Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Trước đó Lương Tĩnh đã nói chuyện với bên phía tạp chí, hẹn trước rằng buổi chụp ảnh sẽ chính thức bắt đầu vào lúc mười giờ sáng, trừ thời gian trang điểm tạo hình của Ân Tô Tô ra, bọn họ sẽ phải đến địa điểm chụp muộn nhất là vào lúc tám giờ ba mươi phút.
 
Ban đầu cô ấy dự định sẽ lôi nghệ sĩ nhà mình ra ngoài vào đúng bảy giờ bốn mươi phút nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng bơ phờ, quầng mắt đen như gấu trúc của Ân Tô Tô, trong lòng cô ấy mềm nhũn, cuối cùng đồng ý cho Ân Tô Tô chợp mắt thêm mười phút nữa.
 
Nghe vậy, Ân Tô Tô cảm thấy như được ân xá, lập tức nhào lên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chị Lương có ý thức rất cao về thời gian, nếu ra khỏi nhà chậm mười phút thì trên đường phải tiết kiệm thời gian. Lái xe từ ngõ Chương Thụ ra, bàn đạp ga dưới chân cô ấy chẳng nhả ra được mấy lần, một đường lái xe nhanh như chớp, cuối cùng đến nơi lúc tám giờ hai mươi sáu phút.
 
Sau khi xuống xe, Hứa Tiểu Phù ngồi ở ghế lái phụ chân cũng nhũn ra, vẻ mặt đưa đám than phiền: "Chị Lương, chị lái xe nhanh quá, may là em còn chưa ăn sáng, nếu không sẽ nôn đầy xe chị cho mà xem."
 
Lương Tĩnh hất tóc trả lời: "Tốc độ này mà nhanh cái gì, nếu không phải trên đường bị kẹt xe, chị có thể cho mấy đứa trải nghiệm phiên bản đời thực của "Fast and Furious" ấy chứ."
 
Ân Tô Tô bật cười, vỗ vai Hứa Tiểu Phù, nói: "Chị Lương nói vậy không phải đang đùa với em đâu. Nói cho em nghe một bí mật, trước kia nghề tay trái của chị Lương của chúng ta là vận động viên đua xe đấy."
 
Hứa Tiểu Phù trố mắt: "Vận động viên đua xe? Thật hay giả đó?"
 
"Nói đối em làm gì?" Biểu cảm của Ân Tô Tô cực kỳ nghiêm túc: "Chị Lương còn nhận được không ít giải thưởng. Lúc trước phần bốn của "Fast and Furious" chuẩn bị quay người ta còn mời chị ấy đến đoàn làm phim chỉ đạo diễn xuất đó."
 
"Oa!" Hứa Tiểu Phù lập tức mặt đầy ngưỡng mộ, quay sang nhìn Lương Tĩnh: "Chị Lương, hóa ra chị lợi hại như vậy!"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Tĩnh nhếch môi cười, lười biếng trả lời: "Đúng vậy, chị từng làm chỉ đạo cho "Fast and Furious", ông cố của ông nội chị còn từng vẽ tranh cùng Leonardo da Vinci cơ."
 
Hứa Tiểu Phù trợn tròn mắt: "Trời ạ! Chị Lương, nhà chị đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp mà!"
 
Thấy con nhóc này nghe mấy lời ba hoa mà sửng sốt như vậy, Lương Tĩnh bất lực lắc đầu, vươn ngón tay chọc chọc gương mặt mũm mĩm của Hứa Tiểu Phù, nói: "Em tin thật đấy à? Chị Tô Tô và chị đang trêu em đấy, ngốc thật mà."
 
Hứa Tiểu Phù gãi đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm hoang mang: "A..."
 
Ân Tô Tô ở bên cạnh không nhịn được mà cười đến rơi nước mắt.

 
Hứa Tiểu Phù cũng sực tỉnh lại, ảo não giậm chân: "Chị Tô Tô! Chị Lương!"
 
"Được rồi, được rồi, chị sai chị sai." Ân Tô Tô lau khóe mắt, khó khăn lắm mới nhịn được cười, xoa đầu cô nhóc: "Mau vào thôi."
 
"Em không thèm để ý đến hai người nữa." Hứa Tiểu Phù vẫn còn tức giận, ôm đồ cắm đầu đi về phía trước, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
 
Lương Tĩnh và Ân Tô Tô vừa trò chuyện vừa đi theo sau.
 
Lương Tĩnh quay sang nói: "Hình như em rất thích Tiểu Phù."
 
"Vâng." Ân Tô Tô cười: "Con bé dễ thương ghê luôn. Một thân một mình từ quên lên thủ đô làm việc, vừa cố gắng lại kiên cường. Nhìn con bé em lại như nhìn thấy chính mình hồi mới tốt nghiệp, tuổi còn trẻ, ngây thơ hồn nhiên, không hiểu chuyện đời."
 
Nghe vậy Lương Tĩnh nhướng mày: "Cái gì mà trẻ tuổi hay không trẻ tuổi, bây giờ em mới hai mươi bảy tuổi mà nghe cứ như đã bảy mươi tám mươi tuổi rồi ấy."
 
Ân Tô Tô bật cười, trong giọng nói có phần tự giễu: "Có lẽ là vì đã thấy nhiều việc, cũng đã trải qua nhiều việc rồi."
 
Lương Tĩnh và Ân Tô Tô giao hảo nhiều năm, sao lại không hiểu những chua xót bao năm qua của cô. Cô ấy giơ tay lên ôm lấy vai Ân Tô Tô, an ủi nói: "Trước kia chúng ta chỉ thiếu may mắn mà thôi, bây giờ thời tới rồi, những ngày tháng tươi đẹp cũng sẽ tới."
 
Ân Tô Tô quay sang nhìn Lương Tĩnh, giữa chân mày trên gương mặt xen lẫn vẻ hoang mang. Cô im lặng mấy giây rồi mới thành thật nói: "Chị Lương, thật ra em không dám trêu vào người kia, lại càng không dám dính líu quá sâu tới anh ấy."
 
Lương Tĩnh nghe thấy cô nói như vậy lập tức hiểu ra. Sau đó cô ấy thở dài, buồn bã nói: "Nhưng cô gái ngốc nghếch của chị ơi, có trêu chọc hay không, có dính líu hay không em nói không tính. Cậu ta động một ngón tay là có thể nâng em lên mây, cũng có thể ngay lập tức khiến em rơi từ trên đám mây xuống, ngã đến tan xương nát thịt. Tất cả những gì em có thể làm bây giờ là đón nhận mọi việc, không đắc tội không ngỗ ngược, cố gắng giành lấy lợi ích tối đa cho bản thân trong khoảng thời gian có hạn này."
 
Lời vừa dứt, Ân Tô Tô mím môi lấy lại bình tĩnh, cuối cùng điều chỉnh tâm lý, hạ quyết tâm, gật đầu thật mạnh: "Vâng, em hiểu rồi."
 
*
 
Ân Tô Tô và Lương Tĩnh đều là những người đúng giờ. Cho dù là tham gia đoàn làm phim, chụp ảnh bìa tạp chí hay ghi hình các show truyền hình, tham dự các sự kiện bọn họ đều chưa từng đến muộn bao giờ, chuyện này cũng khiến tất cả các bên hợp tác đều hết lời khen ngợi đạo đức nghề nghiệp của Ân Tô Tô.
 
Chỉ dựa vào điểm này cô đã vượt xa nhiều tên tuổi lớn có hàng chục triệu người hâm mộ.

 
Thấy thời gian không còn nhiều, hai cô gái vội vàng đi vào phòng hóa trang. Ai ngờ bọn họ vừa mới đẩy cửa bước vào, căn phòng vốn đang ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại.
 
Thợ trang điểm và trợ lý đồng loạt quay đầu liếc nhìn Ân Tô Tô, trong mắt bọn họ cũng có vẻ gì đó kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời.
 
Nhưng bọn họ cũng chỉ liếc mắt một cái rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, hắng giọng, cúi đầu tiếp tục bận rộn với công việc trong tay.
 
Nếu như bình thường, một đám đông náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh khi bạn đến thì điều đó chỉ có thể chứng tỏ bạn chính là đối tượng mọi người vừa bàn luận lúc nãy.
 
Thật ra Ân Tô Tô cũng biết những người này bàn luận chuyện gì.
 
Hot search tiêu cực tối qua chỉ tồn tại trên bảng mấy tiếng đồng hồ nhưng số lượng người xem đã vượt quá mười triệu người, điều đó cũng có nghĩa chắc chắn có không ít người đã đọc nó.
 
Ân Tô Tô cũng không buồn quan tâm.
 
Một trong những ý nghĩa của nghệ sĩ đối với thế giới này là được sử dụng, bị tiêu khiển, làm đề tài buôn chuyện lúc trà dư tửu hậu cho quần chúng. Nếu nhận được mức lương cao, đương nhiên cũng phải chịu tất cả áp lực do mức lương cao đó mang đến.
 
Thợ trang điểm quen biết bọn họ chủ động lên tiếng chào hỏi, Ân Tô Tô cười tủm tỉm gật đầu coi như trả lời, ngồi xuống, để mặc người kia trang điểm cho mình.
 
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân vội vã.
 
Ân Tô Tô nghi hoặc quay lại, nhìn thấy Hứa Tiểu Phù người đầy mồ hôi chầm chậm chạy vào phòng, đến bên cạnh cô, há miệng thở dốc, khó xử nói: "Xin, xin lỗi, chị Tô Tô, chị Lương, em đi nhầm chỗ."
 
"Mau ngồi xuống uống miếng nước đi." Ân Tô Tô đưa ly nước sang. Đúng lúc thợ trang điểm mời cô đứng dậy thay bộ lễ phục dùng để chụp tạp chí, cô bèn thuận tay đưa điện thoại cho Hứa Tiểu Phù, nói: "Cầm hộ chị."
 
Thay quần áo xong đi ra, điện thoại di động của Ân Tô Tô kêu lên. Hứa Tiểu Phù đang ăn bánh mì, liếc nhìn màn hình cuộc gọi đến, giơ điện thoại lên, phồng má nói: "Chị Tô Tô, là dì gọi."
 
Ân Tô Tô biết "dì" trong miệng Hứa Tiểu Phù chính là mẹ cô, thuận miệng nói: "Em nghe điện thoại trước đi, nói với mẹ là chị đang bận việc, lúc nào có thời gian sẽ gọi lại cho bà ấy."
 

"À vâng." Hứa Tiểu Phù đáp.
 
Chuyên viên ánh sáng và thợ chụp ảnh đã vào vị trí, buổi chụp hình chính thức bắt đầu.
 
Ân Tô Tô rất nhạy với ống kính, cũng hiểu biết khá sâu về chủ đề của buổi chụp ảnh này, chỉ một lát đã tiến vào trạng thái tốt nhất.
 
"Đúng thế, rất tốt. Biểu cảm lạnh lùng hơn một chút! Đẹp!"
 
"OK, đổi đạo cụ đi."
 
Thợ chụp ảnh đi sang một bên xem ảnh, nhân viên công tác tổ đạo cụ gỡ bông hồng có gai trên tay Ân Tô Tô ra, đẩy một chiếc ghế cao ra sau lưng cô.
 
Thợ chụp ảnh: "Ngồi lên đi."
 
Ân Tô Tô đi đôi giày cao gót cao mười hai phân nên di chuyển khá khó khăn, Hứa Tiểu Phù và một nhân viên công tác khác tới nắm lấy tay cô, đỡ cô ngồi lên chiếc ghế cao.
 
"Tốt, nhìn sang bên trái..." Thợ chụp ảnh giơ máy ảnh lên, bấm nút chụp tách tách lia lịa.
 
Nhưng điều không ai ngờ tới là đúng lúc buổi chụp hình sắp kết thúc thì một tai nạn đã xảy ra.
 
Ân Tô Tô ngồi trên chiếc ghế cao thay đổi động tác và tạo dáng, không ngờ vừa mới xoay người lại, một chân ghế đột nhiên gãy ra ở phần giữa.
 
Trọng tâm của cô không ổn định, thân thể lắc lư, khẽ kêu lên một tiếng rồi ngã thẳng từ trên ghế xuống đất.
 
"Tô Tô!"
 
"Chị Tô Tô!"
 
Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù sợ đến tái mặt, vội vàng đi tới đỡ cô dậy.
 
Lương Tĩnh cau mày, lo lắng hỏi hỏi: "Sao rồi? Ngã trúng chỗ nào?"
 
"Không sao đâu." Chỗ đầu gối bên chân trái âm ỉ đau, Ân Tô Tô cắn răng cố nhịn xuống, cười cười nói: "Tiếp tục chụp đi."
 
*

 
Khoảng hơn mười một giờ sáng, công việc chụp hình kết thúc.
 
Trong phòng hóa trang, Hứa Tiểu Phù cầm cồn i-ốt khử trùng cho Ân Tô Tô, động tác vô cùng cẩn thận. Bông gòn chạm vào miệng vết thương đỏ rực, máu thịt lẫn lộn với nhau nhìn cực kỳ đáng sợ.
 
"Bị ngã nghiêm trọng như vậy lại lừa bọn chị bảo là không sao." Lương Tĩnh đau lòng không chịu được, nói: "Rách một mảng da lớn như vậy, đau chết luôn rồi đúng không."
 
Ân Tô Tô đã tẩy trang xong, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, cô cười nói: "Chỉ là bị trầy da bình thường thôi mà, qua mấy ngày là khỏi."
 
Lương Tĩnh mấp máy môi còn muốn nói thêm gì nữa nhưng một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo thời trang màu tím đậm đã mở cửa bước vào.
 
Bà ta nở một nụ cười áy náy, nói: "Cô Ân, tôi là phó tổng biên tập của "San Khách". Hôm nay đạo cụ của chúng tôi xảy ra vấn đề làm cô bị thương, chúng tôi vô cùng áy náy. Thật sự vô cùng xin lỗi."
 
Lương Tĩnh tức giận không thôi: "Trên người nữ nghệ sĩ có vết sẹo lớn như vậy, xin lỗi có tác dụng gì?"
 
Phó tổng biên tập không cãi lại mà chỉ cười xòa.
 
Một lúc sau, người phụ nữ mặc áo tím rời đi.
 
Ân Tô Tô khuyên Lương Tĩnh giữ bình tĩnh, cô nói: "Chuyện này vốn cũng chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Người ta là phó tổng biên tập, chủ động tới xin lỗi là có thành ý lắm rồi, đừng so đo nữa."
 
"Em cho rằng bọn họ tố chất cao bụng dạ tốt lành à?" Lương Tĩnh hừ lạnh: "Còn không phải là vì đoán được bây giờ sau lưng em có người, không dám đắc tội em hay sao. Đổi lại thành trước kia có thể cho em hai miếng băng gạc đã là không tệ rồi."
 
Nét mặt Ân Tô Tô dịu dàng: "Mặc kệ bọn họ kiêng kỵ điều gì, có tấm lòng này là chuyện tốt rồi."
 
Lương Tĩnh trừng mắt: "Em đó, tốt tính quá mà!"
 
Sau khi khử trùng và bôi thuốc, Ân Tô Tô thả ống quần xuống, đứng lên, thử đi lại nhưng vừa mới co đầu gối lại, đầu gối bên trái đã có cảm giác bị kéo mạnh, đau như bị kim châm muối xát.
 
Cô hít một hơi, tập tễnh đi đến bàn trang điểm, cầm điện thoại di động lên, bình tĩnh lại, điều chỉnh hơi thở, gọi một cuộc điện thoại.
 
Điện thoại kêu tút tút vài tiếng rồi kết nối.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận