tim mình ra, biết chưa Tô Tô?"
 
Ánh nắng ngoài cửa sổ càng lúc càng rực rỡ, dường như báo hiệu hôm nay sẽ là một ngày thời tiết đẹp.
 
Ân Tô Tô lại ghét bỏ ánh nắng kia quá chói mắt. Cô nhắm mắt lại, ngoan ngoãn trả lời Lương Tĩnh: "Em biết rồi."
 
Sau đó không hiểu sao cô lại nhớ lại cuộc trò chuyện kỳ ​​lạ trên mây diễn ra cách đây không lâu giữa cô và "nhân vật lớn" kia.
 
Lúc đó, cô biết Thái tử gia không nói hai lời đã hứa sẽ giúp mình, ngạc nhiên nhìn anh, cảm thấy rất khó tin: "Anh Phí, anh thích làm việc tốt như vậy sao? Tôi mới chỉ nói hai ba câu đã ra tay giúp tôi chuyện này?"
 
Phí Nghi Châu trả lời: "Giúp em chuyện này đơn giản chỉ có hai kết quả, thứ nhất em vô tội thì tôi chỉ đang biểu dương chính nghĩa thôi mà."
 
Ân Tô Tô: "Nếu tôi không vô tội, chẳng phải là anh đang giúp người xấu làm điều ác sao?"
 
Phí Nghi Châu lười biếng lại chậm rãi nói: "Nếu em không vô tội thì em cứ nghĩ là tôi bao che, bênh vực bảo vệ em vô điều kiện đi."
 
Ân Tô Tô cảm thấy cực kỳ khó tin đối với chuyện này, kinh ngạc đến bật cười một tiếng, không hiểu nổi: "Anh không sợ tôi nhìn trúng quyền thế của anh, vì thế lừa dối anh lợi dụng anh để đạt được mục đích không thể nói cho ai biết của mình sao?"
 
Những lời này khiến Phí Nghi Châu cong môi, nở một nụ cười có vẻ bâng quơ nhưng lại đầy ý vị sâu xa. Sau đó anh nhìn cô chăm chú, bình tĩnh nói: "Đầu tiên tôi tin tưởng vào nhân cách của cô Ân, em sẽ không làm vậy."
 
Ân Tô Tô buồn cười: "Anh Phí, có khi nào anh tự tin thái quá rồi không. Anh không thấy đám người trên mạng nói tôi thế nào à. Bọn họ đều nói nhìn mặt tôi rất mưu mô, chỉ nhìn thôi cũng biết là người có lắm thủ đoạn."
 
Phí Nghi Châu: "Thứ hai, nếu em thật sự muốn lợi dụng tôi hơn nữa đã làm như vậy, có lẽ tôi nên cảm thấy vinh hạnh."
 
Lần này đổi thành Ân Tô Tô ngẩn ra, khó hiểu: "Tại sao?"
 
Phí Nghi Châu bình tĩnh nói: "Có nghĩa là cô Ân đã khẳng định thực lực của tôi, hơn nữa ý thức được việc tôi có giá trị đối với em, không phải sao."
 
Ân Tô Tô: ... @#¥%

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận